← Ch.0512 | Ch.0514 → |
Đây là loại tình huống xấu nhất.
Ninh Tiểu Xuyên nhíu mày thật sâu, nếu như Thanh Tước Vương đã dự đoán là Hắc Vụ Quỷ Nguyên đã rơi vào trong Táng Thần Sơn, đoán chừng Ngọc Ngưng Sanh rất có thể thật sự ở bên trong Táng Thần Sơn.
- Táng Thần Sơn rất nguy hiểm, ta phải đi cứu nàng.
Ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên càng lúc càng trở nên kiên định hơn.
Đàn Càn hòa thượng nói:
- A Di Đà Phật, ta đã sớm nói đi Táng Thần Sơn, các ngươi lại không chịu nghe. Còn may là chúng ta vẫn nắm giữ một góc tàn đồ, vẫn có cơ hội tiến vào a.
Ninh Tiểu Xuyên xoay người nhảy lên lưng Song Đầu Thạch Thú, liền cấp tốc lên đường đến Táng Thần Sơn.
Đàn Càn hòa thượng, Thiền Thừ, Tư Đồ Cảnh cũng theo sát bên cạnh, tất cả lập tức nhảy lên lưng Song Đầu Thạch Thú.
Bảy ngày sau, đoàn người lại lần nữa đi đến Táng Thần Sơn.
Bên ngoài Táng Thần Sơn lúc này đã tụ tập rất nhiều người, so với lần trước Ninh Tiểu Xuyên đến đây còn nhiều hơn gấp mười lần, tất cả cường giả thế lực lớn đều đã chạy tới, tạo thành một trận doanh độc lập.
Chín đại tộc, bốn đại Đạo quán đều có đại nhân vật giá lâm, phát ra khí tức cường đại dị thường, khiến cho toàn bộ tu sĩ ở đây đều cảm thấy áp lực cực lớn.
Mấy vị chúa tể Huyền thú bên trong Đại Hoang cũng đều chạy đến, tụ tập cùng một chỗ, dường như đang trao đổi vấn đề gì đó.
Lúc Song Đầu Thạch Thú chạy tới Táng Thần Sơn, lập tức bị cường giả Võ Đạo của Lôi tộc phát hiện.
- Ninh Tiểu Xuyên, chúng ta lại tái chiến một trận, không phải ngươi chết thì ta mất mạng.
Lôi Nhất từ trên một chiếc Kim Chúc Phi Chu nhảy xuống, trong tay cầm Tử Long thương, chạy như điên tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, trường thương chỉ thẳng vào ngực Ninh Tiểu Xuyên.
Toàn thân hắn đều bị thiểm điện bao trùm, khí thế trên người không ngừng dâng lên.
So với lần trước giao phong, tu vi Võ Đạo của hắn dường như lại cường đại thêm vài phần.
Trải qua trận chiến tại Bỉ Khâu tự, Lôi tộc tổn thất thảm trọng, điều tra khắp nơi trong Thiên Thạch Thành, cuối cùng cũng tìm hiểu được tục danh của Ninh Tiểu Xuyên.
Hơn nữa, bọn hắn còn phát hiện cái chết của "Lôi Cửu" – một vị thiên chi kiêu tử khác của Lôi tộc, cũng có quan hệ với Ninh Tiểu Xuyên.
Đối với đại tộc đỉnh cấp như Lôi tộc mà nói, cho dù Ninh Tiểu Xuyên có thay đổi dung mạo thì nhất định vẫn sẽ lưu lại dấu vết, chỉ cần cho bọn họ đủ thời gian, liền có thể lật ra toàn bộ nội tình của Ninh Tiểu Xuyên.
Yến Minh Châu cũng từ trong đám người đi tới, trên thân mặc áo trắng, trên eo quấn đai ngọc, hàng lông mày kẻ đen như lá liễu, sóng mắt lưu chuyển như nước, hàm răng chỉnh tề trắng tinh, khiến cho người khác cảm thấy một loại khí chất ưu nhã giống hệt như hoa sen mới nở.
Ánh mắt của nàng rất sáng, nhìn thoáng qua Tư Đồ Cảnh và Ninh Tiểu Xuyên, liền đi tới bên cạnh Lôi Nhất.
Tư Đồ Cảnh đứng bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Lôi Nhất, ngươi đã là bại tướng dưới tay Ninh huynh, còn dám tới khiêu chiến, chẳng lẽ lần trước thất bại còn chưa đủ thảm?
Lôi Nhất không ngờ lại không tức giận, nói:
- Ta còn phải đa tạ hắn a, trải qua lần thảm bại vừa rồi, ta đã đột phá đến Địa Tôn cảnh tầng thứ chín, đồng thời một mực tìm hiểu "Lôi Thần kinh", chỉ trong nửa năm là có thể đạt tới cảnh giới Nhất Bộ Thiên Thê. Đến lúc đó, trong đám người thế hệ trẻ của Cửu Việt Cương, còn ai có thể tranh phong cùng ta?
Ninh Tiểu Xuyên không khỏi nhìn Lôi Nhất thêm vài lần, phát hiện hắn quả nhiên đã bớt đi vài phần nóng nảy, lại thêm vài phần cơ trí và tỉnh táo.
Rất hiển nhiên, Lôi Nhất đã siêu việt phạm trù Địa Tôn cảnh, đã bước vào một cảnh giới mới.
Nếu là người khác gặp thảm bại như vậy, rất có thể đã trầm luân, chưa chắc đã gượng dậy nổi.
Thế nhưng, Lôi Nhất thật không hổ là nhân kiệt cao cấp nhất tại Cửu Việt Cương, không ngờ lại thu hoạch tân sinh trong nghịch cảnh, từ trong khuất nhục mà trở nên mạnh mẽ hơn, đột phá đến cảnh giới càng cao hơn.
Cảnh giới đột phá, tất nhiên sẽ muốn rửa sạch hổ thẹn trước kia.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Nếu ngươi muốn rửa sạch nỗi nhục trước đây, ta có thể cho ngươi một cơ hội, thế nhưng, nếu ngươi thất bại lần nữa, nhất định phải giao viên Huyền thạch địa phẩm mà ngươi đã đấu giá được cho ta, bằng không ta sẽ không đánh với ngươi một trận, lãng phí nguyên khí của ta.
Nhắc tới viên Huyền thạch địa phẩm, Lôi Nhất liền trở nên phẫn uất vô cùng.
Nếu không phải vì cảnh giới của hắn đột phá, rất có thể trưởng bối trong tộc đã đem hắn xử tử vì chuyện này rồi. Cho dù bây giờ hắn đã đạt tới Địa Tôn cảnh tầng thứ chín, nhưng trở về trong tộc thì vẫn sẽ gặp phải nghiêm phạt.
Lôi Nhất đang muốn đáp ứng Ninh Tiểu Xuyên thì từ trong Lôi tộc, có một lão giả đi ra, chắn trước người Lôi Nhất, chặn lời nói mà hắn muốn phát ra trở về.
Lão giả này có chút cao gầy, đôi mắt sáng ngời hữu thần, trên người mặc một kiện trường bào màu xám rộng thùng thình, chỉ tùy ý đứng yên một chỗ, vậy mà không chỉ chặn lại lời nói của Lôi Nhất trong cổ họng, còn trấn áp khí thế Võ Đạo trên người Ninh Tiểu Xuyên trở về.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên có chút hoảng hố, khí tức của lão giả áo xám này quả thật cường hoành, khiến cho người khác có cảm giác như đang nhìn lên một tòa núi cao, căn bản không thể nhìn thấy đỉnh của ngọn núi này.
Mặc dù Lôi Nhất rất mạnh, đã bắt đầu tìm hiểu võ kinh, thế nhưng, Võ Đạo của hắn quả thực quá nhỏ nhoi so với lão giả trước mặt. Người trước là một giọt nước, còn người sau là một mảnh biển lớn mênh mông.
Ninh Tiểu Xuyên muốn nhìn rõ chân dung của lão giả, thế nhưng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng sơ bộ, không thể nhìn thấy rõ ngũ quan, tựa như giữa hai người bị một tầng màn nước ngăn cách.
- Là ý niệm thể của hắn.
Lão giả áo xám này cũng không phải là chân thân huyết nhục, mà là một đạo ý niệm thể Võ giả cường đại.
- Không tệ, khó trách có thể đánh bại Lôi Nhất, quả thật có chỗ bất phàm.
Lão giả áo xám nhìn Ninh Tiểu Xuyên hơn nửa ngày, cuối cùng khẽ gật đầu.
Lôi Nhất khom người cúi đầu với lão giả áo xám, trong mắt mang theo vẻ kính sợ, nói:
- Lão tổ tông, ta muốn tái chiến với Ninh Tiểu Xuyên, rửa sạch hổ thẹn trước đó, một lần nữa đoạt lại vinh quang của Lôi tộc.
- Đây là ân oán giữa đám người trẻ tuổi các ngươi, tự các ngươi giải quyết với nhau. Chẳng qua, chí cường của tất cả đại tộc chúng ta sắp khởi động Huyền Khí cửu phẩm, liên thủ phá vỡ tầng tử khí của Táng Thần Sơn, chỉ có chín đại tộc, bốn đại Đạo quán cùng ba vị chúa tể Huyền thú mới có thể tiến vào Táng Thần Sơn tìm kiếm Thần tàng. Không biết Ninh tiểu hữu có nguyện ý cùng Lôi tộc chúng ta tiến vào Táng Thần Sơn hay không?
Trên mặt lão tổ tông Lôi tộc rất có thành ý, không hề có chút tức giận nào.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Không cần, vãn bối cũng không định tiến vào Táng Thần Sơn.
- Vậy thì thật đáng tiếc, Ninh tiểu hữu là nhân kiệt thiên tài thân mang đại khí vận, nếu như không tiến vào Táng Thần Sơn, e rằng sẽ bỏ lỡ rất nhiều kỳ ngộ.
Lão tổ tông Lôi tộc cũng không miễn cưỡng, thân ảnh dần tán đi, hóa thành một trận gió nhẹ.
Lôi Nhất lạnh lùng nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Ân oán giữa chúng ta còn chưa xong đâu, đợi sau khi rời khỏi Táng Thần Sơn sẽ phân cao thấp. Đến lúc đó, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.
Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi, quay trở lại trận doanh của Lôi tộc.
Thiền Thừ hết sức tò mò, nói:
- Lão nhân kia thành tâm mời ngươi, muốn dẫn ngươi vào Táng Thần Sơn, tại sao ngươi lại không đáp ứng?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đáp ứng hắn thì chúng ta đều sẽ chết trong Táng Thần Sơn.
Tư Đồ Cảnh khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Lôi tộc ăn phải thiệt thòi như vậy, làm sao có thể từ bỏ ý đồ được? Bọn hắn mời Ninh huynh, nhất định là vì trong tay Ninh huynh nắm giữ Huyền Khí cửu phẩm. Bây giờ thế lực khắp nơi đều đứng bên ngoài Táng Thần Sơn, lão tổ tông Lôi tộc tất nhiên cũng không tiện ra tay, thế nhưng, nếu tiến vào Táng Thần Sơn thì cũng rất khó nói.
- Chúng ta không thể cùng bọn họ tiến vào Táng Thần Sơn, trước tiên chỉ có thể lui vào trong Đại Hoang mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên vẫn cảm thấy không yên tâm đối với Lôi tộc, nên dự định sẽ đợi sau khi cường giả của tất cả thế lực tiến vào Táng Thần Sơn, mới tiến vào cũng không muộn.
Đoàn người thối lui trở về trong Đại Hoang, cách Táng Thần Sơn chừng 800 dặm.
Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một góc tàn đồ Táng Thần Sơn, đặt trên mặt đất, cùng Tư Đồ Cảnh nghiên cứu tàn đồ, dự định sẽ tìm ra một đường sinh lộ khi tiến vào Táng Thần Sơn.
- Chúng ta đều chưa từng tiến vào Táng Thần Sơn, căn bản không biết cấu tạo địa lý bên trong. Hơn nữa, đây cũng chỉ là một phần chín tàn đồ, căn bản cũng không biết nó rốt cuộc vẽ lại địa vực nào?
Tư Đồ Cảnh có chút rầu rĩ nói.
Ninh Tiểu Xuyên cũng đã nghiên cứu tấm tàn đồ này rất nhiều lần, tìm hiểu những điểm đánh dấu trên địa đồ, thế nhưng, cũng không tìm thấy đầu mối nào, căn bản không biết bên trên vẽ địa vực nào của ngọn núi này.
- Để lão nạp xem xem.
Đàn Càn hòa thượng cầm lấy tấm tàn đồ, đưa mắt nhìn hơn nửa ngày, ngón tay không ngừng vuốt ve tấm tàn đồ, trong miệng phát ra thanh âm rất nhỏ, đột nhiên cười lớn một tiếng, nói:
- Đây là địa đồ khu vực trung tâm của Táng Thần Sơn, có nhìn thấy vòng tròn này không? Đây chính là khởi nguồn của U Linh hà, trong truyền thuyết nó là một mảnh dược điền cổ xưa, bên trong sinh trưởng rất nhiều loại thông linh kỳ dược.
Thiền Thừ ở bên cạnh chen vào, nói:
- Đại hòa thượng, ngươi đang nói hươu nói vượn gì vậy, nước của U Linh hà chính là Địa Ngục thủy, làm sao có thể thai nghén ra thông linh kỳ dược được?
Đàn Càn hòa thượng vỗ lên đầu Thiền Thừ một cái, nói:
- Ngươi thì biết cái gì? Cực hạn của tử vong chính là sinh mệnh. Cái này gọi là khổ tận cam lai, nhạc cực sinh bi, chính là ý tứ này. Khởi nguồn của U Linh hà thật ra là một dòng sinh mệnh chi thủy, không chỉ có thể thai nghén ra thông linh kỳ dược, mà thậm chí còn có thể thai nghén ra một vài loại sinh linh khác.
Đàn Càn hòa thượng tiếp tục nói:
- Ồ? Ha ha... Bên trên không ngờ còn ghi chép lại một cái sinh lộ, có thể nối thẳng tới khởi nguồn của U Linh hà. Nếu như có thể thu hoạch được vài gốc thông linh kỳ dược thì phát tài rồi.
Thiền Thừ nói:
- Người xuất gia không phải là không màng danh lợi, khinh thị tiền tài...
Bốp...
Đàn Càn hòa thượng lại vỗ lên đầu nó một cái, tận tình răn dạy:
- Kim thân của Phật tổ đã tróc nước sơn rồi, chùa miếu cũng hư hại, chẳng lẽ không tốn tiền sửa chữa ư? Tại sao ngươi lại không có chút ngộ tính gì cả vậy?
Đàn Càn hòa thượng kéo Thiền Thừ qua một bên, không ngừng giảng giải chân lý Phật môn cho nó, chỉ cần Thiền Thừ có chút chống đối, hòa thượng sẽ đọc "Ma La Tâm Kinh chú", dày vò Thiền Thừ chết đi sống lại.
Ầm...
Từ trong không trung phát ra một tiếng nổ vang, chấn động đến mức đất rung núi chuyển.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức ngẩng đầu, nhìn thoáng qua phía Táng Thần Sơn.
Vốn dĩ trời quang mây tạnh, không ngờ lại bị một đám mây đen bao trùm, Lôi Điện đan xen trải dài trong phạm vi mấy trăm dặm, tựa như Giao Long.
Một thanh thiết chùy tràn ngập Thần văn không ngừng vung lên, điều động Lôi Điện trên bầu trời, quả thực giống như một cái "Lôi Thần chi chùy", có thể phát ra thần uy khiến trời đất rung chuyển.
Ầm ầm ầm...
Cái búa huy động, trăm ngàn đạo thiểm điện bổ ra, chấn vỡ một mảng tử khí bao trùm Táng Thần Sơn.
Đây chính là muốn dùng man lực để mở ra Thần sơn, trảm u linh, diệt sát khí, cứ như vậy mà mở ra một cái sinh lộ.
- Huyền Khí cửu phẩm của Lôi tộc, Lôi Tổ Chùy.
Tư Đồ Cảnh nhìn chằm chằm thanh cự chùy trên bầu trời, cảm giác được áp lực vô cùng khổng lồ.
← Ch. 0512 | Ch. 0514 → |