← Ch.166 | Ch.168 → |
Trong lúc nhất thời, máu tươi tung tóe, đầu người rơi xuống đất, ngư nhân chiến sĩ cận thân chiến đấu mạnh mẽ bất ngờ, huống chi lại tập kích đánh cho đối phương trở tay không kịp, nhân số cũng chiếm ưu thế tuyệt đối.
Một lát công phu đi qua, đội ngũ sáu mươi người toàn bộ bỏ mình, mà ngư nhân bên này chỉ chết bảy tám cái, trọng thương vài cái.
"Nhân loại thật sự là quá yếu ớt." Người cá tuyết liếm liếm máu tươi trên ngón tay, cười lạnh nói. Chiến đấu vẫn đang tiến hành khắp nơi, tổng thể mà nói, ngư nhân chiến sĩ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, mấy lần chém giết đã diệt gần hai ngàn người của Thiên La Quốc.
Đương nhiên, tình huống bên đệ tử Vân gia có biến hóa, có thể đi theo bên người Vân Linh Nhi không có ai không phải là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, bọn họ đều là cấp bậc Đại Võ Sư, cho dù ngư nhân chiến sĩ cường hãn nữa cũng chiếm không được chút tiện nghi nào, ngược lại bị giết rất nhiều.
Tia kích quang màu xanh da trời quét từ trái qua phải, một đội ngư nhân chiến sĩ trăm người cơ hồ bị giết trong chớp mắt, ào ào bị cắt thành hai đoạn.
"Thật là muốn chết, lại dám đánh lén chúng ta." Vũ Đại căn bản là chưa kịp động thủ, khinh thường nói.
Ngoại trừ hơn hai trăm đệ tử Vân gia được chia làm bốn cái đại đội, vài đại cao thủ cũng chia thành hai bộ phận, theo thứ tự là Cổ Quản gia và Vân Linh Nhi, bên kia là Trương Hiểu Vũ và Vũ gia huynh đệ, mỗi một bộ phận đều đủ để ngăn cản một phương, dù là Thiết Chiến tự mình tới cũng không có khả năng kiếm được chỗ tốt.
"Chúng ta ít người, tập trung lại cũng khá tốt, tiếng kêu thảm thiết bên kia một mực không có ngừng qua." Trương Hiểu Vũ nói.
Vũ Nhị nói: "Những người này bị đều bảo tàng mê hoặc hết rồi, rõ ràng biết có ngư nhân ở đây mà còn dám tán ra như vậy, không là muốn chết sao?".
"Phía trước có động tĩnh, chúng ta đi qua." Trương Hiểu Vũ nghe được phía trước cách đó không xa có âm thanh lộn xộn truyền ra, trong đó không thiếu chữ 'bảo tàng'.
Ở bên ngoài một sơn động, một đội ngư nhân chiến sĩ cao hứng kêu lên.
"Bảo tàng nơi này là chúng ta tìm được, lão đại tối thiểu cho mỗi người chúng ta một ngàn lượng hoàng kim.".
"Một người một ngàn lượng hoàng kim, một trăm người chỉ có mười vạn lượng, so với mười triệu lượng như chín châu mất một sợi lông, lão đại nhất định sẽ cho nhiều một chút.".
"Mười triệu lượng hoàng kim! Chồng chất lên chắc cũng cỡ một ngọn núi lớn."
Trong mắt ngư nhân chiến sĩ tràn đầy kim quang, trong đầu tưởng tượng đã thấy mình có được tài phú ngập trời này, thậm chí đã bắt đầu tính toán, số hoàng kim mình có được có thể mua sắm bao nhiêu nữ bộc nhân loại.
"Thật có lỗi, bảo tàng nơi này thuộc về chúng ta." Một tiếng cười nhạo cắt đứt ảo tưởng của bọn hắn.
"Người nào!" Ngư nhân chiến sĩ hung dữ nhìn chằm chằm vào ba người cách đó không xa.
Vũ Đại giành nói: "Hiểu Vũ, lần này giao cho ta! Ngươi không nên động thủ."
Đối phương đã nói như vậy, Trương Hiểu Vũ cũng lười động thủ, để hắn ra tay là tốt rồi.
"Nhanh bắn đạn tín hiệu!" Ngư nhân chiến sĩ nhận ra Vũ gia huynh đệ, dù sao bọn họ cũng vừa mới đại chiến với Chương Bát đây.
"Hỏa Vân Đao Khí." Bầu trời hỏa vân vô cùng dày đặc, một mảng hợp với một mảng, đao khí của Vũ Đại cũng không kém cỏi chút nào, hung mãnh phóng tới chính giữa ngư nhân chiến sĩ.
Hỏa diễm nổ mạnh, gió mạnh thôi tung, còn mang theo mùi cá bị nướng chín thơm phức.
Ba bốn vòng Hỏa Vân Đao Khí đi qua, Vũ Đại nói: "Thật mẹ nó sướng, lão tử đã sớm chướng mặt những ngư nhân này.".
Vũ Nhị oán giận nói: "Ngươi là sướng rồi, ta đến bây giờ vãn còn nhàn rỗi.".
"Lần sau, lần sau nhất định nhường cho ngươi." Vũ Đại nói.
Trương Hiểu Vũ cất bước đi vào trong sơn động, có thể chứng kiến ở lối vào sơn động là vài cái thi thể ngư nhân chiến sĩ, hẳn là bị hải thú nào đó cắn chết.
Vũ Đại trên tay nâng một khỏa đại hỏa cầu, trở thành đèn đi theo đằng sau Trương Hiểu Vũ.
Ánh lửa chiếu xuống, tình huống trong sơn động vừa xem hiểu ngay, ít nhất mấy trăm cái rương lớn bày trong sơn động, nhìn xuyên qua nắp thùng đậy không chựat có thể thấy kim quang mơ hồ.
Đương nhiên, muốn lấy được những tài bảo này còn phải giết đầu hải thú giống như phi mã trước mắt, con mắt lớn cỡ cái chén hung hăng nhìn chằm chằm vào ba người.
Kích quang màu xanh da trời bắn ra, xuyên qua cổ hải thú, Trương Hiểu Vũ cũng không nhìn đối phương, trực tiếp đi về cái thùng bên cạnh.
Nhẹ nhàng mở cái nắp ra, trong chốc lát kim quang bắn ra bốn phía, từng dãy vàng thỏi chỉnh tề đặt ở trong rương, tia sáng chói mắt làm choáng váng đôi mắt.
Vũ Đại và Vũ Nhị nhịn không được nói: "Không thể nghĩ tới chúng ta lại tìm được bảo tàng trước.".
Trương Hiểu Vũ lắc đầu, nói: "Rương chứa hoàng kim có hai loại, một loại có thể chứa ba vạn lượng, một loại chứa sáu vạn lượng, rương nơi này đều là loại chứa sáu vạn lượng hoàng kim, toàn bộ cộng lại chỉ có năm trăm ngàn lượng hoàng kim, chỉ là một phần nhỏ của bảo tàng.".
Vũ Nhị cười nói: "Tốt rồi, chúng ta đều có nguyên giới, đem toàn bộ hoàng kim vào thôi!" Nói xong nâng một cái rương lớn lên ném vào bên trong nguyên giới.
Trước mắt Trương Hiểu Vũ còn là một người nghèo, hoàng kim trên người cộng lại cũng chỉ có vài mươi vạn lượng, có cơ hội phát tài tự nhiên sẽ không bỏ qua, một tay một rương bắt đầu ném vào bên trong nguyên giới.
"Oa! Hiểu Vũ tốc độ của ngươi cũng quá nhanh, bằng hai người chúng ta cộng lại cũng, những rương này đều có trọng lượng sáu ngàn cân." Vũ Đại chứng kiến Trương Hiểu Vũ hầu như mỗi một lần hô hấp đều có thể ném vào ba cái rương, trợn mắt há hốc mồm nói.
Trương Hiểu Vũ cười cười, trước khi hắn luyện Thần Ma Cửu Biến, tố chất thân thể cũng chỉ mạnh hơn thường nhân mạnh gấp mười lần, hiện tại có Thần Ma Thể, trọng lượng sáu nặng ngàn cân so với một cây gỗ cũng không khác nhau nhiều.
Thời gian uống cạn chung trà đi qua, toàn bộ rương trong này đã bị quét sạch, trong đó đại bộ phận vào trong nguyên giới Trương Hiểu Vũ, không gian khổng lồ bên trong lập tức bị chiếm mất một phần mười, không còn bộ dáng trống trơn như lúc trước nữa.
Sau khi các rương bị chuyển đi hết, Vũ Nhị cảm thấy chưa đủ, đem nội đan trong bụng hải thú lấy ra, nói: "Một khỏa nội đan cấp năm trị giá ít nhất vài mươi vạn lượng hoàng kim, không thể lãng phí! Hiểu Vũ, ngươi muốn hay không."
Trương Hiểu Vũ lắc đầu, năm trăm ngàn lượng hoàng kim bị hắn cầm đi ba trăm hai gì đó, hắn đã cảm thấy mỹ mãn, nơi nào còn để ý những món tiền nhỏ này.
Vũ Đại khinh thường nói: "Ngươi lấy ít đi một chút, không phải là lại muốn quăng toàn bộ vào trong tòa sơn trang xa hoa của ngươi sao, đi thôi!".
Vũ Nhị nói: "Không lo làm nhà không biết củi gạo quý, cái sơn trang kia của ta bây giờ còn chưa hoàn thành, phải trang trí một chút, ít nhất phải có một pho tượng hoàng kim trong đó.".
"Có bệnh!" Vũ Đại xem thường nói.
"Đi ra ngoài đi! Nhìn xem những người khác thế nào." Trương Hiểu Vũ nói.
Đi ra sơn động, thân thể ba người dừng lại, lạnh lùng nhìn qua những ngư nhân chiến sĩ phía trước, trong đó kể cả thủ lĩnh của ngư nhân chiến sĩ, người cá mập Thiết Chiến.
← Ch. 166 | Ch. 168 → |