← Ch.0107 | Ch.0109 → |
- Nhiếp Hàn, ngươi lại đang ngộ kiếm?
Sau lưng đi tới một thân ảnh nữ tử lã lướt thướt tha, dung nhan xinh đẹp, con mắt linh hoạt kỳ ảo, khí chất đơn thuần.
- Không, ta đang tìm kiếm đá đặt chân tiếp theo!
Trong thanh âm lạnh lùng của nam tử, lộ ra tự tin làm cho người không dám nghi vấn:
- Mỗi khi chiến thắng một người tu vi cao hơn mình, kiếm đạo của ta sẽ bởi vậy mà tinh tiến hơn một phần.
- Từ khi tiến vào Kiếm Tông, ngươi khiêu chiến tất cả đối thủ, cuối cùng nhất đã thành đá đặt chân, đối thủ kế tiếp là Phong Vũ Môn Nhạc Phong sao? Sư tỷ ta rất là chờ mong, nhưng cũng rất sợ.
- Ngươi sợ cái gì?
Nam tử kia khẽ giật mình.
- Sợ có một ngày... ngay cả ta cũng thành đá đặt chân của ngươi.
Nữ tử sâu kín thở dài.
Sáng sớm, trên không Tinh Vũ Sơn bao phủ lấy một tầng sương mù so với ngày xưa càng đậm, gió lạnh cùng một cổ khí tức lạ lẫm rung động, dần dần khuếch tán đi ra.
Giữa không trung, có thể thấy được tiên sĩ ngự vật lơ lửng, chân đạp pháp khí phi hành, lui tới tuần tra, thần sắc lạnh lùng.
Phần đông đệ tử hai phái, đều cảm nhận được một cổ hào khí ngưng trọng bất thường.
Trọng địa hạch tâm của Phong Vũ Tiên Môn, trước quảng trường Càn Khôn Điện, lúc này đã hội tụ các tân tú hậu bối.
Người cầm đầu là Đại sư huynh Vân Viễn Hàng, mày kiếm mắt sáng, chắp tay đứng ngạo nghễ, được đệ tử bốn phía vây quanh giống như quần tinh ủng nguyệt, đứng ở phía trước trung tâm nhất; bên cạnh hắn là Vạn Phúc Sơn cùng Phí sư huynh, lời nói và hành động hoặc lấy lòng hoặc cẩn thận.
Ngoại trừ Vân Viễn Hàng, Chân truyền đệ tử Nhạc Phong cũng bị chú mục, thiếu niên văn nhã tuấn mỹ, bình dị gần gũi này, để lại ấn tượng rất tốt trong mắt chúng đệ tử.
Thiếu nữ bên cạnh Nhạc Phong xinh đẹp vũ mị, con mắt như nước, lưu ba chớp động, mị hoặc động lòng người, nhất cử nhất động, đều làm cho nam đệ tử tim đập nhanh hơn.
Vạn Phúc Sơn âm thầm nuốt nước miếng một cái, Dương Tiểu Thiến hôm nay, tuyệt không phải thiếu nữ trẻ trung ngày xưa có thể so sánh, cho dù cho hắn một trăm cái lá gan, cũng không dám đánh chủ ý với nàng. Ở trong đáy lòng, hắn thậm chí âm thầm lo lắng, nàng có thể ghi hận sự tình lúc trước, tùy thời trả thù hay không. Cũng may hắn cùng với Đại sư huynh quan hệ tương đối gần, coi như là Nhạc Phong muốn động đến hắn, cũng phải suy nghĩ một chút.
- Ha ha, Cổ sư huynh đã đến.
Nhạc Phong mỉm cười nghênh đón thanh niên đệ tử đang hướng quảng trường bên này đi tới.
Cổ sư huynh này khoảng hai lăm tuổi, tướng mạo thường thường không có gì lạ, thần sắc đạm mạc, nhìn Nhạc Phong thoáng gật đầu.
Nếu như Từ Huyền ở đây, chắc chắn nhận ra, Cổ sư huynh này đúng là lúc trước vừa mới tiến tiên môn, chưởng quản tu kiến linh tháp Cổ chấp sự.
Dương Tiểu Thiến hạ thấp người hành lễ:
- Bái kiến Cổ sư huynh.
Trong nội tâm nàng tinh tường, vị Cổ sư huynh này ngoại trừ tuổi so với Nhạc Phong lớn hơn vài tuổi, một thân tu vị không tầm thường, không lâu trước cũng đã tấn chức Luyện Khí tứ trọng.
Lúc này, trên trận đã đến hơn mười người, bốn gã Chân truyền đệ tử, hai gã Chân truyền đệ tử khác, tu vị theo thứ tự là Luyện Khí tứ trọng cùng Luyện Khí ngũ trọng.
- Còn kém Chân truyền đệ tử của nhất mạch Lục sư bá.
Trong đó một vị Chân truyền đệ tử Luyện Khí ngũ trọng thản nhiên nói.
- Chính là Cầm sư muội có được thượng phẩm linh căn?
Thời điểm mấy người trên trận thấp giọng bàn luận, trên sơn đạo đi tới ba người: hai nam một nữ.
Đi ở trung tâm là thiếu nữ nhỏ nhắn mềm mại, bước chân nhỏ nhẹ, trên mặt e lệ cùng khẩn trương, nhất thời khiến cho mấy vị Chân truyền đệ tử nhìn nhiều một chút.
Dù sao luận thiên phú, Du Cầm là người tốt nhất trong Phong Vũ Tiên Môn.
Về phần Từ Huyền cùng Lâm sư huynh ở bên cạnh Du Cầm, tạm thời bị bọn người Vân Viễn Hàng xem nhẹ.
Đây là lần thứ hai Từ Huyền đến quảng trường Càn Khôn Điện, trước đó lần thứ nhất là rời núi tiễu sát Huyết Linh Đạo, lúc này đây là vì Bí Cảnh không gian.
Chỉ là quy mô đội hình hai lần, hoàn toàn không thể so sánh.
Đến khi tới gần quảng trường Càn Khôn Điện, ánh mắt rất ít người chuyển khỏi Du Cầm, nhẹ kêu một tiếng.
Trong đó vài ánh mắt định dạng ở trên người Từ Huyền.
- Làm sao có thể... Từ Huyền!
Tròng mắt Vạn Phúc Sơn thiếu chút nữa trừng đi ra, mặt mũi tràn đầy chấn kinh khó hiểu, cho dù hắn suy tính sâu hơn, cũng quyết không thể tưởng được, Từ Huyền sẽ cùng đi.
Dương Tiểu Thiến trong đám người, càng là nhẹ kêu một tiếng, đôi mắt đẹp khẽ run, trên mặt tràn ngập không thể tưởng tượng nổi, tâm hồn thiếu nữ không hiểu nhảy lên:
- Hắn... Như thế nào cũng tới?
Đợi ba người đi vào quảng trường, trong đám người không ít người thấp giọng nghị luận nói:
- Một Phàm sĩ, cũng có thể tiến vào Bí Cảnh không gian, cái này có lầm hay không?
Từ Huyền im miệng không nói, bất động thanh sắc dò xét mọi người trên trận, chạm đến con mắt tràn đầy kinh ngạc của Dương Tiểu Thiến, nhếch miệng mỉm cười, hơi có vẻ mất tự nhiên, xem như chào hỏi.
Thời điểm hắn chứng kiến Cổ sư huynh bên cạnh Nhạc Phong, lại khẽ giật mình, cái này chẳng phải là Cổ chấp sự lúc nhập môn, đối với mình rất chiếu cố sao?
Ánh mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt lãnh đạm của Cổ sư huynh, lộ ra một tia vui mừng dáng tươi cười, thấp giọng nói:
- Có ý tứ.
- Cổ sư huynh ngươi nhận thức cùng hắn?
Nhạc Phong thất thần một sát, hiển nhiên Từ Huyền xuất hiện, làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Vân sư huynh ở chính giữa đám người, thời điểm ánh mắt đảo qua Từ Huyền, cũng lộ vẻ kinh ngạc. Hắn đối với Từ Huyền có một ít ấn tượng.
Mặc kệ đệ tử khác trong đám người nghị luận cùng oán giận như thế nào, Từ Huyền bình tĩnh như trước, đứng ở bên cạnh Du Cầm, không nói một lời.
- Nhân số đến đông đủ, mọi người xuất phát.
Vân sư huynh vừa mới nói xong, thân hình bay tới trên hồ lô màu xanh lá, bay tới bắc nhai.
Mấy vị Chân truyền đệ tử khác, nhao nhao mượn nhờ phi hành pháp khí, ngự vật lơ lửng, bay đi ở trước nhất.
Chỉ có nhóm người Từ Huyền, Du Cầm, tuy là Chân truyền đệ tử, nhưng nhập môn còn sớm, trước mắt chỉ là Luyện Khí nhị trọng.
Không bao lâu, mọi người đuổi tới vách đá bắc nhai.
Xa xa nhìn lại, phụ cận Vô Uyên Vực sương mù dày đặc bao trùm, hiển nhiên có lực lượng trận pháp.
Ở chỗ sâu trong mây mù kia, mơ hồ có thể thấy được một tầng ánh sáng màu xanh.
Từ Huyền có được thân thể hoàn mỹ, thị lực vô cùng tốt, chứng kiến trong mây mù lơ lửng một chiếc thuyền dài đến hai chục mét, phía trên có đứng hai thân ảnh, lờ mờ có thể chứng kiến thân ảnh uyển chuyển của Hà Nguyệt Tiên Cô cùng một nam tử tuấn lãng khác, đúng là Phong Vũ Chưởng Tôn!
Một đoàn người đến gần, dừng lại bên cạnh vách núi.
Hô!
Một ngọn gió rít gào truyền đến, trong sương mù bỗng dưng chấn động, mở ra một con đường, chỉ thấy chiếc thuyền kia vù vù một tiếng, Bích Hà lập lòe, chậm rãi bay đến bên vách núi.
- Đó là đại hình pháp khí phi hành Bích Thủy Thuyền của bổn môn.
Một vị Chân truyền đệ tử hơi có vẻ hưng phấn nói.
← Ch. 0107 | Ch. 0109 → |