← Ch.1382 | Ch.1384 → |
Phía trước cổ bảo màu xám, mấy ức vạn đại quân Minh Trùng co rút lại, sắp xếp thành một khối cầu thật lớn đen như mực, giống như một ổ côn trùng vậy.
Ong ong!
Khối cầu đen như mực kia có mật độ Minh Trùng thật lớn, trọng lượng không cách nào tưởng tượng nổi, hình thành nên một cỗ lực lượng to lớn lay động thiên địa, bắt đầu trùng kích lực lượng Thời Gian do mảnh vỡ thần bí sinh ra. Dưới sự ngăn trở mênh mông cuồn cuộn của lực lượng Thời Gian, không ngờ khối cầu Trùng hải kia lại có thể cường thế tiếp cận cổ bảo.
Tại một chỗ khác của cổ bảo đổ nát, Triệu Phong cùng Tân Vô Ngân dùng thủ đoạn của chính mình, quan sát được một màn này, trong lòng không khỏi chấn động. Đối diện cường giả Cổ Thần, bất luận một con Minh Trùng nào trong đại quân Trùng hải kia cũng chỉ như một con kiến hôi, trong nháy mắt sẽ có thể hủy diệt, vô cùng nhỏ bé. Nhưng mấy ức vạn Minh Trùng bố trí thành mật trận kỳ quái, không ngờ lại có thể bộc phát ra uy năng đáng sợ như vậy. Cỗ uy năng này chỉ sợ đã vượt qua Bán Bộ Thần Chủ bình thường rồi.
- Đối diện với Thời Gian Áo Nghĩa Cửu trọng, lại vẫn có thể cường thế tiến lên...
Triệu Phong không khỏi kinh ngạc tán thán. Đổi lại là hắn hay bất kỳ người nào trong Cự Thần Tộc, chỉ sợ cũng không thể nào đối kháng được lực lượng Thời Gian do mảnh vỡ thần bí kia sinh ra.
- Tình huống như thế nào?
Bên cạnh hai người, Phá Nhạc Cổ Thần và Vân Thải Cổ Thần có chút không kềm chế được. Trước tòa cổ bảo đổ nát này, lại có vô số thiên địa trân tài vô cùng trân quý, nhất là các loại trân tài Thời Gian hệ lại chiếm đa số. Nếu như có thể lấy đi tất cả những trân tài này, sẽ đủ để bồi dưỡng một nhóm lớn cường giả tinh anh Cự Thần Tộc. Nhưng hai người lại bởi vì tu vi cảnh giới có hạn, không dám đơn giản dùng thần niệm quan sát, lo lắng bị Minh Hoàng Trùng Mẫu phát hiện ra. Cho dù là Tân Vô Ngân đã đạt tới Cổ Thần Cửu giai Đỉnh phong, kiếp trước còn là Thần Chủ, ý chí linh hồn cường đại, nhưng thời điểm quan sát cũng phải cực kỳ cẩn thận.
- Triệu huynh cảm thấy thế nào?
Tân Vô Ngân lại trưng cầu ý kiến của Triệu Phong. Hai người đều có thể quan sát trận chiến giữa mảnh vỡ thần bí và đại quân Minh Trùng. Nhưng Tân Vô Ngân có cảm giác, Thần Linh Nhãn của Triệu Phong hẳn là có thể quan sát, cảm nhận rõ ràng hơn chính mình rất nhiều.
Phá Nhạc Cổ Thần và Vân Thải Cổ Thần cũng nhìn phía Triệu Phong. Từ khi tiến vào Bảo khố Tổ Di, Triệu Phong lần lượt kinh diễm xuất thủ, đã khiến cho bọn họ tín phục.
- Có thể khẳng định, chỉ cần chúng ta hơi chút dị động, sẽ kinh động mảnh vỡ thần bí kia!
Triệu Phong chậm rãi mở miệng. Tả Đồng của hắn thủy chung vẫn luôn quan sát mảnh vỡ thần bí phát ra lực lượng Thời Gian mênh mông cuồn cuộn kia. Từ sau khi Thần Linh Nhãn đạt tới cấp bậc Chuẩn Thần Mâu, cực hiếm trường hợp gặp phải những vật nó nhìn không thấu, mà mảnh vỡ thần bí này, chính là thứ mà nó khó cân nhắc nhất trong số đó.
- Vì sao lại có phán đoán này?
Tân Vô Ngân khẽ giật mình. Hắn cũng không muốn đơn giản trêu chọc tới mảnh vỡ thần bí kia. Lực lượng Thời Gian chính là lực lượng Quy tắc rất khó phá giải. Với kiến thức hiện tại của hắn, cơ bản cũng không có bất cứ thủ đoạn hữu hiệu gì có thể khắc chế được lực lượng Thời Gian. Ngược lại, tất cả các lực lượng trên thế gian đều bị lực lượng Thời Gian áp chế.
- Mảnh vỡ này chính là đầu mối then chốt của cả tòa cổ bảo này. Tất cả lực lượng Thời Gian bảo hộ khu vực cổ bảo cũng là do nó chưởng khống!
Triệu Phong bình thản nhàn nhạt nói.
Ba người Cự Thần Tộc nghe thấy vậy, sắc mặt nhất thời cứng lại. Nói đơn giản, chỉ cần mọi người có chút dị động gì, cũng sẽ bị lực lượng Thời Gian khủng bố kia công kích. Nhưng xung quanh tòa cổ bảo đổ nát kia lại có đại lượng trân tài phi thường quý giá, trân bảo giống như Nguyệt Quang Thiên Duẫn vậy, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy! Nói không khoa trương, nếu như có thể cướp đoạt trân tài tại một phương vị của cổ bảo, như vậy thu hoạch liền sẽ gấp mười lần so với trước đây!
- Vậy phải làm gì bây giờ? Nếu không nắm chặt thời gian, chỉ sợ đám người Cổ Hồn Điện sẽ chạy tới a...
Phá Nhạc Cổ Thần cùng Vân Thải Cổ Thần cực kỳ không cam lòng. Nhìn khuôn mặt bình tĩnh tuấn nhã của Triệu Phong, Tân Vô Ngân đột nhiên bật cười một tiếng:
- Triệu huynh, chỉ sợ ngươi sớm đã có đối sách rồi a?
Hai người quen biết nhau từ rất sớm, hắn rất hiểu rõ Triệu Phong, nếu quả thật không có một chút cơ hội nào, chỉ sợ Triệu Phong đã sớm rút lui rồi, sẽ không lãng phí thời gian ở đây.
- Chỉ cần đợi là được!
Triệu Phong thốt ra một câu, sau đó cũng không nói gì nữa. Trong lòng hắn thầm nghĩ, có thể thành công hay không, chỉ có thể xem Minh Hoàng Trùng Tộc bài danh thứ mười Thái Cổ Vạn Tộc kia có danh xứng với thực hay không.
Xuy xuy! Xuy xuy xuy!
Trước cổ bảo, khối cầu Trùng hải từ từ bành trướng từng chút từng chút một, tiến thêm một bước áp bách mảnh vỡ thần bí. Nhìn tình hình này, phe Trùng hải tựa hồ đã chiếm ưu thế.
- Ha hả... đám côn trùng nhỏ, lần này thực lực các ngươi lại có tiến bộ a! Nhưng cũng vô dụng thôi!
Trong quang đoàn hư vô kia lại truyền ra thanh âm thời không già nua lúc trước. Lời còn chưa dứt...
Ba!
Toàn bộ tòa cổ bảo đổ nát đột nhiên ba động một cỗ lực lượng Thời Gian mãnh liệt hơn. Xung quanh mảnh vỡ đột nhiên phát ra một đoàn hư vô bạch quang, sáng ngời chói mắt tận trời. Ngay sau đó, một đoàn sóng xung kích Thời Gian hình tròn đột nhiên thổi quét ra phương viên mấy trăm dặm xung quanh. Những nơi làn sóng xung kích Thời Gian kia đi qua, mọi âm thanh nhất thời trầm tịch, vạn sự vạn vật trong thiên địa phảng phất như ngưng đọng lại vậy.
- Cái gì?
Tại một chỗ khác, Triệu Phong cùng ba người Cự Thần Tộc chợt cảm thấy từ chiến trường phía trước có vài tia dư ba Pháp tắc ba động không thể trái nghịch đang lan tràn tới. Trong khoảnh khắc, huyết mạch thân thể thậm chí tư duy của bốn người lập tức cũng bị ngưng kết ngắn ngủi. Cử động ngưng kết lại, mà hô hấp và nhịp tim đập cũng đồng thời dừng lại.
- Thời Gian Tĩnh Chỉ!
Giờ phút này, trong não hải Triệu Phong chỉ còn lại một tia ý niệm này.
- Pháp tắc Thời Gian? Mảnh vỡ kia rốt cuộc có lai lịch gì?
Trong lòng Tân Vô Ngân cực kỳ hoảng sợ. Kiếp trước hắn đã từng đạt tới cấp bậc Thần Chủ, từng lĩnh ngộ qua Pháp tắc, tự nhiên biết rõ sự đáng sợ của Pháp tắc. Mà trong rất nhiều chủng Pháp tắc, Pháp tắc Thời Gian càng được xưng là đệ nhất Pháp tắc! Mà giờ phút này, không ngờ một cái mảnh vỡ nho nhỏ lại có thể phát động lực lượng Cấm kỵ của Pháp tắc Thời Gian, Thời Gian Tĩnh Chỉ! Ngay cả thời gian cũng dừng lại, mặc cho thủ đoạn của ngươi thông thiên, cũng có thể làm được gì?
Răng rắc!
Ngoài mặt khối cầu do đám Trùng hải áp súc thành kia chợt xuất hiện vô số khe nứt nhỏ. Trong khoảnh khắc, vô số xác côn trùng rơi lả tả xuống. Trên mặt đất nhanh chóng hình thành một mảnh hải dương xác côn trùng thê thảm. Số lượng kia ít nhất cũng tới mấy ngàn vạn!
Nhìn thấy một màn này, tâm thần Tân Vô Ngân cùng Triệu Phong cũng phải run lên. Giờ phút này, bọn họ sâu sắc cảm nhận được sự vô tình cùng bá đạo của lực lượng Thời Gian.
Rào rào rào!
Trên mặt đất, mỗi thời mỗi khắc cũng có ngàn vạn ức xác côn trùng, rơi lả tả xuống, chất thành một mảnh hải dương xác côn trùng càng ngày càng dầy.
- Chi xuy!
Từ trung tâm khối cầu Trùng hải kia chợt truyền đến một tiếng rít chói tai bén nhọn, mang theo cảm giác cừu thị băng lãnh.
- Đó là Minh Hoàng Trùng Mẫu!
Tân Vô Ngân khẽ hô lên. Triệu Phong cũng nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Trùng Mẫu muốn phản kích rồi...
Trong khoảnh khắc, ngoài mặt khối cầu Trùng hải do đại quân Minh Trùng tạo thành kia đột nhiên dâng lên từng tầng từng tầng quang vụ xám đen. Khí thế của đám quang vụ xám đen kia cũng cực kỳ kinh người, dưới sự càn quét của lực lượng Thời Gian, nó vẫn như cũ nghịch thế bành trướng, dùng tốc độ khủng bố không ngừng tăng vọt thể tích.
Mười trượng... Trăm trượng... Ngàn trượng... Vạn trượng...
Không tới mười cái hô hấp, trong đám quang vụ xám đen đã xuất hiện một cái cự sào kình thiên. Cự sào kinh thiên kia vừa xuất hiện từ trong đám quang vụ xám đen tiêu tán, đã phát ra một cỗ khí tức Man Hoang thương cổ vô biên.
Tâm thần đám người Triệu Phong run lên, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác muốn triều bái. Phảng phất như cự sào kinh thiên kia chính là khởi nguyên của tất cả vậy.
- Hửm?
Triệu Phong phát hiện, dưới cỗ khí tức kia, lực lượng Bản Nguyên của Thần Linh Nhãn lại một lần nữa xuất hiện một tia rung động nhàn nhạt.
Vù vù vù!
Từ trong cự sào kinh thiên kia chợt tuôn ra một làn gió màu xám đen, đem hơn ức vạn xác côn trùng phụ cận thổi quét vào trong cự sào kinh thiên. Sau đó, bên trong cự sào kình thiên đột nhiên bắt đầu nhộn nhạo lên từng trận.
- Hấp thu trở về để sử dụng sao?
Thần sắc Triệu Phong trở nên cổ quái. Tân Vô Ngân ở một bên cũng không khỏi cảm khái:
- Không hỗ là chủng tộc thần thoại bài danh thứ mười trong Thái Cổ Vạn Tộc, ngay cả lực lượng Pháp tắc Thời Gian cũng có thể chống cự lại!
Lúc này, quang đoàn hư vô chung quanh mảnh vỡ kia đã ảm đạm xuống vài phần. Vừa rồi, nó đã phát động lực lượng Cấm kỵ Thời Gian Tĩnh Chỉ, giằng co khoảng chừng mười hơi thở, khiến cho nó cũng tiêu hao thật lớn. Thần Linh Nhãn của Triệu Phong nhạy bén phát hiện, lực lượng Thời Gian vốn dĩ cố thủ cổ bảo đổ nát, tựa hồ cũng ảm đạm hơn so với lúc trước.
- Kế hoạch của ngươi chính là...
Lúc này, Tân Vô Ngân đột nhiên hiểu được một chút. Triệu Phong hẳn là muốn thông qua đại quân Minh Trùng để tiêu hao mảnh vỡ, thậm chí là lực lượng Thời Gian bảo hộ toàn bộ cổ bảo kia. Nhất là một cái Thời Gian Tĩnh Chỉ vừa rồi, đã khiến cho mảnh vỡ tiêu hao rất lớn.
Đúng lúc này, ngoài mặt cự sào kình thiên chợt xuất hiện vô số kể những lỗ thủng nhỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một đám dịch thể sền sệt ở bên trong.
Xuy xuy! Xuy xuy!
Ngay sau đó, từ trong những lỗ thủng kia đột nhiên chui ra một loại Minh Trùng ngân bạch trong suốt, cặp cánh sau lưng cũng trong suốt, toàn thân phát ra oánh quang nhàn nhạt.
- Hửm?
Triệu Phong lộ ra một tia ngạc nhiên. Hắn mơ hồ cảm giác được một tia thời gian ba động yếu ớt từ trên người những con phi trùng oánh quang này.
Hưu hưu hưu hưu!
Mấy trăm vạn phi trùng oánh quang nhất thời hội tụ thành một mảnh quang hải, xông thẳng về cổ thành tàn phá trước mặt. Lần này, mục tiêu công kích của Minh Hoàng Trùng Mẫu tựa hồ không phải là mảnh vỡ thần bí kia nữa, mà đã trở thành tòa cổ bảo đổ nát kia. Vẫn chưa hết, từ trong những lỗ thủng của cự sào kinh thiên kia lại bay ra vô số những đồng giáp trùng. Những con Minh Trùng này đều có tứ chi vô cùng sắc bén.
Phốc phốc phốc!
Những con đồng giáp trùng này nhanh chóng chui vào trong lòng đất, chia ra hơn mười hướng khác nhau, từ dưới lòng đất công kích lên cổ thành tàn phá phía trên.
- Trùng Mẫu đã cải biến sách lược!
Triệu Phong cùng Tân Vô Ngân khẽ liếc mắt nhìn nhau. Tựa hồ Minh Hoàng Trùng Mẫu biết rõ mảnh vỡ thần bí kia khó chơi, ngược lại tiến hành công kích cổ bảo. Thể tích mục tiêu cổ bảo lớn hơn rất nhiều, những nơi có thể công kích cũng lớn hơn.
- Côn trùng giảo hoạt! Không ngờ Minh Trùng Mẫu Sào của ngươi lại tiến hóa ra côn trùng chủng loại mới, có sức chống cự nhất định với lực lượng Thời Gian!
Mảnh vỡ thần bí trong quang đoàn rốt cuộc cũng có chút lo lắng.
Trên bầu trời, đám phi trùng oánh quang kia phát ra thời gian ba động nhàn nhạt, phân hóa thành từng đoàn từng đoàn quang hải, trùng kích về phía cổ bảo. Một nhóm đồng giáp trùng khác lại có lực phòng ngự cường đại, am hiểu đào lỗ chui xuống đất, từ dưới lòng đất công kích lên. Mục tiêu thống nhất đều là tòa cổ bảo đổ nát kia!
Mảnh vỡ thần bí phải chưởng khống lực lượng Thời Gian phòng ngự toàn bộ cổ bảo, tiêu hao của nó hiển nhiên lớn hơn nhiều so với trước đây.
Khoảng thời gian sau đó chính là một trận chiến đấu tiêu hao dài dòng. Trên mặt đất cùng trong lòng đất không ngừng có Minh Trùng hóa thành xác côn trùng. Nhưng rất nhanh, trong cự sào kinh thiên lại một lần nữa sinh ra Minh Trùng mới, cuồn cuộn không ngừng chi viện. Cả hai bên cứ như vậy dây dưa lẫn nhau, bên nào cũng đều không chịu thua.
o0o
Hai ngày sau...
- Cũng tương đối rồi! Đã có thể xuất thủ!
Triệu Phong và Tân Vô Ngân liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu. Lúc này, lực lượng của mảnh vỡ thần bí kia chỉ sợ đã bị đại quân Minh Trùng kềm chế hơn phân nửa, tiêu hao cũng không nhỏ, chính là thời điểm đục nước béo cò.
Cùng lúc đó, tại một phương vị khác của cổ bảo đổ nát đột nhiên xuất hiện vài cỗ khí tức cường đại. Mấy đạo thân ảnh từ xa bay tới, phiêu phù giữa không trung, ngắm nhìn tòa cổ bảo đổ nát ở phương xa, cùng với cự sào kình thiên, thể tích so với cổ bảo còn lớn hơn một chút. Một màn hình ảnh chiến đấu tráng lệ như sử thi kia cũng khiến cho tâm thần mấy người rung động.
- Cái cự sào kia là...
Sắc mặt Diệt Lưu Cổ Thần chấn động.
- Minh Trùng Mẫu Sào!
Chỉ có Vũ Hành, sắc mặt vẫn như cũ thản nhiên, nhàn nhạt nói.
- Nhìn quy mô, tu vi Trùng Mẫu ít nhất cũng đạt tới Cổ Thần Cửu giai Đỉnh phong!
Thần thức của ba vị Bán Bộ Thần Chủ, kể cả Vũ Hành, dần dần tiếp cận quan sát. Rất nhanh, mảnh vỡ thần bí trong quang đoàn kia đã lọt vào cảm quang của bọn họ.
- Đó là thứ gì?
Hàn Ngọc Cổ Thần cùng Hắc Ngục Cổ Thần thoáng có chút hứng thú.
- Mảnh vỡ Tổ khí!
Vũ Hành bình thường vẫn luôn bình tĩnh, lúc này lại là kẻ đầu tiên biến sắc, ánh mắt lộ ra thần sắc kích động cùng cuồng nhiệt.
- Mảnh vỡ Tổ khí?
Ba vị Bán Bộ Thần Chủ nhất thời cũng lộ ra thần sắc chấn động, tựa hồ đã từng nghe nói qua truyền thuyết liên quan tới đồ vật này.
- Từ giờ trở đi, mục tiêu hàng đầu chính là Mảnh vỡ Tổ khí này!
Vũ Hành dùng ngữ khí không cho phép nghi ngờ, lớn tiếng nói.
- Vậy còn Cổ Thần Ấn kia...
Hắc Ngục Cổ Thần hơi chút ngập ngừng, hỏi.
- So với Mảnh vỡ Tổ khí lực lượng Thời Gian này, Cổ Thần Ấn cũng chỉ là thứ yếu! Tạm thời gác qua một bên cũng không sao!
← Ch. 1382 | Ch. 1384 → |