← Ch.206 | Ch.208 → |
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Giống châu chấu đá xe.
Thế công của Dương Thạc nghiền ép, trong tiếng kêu răng rắc, đôi tay hộ vệ bị đập nát.
Hộ vệ hét thảm một tiếng, chân liên tục thụt lùi ra sau. Sàn gỗ không chịu nổi sức nặng, hộ vệ đạp thủng, hai chân lún xuống sàn chỉ lộ ra một nửa.
Huyền Ưng đoạn trảo đã gần đỉnh đầu hộ vệ.
Huyền Ưng đoạn trảo mạnh đè xuống, hộ vệ té nhào xuống đất, há mồm ói ra bãi máu lẫn với nội tạng, máu cục trào ra. Hộ vệ đẳng cấp võ sư cao giai ở dưới tay Dương Thạc khó thể đỡ một chiêu, đã chết.
Hai hộ vệ đẳng cấp võ sư cao giai của phủ An Võ Hầu trong giây lát đã chết hết.
Dương Thạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Trình Tử Dương.
Trình Tử Dương tiếp xúc với ánh mắt Dương Thạc, người run lên, mặt tái nhợt, đáy mắt lộ vẻ cực kỳ sợ hãi.
Trình Tử Dương liên tục lùi ra sau, như kẻ điên lớn tiếng quát:
- Dương Thạc, ngươi không thể giết ta! Ta là trưởng tử của An Võ Hầu, cha ta là tướng tài thứ nhất dưới tay Trấn Quốc Công, ta là cháu của Trấn Quốc Công, Dương Thiên, dượng của ta là Trấn Quốc Công tương lai sẽ ngồi trên thiên hạ, ta chính là hoàng thân quốc thích, ngươi mà giết ta thì sẽ bị tru diệt cửu tộc, trọn đời không thể siêu sinh...
Dương Thạc liên tục giết mấy người, thủ đoạn tàn nhẫn, tàn bạo đến cực hạn. Đối mặt Dương Thạc, Trình Tử Dương đã hoảng loạn, bối rối.
Hôm nay dù không chết thì suốt đời Trình Tử Dương không dám đối mặt Dương Thạc nữa.
- A? Ngươi nói tương lai phụ thân của ta sẽ nắm chính quyền?
- Mưu hại đại thần, ý đồ mưu phản, một tội này đủ để Trình Tử Dương nhà ngươi chết một trăm lần. Hiện tại ta giết ngươi, thật muốn nhìn xem có bị trừ công danh võ cử không?
Dương Thạc đạp bước tới trước, tay phải hành động.
Phập!
Huyền Ưng đoạn trảo vươn ngón giữa thon dài như kiếm sắc bén phập một tiếng đâm thủng trán Trình Tử Dương, xuyên qua gáy.
Vẻ điên cuồng đọng lại trên mặt Trình Tử Dương.
Người Trình Tử Dương run bần bật, tia sáng trong mắt tan rã, gã đã chết.
Trán Trình Tử Dương bị ngón giữa Huyền Ưng đoạn trảo của Dương Thạc xuyên thủng.
Trong óc Trình Tử Dương bị ngón giữa Huyền Ưng đoạn trảo của Dương Thạc khuấy như tương, dưới tình huống này dù khí huyết của gã có mạnh tới đâu, thân thể có lợi hại hơn cũng không khả năng còn sống.
Cuối cùng khí huyết sẽ xói mòn, sự sống tan rã.
Dù may mắn thân mình còn có thể tiếp tục sinh tồn, đầu óc đã bị Dương Thạc đánh nát, diệt ý niệm thần hồn trong đầu Trình Tử Dương rồi, sau này gã sẽ biến thành đồ ngốc, ngơ ngác, không khác gì đã chết.
Đương nhiên Dương Thạc sẽ không để Trình Tử Dương đau khổ sống sót.
Phụt!
Thái dương chân hỏa chợt phát động!
Đầu Trình Tử Dương biến thành ngọn lửa trắng.
Trong phút chốc đầu Trình Tử Dương bị đốt thành tro bụi!
Lửa từ cổ nhanh chóng lan tràn xuống, quấn quanh cơ thể Trình Tử Dương, chốc lát sau nguyên người gã hoàn toàn đốt thành tro bụi, chỉ có vài vật trang sức bằng sắt thép và khối ngọc bội to rơi xuống đất phát ra tiếng vang keng keng.
Gió nhẹ thổi, thân hình Trình Tử Dương thành tro bụi hỗn hợp với tro cốt võ giả Ni La quốc, không phân rõ ai là ai.
Dương Thạc thản nhiên liếc tro bụi Trình Tử Dương, thầm nghĩ:
- Nếu các ngươi đã là cùng một giuộc, rắn chuột một ổ, vậy thì tro cốt lẫn vào nhau luôn đi.
Dương Thạc rũ xuống mi mắt, nheo mắt lại, thầm nghĩ:
- Giết Trình Tử Dương xong tâm niệm của ta hiểu rõ hơn chút, tuy nhiên chọc phải rắc rối lớn đây.
Lý do quan trọng nhất Dương Thạc giết Trình Tử Dương là vì lúc trước hắn biết Hồng Phi, Lục Thúy chết thì lòng rất áy náy, hậm hực, không thể thông suốt. Cho nên Trình Tử Dương muốn gây hấn với Dương Thạc, hắn chỉ có thể giết gã để tâm cảnh thông.
Dương Thạc đánh giá Trình Tử Dương là:
- Tự làm bậy, không thể sống!
Nhưng không thể không nói, giết Trình Tử Dương xong tình cảnh của Dương Thạc không hay ho. Bây giờ Đại Chu triều và Trấn Quốc Công, Dương Thiên chưa hoàn toàn xé rách da mặt, Dương Thạc giết chết Trình Tử Dương, phụ chính vương Càn Minh Vũ có thể công khai ủng hộ hắn hay không thì chưa biết. Hơn nữa Dương Thạc giết Trình Tử Dương nghĩa là xé rách da mặt với Trình Ngọc, Trình phu nhân, thậm chí là Dương Tử Mặc, phụ thân Dương Thiên của hắn, không còn cơ hội xoa dịu nữa.
- Dù không giết hắn thì có cơ hội nào dịu đi không?
Dương Thạc thầm hừ lạnh, không hề lo lắng.
Không giết Trình Tử Dương thì Dương Tử Mặc vẫn nghĩ hết cách đưa Dương Thạc vào chỗ chết.
Giết Trình Tử Dương rồi tình huống không bi kịch hơn bao nhiêu.
Vốn chính là không chết không ngừng, làm gì nể mặt.
- Mặc kệ, dù thiên hạ này không có ai đứng bên ta thì sao?
- Vì bảo vệ người bên cạnh ta, đối địch với toàn thiên hạ có ngại gì!
Lòng Dương Thạc dâng lên hào khí.
- Không thể ở lại kinh thành Đại Chu triều nữa, đi vào Yến sơn tìm được Huyết Phi, Tiểu Hỏa rồi tính, có chúng nó ủng hộ là đủ rồi.
Lòng nghĩ vậy, Dương Thạc nhẹ nhàng vung tay lên cắt qua hư không, một chân đạp vào, biến mất trong gian phòng Tố Xuân Lâu.
Kinh sư Đại Chu triều, phủ An Võ Hầu.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Phủ An Võ Hầu to lớn giờ vang tiếng nổ điếc tai.
Trong hậu viện một đống hỗn độn.
Núi giả cao hai trượng bị người chặt đứt thành nửa đoạn, văng ra xa mười trượng. Bàn đá dày một thước, rộng ba thước bị chặt thành hai nửa. Đá lát dưới đất đầy hố, một lương đình nhỏ trong hậu viện sụp đổ, nóc ngói nát.
An Võ Hầu Trình Ngọc quát to:
- Dương Thạc, Dương Thạc, không giết ngươi thì Trình Ngọc ta không làm người!
An Võ Hầu Trình Ngọc vung nắm đấm phá hỏng hậu viện.
Mắt An Võ Hầu Trình Ngọc đỏ ngầu, tóc tai dựng đứng, sát ý sắc bén như ác ma, tu la.
Vừa nãy quản giá truyền tin nói trưởng tử của An Võ Hầu Trình Ngọc, cũng là một đích tử duy nhất, Trình Tử Dương ở Tố Xuân Lâu bị Dương Thạc đốt chết.
Đốt không còn mẩu xương, tro cốt hòa vào tro đám võ giả Ni La quốc, không phân biệt được.
Trình Tử Dương là trưởng tử của An Võ Hầu Trình Ngọc, cũng là đích tử duy nhất do chính thê gã sinh ra.
Từ sáu tuổi Trình Tử Dương bắt đầu tu luyện, mười hai tuổi đến luyện khí đẳng cấp, mười chín tuổi đi vào võ sư sơ giai, đưa mắt toàn Đại Chu triều coi như là thiên tài. Mặc dù An Võ Hầu Trình Ngọc còn có ba, năm thứ tử nhưng thiên phú không thể so sánh với Trình Tử Dương. Trong lòng An Võ Hầu Trình Ngọc các thứ tử kém xa Trình Tử Dương.
Bây giờ trưởng tử mà An Võ Hầu Trình Ngọc xem trọng nhất chết trên tay Dương Thạc.
An Võ Hầu Trình Ngọc tức giận gần như đánh sụp phủ An Võ Hầu của mình để trút ra hâm hực, tức giận trong lòng.
Thật lâu sau, An Võ Hầu Trình Ngọc nổi giận rốt cục bình tĩnh trở lại.
Két két két két két!
Hai tay siết chặt kêu răng rắc.
An Võ Hầu Trình Ngọc chậm rãi nói:
- Dương Thạc, lúc trước ngươi nhiều lần phá hỏng kế hoạch của công gia, đối nghịch với công gia, bây giờ dám giết trưởng tử của ta. Trước kia công gia khoan hồng độ lượng, không có giết ngươi, hiện tại ta báo cáo cho công gia lấy mạng ngươi, tế cho vong linh hài nhi của ta!
← Ch. 206 | Ch. 208 → |