← Ch.1171 | Ch.1173 → |
Trong Man Hoang Thái Cổ bí cảnh, bốn người lập thành một đội.
Thực lực của Hồ Thành là mạnh nhất, gần nhị giai Chân Thần, tiếp đến là Mã Linh Thi, cuối cùng là Nguỵ Kha. Trong mắt Hồ Thành và Mã Linh Thi thì đương nhiên Triệu Phong là yếu nhất.
Còn Triệu Phong lại đang cảm khái sự cường đại của thế lực tứ tinh rưỡi trong Man Hoang Thần Vực. Lam Lân Tộc vào Man Hoang Thần Vực có tận bốn mươi lăm người, trong đó mười tám Chuẩn Thần, còn lại đều là cường giả Chân Thần.
Nhưng khi tiếp xúc với Nguỵ Kha, Triệu Phong được biết, trước khi bí cảnh được mở ra thì Lam Lân Tộc đã chiêu mộ rất nhiều cường giả Chân Thần. Những người này bị ràng buộc với Lam Lân Tộc, vào Man Hoang Thần Vực phải bảo vệ đệ tử trong tộc, còn phải nộp một phần nhỏ những gì thu hoạch được.
Dù sao thì cũng chỉ có các thế lực từ tứ tinh rưỡi trở lên mới có suất vào bí cảnh. Một số Chân Thần độc hành muốn vào bí cảnh Man Hoang Thái Cổ thì phải gia nhập các thế lực này.
- Một Lam Lân Tộc đã có nhiều cường giả vào đây như vậy, thế thì cả Cổ Lũng Vực, thậm chí cả Man Hoang Thần Vực thì sao?
Triệu Phong thầm chấn kinh.
Hắn không thể tưởng tượng được trong Mộng Cảnh Thái Cổ hiện nay có bao nhiêu cường giả. Hơn nữa trong số này còn có tam giai, tứ giai, thậm chí ngũ giai Chân Thần.
Thực lực của Triệu Phong đã có tiến bộ so với trước đây, nhưng nếu không thi triển một số tuyệt chiêu thì vẫn không phải đối thủ của tam giai Chân Thần, chứ chưa nói tới tứ giai, ngũ giai Chân Thần.
Hơn nữa cả Cổ Lũng Vực, thế lực tứ tinh rưỡi nhiều như lông lươn, bên trên còn có thế lực tứ tinh đỉnh phong và ngũ tinh.
Triệu Phong lòng rối như tơ, cho dù hắn dẫn cả đại quân yêu thú thì cũng chỉ địch được lại vài thế lực tứ tinh rưỡi. Lẽ nào tài nguyên ở đây cứ để những người này lấy đi sao?
Triệu Phong đã coi Mộng Cảnh Thái Cổ là không gian bản nguyên của hắn. Coi mọi thứ ở đây là của mình, gặp tình huống này đương nhiên cực kỳ không thoải mái.
- Nhưng, những kẻ này muốn cướp tài nguyên ở đây cũng không dễ vậy đâu.
Triệu Phong lại nghĩ theo một góc độ khác.
Trong Mộng Cảnh Thái Cổ, có rất nhiều nơi có chủng tộc Thái Cổ quần cư, thực lực cường hãn. Cho dù Triệu Phong có nắm giữ linh sủng là chủng tộc Thái Cổ lớn như vậy cũng phải thận trọng mở rộng lãnh địa.
- Linh Thi, nàng đã gặp ta thì Hồ Thành ta sẽ đảm bảo nàng sẽ gặp được đại cơ ngộ ở đây.
Dọc đường đi, Hồ Thành luôn dính lấy Mã Linh Thi, hoàn toàn bỏ qua Nguỵ Kha và Triệu Phong.
- Hồ Thành, chúng ta vẫn nên tìm người khác trước đã.
Mã Linh Thi không tin lời Hồ Thành.
Trong Man Hoang Thái Cổ nguy hiểm trùng trùng, muốn gặp đại cơ ngộ nhất định phải đồng tâm hiệp lực với các thành viên trong tộc mới được.
Vù!
Đúng lúc đó, phía trước đột nhiên xuất hiện một luồng yêu khí mạnh mẽ, mùi máu tanh dần lan toả.
- Mọi người cẩn thận!
Hồ Thành nhếch mép, cuối cùng cơ hội thể hiện của hắn đã tới.
- Chủng tộc biến hình.
Lục quang loé lên, một con cự mãng màu xanh ngọc bích khổng lồ xuất hiện trước mặt bốn người, cái mồm to đỏ lòm toả ra hàn khí lạnh lẽo.
- Lục Tinh Độc Xà, khí tức còn hơn cả nhất giai Chân Thần.
Nguỵ Kha đột nhiên kinh hô, con Lục Tinh Độc Xà này còn mạnh hơn con Thiên Hoả Lôi Viên hắn gặp vừa nãy.
- Chết!
Con cự mãng phun ra một đám khói độc, đồng thời nhe nhanh độc lao tới.
- Hà hà, ngươi muốn chết hả!
Hồ Thành cười khảy, thân hình phiêu hốt bay về phía Lục Tinh Độc mãng, bàn tay hắn loé lam quang, một thanh trường kiếm băng hàn xuất hiện.
Ngay lập tức, khói độc bị khí hàn tấn công, dần đông cứng lại, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, mọi thứ đều bị phủ lên một lớp băng lạnh.
- Thuỷ Ngân Trảm!
Những vệt băng linh động trong không gian đan xen vào nhau, chém lên người Lục Tinh Độc Mãng. Thân pháp của Hồ Thành cũng vô cùng cao thâm, chỉ một lúc đã áp chế được Lục Tinh Độc Mãng.
Vút!
Lục Tinh Độc Mãng không ngờ nhân loại trước mắt lại cường hãn như vậy, liền bỏ chạy.
- Chạy đi đâu!
Hồ Thành đuổi theo, dựa vào uy lực của thanh trường kiếm trong tay làm giảm tốc độ của Lục Tinh Độc mãng, không lâu sau đã giết được con cự mãng.
- Chỉ là thực lực nhất giai Chân Thần mà thôi.
Hồ Thành khinh thường nói.
Triệu Phong ở ngoài quan sát trận chiến, thực lực của Hồ Thành còn mạnh hơn Hề Phong của Thiên Vũ Đảo một chút, hơn nữa trong tay có Thần khí, kích sát Lục Tinh Độc Mãng cũng không thành vấn đề.
Sau khi chia nhau chiến lợi phẩm, mọi người tiếp tục lên đường. Khí tức của những đàn yêu thú quần cư rất mạnh, những người có cảm tri nhạy bén đều có thể cảm nhận được. Trên đường đi mọi người đều tránh những nơi có chủng tộc Thái Cổ khí tức mạnh mẽ.
Nhưng càng vào sâu bên trong, yêu thú Thái Cổ cũng càng mạnh hơn, mật độ xuất hiện chủng tộc Thái Cổ nhị giai Chân Thần cũng ngày một nhiều.
Ban đầu một mình Hồ Thành có thể thoải mái ứng phó, nhưng sau đó Ngụy Kha và Mã Linh Thi cũng phải ra tay.
- Giờ cường giả vào đây vẫn còn rải rác, thực lực còn yếu, chỉ có được những cái lợi nhỏ.
Triệu Phong nghĩ bụng.
Có thể nói Triệu Phong là người hiểu Man Hoang Thái Cổ bí cảnh nhất. Bảo vật, tài nguyên thật sự ở đây đều nằm trong tay các chủng tộc Thái Cổ quần cư hoặc rất cường đại. Mà giờ cường giả vào đây vẫn tản mát ở nhiều nơi, chỉ kích sát được những chủng tộc Thái Cổ đơn lẻ, thu hoạch một lượng nhỏ tài nguyên.
- Ngươi là Triệu Phong đúng không? Tuy tu vi của ngươi của Huyền Quang viên mãn nhưng cũng không thể cứ ăn không ngồi rồi vậy chứ?
Sau khi đánh lui một con yêu thú Thái Cổ, Hồ Thành tới trước mặt Triệu Phong có phần phẫn nộ nói.
- Suốt chặng đường tới đây ta không cầm một thứ gì hết, không thể coi là ăn không ngồi rồi chứ?
Triệu Phong vẫn thản nhiên nói.
Dù là kích sát chủng tộc Thái Cổ hay có tài nguyên quý dọc đường, đều là Hồ Thành lấy hơn một nửa, còn lại Ngụy Kha và Mã Linh Thi chia đều, Triệu Phong hắn không lấy một thứ gì.
Hơn nữa, nếu là bình thường, Huyền Quang viên mãn xông lên chính là tự tìm cái chết. Hồ Thành rõ ràng là muốn Triệu Phong chết đi cho nhanh.
- Triệu huynh đệ, ngươi ra tay cũng được, thực lực của ngươi có lẽ cũng tương đương Hồ Thành.
Ngụy Kha ở bên cạnh cười nói.
Theo Ngụy Kha nghĩ thì Triệu Phong không ra tay là vì muốn nhường tài nguyên cho Lam Lân Tộc. Hắn đã chứng kiến thực lực của Triệu Phong, có lẽ phải tương đương với Hồ Thành.
Mã Linh Thi thấy Ngụy Kha đánh giá cao thực lực Triệu Phong như vậy thì không khỏi ngạc nhiên.
- Hừ, vậy Hồ Thành ta phải cẩn thận rồi.
Hồ Thành hừ lạnh một tiếng không nói gì thêm.
Huyền Quang viên mãn sao có thể có thực lực như hắn. Trong số thiên tài Chuẩn Thần của Lan Lân Tộc, hắn cũng là xếp hàng đầu, vì thế hắn không tin lời Ngụy Kha.
Đúng lúc đó một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc vọng lại. Rồi một đạo cự ảnh màu xanh vọt tới trước mặt bốn người. Cây cối xung quanh bị ngọn liệt diệm xanh thiêu rụi hoàn toàn.
- Thanh Thiên Liệt Hổ!
Ngụy Kha chấn kinh, trố mắt nhìn chủng tộc Thái Cổ trước mắt mình.
- Lâu lắm không gặp nhân loại rồi.
Thanh Thiên Liệt Hỏa mắt lóe hung quang, một luồng bá khí uy chấn thiên địa ập về phía bốn người Triệu Phong.
Dựa vào khí tức này, mấy người có thể đoán Thanh Thiên Liệt Hổ thực lực nhị giai Chân Thần.
- Triệu Phong, đến lượt ngươi thể hiện rồi đấy.
Hồ Thành cười, lùi về phía sau.
- Hồ Thành, đây là chủng tộc Thái Cổ nhị giai, ở đây chỉ ngươi là đối phó được, chúng ta liên thủ đánh lui nó.
Mã Linh Thi liền nói.
Trong bốn người, thực lực Hồ Thành là mạnh nhất, tiếp cận nhị giai Chân Thần, nếu không có hắn thì mọi người không phải đối thủ của con Thanh Thiên Liệt Hổ này.
- Linh Thi, nàng lo gì chứ. Không phải thực lực Triệu Phong tương đương với ta sao? Chỉ là chủng tộc nhị giai Thái Cổ mà thôi.
Hồ Thành hừ lạnh, đồng thời không quên nâng cao mình lên. Ý hắn là hắn có thể một mình đối phó Thiên Thanh Liệt Hổ, nếu thực lực Triệu Phong tương đương hắn thì cũng có thể.
- Ngu xuẩn!
Thanh Thiên Liệt Hổ phì cười, thân hình nhảy vút lên, cự trảo cùng với liệt diệm bùng cháy xông thẳng tới.
- Triệu huynh đệ, ta giúp ngươi!
Ngụy Kha cũng có phần bất mãn về thái độ của Hồ Thành, tiến lên một bước.
- Không sao, huynh cũng biết thực lực của ta mà.
Triệu Phong cười thản nhiên, mặc kệ Hồ Thành.
Uỳnh!
Thi triển Kim Chi Phong Lôi, Triệu Phong tung hai quyền, một luồng Kim Chi Phong Lôi sắc bén bắn ra.
Phừng!
Triệu Phong cũng không dùng hết sức, lùi sau vài bước.
Thanh Thiên Liệt Hổ cảm giác song trảo đau nhói, ánh mắt kinh ngạc nhìn nhân loại kỳ quái này. Rõ ràng hắn chỉ là Huyền Quang viên mãn nhưng lại cường hãn hung mãnh đến vậy.
- Thực lực của Triệu huynh đệ vượt xa tưởng tượng của ta.
Ngụy Kha cầm trường kiếm xông tới.
Mã Linh Thi khựng người, lực phách Triệu Phong vừa thể hiện đúng là không phải của Huyền Quang viên mãn. Nhưng dù vậy, hai người họ cũng không thể chống đỡ được Thanh Thiên Liệt Hỏa, vì thế nàng cũng chủ động lao tới.
- Thánh Lôi Bá Quyền!
Triệu Phong dùng Kim Chi Phong Lôi, đánh ra vô số đạo quyền quang kim sắc chói lòa.
Quyền quang đánh lên người Thanh Thiên Liệt Hổ, trong đó chứa viêm lôi chi lực mang tính hủy diệt mà không ai có thể cảm nhận được, chui sâu vào người Thanh Thiên Liệt Hỏa tạo thành công kích mang tính hủy diệt.
Không lâu sau, Triệu Phong, Ngụy Kha và Mã Linh Thi đã giết được Thanh Thiên Liệt Hỏa.
- Thực lực Triệu công tử quả thật rất mạnh.
Đôi mắt trong veo của Mã Linh Thi khẽ động, ý cảnh Triệu Phong phát ra vừa rồi vô cùng cao thâm bá đạo, mạnh hơn Hồ Thành rất nhiều.
Vút!
Hồ Thành bay ra đáp trên người Thanh Thiên Liệt Hổ, dùng thần khí lấy nguyên liệu.
Thanh Thiên Liệt Hỏa thực lực nhị giai Chân Thần đương nhiên không thể sánh với chủng tộc Thái Cổ trước đó, trong tiểu thế giới của nó nhất định có rất nhiều bảo vật.
- Cút!
Ánh mắt Triệu Phong sắc lạnh, uy lực bá đạo Thánh Lôi Thể tầng thứ bảy trực tiếp bùng phát.
- Cái gì?
Sắc mặt Hồ Thành kinh hãi, trước áp lực lực phách của Triệu Phong, thần lực huyết mạch của hắn lại bị áp chế. Nhìn con mắt sâu thẳm lạnh băng của Triệu Phong, hắn run lên, lùi về sau nửa bước.
- Đây là do ba bọn ta kích sát, liên quan gì tới ngươi?
Triệu Phong lạnh lùng nói, mà Hồ Thành hoàn toàn bị uy thế của Triệu Phong chấn nhiếp, nhất thời không thể nói gì.
Ngụy Kha và Mã Linh Thi cũng không nói gì. Tuy Hồ Thành cùng tộc với họ, nhưng biểu hiện ban nãy của Hồ Thành thật sự khiến họ thất vọng, thậm chí có phần chán ghét.
Triệu Phong lấy nguyên liệu trên người Thanh Thiên Liệ Hỏa, đồng thời phá vỡ tiểu thế giới của nó, lấy hết tài nguyên bên trong.
- Đây là của hai người.
Triệu Phong lấy ra một số tài nguyên cho Ngụy Kha và Mã Linh Thi.
- Nhiều thật, không ngờ trong tiểu thế giới của Thanh Thiên Liệt Hỏa lại nhiều tài nguyên như vậy.
Mã Linh Thi mừng rỡ.
Nhưng nàng không biết Triệu Phong chỉ lấy huyết mạch của Thanh Thiên Liệt Hỏa, còn lại đều cho nàng và Ngụy Kha.
Hồ Thành ở một bên sắc mặt tối lại, nhìn Mã Linh Thi đang tươi cười với Triệu Phong, trong lòng càng thêm căm hận Triệu Phong.
Grào!
Khi Mã Linh Thi và Ngụy Kha đang sắp xếp thu hoạch thì một tiếng gầm phẫn nộ vang lên.
- Nguy rồi, tiếng của Thanh Thiên Liệt Hỏa.
Sắc mặt Ngụy Kha thay đối.
Họ đã giết một con Thanh Thiên Liệt Hỏa, thu hút sự chú ý của những con khác.
- Mau đi thôi!
Hồ Thành hô lớn, thi triển thân pháp kỳ diệu, biến mất trong rừng.
Vút vút vút...
Ba người Triệu Phong cũng lập tức theo sau.
Dần dần một đạo cự ảnh màu xanh từ phía sau đuổi tới.
Con Thanh Thiên Liệt Hỏa này thể hình rất lớn, ánh mắt bá khí đầy phẫn nộ. Thực lực của nó rõ ràng mạnh hơn con vừa rồi rất nhiều.
- Thực lực tam giai Chân Thần.
Hồ Thành mặt trắng bệch.
Ánh mắt Hồ Thành đột nhiên lóe sáng, vận thần lực truyền vào thanh trường kiếm chém về phía sau.
- Hồ Thành...ngươi!
Ngụy Kha không ngờ Hồ Thành lại tấn công mình. Mã Linh Thi và Triệu Phong ở bên cạnh cũng bị ảnh hưởng.
Thể phách của Triệu Phong cường hãn thì không sao, nhưng Ngụy Kha thì bì thương nặng, hơn nữa thứ khí băng hàn đó hiến Ngụy Kha và Mã Linh Thi chậm hẳn lại.
Lúc ấy, một luồng khí tức yêu thú hung sát cũng ập tới phía sau họ.
← Ch. 1171 | Ch. 1173 → |