← Ch.617 | Ch.619 → |
- Toàn bộ các ngươi lui ra. để vi sư đối phó Ma đầu này.
Bên tai đám người Tú Ninh đột nhiên truyền tới một thanh âm.
Thanh âm này rất quen thuộc, bất kể là Quách Phong, Vân Dịch hay là Tú Ninh đều có thể nhận ra chủ nhân của nó.
- Sư tôn?!!!
Quách Phong kinh hô một tiếng, mặt lộ vẻ kích động hưng phấn, thần thức đảo qua lại không phát giác ra cái gì.
- Đại sư huynh, chúng ta cùng lui ra. Ma đầu này giao cho sư tôn đối phó.
Tú Ninh thần thức truyền âm với Quách Phong.
- Chẳng lẽ... Các ngươi thật sự là đồng môn sư huynh muội của ta?
Trên mặt Quách Phong lộ ra vẻ kinh dị.
- Phong nhi, không cần hoài nghi nữa. Bọn họ chính là sư đệ cùng sư muội của ngươi.
Đúng lúc này, thanh âm hơi mang vẻ cưng chiều của Trương Hằng vang lên bên tai Quách Phong.
- Sư tôn! Sư tôn! Cuối cùng coi như ta tìm được người...
Hốc mắt Quách Phong hơi ướt, kích động vô cùng.
- Người nào?
Tăng Vân Tung cảm giác được một cỗ thần thức cường đại vươn tới nơi này, sinh lòng cảm ứng.
Vút Vút Vút —
Năm người đám Tú Ninh bắn nhanh ra ngoài, giành ra một vùng không gian.
-Ồ?
Tăng Vân Tung cảm nhận được vài tia không ổn, hành động của mấy người này rất khả nghi.
- Đám tiểu tử các ngươi. nếu không dám đánh như vậy Tăng mỗ đi trước một bước.
Tăng Vân Tung cũng không muốn ở lâu trong phạm vi chính đạo Thiên Tinh Đình, để tránh cho phân thân này bị hao tổn.
- Lưu lại đi.
Một thanh âm lãnh đạm từ trên đỉnh đầu truyền tới, một cỗ tinh thần uy năng vượt xa cấp Phủ chủ phong tỏa chặt chẽ một khu vực nhỏ nơi Tăng Vân Tung.
Bá!
Thân hình Trương Hằng xuất hiện ở đối diện hắn.
- Là ngươi?
Thiên Cầm vừa thấy người này không khỏi kinh hô một tiếng, liếc mắt nhận ra thân phận của Trương Hằng.
- Ngươi là ai?
Tăng Vân Tung chấn động. Nam nhân trước mắt lại mang đến cho hắn một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
- Ta là người tới lấy mạng chó của ngươi.
Trương Hằng hời hợt bước ra phía trước một bước.
Thân thể Tăng Vân Tung không tự chủ lui ra sau một chút, chỉ cảm thấy nhất cử nhất động của đối phương đều ẩn chứa lực lượng cuồn cuộn trong thiên địa, dồn ép mình vào một góc chết.
- Tú Ninh ra mắt Đại sư huynh.
- Vân Dịch ra mắt Đại sư huynh.
Ở một bên khác, ba sư huynh muội Quách Phong. Vân Dịch, Tú Ninh mới bắt đầu chính thức nhận nhau.
Quách Phong vẻ ngạc nhiên vui mừng:
- Nguyên lai các ngươi thật là sư đệ và sư muội đồng môn của ta. Đều do ta đa nghi. Chuyện vừa rồi, các ngươi không nên để ý.
- Đại sư huynh khách khí rồi. Phản ứng vừa rồi của huynh chỉ chẳng qua là sự thường tình của con người. chỉ có thể trách chúng ta nóng vội.
Vân Dịch cười nói.
Thiên Cầm nghe được đối thoại giữa mấy người. khẽ thở dài một hơi:
- Nguyên lai các ngươi đều là đệ tử của hắn.
Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, Trương Hằng cùng Tăng Vân Tung kia cùng bắt đầu giao thủ.
Trương Hằng đôi bàn tay trần, trong nháy mắt phát huy ra lực lượng khủng bố. Tăng Vân Tung kia cầm trường mâu ngăm đen trong tay lại bị hắn áp chế gắt gao.
- Đây là thực lực của bản tôn Trương Hằng?
Thiên Cầm âm thầm kinh hãi. Thực lực của phân thân Tăng Vân Tung này tương đương với tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, nhưng ở trước mặt Trương Hằng lại không có bao nhiêu sức phản kháng.
Ầm ầm ầm!
Trong hư không truyền đến từng đợt tiếng nổ vang dội, rung động phạm vi mấy trăm dặm.
Cho dù là dư ba sinh ra trong khi hai người giao chiến đều có thể dễ dàng giết chết Hợp Thể Kỳ đại tu sĩ, tu sĩ cấp Phủ chủ đều phải ứng phó cẩn thận.
- Các hạ là vị tu sĩ nào của Chu Vương Triều? Ngươi ta không cừu không oán. hà tất cần ép người quá mức như vậy?
Tăng Vân Tung vừa đánh vừa lui, nói với Trương Hằng, trong lời nói lộ ra vẻ cấp bách.
- Trương mỗ chẳng qua là tán tu. chính là sư tôn của bọn họ. Vừa rồi ngươi ỷ vào thực lực cao cường. làm nhục bọn họ, sao ta có thể buông tha ngươi?
Trương Hằng không nhanh không chậm vung hai đấm. vừa đánh vừa nói chuyện lộ vẻ rất nhàn nhã.
- Ngươi là sư tôn của bọn họ, họ Trương...
Tăng Vân Tung mới vừa nói tới đây bị một quyền của Trương Hằng đánh bay mười mấy trượng, từ trên trường mâu ngăm đen trong tay truyền ra một cỗ lực đạo kinh khủng, chấn động cánh tay hắn tê rần.
- Lực lượng người này cũng quá biến thái... Quả thật có thể so với Thần thú cùng cấp!
Tăng Vân Tung âm thầm kêu khổ. Đối mặt với một đối thủ cơ hồ không hề sơ hở như vậy số phận hắn chỉ có bị ăn đòn.
Càng làm cho hắn thất kinh trong lòng chính là đánh đến giờ cùng không thấy đối phương thi triển đại thần thông hoặc Pháp bảo gì. Hắn cũng không cho rằng đối phương chỉ am hiểu đánh cận chiến.
Nên biết rằng, vài tên đệ tử Trương Hằng thu đều am hiểu các loại thần thông. Lúc trước nữ nhân của Tinh Nguyệt Môn cũng từng nói thuật bói toán của mình không kém Tinh Nguyệt nữ thần, duy nhất kém sư tôn của mình.
- Ngươi có phải gọi là Trương Hằng hay không...
Đột nhiên trong đầu Tăng Vân Tung bỗng nhảy ra một cái tên.
Trương Hằng nao nao:
- Làm sao ngươi biết?
Tăng Vân Tung thở nhẹ một hơi:
- Chuyện các hạ tung hoành Cửu U hải vực đã truyền khắp toàn bộ Chu Vương Triều, sao ta lại không biết. Lúc trước nghe được lời đồn có liên quan đến Trương đạo hữu còn có chút nghi ngờ. hôm nay gặp được quả thật bội phục. Phân thân này của ta tự nhận không phải đối thủ của đạo hữu. nếu có cơ hội mời các hạ tới Thiên Ma Uyên cùng bản tôn của ta so tài.
Mấy câu ngắn ngủi. Tăng Vân Tung trước tiên là tâng bốc đối phương, ngay sau đó lại sử dụng pháp khích tướng. Không hổ là lão cáo già ma đạo sống vô số năm.
Trương Hằng cười nhạt:
- Trước hết giết chết phân thân này của ngươi. ngày sau gặp gỡ Cửu U Ma tôn có lẽ còn có cơ hội gặp lại ngươi.
- Ngươi biết Ma tôn đại nhân?
Tăng Vân Tung sợ hãi trong lòng. vừa thấy bộ dạng Trương Hằng rất hờ hững không khỏi hoài nghi. Chẳng lẽ người này là nhân vật cấm kỵ cùng cấp Ma tôn đại nhân?
- Khởi động chấm dứt, nếu kéo dài nữa chờ tu sĩ Thiên Tinh Đình tới thì phiền.
Trương Hằng duỗi tay, Phá Không Kiếm lơ lửng trước người hắn.
Ông!
Phi kiếm màu bạc trong suốt huyễn lệ, phong mang của lưỡi và mũi kiếm gần như nửa trong suốt, nở rộ hàn quang lãnh liệt.
Khoảnh khắc Phá Không Kiếm xuất hiện, Thông linh Pháp bảo trong tay tất cả tu sĩ ở đây đều đồng loạt run rẩy, sợ hãi tột cùng ngay cả Thông linh Pháp bảo thượng phẩm cũng không ngoại lệ.
Tăng Vân Tung chỉ cảm thấy khí linh của trường mâu ngăm đen trong tay mình truyền đến một ý sợ hãi.
- Rõ ràng chỉ là một kiện Thông linh Pháp bảo thượng phẩm vì sao có thể phóng ra khí tức khủng bố như thế?
Tăng Vân Tung nấm chặt Thông linh Pháp bảo thượng phẩm trong tay, âm thầm suy tính kế chạy trốn.
Đến một lúc, trong lòng hắn máy động, dư quang khóe mắt liếc tới đám người Vân Dịch.
- Ta chỉ cần trả một cái giá nhất định thi triển bí thuật bắt một gã đệ tử của Trương Hằng sau đó tiến hành uy hiếp...
Tăng Vân Tung nghĩ rồi, trong lòng cực kỳ bình tĩnh.
Trương Hằng thì dùng vẻ mặt cười nhạo nhìn hắn, trêu cợt nói:
- Nhân vật cấp bậc ba đại Ma quân, ngươi lại muốn thi triển quỷ kế gì?
Đối mặt với hai mắt của Trương Hằng, Tăng Vân Tung lại có một loại ảo giác bị đối phương nhìn thấu tâm tư.
- Hôm nay tạm thời tiêu diệt một phân thân của ngươi.
Sắc mặt Trương Hằng sa sầm. khoảnh khắc đối phương sinh ra ý niệm kia thì sát ý trong lòng hắn càng đậm. .
Ầm!
Tăng Vân Tung thấy tình thế không đúng. khí thế tăng vọt gấp đôi. Hỏa diễm màu tím thẫm hóa thành một con rồng dài, phá vỡ trói buộc của tinh thần uy năng của Trương Hằng. tập trung mục tiêu - Vân Dịch.
Cũng là tu sĩ cấp chuẩn Phủ chủ duy nhất tại đây!
← Ch. 617 | Ch. 619 → |