← Ch.0179 | Ch.0181 → |
Đạo tàn ảnh kia, chính là Triệu Phong!
Kế hoạch của hắn, đúng là thành công ngoài mức tưởng tượng. Một đám giáp vệ đuổi giết hắn không thành công, toàn bộ đã quay trở về tàng bảo thất.
Tuyền Thần không dám lưu lại, hốt hoảng bỏ chạy, lại hấp dẫn đi hỏa lực của tất cả các giáp vệ ở phụ cận tàng bảo thất, thậm chí còn gặp phải tuyệt cảnh trước sau giáp kích.
Triệu Phong sớm đã phát hiện, phần lớn các bảo bối và cổ vật quý hiếm bên trong tàng bảo thất đều có trận pháp bảo vệ, trong thời gian ngắn khó có thể phá vỡ.
Bởi vậy, hắn mới lựa chọn hấp dẫn thủ vệ, để Tuyền Thần gặp rủi ro, cuối cùng để Tuyền Thần hấp dẫn đi toàn bộ hỏa lực còn lại.
Nhờ có mắt trái thần bí, khiến cho Triệu Phong nắm chắc trong tay hết thảy tất cả nhân tố.
Mặc kệ là chiến trường hay là thương trường, không có cái gì quan trọng hơn so với tin tức.
Mà Triệu Phong lại nắm giữ trong tay nhiều tin tức hơn so với bất cứ người nào. Biết người biết ta, bách chiến bách thắng.
Sau khi đi vào tàng bảo thất, ánh mắt Triệu Phong có chút ngẩn ngơ, trong lòng nhất thời trở nên phấn khởi.
Các kỳ trân bảo vật bên trong tàng bảo thất, số lượng cực nhiều. Có một chút là Thần binh, có một chút là vật cất chứa đặc thù, ví dụ như thi họa, bản đồ, châu báu, áo giáp hoặc là những loại đạo cụ kỳ quái không biết tên.
Nhưng mà mắt trái của Triệu Phong, lại giống như hỏa nhãn kim tinh, phát hiện bất cứ vật phẩm gì cất chứa trong tàng bảo thất, chất liệu cũng đều không tầm thường.
Phàm là Thần binh đặt trong tàng bảo thất, gần như đều là cấp bậc Linh cấp trở lên.
Có thể đặt chung một chỗ với Thần binh Linh cấp, những vật phẩm cất chứa trong này sao có thể đơn giản chứ?
Tất cả những vật cất chứa trong tàng bảo thất này đều có giá trị Thần binh Linh cấp trở lên, như vậy há có thể không khiến cho người ta đỏ mắt?
- Chỉ là...
Cặp mày Triệu Phong khẽ nhíu lại. Hắn phát hiện ra mỗi một vật phẩm trong các ngăn cất chứa này, đều có trận pháp cường đại bảo vệ!
Lực lượng của những cái trận pháp này, thập phần cường đại, cấp bậc chỉ sợ không dưới Chân Linh Cảnh, thậm chí còn cao hơn.
Duy nhất đáng mừng chính là, thời gian trận pháp tồn tại quá xa xôi, uy năng đã bị xói mòn đi hơn phân nửa.
Có một số ít trận pháp phòng ngự trong các ngăn cất chứa, thậm chí còn có chút sơ hở nữa.
Đương nhiên, sơ hở của những trận pháp này, người bình thường không dễ dàng nhìn ra. Chỉ có những kẻ am hiểu trận pháp, hoặc là giống như Triệu Phong, có được mắt trái thần bí, mới có thể nhìn ra được.
- Lực lượng trận pháp của mỗi một ngăn cất chứa đều vô cùng cường đại, có được năng lực tự chữa trị nhất định. Lấy cường độ công kích của Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, kéo dài hai ba ngày mới có thể phá vỡ được một cái.
Triệu Phong âm thầm phân tích.
Vì để xác minh kết luận của mình, hắn ngưng tụ một chưởng, đánh mạnh về phía một ngăn cất chứa.
Bồng!
Ngăn cất chứa sáng lên một tầng quanh thải bạch sắc, đem Triệu Phong chấn khai. Cũng may hắn có chuẩn bị trước, mượn lực thối lui.
Lấy cường độ công kích của Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, cũng chỉ khiến cho vòng sáng bảo hộ của ngăn cất chứa kia ảm đạm đi một chút mà thôi.
Nhưng chỉ một nhịp hô hấp sau, chỗ ảm đạm kia lại khôi phục nguyên trạng.
- Quả thật cần phải có thời gian ba ngày! Cái này là những ngăn cất chứa có sơ hở, nếu đổi lại là cái không có sơ hở, phỏng chừng cần phải mất đến mười ngày. Nếu như có thể hợp tác với Dương Kiền, hoặc là có thêm minh hữu khác thì tốt rồi.
Triệu Phong âm thầm thở dài.
Nếu như có minh hữu tốt, có thể đẩy nhanh tốc độ lên.
Chỉ tiếc, Tuyền Thần bên ngoài kia, sinh tử không rõ, hơn nữa hoàn toàn không tin tưởng được.
Về phần đám người Dương Kiền, Lâm Phàm, có thể đều đang ở trong kỳ ngộ của mình gặp phải phiền toái, hơn nữa khoảng cách khá xa xôi.
Không có cách nào, Triệu Phong chỉ có thể có một lựa chọn, tự mình cố gắng!
Như vậy cũng có lợi, chiến lợi phẩm, tự mình giữ lấy cho chính mình!
Kế tiếp, Triệu Phong cần phải lựa chọn mục tiêu để hạ thủ.
Các bảo vật trong tàng bảo thất thật sự rất nhiều, có Thần binh cũng có các loại hộ giáp, đạo cụ trang sức Linh cấ, ...
Các tàng bảo thất này, đại khái có mấy trăm ngăn cất chứa, trong đó có một vài ngăn cất chứa hoàn toàn là trống rỗng.
Triệu Phong đoán, các ngăn cất chứa trống rỗng, có thể là do các đệ tử thí luyện của các đợt trước xâm nhập lấy đi.
Có thể xông vào tàng bảo thất, lại tìm được bảo vật, đó tuyệt đối không phải là đệ tử bình thường.
Tổng cộng mấy trăm ngăn cất chứa, chỉ một phần mười trong số đó, trận pháp có một chút sơ hở, cũng chính là nói có tới mấy chục ngăn cất chứa có thể lựa chọn.
Ánh mắt Triệu Phong đảo mắt một vòng, cuối cùng xác định được một mục tiêu.
Đây là một cái áo choàng có chút rách rưới, hình dạng bán trong suốt. Vừa nhìn qua, liền thấy giống hệt như một đạo âm ảnh vậy.
Tập trung nhìn nó một chút, mắt trái Triệu Phong khẽ nhảy lên, lực lượng huyết mạch trong cơ thể có một loại cảm giác thân thiết nhàn nhạt.
Cái áo choàng rách rưới kia, phát ra một cỗ khí tức cổ phác vô cùng.
Luận cường độ khí tức, nó không đạt tới được Linh cấp, thậm chí ngay cả Phàm cấp thượng phẩm cũng không bằng, có chút tương tự La Hầu Cung sau khi được cải tiến.
Một kiện áo choàng như vậy, nhìn như cấp bậc không cao, vì cái gì lại đặt trong tàng bảo thất này, đặt cùng chỗ với các vật phẩm đạo cụ cấp bậc Linh cấp trở lên này?
Triệu Phong xác định, cái áo choàng này không đơn giản, hoặc là có giá trị cất chứa rất cao.
- Cho dù tìm được Thần binh Linh cấp, đối với ta cũng vô dụng, sau khi thí luyện kết thúc, hơn phân nửa sẽ phải nộp cho tông môn... còn không bằng chọn nó!
Triệu Phong nhất thời quyết định.
Thần binh Linh cấp, cấp bậc rất cao, đối với hắn mà nói, quá mức xa xôi.
Tương truyền, có một loại Thần binh cấp Truyền thừa, cấp bậc ít nhất từ Linh cấp trở lên, có thể không cần quan tâm đến tu vi của người sử dụng. Nó căn cứ theo tu vi của người sử dụng mà phát huy ra năng lực tương ứng. Cũng chính là nói, người sử dụng mạnh đến đâu, thì nó sẽ phát huy ra bấy nhiêu lực lượng, mãi cho đến khi đạt tới cực hạn của Thần binh.
Chỉ tiếc Thần binh cấp Truyền thừa này quá mức hiếm thấy, mỗi một kiện đều là bảo vật cách thế. Trong mười kiện Thần binh cùng cấp, cũng chưa chắc có thể sinh ra một kiện cấp Truyền thừa.
Rầm! Rầm! Rầm!
Triệu Phong không nhanh không chậm, từng chưởng từng chưởng đánh về phía ngăn cất chứa.
Cái mà hắn đang thi triển ra, chính là Phong Lôi Chưởng!
Thừa dịp này, tiến hành tập luyện, hoàn thiện bộ công pháp này luôn!
Mỗi lần đánh ra một chưởng, trong đầu của Triệu Phong cũng đồng thời điều tiết, hoàn thiện chưởng pháp này.
Tần suất công kích, Triệu Phong vẫn luôn bảo trì ở tiết tấu đánh ra một chưởng, nghỉ ngơi một lần hô hấp, như vậy có thể kéo dài thêm thời gian công kích.
__________________Chương 180: Tòa núi băng nhỏ (2)
Qua một lát, Triệu Phong nghe được tiếng bước chân truyền đến. Hẳn là đám thủ vệ đã quay trở lại.
Đám thủ vệ này không phải kẻ ngốc, nếu như phát hiện dị thường, khẳng định sẽ tiến vào điều tra.
- Nếu như có thể bố trí một cái Cách Âm Trận thì tốt quá!
Triệu Phong dừng lại, lâm vào suy tư.
Cách Âm Trận là một loại trận pháp tương đối trụ cột, cũng không khó bố trí.
Thế nhưng vấn đề là, ở đây Triệu Phong lại không đủ vật liệu cần thiết.
Đây chính là khuyết điểm lớn nhất của Trận Pháp Sư. Nếu như không có đủ vật liệu bố trí trận pháp, gần như không thể làm được cái gì.
Đương nhiên, nếu như Trận pháp sư trước đó có thể chuẩn bị tốt trận pháp, liền có thể thoải mái tàn sát một đám người có lực lượng mạnh hơn mình tới mấy cấp bậc.
Triệu Phong lục lọi một chút trữ vật thủ trạc của mình. Từ khi tìm được cái vòng tay này, những vật dụng của hắn toàn bộ đều ném vào trong này.
- Đáng tiếc! Còn thiếu hai loại vật liệu!
Triệu Phong lắc lắc đầu. Hắn đã dốc hết kiến thức, tìm kiếm các phương pháp thay thế, cuối cùng vẫn còn thiếu hai loại vật liệu.
Đúng lúc này, Triệu Phong chợt nghe được một trận dị vang rất nhỏ. Ở xa xa, một thân ảnh đột nhiên phá không mà đến, lặng yên đáp xuống nóc nhà đối diện tàng bảo thất.
- Triệu Phong, ngươi quả nhiên còn chưa chết!
Tuyền Thần đứng ở nóc nhà, trong thanh âm lộ ra vài phần kinh ngạc, phẫn hận.
Động tác Triệu Phong dừng lại, cặp mày khẽ nhíu, liếc về phía Tuyền Thần đang nhìn chằm chằm mình.
Cẩn thận dò xét, trên người Tuyền Thần có mấy vết thương nhẹ, đầu tóc hỗn loạn, quần áo rách vỡ mấy chỗ, bộ dáng giống như vừa bị cưỡng gian vậy. Ánh mắt hắn u oán phẫn hận, hận không thể một phen rút gân lột da Triệu Phong.
Soạt!
Thân hình Tuyền Thần nhoáng lên, sát khí hôi hổi đánh về phía tàng bảo thất.
Mục tiêu của hắn cũng không phải là kỳ trân dị bảo trong tàng bảo thất, mà là Triệu Phong!
Trước hết giết chết Triệu Phong, sau đó mới tính tới bảo vật.
Triệu Phong cười lạnh một tiếng, đứng chặn ở lối vào tàng bảo thất, thúc giục Phong Lôi Chưởng, hung hăng đánh ra.
Tàn Nguyệt Phi Nhận!
Thanh Thần binh trường kiếm trong tay Tuyền Thần đột nhiên vũ động, bốn năm đạo đao mang điện quang, phong mang lạnh lẽo, từ mấy góc độ khác nhau tập trung về phía Triệu Phong.
Bồng!
Triệu Phong đánh ra một chưởng mãnh liệt, phong lôi âm vang, lại bị đạo đao mang lãnh liệt cường đại bá đạo này bức lui mấy bước.
Tuyền Thần nắm trong tay Thần binh, thực lực tăng lên một cấp bậc, huống chi bản thân tu vi còn cao hơn Triệu Phong một chút. Hàn Nguyệt Quyết mà hắn tu luyện cũng đã đạt tới tầng thứ tư.
- Trước lấy mạng chó của ngươi!
Mắt Tuyền Thần lộ ra lãnh mang, quyết định phải diệt trừ Triệu Phong trước.
Bây giờ chỉ e sẽ là cơ hội cuối cùng của mình!
Phong Lôi Yên Diệt!
Triệu Phong một phen đem chân lực và chưởng pháp thúc giục đến cực hạn. Tiếng lôi minh trong chưởng pháp so với lúc trước còn mạnh mẽ hơn mấy phần.
Chẳng qua Tuyền Thần có được Thần binh Phàm cấp trung phẩm, thế công càng mãnh liệt hơn, vẫn tiếp tục giết tới.
Dưới tình thế cấp bách, Triệu Phong âm thầm thúc giục bộ phận lực lượng huyết mạch, pha trộn bên trong chân lực, cũng không tính là rõ ràng.
Thế nhưng ngay sau đó, uy lực chưởng pháp của hắn liền đại tăng.
Ầm ầm!
Thanh âm lôi minh càng ngày càng lớn.
Triệu Phong cảm giác được Phong Lôi Chưởng của chính mình đã đạt tới một cấp bậc viên mãn nào đó, phát ra càng thông thuận hơn, ý cảnh như muốn phá tan một gông cùm xiềng xích nào đó.
Cũng trong lúc này, một chút áo nghĩa cơ bản bên trong Phù Loan Điện Ấn cũng theo đó mà rót vào trong lĩnh ngộ của hắn.
Phong Lôi Cuồng Long!
Triệu Phong thét dài một tiếng, ngay trong khoảnh khắc chưởng lực đánh ra, phong vũ thanh sắc lưu động thành một đầu Xà long. Trong thanh âm lôi minh chấn động, có thể nhìn thấy một đạo điện quang nhanh chóng vũ động, phảng phất như một đầu Lôi long vậy.
- Cái gì? Lực lượng lôi điện!
Tuyền Thần kinh hãi thất sắc. Ngay khoảnh khắc Thần binh giao phong, hắn liền bị một cỗ lực lượng bá đạo bễ nghễ lan tràn tới, thân thể tê dại một trận.
Phong Lôi Chưởng tầng thứ tư, phát ra lôi minh chấn động, có thể sản sinh ra hiệu quả sét đánh tê dại nhất định.
Nhưng mà, sau khi Triệu Phong dung nhập thêm áo nghĩa trụ cột của Phù Loan Điện Ấn, bên trong chưởng kình lập tức sản sinh ra những tia điện quang mắt thường có thể nhìn thấy được, đem công pháp ban đầu tiến hành hoàn thiện cải tiến thêm một bước, uy năng hoàn toàn bất đồng so với trước đây.
Rầm rầm rầm!
Triệu Phong liên tiếp đánh ra vài chưởng, một phen đem Tuyền Thần bức ra khỏi tàng bảo thất.
Cũng đúng lúc đó, đám Hắc giáp vệ xung quanh nghe được thanh âm, nhất thời chạy tới.
Trong lòng Tuyền Thần kinh hãi, chỉ đành tạm lánh phong mang, oán hận nói:
- Ta không tin ngươi có thể ở mãi trong này, không đi ra ngoài!
- Ha ha... chạy đi đâu?
Triệu Phong lấy ra La Hầu Cung, đặt một mũi lam tiễn lên, hướng về phía cửa vào, bắn ra một tiễn.
Vèo!
Một thanh băng tiễn lam sắc phá không mà ra, mang theo một cỗ hàn năng đáng sợ, bắn thẳng về phía Tuyền Thần.
Tuyền Thần biết tiễn thuật Triệu Phong đáng sợ, gần như trong nháy mắt liền hình thành nên một tầng chân lực phòng hộ, thân thể lăn tròn trên mặt đất.
Xuy!
Băng tiễn bay sát qua bả vai của hắn, đâm trúng một tên giáp vệ bên cạnh.
Trên vai Tuyền Thần cũng không có vết máu, nhưng một cỗ hàn ý trực tiếp lan tràn ra xung quanh, toàn thân trong khoảnh khắc ngưng kết nên một tầng băng sương.
Răng rắc!
Hàn năng do thanh băng tiễn phát ra, lan tràn ra phạm vi mấy trượng xung quanh.
Chỉ trong hai cái hô hấp, Tuyền Thần cùng với bốn năm tên giáp vệ xung quanh, toàn bộ đều bị đóng băng lại, ngăn trở ở phía trước lối vào tàng bảo thất.
Nhìn về phía mấy pho băng điêu sinh động như thật kia, mắt trái Triệu Phong xuyên thủng tầng băng, nhìn thấy chân lực trong cơ thể Triệu Phong đang không ngừng vận chuyện, ý đồ muốn phá vỡ lớp băng. Khóe miệng Triệu Phong nhếch lên một tia cười lạnh, lại mở ra La Hầu Cung.
Vèo!
Lại thêm một thanh băng tiễn lam sắc bắn trúng vào đống băng điêu ở chỗ lối vào. Lực lượng của thanh băng tiễn nháy mắt đem đám giáp vệ vừa mới chạy tới kia cùng đóng băng lại một chỗ.
Ngắn ngủi trong mấy lần hô hấp, trước lối vào tàng bảo thất đã có thêm hơn mười tòa băng điêu, cùng nhau tạo thành một tòa núi băng nhỏ, hoàn toàn ngăn chặn lối vào tàng bảo thất.
- Ha ha... Thật hay quá! Quả nhiên là nhất tiễn song điêu mà!
Triệu Phong không khỏi cười to một trận.
Tòa núi băng nhỏ ở trước lối vào tàng bảo thất này, trở thành vật cản thật lớn, khiến cho đám giáp vệ xung quanh không thể nào tiếp cận được.
Một khi tiếp cận, chúng nó sẽ cùng nhau bị đóng băng luôn!
Hàn năng của hai thanh băng tiễn phát ra, tuyệt đối không tầm thường.
Mắt trái của Triệu Phong nhìn xuyên thấu tầng băng, nhìn thấy chân lực, khí huyết, sinh mệnh lực... trong cơ thể Tuyền Thần đang không ngừng đóng băng lại!
← Ch. 0179 | Ch. 0181 → |