← Ch.0304 | Ch.0306 → |
Một chuyến 15~16 người, thương nghị một lát, liền bay về phía sườn núi chỗ thành cổ.
Trong quá trình đi tới, bão cát quét qua, hình dáng của thành cổ càng ngày càng rõ ràng.
Ước chừng nửa thời gian uống cạn chung trà, mọi người đã đi tới cổng thành cổ.
Kỳ quái chính là bên trong thành cổ này hoàn toàn hề có cát bụi.
Toàn bộ thành cổ thoạt nhìn không có trận pháp, nhưng lại có một cổ lực lượng vô hình, lúc đạp chân đi vào liền cảm nhận được một loại cảm giác tang thương trầm trọng.
Trên tường thành, có không ít cơ giới khổng lồ, dài rộng có tất cả hơn mười trượng, đều là quái vật khổng lồ nặng chừng mười vạn cân cả, dùng túi trữ vật của mọi người, cho dù muốn nhét vào thì cũng không thể nào được. Một người, bình thường thể tích của túi trữ vật chỉ có hạn, vật phẩm để vào trong túi trữ vật cũng không phải hoàn toàn không để ý đến sức nặng. Dù sao thì túi trữ vật chỉ là đạo cụ trữ vật mà không phải là bảo bối loại không gian trong truyền thuyết.
Ánh mắt Từ Huyền đảo qua những cơ giới cực lớn này, chỉ riêng tài liệu của nó thôi đã không cách nào đánh giá giá trị rồi. Nhưng tính ra thì dung lượng túi trữ vật của mình chỉ lớn chừng một căn phòng, xem ra sau này phải mua túi trữ vật có không gian lớn hơn mới được.
- Tinh Hải có thể thu nạp, nhưng sẽ tiêu hao rất nhiều hồn lực, tài liệu linh hồn trong tay ngươi sẽ ít đi, những thái cổ cơ giới này cũng không có tác dụng gì lớn đối với ngươi cả.
Tàn hồn kiếp trước cho ra đáp án.
Từ Huyền nhẹ gật đầu, nghĩ đến của quý chính thức sẽ không đặt ở đây đâu.
Một đường mọi người dọc theo thành lâu đi xuống dưới.
- Ha ha ha, trong Bát Hoang Sa Mạc này lại xuất hiện một tòa cổ thành, xem ra là do trận đại sa bạo kia rồi.
Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng xé gió.
Sưu sưu sưu!
Hai ba đạo thân ảnh xuyên thẳng qua mà đến, uy áp cường đại khiến mọi người tim đập nhanh.
Rất nhanh, hai nam một nữ hiện thân trên cổ thành, ba cổ ma uy cường đại theo đó mà đến.
Một vị cẩm bào trung niên trong đó tu vị đã đạt đến luyện thần bát trọng!
Cái này còn không nói đến, bên cạnh hắn còn có một thanh niên cụt tay và một vị nử tử áo đen, khí tức lạnh thấu xương kinh người, cũng đều đạt đến luyện thần thất trọng.
Tam đại cường giả cấp bậc luyện thần thất trọng!
Cái này khiến hai phe sa đạo và sa thuyền sợ hãi không thôi.
Tổ hợp ba người như thế, có thể nói là rất cường hoành, đủ để nhẹ nhàng diệt sát 2 phe rồi.
- Không tốt... Bọn họ chính là Ma Lang Tam Sát trong Bát Hoang Sa Mạc!
Hắc khải nam tử thủ lĩnh sa đạo sắc mặt đại biến.
Lời vừa nói ra, mọi người một phương sa thuyền cũng đều kinh hãi lạnh mình.
Ma Lang Tam Sát, là tổ hợp sa đạo đỉnh tiêm trong Bát Hoang Sa Mạc. Sở dĩ xưng là "Ma Lang" bởi vì ba người này đều là Ma Đạo tu giả, lại còn tham lam như sói đói nữa chứ.
Phàm là thương thuyền bị bọn hắn nhìn trúng thì hiếm có có thể chạy trốn được, trừ phi có được cường giả Ngưng Đan kỳ tọa trấn. Nhưng vấn đề là, không có một chi thương đội nào có thể mời được cao nhân Ngưng Đan kỳ cả.
- Ha ha ha! Đúng vậy, chúng ta chính là Ma Lang Tam Sát.
Cẩm bào trung niên cuồng tiếu một tiếng, trên người nổi lên một cổ ma khí xanh đen, bốn phía cuồng phong gào thét khiến tất cả mọi người đều có cảm giác giật mình một hồi.
Thanh niên cụt tay cạnh hắn vẻ mặt lãnh khốc không nói, nhưng trên mặt sát khí nghiêm nghị.
Nữ tử áo đen kia, ngũ quan ngược lại rất đoan chính, nhưng mặt như giấy trắng, mi tâm còn có một khỏa nốt ruồi đỏ, chợt nhìn giống như một nữ quỷ vậy.
Đối mặt với tổ hợp mạnh mẽ như thế, trên trán Uông Thủy chảy ra mồ hôi lạnh, còn trong mắt Yên Mi thì lại toát ra vài phần lo lắng.
Từ Huyền hít sâu một hơi, vẫn còn bảo trì trấn định, dù sao hai phe sa đạo và sa thuyền cộng lại cũng chừng 15~16 người, chưa hắn không có năng lực chống cự.
- Ngoại trừ cô nàng kia, tất cả mọi người còn lại cút cho ta. Ma Lang Tam Sát ta một khi ra tay thì sẽ không lưu lại một người sống nào đâu.
Cẩm bào trung niên dữ tợn cười một tiếng, con mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Yên mi, nàng này tư sắc nhất tuyệt, có vài phần khí chất cao nhã thoát tục, đúng là cực phẩm, cho dù đặt ở bất cứ nơi nào cũng đều hiếm thấy cả.
Nghe vậy, sắc mặt Yên Mi lập tức tái nhợt, thân thể mềm mại run lên, hàm răng trắng tinh cắn chặt lại, chăm chú ngưng tụ pháp lực.
Những người còn lại đều bất đông tại chỗ, trên mặt lộ ra không cam lòng mãnh liệt, cũng không phải chỉ là vì thương cảm cho cảnh ngộ của Yên Mi, mà còn là luyến tiếc đối với tòa thành cổ này nữa.
Tòa cổ thành trước mắt, rất có thể là chính là một trong Di lạc cửu thành trong Thần Hoang, đây chính là hấp dẫn trí mạng đại biểu cho việc vấn đỉnh Bất Hủ Kim Đan ah.
Uông Thủy mập mạp và hắc khải nam tử thủ lĩnh sa đạo liếc nhau, rất nhanh đã có quyết định.
- Hừ, tòa thành cổ này là do chúng ta phát hiện trước, mọi người liên hợp cùng một chỗ, chưa hẳn không có lực đánh một trận.
Hắc khải nam tử quát lạnh nói.
- Hai phương chúng ta liên thủ lại cũng có mười mấy người, cho dù liều chết, cũng không thể tặng không tòa thành cổ này cho ta tên Ma Lang tham lam này được.
Uông Thủy mập mạp cao giọng hét lên một tiếng.
Phần phật!
Đội ngũ hai phe đột nhiên xác nhập cùng một chỗ.
Dưới nguy cơ và áp lực chưa từng có, đội ngũ hai phe vốn bất cộng đái thiên lại kết minh lại rất nhanh chóng.
Tu giả hai phe sa đạo và sa thuyền liên thủ lại, có một vị tu giả luyện thần thất trọng, ba gã tu giả luyện thần lục trọng, còn lại phần lớn đều là tu giả luyện thần tứ ngũ trọng cả.
Tổ hợp như thế, nếu nguyện ý trả một cái giá lớn cũng có thể tạo thành uy hiếp lớn cho Ma Lang Tam Sát
- Chậc chậc, chỉ có một tu giả luyện thần thất trọng, cho dù có nhiều người hơn nữa, muốn giết sạch các ngươi cũng chỉ hơi mất thời gian một tí thôi.
Cẩm bào trung niên liếm liếm đầu lưỡi, từ trên cao nhìn xuống, ngạo khí lăng vân mà nói:
- Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, giao nàng kia ra đây, những người còn lại... Cút cả đi!
Chỉ một thoáng, một cổ ma khí cường đại âm trầm nương theo sát khí đông lạnh triệt thể xác và tinh thần ập đến, toàn trường tĩnh mịch một mảnh, cho dù trong lòng mọi người tâm thần bất định, nhưng giờ phút này thân ở thành cổ, tương đương với sắp được tiến vào bảo sơn, sao có thể buông tha dễ dàng được.
- Giết sạch toàn bộ đi!
Cẩm bào trung niên sắc mặt phát lạnh, ma khí màu xanh sẫm lăn đãng, hóa thành một sợi xúc tu dữ tợn buồn nôn, mỗi một căn đều dài hai ba trượng, "Bá bá" quấn về phía ba bốn người phe sa đạo.
"Bành" một gã tu giả không cẩn thận bị trúng chiêu, lập tức bị đụng bay ra ngoài, thổ huyết giữa không trung, thân thể tan tác.
Những nơi xúc tu đen như mực kia đi qaa, chúng tu giả đều sợ hãi nhao nhao trốn tránh, dù chỉ bị trúng phải thôi cũng đại biểu cho uy hiếp trí mạng rồi.
Hắc khải nam tử kiên trì giết đi qua, dùng sức mấy người liên thủ mới khó khăn lắm ngăn cản được công kích của hắn, nhưng chỉ sợ cũng không kiên trì được thêm bao lâu nữa.
Đồng thời, thanh niên cụt tay và nữ tử áo đen đều phân biệt đánh tới.
Uông Thủy mang theo năm sáu tên tu giả phát động quần công với nử tử áo đen mới miễn cưỡng ngăn cản được.
- Trước tiên bắt lấy ngươi đã!
Thanh niên cụt tay kia mắt lộ ra ánh sáng lạnh, hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen, một chưởng chụp về phía ba vai Yên Mi.
Hiển nhiên, hắn là muốn bắt lấy Yên Mi.
Răng rắc!
Tầng phòng hộ Linh Giáp trước người Yên Mi, bị đối phương ma công bá đạo của đối phương trong khoảnh khắc đập nát, nàng cả kinh kêu một tiếng, hoa dung thất sắc.
Nhưng ngay lúc này, thân ảnh một thiếu niên anh tuấn bên cạnh nhoáng cái đã đến, mang theo khí tức chất phác cương liệt.
Bỗng nhiên, thanh niên cụt tay chỉ cảm thấy nhiệt độ bốn phía chợt hạ xuống, toàn thân khô nóng không chịu nổi, trong lòng rùng mình, chỉ đành trở tay một kích.
BA~ phanh!
Hai người giao kích một chưởng, một cổ sức lực lớn bức ngược thanh niên cụt tay ra, khí lãng cường hoành nóng bỏng trùng kích tứ phương, Yên Mi nhanh chóng thối lui lại, bị một tia dư âm còn lại quét trúng, váy bị đốt cháy một mảnh, lộ ra một nửa đôi chân thanh tú tuyết trắng ôn hồng.
Thanh niên cụt tay chấn động, thốt nhiên đón đánh xuống, hắn lại vẫn bị đẩy lui.
Rồi sau đó, chỉ thấy thiếu niên kia thần sắc quyết đoán, chủ động xuất kích, trong lòng bàn tay toát ra một đoàn Viêm Hỏa kinh tâm, bích y kỳ quang lóe lên, bức đến trước mặt.
Viêm Hỏa kia vừa ra, thanh niên cụt tay chỉ cảm thấy toàn thân ma khí kinh hãi trong chớp mắt, mặt sắc mặt ngưng trọng, trên bàn tay bắn ra một đoàn Hắc Viêm.
PHỐC oanh!
Cả hai chạm nhau, lập tức bốc lên từng đợt khói xanh, má khí viên quang cường đại hình thành nên một cổ phong bạo hoành hành tàn sát bừa bãi, phóng ra bốn phương tám hướng, lập tức kinh động toàn trường!
← Ch. 0304 | Ch. 0306 → |