Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Tận Thần Công - Chương 116

Vô Tận Thần Công
Trọn bộ 776 chương
Chương 116: Mọi việc dựa theo ý trời, không kể sống chết!
0.00
(0 votes)


Chương (1-776)

Siêu sale Shopee


- Ngựa tốt

Dương Thạc mới chỉ nhìn thoáng qua Hoả La Phiên Sơn Thú một chút mà đã không nhịn được, lập tức hô to một tiếng.

Con Hoả La Phiên Sơn Thú này không chỉ có móng vuốt và hàm răng sắc bén như của mãnh thú. Mà quan trọng nhất là, nó có khí huyết rất lớn, đã đạt đến cấp độ Luyện Khí trung giai, cùng một cấp độ với Huyết Phi.

Những con ngựa bình thường, tối đa chỉ có thể đạt tới cấp độ Tôi Thể cao giai mà thôi. Vậy mà, Hoả La Phiên Sơn Thú lại đạt tới cấp độ Luyện Khí trung giai, hơn những ba cấp, nên dù xét về khí thế hay thể lực đều hơn hẳn ngựa bình thường,

- Một con ngựa như vậy không thể tính là ngựa, mà có thể được xem như mãnh thú rồi.

- Nếu nó xuất hiện trên chiến trường, và rống lên một tiếng thì những con ngựa khác sẽ phải lập tức nhượng bộ, lui lại, không dám tiến lên. Nếu toàn bộ kỵ binh của Hoả La Quốc đều dùng loại ngựa Hoả La Phiên Sơn Thú này thì chỉ sợ họ sẽ tung hoành trên chiến trường, việc tiêu diệt Đại Chu cũng không phải việc khó nữa.

Đột nhiên, trong đầu Dương Thạc hiện lên ý nghĩ này.

Tất nhiên, Dương Thạc cũng biết, chắc số lượng Hoả La Phiên Sơn Thú như vậy cũng rất ít. Mỗi một con đều có giá trị vạn lượng vàng. Muốn toàn bộ kỵ binh của Hoả La Quốc dùng loại ngựa này là chuyện khó có thể xảy ra.

Hơn thế nữa, Hoả La Phiên Sơn Thú có móng vuốt, nên chạy đường dài và tính linh hoạt cũng kém rất nhiều so với ngựa bình thường, không thể coi là tung hoành vô địch được.

- Con Hoả La Phiên Sơn Thú này của ta chính là do Xích Vân Mã của Hoả La Quốc giao phối với Bạch Hổ của Tây Vực mà thành. Tuy tốc độ của nó khi ở trên đồng bằng kém xa so với thiên lý mã, nhưng tốc độ trèo đèo, lội suối còn nhanh gấp đôi so với thiên lý mã. Đại Chu Vũ Cử lần này lại muốn so đấu tốc độ ở trong Yến Sơn. Dương Thạc, ngươi có con Hoả La Phiên Sơn Thú này thì sẽ có nhiều cơ hội đoạt giải nhất hơn.

Đại Lâm Nhi nói với Dương Thạc.

- Bạch Hổ giao phối với Xích Vân Mã ư?

Dương Thạc kinh ngạc:

- Bạch Hổ và Xích Vân Mã là hai loài động vật hoàn toàn khác nhau mà cũng có thể giao phối sao?

- Sao lại không được?

Đại Lâm Nhi nhìn Dương Thạc, nói:

- Với hoàn cảnh bình thường thì Bạch Hổ không thể nào giao phối với Xích Vân Mã được, dù giao phối được cũng sẽ sinh ra quái thai, không thể sống sót. Chẳng qua, Hoả La Quốc chúng ta có một bí pháp, có thể truyền lượng lớn khí huyết vào trong cơ thể Xích Vân Mã, rồi lại dùng Bạch Hổ lai giống thụ tinh, từ đó sinh sản ra Hoả La Phiên Sơn Thú. Chẳng qua, xác suất thành công của phương pháp này không cao, trong mười lần cũng chưa chắc có một lần thành công tạo ra được một con Hoả La Phiên Sơn Thú.

- Còn nữa, loại bí pháp này là từ trong Nam Man Thập Vạn Đại Sơn truyền lưu ra đấy. Man tộc có cao thủ cổ thuật, có thể làm cho rắn độc, Thiềm Thừ, Ngô Công, Hạt Tử giao phối với nhau để tạo ra loài vật cực độc, có thể gây nguy hiểm với cường giả Võ Thánh. So với loại thần thông bậc này, bí pháp giao phối của Hoả La Quốc chúng ta vẫn còn kém rất xa.

Đại Lâm Nhi nói.

- Cổ thuật tạp giao của Man tộc sao?

Trong lòng Dương Thạc máy động.

Tuy Dương Thạc chưa từng gặp cổ thuật của Man tộc, nhưng đã từng nghe nói rồi.

Xích Vân Mã tạp giao với Bạch Hổ cũng coi như cùng là thú giao phối với nhau. Còn cổ thuật của Man tộc lại có thể làm cho các loại quái trùng, quái thú tạp giao với nhau để hình thành giống mới. Đây mới là phương pháp hoàn toàn cao siêu hơn.

Nhìn bề ngoài, phương pháp này không hợp với lẽ thường. Nhưng Dương Thạc biết, chỉ cần khí huyết mạnh mẽ đến một mức độ nào đó thì loại tạp giao này cũng có thể xảy ra.

Nếu mãng xà màu xanh có khí huyết đủ mạnh thì nó có thể mọc ra tứ chi, tiến hoá thành rồng. Thậm chí, nếu khí huyết cực kỳ mạnh mẽ, thì có thể thiên biến vạn hoá, muốn trở thành Ngô Công thì sẽ thành Ngô Công, muốn trở thành độc xà thì sẽ thành độc xà. Khi khí huyết mạnh mẽ đến một mức độ nào đó thì dù là giống loài gì cũng có thể tạp giao với nhau.

Cổ thuật của Man tộc được coi như một loại pháp môn thần thông thần kỳ khác ngoài võ đạo rồi.

Trong thiên hạ, ngoại trừ võ đạo Đại Chu thì còn có rất nhiều các loại thần thông, pháp môn khác như Đại Du Già thuật của Kim Phật tự cũng rất khác so với võ đạo Đại Chu.

Nếu có cơ hội, Dương Thạc cũng muốn mở mang kiến thức, tìm hiểu một số bí pháp thần thông đó.

Hí hí hí hí! Hí hí hí hí!

Khi con Hoả La Phiên Sơn Thú này được thị vệ dẫn đến, nó liền rống lên. Khí huyết nó sôi trào, vậy mà ba bốn thị vệ cũng không giữ được nó. Dưới uy thế của nó, Đại Lâm Nhi cùng Hồng Phi, Lục Thuý đều thay đổi sắc mặt, lui lại mấy bước nhỏ. Chỉ có Dương Thạc vẫn đứng lù lù bất động.

- Con ngựa này thật hung hãn.

- Chẳng qua, dù ngựa hung hãn đến cỡ nào thì cũng để cho người cưỡi. Trước mặt chủ nhân, nó cũng không được diễu võ giương oai.

Dương Thạc nhìn chằm chằm vào con Hoả La Phiên Sơn Thú này.

Một luồng khí tức mênh mông từ trong thân thể Dương Thạc bắt đầu tràn ra, mạnh mẽ đè xuống người Hoả La Phiên Sơn Thú. Con Hoả La Phiên Sơn Thú này chỉ cảm thấy như có một con thượng cổ Huyền Ưng đang mạnh mẽ lao tới chỗ mình. Theo bản năng, Hoả La Phiên Sơn Thú kinh sợ kêu lên một tiếng, bốn vó tung lên, liên tục đá văng mấy tên thị vệ của Đại Lâm Nhi đứng xung quanh, muốn chạy trối chết.

- Còn muốn chạy sao?

Không biết Dương Thạc đã đến sau lưng con Hoả La Phiên Sơn Thú này lúc nào. Hắn vung Huyền Ưng đoạn trảo trong tay lên, túm mạnh vào lưng Hoả La Phiên Sơn Thú, rồi ấn mạnh một cái. Ầm một tiếng, con Hoả La Phiên Sơn Thú này đã ngã sấp xuống mặt đất. Cả người Dương Thạc hơi di chuyển, nháy mắt đã trèo lên lưng Hoả La Phiên Sơn Thú, cầm lấy dây cương trên người nó.

- Ngựa tốt, ngựa tốt. Công chúa Lâm Nhi, Dương Thạc ta xin nhận quà tặng này. Đã có nó thì cũng không cần áo giáp hay những thứ khác nữa. Bên kia là cửa sau của Nam Lâm Trai sao? Đi thôi. Hồng Phi, Lục Thuý, các ngươi lên ngựa đi, chúng ta phải rời đi đã. Đúng rồi, vô công bất thụ lộc. Hình như công chúa Lâm Nhi còn chưa đột phá cảnh giới Võ Sư nhỉ, tặng vật này cho công chúa Lâm Nhi, coi như quà đáp lễ của tôi đi.

Dương Thạc cưỡi lên người Hoả La Phiên Sơn Thú xong liền bảo Hồng Phi, Lục Thuý lên ngựa, đồng thời vươn tay, ném một viên đá to chừng nắm đấm về phía Đại Lâm Nhi.

Ngay sau đó, Dương Thạc cưỡi Hoả La Phiên Sơn Thú đi từ cửa sau Nam Lâm Trai rời đi.

- Hừ, tên Dương Thạc này thật không lịch sự gì cả. Công chúa đưa cho hắn Hoả La Phiên Sơn Thú giá trị vạn lượng vàng, vậy mà hắn cũng không từ chối một tiếng, lập tức cưỡi nó đi, lại chỉ đưa cho công chúa một viên đá vụn coi như quà đáp lễ.

Một thị nữ tên Tiểu Nhã bên cạnh Đại Lâm Nhi nhăn mũi, hừ hừ nói.

- Công chúa, có thể cho lão nô xem thử hòn đá kia sao?

Đúng lúc này, lại thấy hai mắt lão chưởng quầy già của Nam Lâm Trai sáng lên, nhìn chằm chằm vào 'hòn đá' trong tay Đại Lâm Nhi.

- Đây là Huyết Tinh Thạch Nhũ, là Huyết Tinh Thạch Nhũ mà vạn lượng vàng cũng khó mua được. Năm đó, Trấn Quốc Công Dương Thiên tìm được một viên cũng to như thế này, chưởng quầy Dũng Tín đi xin một ít mà còn bị từ chối ngay ngoài cửa. Thật không ngờ được, Dương Thạc lại lấy Huyết Tinh Thạch Nhũ làm quà đáp lễ cho công chúa.

Lúc thấy 'Hòn đá' này, sắc mặt ông chưởng quầy già liền lập tức thay đổi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt mà đã qua hơn hai mươi ngày.

Đi sâu vào khoảng hai trăm dặm trong Yến Sơn, trên một sườn núi nhỏ, năm người gồm bốn nam một nữ đang đứng ở đây. Năm người này chính là năm người đã đi vào hang động của mãng xà màu xanh trong Yến Sơn để tìm 'Võ Thánh Thú Tộc' cách đây hơn hai mươi ngày.

An Võ Hầu Trình Ngọc mặc áo bào gấm đứng ở đó, nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu trong năm người.

- Các vị đã đến rồi.

Trình Ngọc nhìn lướt qua bốn người còn lại.

- Đại Chu Vũ Cử lần này rất quan trọng, cần chúng ta trông coi ở trong Yến Sơn. Nhất là vài ngày trước, tên cường giả Võ Thánh của Thú Tộc đã xuất hiện ở trong Yến Sơn nên không thể không đề phòng. Đáng tiếc lần này, Trấn Quốc Công không ở kinh thành. Nếu không, chỉ cần một mình ông ấy toạ trấn ở đây thì bọn trộm cắp sẽ phải lập tức rời đi, không dám ở gần đây.

Trình Ngọc trầm giọng nói.

- Vân tướng quân, ngươi là thống lĩnh Ngự Lâm quân, có thể điều động cao thủ đi xua những mãnh thú trong Yến Sơn đến đây để tăng một chút độ khó cho những võ giả kia.

- Hoàng thượng có chỉ, trong Vũ Cử lần này, không kể sống chết của những võ giả kia khi ở trong Yến Sơn, mọi việc đều dựa theo ý trời. Xem ra, lần này sẽ còn thê thảm hơn những lần trước nhiều.

Trình Ngọc nói xong, từ từ nhắm hai mắt lại.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-776)