← Ch.0357 | Ch.0359 → |
Bá!
Lúc này, Từ Huyền mở lòng bàn tay ra, một bình ngọc phiêu phù ở trước mặt.
Trong đó có thiên hỏa linh dịch, quả Phượng Đản đang ở bên trong, bị một tầng hỏa diễm màu sắc hồng nhuận bao khỏe, mặt ngoài còn hiện ra các loại hoa văn, phát ra một hồi âm thanh "chi chi" rất nhỏ.
Nguyên vốn thiên hỏa linh dịch trong này đầy tràn, lại tiêu hao một phần mười.
Từ Huyền không biết Phượng đản này sinh ra dị biến gì, lại vỗ túi trữ vật bên hông.
Hô ~
Ở bên trong một cổ khí lãng lửa nóng, Phượng tước điểu dài hơn hai trượng vuốt cánh, nịnh nọt nhìn Từ Huyền.
Phượng tước điểu này được Từ Huyền thường xuyên cho ăn Thiên hỏa linh dịch, hôm nay tu vi đạt tới Luyện Thần bát trọng, dùng tư chất của nó, khiêu chiến Luyện Thần cửu trọng cũng không phải việc khó.
Từ Huyền lại cho Phượng tước điểu ăn hai khỏe Thiên hỏa linh dịch, chợt Thất Linh đồng tước trong cơ thể ô minh một tiếng, cũng muốn ăn.
Dù là lúc trước Từ Huyền tồn trữ Thiên hỏa linh dịch rất nhiều, ước chừng cũng phải hai thùng nước, giờ phút này cũng tiêu hao hai ba thành.
- Tu luyện như vầy quá an nhàn, ta nên đi Thần hoang đại địa lịch lãm rèn luyện một phen, hơn nữa tài phú cũng nhanh...
Từ Huyền sửa sang lại trong động phủ một phen, sau đó giao lệnh bài động phủ cho chủ quản, chuẩn bị ly khai Tinh Dạ linh thành.
- Cách kỳ hạn cho thuê, còn hơn hai tháng, dựa theo quy định, không trả tiền thuê.
Chủ nhân động phủ kia, cười tủm tỉm nói.
- Không cần.
Thần sắc Từ Huyền lạnh nhạt, hoả tốc bay ra ngoài linh thành.
Đúng như Từ Huyền sở liệu, hắn ở nội thành ngốc thời gian dài như vậy, cung trang me nhân kia không có khả năng thời khắc theo dõi hắn.
Nhưng mà, Từ Huyền vừa bay ra khỏi Tinh Dạ linh thành, liền cảm giác có người theo dõi.
Cho dù Thư Ngọc San kia, thân là Ngưng Đan kỳ, không thể thời khắc theo dõi hắn, nhưng mà thủ hạ tự nhiên có người cống hiến sức lực.
Sau khi Từ Huyền bay ra khỏi linh thành, thúc dục Nguyên lực, phi thảm màu đen dưới chân lập tức tỏe ánh quang mang, kéo động một đạo khí hà hồng sắc, tốc độ tăng nhiều.
- Tiểu tử kia chạy trốn thật nhanh!
Gã thanh niên gầy gò phía sau biến sắc, linh kiếm dưới chân chấn động, khí tức lạnh thấu xương, từ phía sau mau chóng đuổi đi.
Tốc độ cũng không phải là Từ Huyền am hiểu nhất, cho dù hắn toàn lực khống chế phi thảm dưới chân, nhưng không cách nào thoát khỏi thanh niên cao hơn hắn hai giai kia.
Thanh niên kia cũng đuổi rất cố sức:
- Tu vi tiểu tử này không đến Luyện Thần bát trọng, đã có thân thủ bực này, nhân vật có thể được Ngưng Đan kỳ nhìn chằm chằm vào, quả nhiên không đơn giản.
Hắn không dám lãnh đạm, vội vàng lấy ra một ngọc phù màu lam nhạt, thông qua phù này, cùng người ở cự ly xa sinh ra liên hệ.
Từ Huyền lạnh lùng quay đầu lại, liếc nhìn hắn, xác định mục tiêu.
Chẳng biết tại sao, trong lòng thanh niên kia cảm thấy lạnh cả người, giống như nửa chân đạp đến Quỷ Môn quan.
Thời điểm vừa ra khỏi Tinh Dạ linh thành, phụ cận lui tới khá nhiều Tu Giả, Từ Huyền không có bất kỳ động tác, chỉ có thể bay đến khu vực thưa thớt.
Bay ra hơn mười dặm, tới gần một mảnh rừng rậm, Từ Huyền lập tức lẻn vào trong đó.
Thanh niên kia chần chờ một chút, vẫn là đi theo vào, hắn tự nghĩ tu vi mình cao hơn hai cấp, đủ để ứng phó các loại chuyện xấu.
Ở trong rừng rậm truy tung một lát, thanh niên gầy kia liền mất đi bóng dáng Từ Huyền.
- Rõ ràng chứng kiến vị trí hắn đi vào, tại sao không có phát hiện bóng người?
Thanh niên này hết sức cẩn thận, triển khai thần thức, chậm chạp tiếp cận về phía trước.
Trên người hắn lập loè bạch quang, hai con ngươi trở nên tinh thấu, quanh quẩn một tầng ánh sáng kỳ dị, nhìn quét bốn phía, bài trừ ảo thuật cùng tiên pháp trong đó.
Rất nhanh, hai mắt hắn định dạng ở trên một cây đại thụ phụ cận, giễu cợt nói:
- Chơi trốn tìm sao?
Bá kéo!
Trên đại thụ dâng lên một đạo ám phong, một bóng mờ kỳ dị như áo choàng, ở trong hư không nhoáng một cái, lộ ra một thiếu niên cân xứng cao ngất.
- Chơi trốn tìm?
Từ Huyền cười mỉm nhìn qua hắn:
- Bán mạng cho nữ nhân rắn rết như Thư Ngọc San, nàng cho ngươi chỗ tốt gì?
- Tiểu tử, ngươi đã sắp chết, còn dám vũ nhục Thư tiền bối? Để cho ta trước giáo huấn ngươi một chầu!
Trên mặt thanh niên kia hiển hiện lửa giận, hiển nhiên cung trang me nhân kia ở trong suy nghĩ của hắn là thánh khiết cao thượng.
- Rốt cuộc là ai sắp chết.
Từ Huyền không chút gợn sóng, nhưng một cổ sát cơ lại vô hình tản mát ra.
Thanh niên kia chợt cảm thấy lòng bàn chân truyền đến một cổ cảm giác mát lạnh.
Ngay trong nháy mắt tiếp theo, dưới chân chấn động, thanh niên này kinh hô một tiếng:
- Không tốt!
PHỐC XIU.... XIU... Hai đạo tơ nhện màu bạc, từ trong thổ nhưỡng chui ra, như thiểm điện cuốn lấy thanh niên gầy.
Thân hình thanh niên gầy vừa nhảy lên đến giữa không trung, đã bị hai đạo tơ nhện màu bạc kia cuốn lấy hai chân.
Ngay sau đó phanh ầm ầm, dưới thổ nhưỡng chui ra hai khôi lỗi Tri Chu cao mấy trượng, cộng thêm tơ nhện, hiện lên hình lưới cuốn lấy thanh niên gầy.
Thanh niên này kinh sợ hoảng hốt, pháp quang màu trắng trên người bay thẳng hơn một trượng cao, khí thế kinh người, bụi đất bốn phía bay tán loạn, một cây đại thụ bị chấn đoạn.
Nhưng mà tơ nhện dưới chân hắn, chỉ đứt gãy mấy dây, rất nhanh lại khép lại lần nữa, trói chặt hắn vào bên trong.
Hắn hiển nhiên đánh giá thấp thực lực Khôi Lỗi Tri Chu, nửa năm này tiềm tu, Từ Huyền đem mấy Khôi Lỗi còn thừa, đều tăng lên tới Luyện Thần cửu trọng.
Xuy xuy!
Rất nhanh hai Tri Chu Khôi Lỗi, mở ra miệng lớn dính máu, răng nanh hung hăng cắn tới thanh niên gầy, thậm chí cắn nát pháp bào của hắn.
Sắc mặt thanh niên này trắng bệch, hoảng sợ kêu to, bị cắn ra mấy vết thương.
Đúng lúc này, trên cành cây hạ xuống một đạo hồng quang.
Hồng quang kia nhanh chóng hạ xuống, dễ như trở bàn tay đánh nát hộ thể pháp quang của hắn.
Thanh niên kia lên tiếng kêu thảm thiết, ngã xuống đất tử vong.
Từ Huyền thu lại túi trữ vật của hắn, xử lý xong vài vật khả nghi, kể cả ngọc phù màu lam nhạt kia, sau đó thu lại Tri Chu Khôi Lỗi, hoả tốc rời đi.
Thời điểm Từ Huyền ly khai địa phương chiến đấu, vẫn chưa hết thời gian uống cạn chung trà.
Vèo... một đạo ánh sáng màu xanh lướt đến trên không rừng rậm, cung trang me nhân bày biện ra vẻ cao thượng thoát tục, đúng là Chấp pháp trưởng lão của Tinh Dạ linh thành, Thư Ngọc San.
Cung trang me nhân triển khai thần thức, rất nhanh rơi xuống trong rừng rậm, tìm được thi thể thanh niên gầy.
- Có dấu vết đánh nhau, chỉ khống chế ở phương viên mấy trượng, Hoàng Chung vậy mà bị bại thảm như vậy. Tu vi tiểu tử kia chỉ có Luyện Thần thất trọng, lại có thể trong thời gian ngắn chém giết Luyện Thần cửu trọng Hoàng Chung, người này thực không đơn giản, thời điểm ở nội thành, ngay cả ta cũng bị hắn lừa gạt.
Khuôn mặt Thư Ngọc San như băng sương, trong đôi mắt đẹp dịu dàng chớp động lên lệ quang.
Ở trong rừng rậm cũng không dừng lại, cung trang me nhân rất nhanh đạp trên độn quang rời đi.
Một hơi bay ra trên trăm dặm, cung trang me nhân cũng không có tìm được thân ảnh thiếu niên kia.
← Ch. 0357 | Ch. 0359 → |