← Ch.166 | Ch.168 → |
- Rút lui!
- Lui! Lui!
Từ khi Dương Thạc động hử là những khách nhân dưới tầng một Ngọc Mạt Lâu đã rút ra ngoài từ lâu rồi.
Giờ Dương Thạc giơ tay là giết bốn năm hộ vệ Võ Sư của Ngọc Mạt Lâu, Thuần Dương Kim Thân xuất khiếu, trong âm thanh chói tai dường như muốn thiêu rụi cả Ngọc Mạt Lâu. Trong tình huống này Càn Minh Vũ cũng không muốn ở lâu trong Ngọc Mạt Lâu, kéo Đại Lâm Nhi vội vàng rút ra ngoài.
Thị vệ theo sát Càn Minh Vũ cũng nhanh chóng rút lui.
Chuyện không liên quan đến mình thì tránh xa, Dương Thạc ra tay rõ ràng là có mâu thuẫn khó giải quyết với Ngọc Mạt Lâu, thị vệ Càn Minh Vũ không được phân phó đương nhiên sẽ không can thiệp.
Uỳnh uỳnh!
Một tiếng nổ vang lên, cả tầng hai Ngọc Mạt Lâu gần như sụp xuống.
Chính giữa đại sảnh tầng một, Dương Thạc vẫn đứng đó, tay trái xiết cổ Hương Tuệ.
Cho dù Thuần Dương Kim Thân xuất khiếu, ý niệm của hắn rời khỏi nhục thể để khống chế Thuần Dương Kim Thân, nhưng Hương Tuệ vẫn không thể thoát khỏi tay hắn.
Diệt! Diệt! Diệt!
Thuần Dương Kim Thân đem theo Thái Dương Chân Hoả không ngừng bay khắp nơi. Trước sự xung kích của dtch, Ngọc Mạt Lâu gần như đã bị thiêu rụi.
- Dương Thạc, còn không dừng tay?
Đúng lúc ấy, một giọng quát trong mà lạnh lẽo vang lên.
Giọng quát này vang vọng trong không gian tựa như tiếng sư tử gầm trong phật môn.
- Dương Thạc, lần này là Ngọc Mạt Lâu bọn ta không đúng. Dương Hoạch không hề bị bán cho kỹ quán, Dương Tuệ lừa ngươi, ngươi giận dữ thiêu rụi Ngọc Mạt Lâu, giết hộ vệ của bọn ta, đây cũng là do nàng ta tự làm tự chịu. Nhưng ngươi đã thiêu rụi phòng của Ngọc Mạt Lâu, giết hộ vệ Ngọc Mạt Lâu vẫn chưa hả giận hay sao? Còn muốn huỷ cả căn cơ Ngọc Mạt Lâu?
Giọng nói của nữ tử này âm trầm, một loạt câu nói vọng ra tạo thành sóng âm cuồn cuộn như thực chất ập về phía Thuần Dương Kim Thân của Dương Thạc.
Phừng phừng!
Thái Dương Chân Hoả trên Thuần Dương Kim Thân bùng cháy thiêu đốt toàn bộ sóng âm.
- Còn không dừng tay!
- Dừng tay!
Ting!
Sóng âm bị thiêu rụi, giọng quát của nữ tử ấy lại vang lên.
Tiếng đàn trong vắt vang lên ngay sau đó.
Tiếng đàn vang lên, một đạo sóng âm mạnh mẽ đến cực điểm lan toả, không đợi Thái Dương Chân Hoả thiêu đốt thì sóng âm đã kích trúng Thuần Dương Kim Thân của Dương Thạc.
Phừng phừng!
Bị đánh trúng, Thuần Dương Kim Thân của Dương Thạc rung lên, Thái Dương Chân Hoả tiêu tán.
Thậm chí dưới ảnh hưởng của sóng âm, Thuần Dương Kim Thân của Dương Thạc không ngừng lắc lư bất định, dường như sắp biến mất.
- Nguy rồi!
Dương Thạc giật mình.
Chỉ một tiếng đàn mà suýt chút nữa đánh tan Thái Dương Chân Hoả ủa Thuần Dương Kim Thân.
Nếu Thuần Dương Kim Thân bị đánh tan, ý niệm của Dương Thạc sẽ bay tron hư không, không có bất cứ chỗ bám víu nào. Chỉ cần nữ tử kia đánh một tiếng đán nữa tấn công thì ý niệm của Dương Thạc sẽ hoàn toàn biến mất. Lúc đó, dù Dương Thạc không chết thì không còn ý niệm nữa cũng biến thành thằng ngốc ngu ngơ.
Suy nghĩ trong chớp nhoáng, Dương Thạc không dám để Thuần Dương Kim Thân bay trong hư không nữa mà thu về nhục thân.
Sau đó Dương Thạc mở mắt ra. So với sự cuồng bạo lúc trước, ánh mắt hắn lúc này đã bình tĩnh hơn.
- Tiểu Hoạch không bị đưa đến kỹ quán chịu kẻ khác lăng nhục? Người có tên Hương Tuệ này chỉ gạt ta?
Trong đầu nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo của Hương Tuệ lúc trước, Dương Thạc bỗng hiểu ra chút ít.
Ngọc Mạt Lâu được mệnh danh là "thiên hạ đệ nhất lâu", sao có thể có quan hệ với các kỹ quán nhỏ bé nơi quê mùa? Dù người trong Ngọc Mạt Lâu tư chất kém cỏi thì cũng chỉ được đưa đi làm thị nữa trong các nhà quyền cao chức trọng...
Những lời vừa rồi của Hương Tuệ rõ ràng là để chọc giận mình!
Nhưng đáng tiếc Hương Tuệ không thể ngờ Dương Thạc bị chọc gận lại đại phát cuồng tính như vậy, không nghĩ gì mà muốn thiêu rụi cả Ngọc Mạt Lâu bồi táng cho Tiểu Hoạch.
Nghĩ vậy, Dương Thạc cũng thầm thở phào, hắn không hề nghi ngờ lời nói của nữ tử vừa đến kia, ít nhất thì Tiểu Hoạch không bị nguy hiểm.
Phù...
Đúng lúc ấy thì phía trước Dương Thạc, một thân ảnh chậm rãi đáp xuống.
Một thân thanh y, thanh tao, nhã nhặn vô cùng. Chỉ riêng về tướng mạo thì Tiểu Hoạch e là không thể sánh bằng. Khi nhìn thấy nàng, Dương Thạc bất giác thất thần.
Người nữ tử này ôm một cây cổ cầm chín dây màu táo đỏ. Rõ ràng tiếng đàn gần như đánh tan Thuần Dương Kim Thân của Dương Thạc chính là phát ra từ cây cổ cầm này.
Ngọc Mạt Lâu chủ, Tô Thanh Như!
Là siêu cấp cường giả Đại Tông Sư mới hơn hai mươi tuổi, năm đó là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của Thiên Âm Môn!
- Dương Thạc, việc hôm nay là lỗi của Ngọc Mạt Lâu ta, ta không tính toán với ngươi, mong ngươi cũng đừng được đằng chân lân đằng đầu. Thả Hương Tuệ ra, rời khỏi đây đi!
Tô Thanh Như lạnh lùng nhìn Dương Thạc, cằm hơi hướng lên, nói.
- Ngươi là Ngọc Mạt Lâu chủ, Tô Thanh Như, tỷ tỷ của Tô Quân Ninh?
Đối mặt với cao thủ Thiên Âm Môn Đại Tông Sư này, Dương Thạc không hề sợ hãi.
- Tô cô ngương, ngươi đã nói Tiểu Hoạch không bị bán đi vậy Dương mỗ muốn hỏi, rốt cuộc bây giờ Tiểu Hoạch đang ở đâu? Có phải ở Ngọc Mạt Lâu? Nếu có mong Tô cô nương cho Dương mỗ chuộc Tiểu Hoạch ra. Hồi đó Trình phu nhân bán Tiểu Hoạch giá bao nhiêu ta sẽ chuộc gấp mười!
Dương Thạc nhìn thẳng vào Tô Thanh Như, trầm giọng nói.
- Hồi đó Tiểu Hoạch không bị bán và Ngọc Mạt Lâu, giờ cũng không thể để ngươi chuộc ra. Còn Tiểu Hoạch hiện nay ở đâu thì ngươi không cần biết.
Tô Thanh Như không thèm nhìn Dương Thạc, kiêu ngạo nói.
- Không phải bán vào đây?
Dương Thạc sững người, lông mày chau lại.
- Được rồi, không cần nói nhiều, mau thả Hương Tuệ ra rồi rời khỏi đây đi!
Không đợi Dương Thạc nói gì thêm, Tô Thanh Như lạnh lùng nói, một tay phất lên, một luồng sức mạnh hùng hồn đánh lên người Dương Thạc. Dưới tác động đó, người Dương Thạc rung lên, tay trái bỗng bông Hương Tuệ ra, người thối lui hai bước, cố gắng giữ thăng bằng.
- Cứ thế mà muốn ta rời đi?
Tay trái bất giác buông Hương Tuệ, Dương Thạc nhíu mày, rồi tay phải rung lên, năm ngón Huyền Ưng Đoạn Trảo mở ra, rắc một cái lại tóm lấy Hương Tuệ.
- Tô Thanh Như cô nương, nếu Tiểu Hoạch đã bình an vô sự thì Dương mỗ cũng không muốn trở mặt gì với Ngọc Mạt Lâu. Chuyện hôm nay ta có thể không truy cứu. Nhưng Hương Tuệ nói mà không suy nghĩ, sỉ nhục Tiểu Hoạch, hôm nay không giết ả ta, Dương mỗ khó lòng nguôi giận!
Cùng với lời nói, Huyền Ưng Đoạn Trảo dùng lực mạnh hơn định bóp nát Hương Tuệ!
Tiểu Hoạch chính là điểm yếu của Dương Thạc, động vào chỉ có chết!
Dù chỉ là sự sỉ nhục trên lời nói nhưng Dương Thạc tuyệt đối không cho phép. Bất luận là ai, bất luận thân phận gì, thực lực thế nào, phàm là những kẻ dám bất kính với Tiểu Hoạch, Dương Thạc sẽ tìm đến tận chân trời góc bể để giết kẻ đó!
- Dừng tay!
Đúng lúc đó, sắc mặt Tô Thanh Như ngưng đọng, quát lên.
- Hương Tuệ là người của Ngọc Mạt Lâu, phạm phải lỗi gì Tô Thanh Như ta sẽ xử trí, chưa đến lượt ngươi quản giáo. Mau thả muội ấy ra, giờ nếu ngươi rời khỏi đây, nể mặt Tiểu Hoạch ta sẽ không so đo với ngươi.
Vừa nói Tô Thanh Như vừa gảy cây cổ cầm. Tiếng đàn trầm thấp vang lên một làn sóng âm bỗng bao trùm toàn thân Dương Thạc. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân như tê dại, căn bản không thể dùng thêm chút sức nào, muốn giết Hương Tuệ là vô cùng khó khăn.
Khi Dương Thạc định giết Hương Tuệ thì sắc mặt nàng ta đã đại biến. Nàng ta không thể ngờ mình chỉ nói vài câu mà gây nên hoạ sát thân thế này...
- Đại tiểu thư!
Bị Huyền Ưng Đoạn Trảo của Dương Thạc tóm chặt, Hương Tuệ toát mồ hôi lạnh, khi Tô Thanh Như dùng tiếng đàn ngăn cản Dương Thạc giết Hương Tuệ thì nàng ta cảm giác như chết đuối vớ được cọc, một chút hỷ sắc đã hiện lên trên mặt.
- Hửm? Tô Thanh Như, ngươi muốn bảo vệ ả ta?
Sắc mặt Dương Thạc tối sầm lại.
- Ả đã phạm phải điểm chí mạng của ta, không giết ả thì tâm cảnh ta sẽ bị ảnh hưởng, khó lòng thoải mái, sau này tu luyện sẽ bị ảnh hưởng... Giờ ả bắt buộc phải chết. Đừng nói Tô Thanh Như ngươi, ngay Thượng Cổ Thần Vương đích thân tới cũng không thể ngăn ta được!
Dương Thạc thét lên.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Ngay sau đó, Dương Thạc nghiến răng, toàn thân dụng lực, 648 âm dương khiếu cùng phát ra tiếng, chớp mắt sức mạnh của hắn đã tăng lên bốn năm phần. Tiếng đàn của Tô Thanh Như không thể trói buộc hắn được nữa.
Rắc! Rắc!
Thân thể Dương Thạc chầm chậm hoạt động được.
- Tam Thiên Âm Tơ của ta cũng không trói được ngươi sao?
Tô Thanh Như nhíu mày, rồi lại gảy đàn, tiếng đàn vang lên, sức mạnh trói buộc tăng lên vài phần.
Ầm! Ầm!
Đúng lúc ấy, Huyền Ưng Đoạn Trảo trên tay phải Dương Thạc, mấy trăm huyệt khiếu Thượng Cổ Huyền Ưng đột nhiên cộng hưởng.
Dường như có một con Thượng Cổ Huyền Ưng bay ra.
Hai cánh giang rộng vỗ mạnh, Tam Thiên Âm Tư của Tô Thanh Như bị đánh tan tành, không thể trói buộc được Dương Thạc nữa.
- Chính là lúc này!
- Chết!
Thoát khỏi trói buộc, toàn bộ sức mạnh trở về với cơ thể, Dương Thạc dụng lực tay phải, năm ngón khép lại, bùm một tiếng, thân thể Hương Tuệ lập tức xương cốt nát vụn, toàn thân thành một đống thịt bầy nhầy.
Cùng lúc với khi sinh cơ không còn nữa, trên gương mặt Hương Tuệ là sự không thể tin nổi.
Bóp nát một thị nữ trước mặt cao thủ Đại Tông Sư Tô Thanh Như!
← Ch. 166 | Ch. 168 → |