← Ch.0100 | Ch.0102 → |
Một màn này liền khiến cho mọi người trong Linh Vũ điện khiếp sợ ngẩn người, cả đám đều không biết phải làm gì.
Có ai ngờ được, Quảng Quân Hầu có võ lực thông thiên tại Tương Vân quốc lại bị một kẻ hậu bối trẻ tuổi dễ dàng đánh bại chứ?
- Sư tôn!
Đám người Diệp Lăng Vân kinh hô một tiếng, nhảy đến bên cạnh Quảng Quân Hầu.
Tất cả đều trợn mắt nhìn Tuyền Thần, không thể che giấu được nội tâm sợ hãi.
- Không ai trong các ngươi được ra tay cả!
Quảng Quân Hầu ổn định thân hình, hét lên với đám đệ tử ở đây.
Ông ta một đơn độc đứng thẳng, thân hình có chút lảo đảo, miễn cưỡng đứng tại chỗ.
Trong lòng Triệu Phong đột nhiên cảm thấy xúc động, nhìn qua thân ảnh kiên nghị đơn độc đối phó với cường địch của Quảng Quân Hầu.
Nếu như không có Quảng Quân Hầu, đám cường giả võ đạo ở trước mặt Tuyền Thần chỉ có vận mệnh bị tàn sát mà thôi.
- Từ sư thúc, ta cũng không phải là loại cuồng sát nhân đâu.
Tuyền Thần thoải mái cười, ánh mắt lướt qua đám người Quảng Quân Hầu, cuối cùng dừng lại trên người Bắc Mặc.
Vụt...
Thân ảnh của hắn nhoáng lên, chỉ trong giây lát đã tới trước mặt Bắc Mặc.
- Ngươi muốn làm gì...
Bắc Mặc siết chặt tay, phát hiện nội kình trong người vẫn bị phong cấm.
Tuyền Thần chỉ đứng trước mặt hắn, tựa cười mà không phải cười, cũng không hề ra tay.
- Bắc Mặc sư đệ, ngươi là đệ tử thân truyền của Từ Nhiên sư thúc, nên biết hệ thống tu hành của tông môn Thế Giới, cửu trọng võ đạo chỉ là trụ cột nhập môn, Võ Đạo Thánh cảnh mới chính là bước khởi đầu.
Thanh âm của Tuyền Thần rất ôn hòa.
Mọi người ở đây, bao gồm cả Triệu Phong và Diệp Lăng Vân đều sững sờ, không rõ dụng ý của Tuyền Thần.
- Ta biết!
Bắc Mặc âm thầm trùng kích bế môn trong cơ thể, mặt không đổi sắc nói:
- Cửu trọng võ đạo, trong tông môn Thế Giới được gọi là "Cố Thể cảnh", bổn ý chính là củng cố thân thể, chú trọng căn cơ. Trên cố thể cảnh còn có thoát phàm cảnh và Chân Linh cảnh. Trong đó, thoát phàm cảnh chính là Võ Đạo Thánh cảnh trong truyền thuyết của thế tục, siêu phàm nhập thánh, thoát ly phạm trù người bình thường...
Cố Thể cảnh, thoát phàm cảnh, Chân Linh cảnh...
Miêu tả của Bắc Mặc khiến đám người Triệu Phong, Phong Ngâm Nguyệt không khỏi bị cuốn hút.
Không ngờ rằng cửu trọng võ đạo ở tông môn Thế Giới lại chỉ là cảnh giới nhập môn, dùng để cường thân, làm vững chắc căn cơ trụ cột.
- Tông môn Thế giới, mênh mông rộng lớn, tu vi của sư tôn ngươi từ trước tới nay vẫn dừng lại tại Nhị Trọng Thiên của thoát phàm cảnh, ở trong tông môn chăng qua chỉ là một tên tiểu lâu la.
Tuyền Thần bật cười trào phúng.
Một tiểu lâu la?
Mọi người đều sững sờ, sau đó giận tới tím mặt.
- Đừng có vũ nhục sư tôn của ta!
Đám người Diệp Lăng Vân và Dương Thanh Sơn đều gào lên tức giận.
Tuyền Thần vẫn đứng yên tại chỗ, bật cười thản nhiên, cũng lười đáp lại.
Chỉ một mình hắn đối mặt với một vị Tông Sư Thánh cảnh và gần mười vị cường giả võ đạo của quận Quảng Lăng, thế nhưng vẫn nắm thế chủ đạo.
Bên phía Quảng Quân Hầu cũng không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Đây chính là thực lực! Nắm giữ lực lượng trong tay, cho dù ngươi có đối mặt với toàn bộ người của quận thành cũng không cần phải sợ hãi.
Trong lòng Triệu Phong rung động, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng bất lực.
Thanh niên trước mắt, có đủ lực lượng để giẫm nát toàn bộ cường giả của Quảng Lăng phủ dưới chân, bằng sức một mình.
- Xem đi, sư tôn của ngươi cũng không phủ nhận. Hắn chỉ là một tên lâu la trong tông môn, thiên tài như ngươi lại bái kẻ kia làm thầy, như vậy không phải lãng phí hay sao?
Tuyền Thần chậm rãi nói.
Khuôn mặt Bắc Mặc đỏ bừng, trải qua một phen trùng kích cấm cố trong cơ thể, nhưng vẫn nhiều lần thất bại.
- Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?
Toàn thân Bắc Mặc vô lực, cuối cùng cũng từ bỏ.
Hắn không thể không thừa nhận rằng thanh niên trước mắt có lực lượng còn siêu việt hơn sư tôn. Càng khó có thể tưởng tượng nổi chính là sư tôn của đối phương đã vượt qua thoát phàm cảnh, đạt tới Chân Linh cảnh càng cao hơn, có thực lực không tưởng.
- Sư tôn của ta chính là cao nhân Chân Linh cảnh, còn là trưởng lão của Hiểu Nguyệt Tông, thân phận địa vị cao thượng. Lão nhân gia người nắm giữ vô thượng đại năng tu hành huyền diệu, bao quát muôn dân trăm họ trong thiên hạ, đây mới chính là cao nhân của tông môn Thế Giới.
Thanh âm của Tuyền Thần dần dần sôi trào, trong mắt lộ ra vài tia cuồng nhiệt và sùng bái.
Chân Linh cảnh.
Đây chính là cấp độ mà ngay cả Quảng Quân Hầu cũng phải cúi mình triều bái.
Lời nói của Tuyền Thần khiến Quảng Quân Hầu không thể phản bác, thần sắc trở nên ảm đạm vô cùng.
Có lẽ, lời nói của Tuyền Thần chính là sự thật, chính là chân lý.
Nhất thời, không khí ở đây liền rơi vào tĩnh mịch trong thời gian ngắn ngủi.
Ánh mắt Quảng Quân Hầu chớp động, cuối cùng thở dài một hơi, nói:
- Bắc Mặc, tự ngươi quyết định đi.
- Ha ha ha... Từ sư thúc! Không ngờ ngươi cũng phối hợp như vậy, chính ngươi cũng cho rằng mình không xứng làm sư tôn của Bắc Mặc hay sao?
Tuyền Thần cười dài một tiếng, trong mắt có vài phần tự đắc, còn có một loại cảm giác ưu việt.
Dứt lời, hắn mỉm cười nhìn Bắc Mặc rồi nói:
- Sư tôn của ta là "Hải Vân chân nhân" đã cân nhắc thu ngươi làm đệ tử, ngươi có bằng lòng bái sư hay không?
Bái sư? Chuyện này...
Trên mặt Bắc Mặc lộ ra vẻ chần chừ và dao động.
- Nếu như ngươi đáp ứng, bái làm môn hạ của trưởng lão, bây giờ sẽ được tiến vào tông phái, trực tiếp trở thành nội môn đệ tử, không cần chịu giày vò ở ngoại môn. Như vậy thì ngay từ đầu, ngươi đã có một khởi điểm rất cao rồi, ngày sau có hi vọng tiến vào sân khấu của tông môn Thế Giới, cũng tranh tài với những chân long thiên tài của đại lục, đuổi theo dấu chân Vương giả truyền kỳ, thăm dò di tích của Viễn Cổ đại năng...
Trong thanh âm của Tuyền Thần tràn ngập dụ hoặc, vạch ra một thế giới mênh mông vô hạn.
Đám người Triệu Phong ở cách đó không xa cũng cảm thấy tâm thần bị khống chế.
Tông môn Thế Giới chính thức, sân khấu đại lục chính thức, rốt cuộc là như thế nào?
Lúc còn ở thành Vũ Dương, Triệu Phong đã tràn ngập hiếu kỳ và chờ mong đối với thế giới bên ngoài.
- Tông môn Thế Giới nắm giữ ý nghĩa thực sự của sinh mạng tu hành, nếu như ngươi chịu bái làm môn hạ của trưởng lão, lúc đó mới có khởi điểm rất cao và tương lai vô hạn.
Thanh âm của Tuyền Thần dần trầm xuống.
Hắn cũng không ra tay với Bắc Mặc, chỉ mỉm cười nói chuyện ôn hòa, phác họa ra một thế giới tràn ngập đặc sắc và hấp dẫn.
Giờ phút này, Bắc Mặc phải làm ra lựa chọn, hoặc là trở thành đệ tử của một tên lâu la trong tông môn, hoặc là đi theo cường giả trưởng lão trong tông môn Thế Giới.
- Ha ha, có lẽ ngươi đã biết, sư tôn của ngươi lúc trước đã kết thù với "Vân Hải chân nhân". Nếu như đệ tử của hắn tiến vào tông môn, ta cam đoan sẽ không có được thành tựu nào lớn đâu.
Tuyền Thần đang nói chuyện ôn hòa, đột nhiên lộ ra một tia âm lãnh.
Mấy người Triệu Phong không khỏi rùng mình một cái.
Không khó tưởng tượng ra, sư tôn của Tuyền Thần đã kết thù với Quảng Quân Hầu từ lâu, mâu thuẫn không thể hóa giải.
Nếu như đệ tử của Quảng Quân Hầu tiến vào Hiểu Nguyệt Tông, rất có thể bị chèn ép, biểu hiện càng nổi bật thì lực cản và chèn ép sẽ càng lớn.
Cho dù thiên tư của Bắc Mặc có cao hơn nữa, nhưng khi mới tiến vào Hiểu Nguyệt Tông thì hắn cũng chỉ là một đứa trẻ còn nông nổi mà thôi, trong mắt trưởng lão của tông môn, hắn giống như con sâu cái kiến, muốn chèn ép không cho hắn phát triển, quả thật quá dễ dàng.
Nghe đến đây, trên trán Bắc Mặc ứa ra mồ hôi lạnh, trong đồng tử lộ ra sợ hãi từ tận nội tâm
- Ngươi quyết định thế nào?
Tuyền Thần nhẹ nhàng vươn tay ra điểm một cái, xóa bỏ cấm chế Võ Đạo Nội Kình của Bắc Mặc.
Trên mặt Bắc Mặc đầy vẻ giằng co, khi thì nhìn về phía Quảng Quân Hầu đang chán chường, khi thì nhìn Tuyền Thần đang mỉm cười ôn hòa trước mắt.
Đám người Dương Thanh Sơn vốn định lớn tiếng mắng chửi, thế nhưng lại bị Quảng Quân Hầu cản lại.
Thật lâu sau, Bắc Mặc dùng vẻ mặt không biểu tình nói:
- Ta đồng ý đi theo "Vân Hải chân nhân".
Sau khi làm ta quyết định này, hắn lại khôi phục vẻ trầm mặc như cũ, chịu đựng những lời mắng chửi của đám người Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm.
- Tốt tốt! Chim khôn biết chọn cây mà đậu! Vài năm sau, ngươi nhất định sẽ cảm thấy may mắn vì lựa chọn ngày hôm nay.
Trong nụ cười của Tuyền Thần lộ ra vẻ hài lòng.
Sau đó, thân hình hắn lại lóe lên, đối diện với Quảng Quân Hầu.
- Từ Nhiên sư thúc, ta thay trưởng lão của tông môn mang đi thiên tài đã tự nguyện này, lão nhân gia ngài sẽ không cự tuyệt chứ?
Tuyền Thần mỉm cười nhìn Quảng Quân Hầu.
Trong mắt hắn có vài phần giễu cợt, rất khoan khoái khi nhìn thấy vẻ mặt chán chường và bất lực của Quảng Quân Hầu.
- Đi đi.
Vẻ mặt Quảng Quân Hầu giống như tro tàn, ánh mắt ảm đạm, cả người phảng phất như già đi hai chục tuổi, vô lực phất phất tay, cũng không có liếc nhìn Bắc Mặc lấy một cái.
Giờ khắc này, trong mắt đám người Triệu Phong ở cạnh đó đều có chút không đành lòng.
Bọn họ biết rất rõ, Quảng Quân Hầu đã gửi gắm và chờ mong, thậm chí yêu thương Bắc Mặc như thế nào.
Giờ phút này, một siêu cấp thiên tài như vậy bị cừu gia cướp đi trước mặt, làm sao có thể không cực kỳ bi ai?
Triệu Phong dường như đã cảm nhận được nội tâm đang nhỏ máu và run rẩy của Quảng Quân Hầu.
- Từ Nhiên! Sư tôn bảo ta thuật lại một câu: Cả đời này, ngươi nhất định sẽ bị ông ấy giẫm nát dưới chân, vĩnh viễn không thể đứng dậy. Nữ nhân bị ông ấy cướp đi, đệ tử ưu tú nhất cũng trở thành sính lễ.
Trước khi Tuyền Thần rời đi, lạnh lùng bỏ lại một câu.
Ọc...
Quảng Quân Hầu tức giận đến phát run, thổ ta một ngụm máu, thiếu chút nữa ngất đi.
- Cả đời này, ngươi nhất định sẽ bị ông ấy giẫm nát dưới chân, vĩnh viễn không thể đứng dậy. Nữ nhân bị ông ấy cướp đi, đệ tử ưu tú nhất cũng trở thành sính lễ.
Những lời này không ngừng vang vọng trong diễn võ trường vài lần.
Đám người Triệu Phong cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, khó có thể tưởng tượng nổi ngày xưa, Quảng Quân Hầu ở trong tông môn đã phải chịu đựng khuất nhục như thế nào.
Có thể tưởng tượng được, Quảng Quân Hầu liên tục bị "người kia" đánh bại, thậm chí ngay cả nữ nhân mình rất yêu mến cũng bị đối phương cướp đi.
Quảng Quân Hầu trăm cay ngàn đắng muốn bồi dưỡng một tuyệt đỉnh thiên tài, muốn để tương lai có một ngày đánh bại "người kia", nhưng không ngờ, tên đệ tử mà mình dồn hết vô số tâm huyết cũng bị đối phương cướp đi.
- Đây quả thật là một ván cờ không cân xứng, tên "Vân Hải chân nhân" kia cố tình muốn đùa bỡn sư tôn.
Trong lòng Triệu Phong bùng lên tức giận và không cam lòng mãnh liệt.
Hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử ký danh của Quảng Quân Hầu, không có tình cảm sâu đậm gì.
Thế nhưng, giờ phút này, trong lòng hắn lại sinh ra xúc động mãnh liệt, nếu như có thể, hắn nhất định phải đòi lại công đạo cho lão nhân đáng thương này, cho vị sư tôn tiện nghi của mình.
Đám người Diệp Lăng Vân, Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm đều tràn ngập bi phẫn và lửa giận, mắng chửi thầy trò Vân Hải chân nhân và Bắc Mặc vong nghĩa bội tín.
- Các ngươi không nên trách Bắc Mặc.
Quảng Quân Hầu cười khổ một tiếng.
- Sư tôn, tại sao đến bây giờ ngài vẫn còn bảo vệ cho tên súc sinh kia?
Nam Cung Phàm không phục nói.
Quảng Quân Hầu hít sâu một hơi, cảm thán:
- Mặc nhi rất thông minh, cũng rất lý trí. Với tư chất và tiềm lực của hắn, nếu như không chịu khuất phục thì rất có thể sẽ bị Tuyền Thần phế bỏ tu vi ngay tại chỗ. Bình thường, thiên tài như vậy, sau khi tiến vào tông môn sẽ rất nhanh bị nhân vật cao tầng nào đó trong tông môn thu làm đệ tử, đây chính là tình cảnh mà Vân Hải chân nhân tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Nghe xong phân tích của Quảng Quân Hầu, mấy người Triệu Phong liền bừng tỉnh đại ngộ.
Bắc Mặc một là không có đường lui, hai là chim khôn biết chọn cây mà đậu.
Một hồi phong ba qua đi, Quảng Quân Hầu trở nên già nua vô lực, nhìn vài tên đệ tử còn lại, cười nói:
- Mặc dù Bắc Mặc rời đi, thế nhưng ba danh ngạch vẫn sẽ không thay đổi.
Bắc Mặc rời đi, sức cạnh tranh giữa ba danh ngạch đã nhỏ hơn đôi chút.
Chuyện này đối với mấy người mà nói, vừa là tin vui mà cũng vừa là tin buồn.
- Tư chất thiên phú của các ngươi thua xa Bắc Mặc, tiến vào tông môn, chỉ cần biểu hiện không quá nổi bật thì Vân Hải chân nhân cũng sẽ không tự hạ thấp thân phận mà làm khó dễ các ngươi. Đương nhiên, người bên dưới khi dễ hay làm khó thì chắc chắn là không thể thiếu...
Thanh âm của Quảng Quân Hầu có chút cay đắng, lộ vẻ hữu khí mà vô lực.
Đối với những tên đệ tử còn lại, ông ta cũng không ôm hi vọng gì, chẳng qua là cố hết sức làm tận chức trách và trở thành một tấm gương sáng mà thôi.
← Ch. 0100 | Ch. 0102 → |