← Ch.228 | Ch.230 → |
Ở trong mật thất, Dương Thạc đếm từng ngày.
- Thần Hùng quyết vẫn không có chút mặt mày.
Ở trong không gian Thập phương cà sa ba tháng, mỗi ngày thể ngộ, quan sát, Dương Thạc như bắt giữ được cái gì rồi lại không có.
Dương Thạc không sốt ruột.
Tự nghĩ ra công pháp giống như ngộ đạo, không thể cưỡng cầu.
Có khi vắt hết óc cũng không được, đôi khi chợt lóe tia sáng bắt trúng yếu điểm, cực kỳ thoải mái sáng tạo ra công pháp.
Rất nhanh, lại là một tháng thời gian trôi qua!
Một tháng qua đi, mùa đông đã qua, đến đầu xuân.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trên bầu trời Trấn Quốc Công phủ tiếng sấm mùa xuân cuồn cuộn, chấn động đình đài, lầu các kêu ù ù. Đây là tiếng sấm mùa xuân thứ nhất của năm nay, sấm mùa xuân chợt vang không chỉ ý nghĩa xuân đến, còn có nghĩa là tuyển chọn võ đạo Đại Chu triều, giáo trường diễn võ cuối cùng sẽ bắt đầu.
- Sấm mùa xuân vang, trung học Trạng Nguyên!
- Còn ba ngày nữa là tuyển chọn võ đạo Đại Chu triều, giáo trường diễn võ.
Dương Thạc khoanh chân trong không gian Thập phương cà sa.
Bởi vì có xác thượng cổ Huyền Ưng, Hắc Hùng trấn áp nên không gian Thập phương cà sa rất vững vàng, chấn động bình thường không thể ảnh hưởng.
Nhưng sấm mùa xuân cuồn cuộn là uy lực thiên địa, Dương Thạc ở trong không gian Thập phương cà sa nghe rõ ràng.
Đếm thời gian thì tuyển chọn võ đạo Đại Chu triều, giáo trường diễn võ cử hành sau ba ngày nã.
Thần Hùng quyết của Dương Thạc vẫn không có chút mặt mày.
Tự nghĩ ra công pháp chính là như thế, có đôi khi vài năm, mấy chục năm không hiểu chút gì. Có lẽ một ngày vô tình óc chợt lóe, tìm được chỗ đột phá, dễ dàng sáng tạo ra công pháp. Dương Thạc ở trong không gian Thập phương cà sa khoảng bốn tháng, mỗi ngày cảm ngộ khí thế từ thượng cổ Hắc Hùng, quan sát Hắc Hùng đánh nhau nhưng không có chút manh mối tự nghĩ ra Thần Hùng quyết.
- Giáo trường diễn võ liên tục một tháng.
- Bốn tháng này ta không tạo ra Thần Hùng quyết được, làm sao sáng chế ra trong một tháng ngắn ngủi?
Dương Thạc thở hắt ra, lòng thầm than.
Dương Thạc lắc đầu thầm nghĩ:
- Thôi, coi như là không có duyên với nó vậy.
Lúc trước Dương Thạc rất kỳ vọng vào giáo trường diễn võ lần này.
Mặc dù bị Dương Thiên nhốt vào mật thất nhưng Dương Thạc vẫn không từ bỏ, muốn dựa vào tự nghĩ ra Thần Hùng quyết đánh vỡ không gian, lao ra Trấn Quốc Công phủ, đoạt giải nhất trong giáo trường diễn võ.
Lòng Dương Thạc có chấp niệm.
Nhưng mới rồi sấm mùa xuân vang lên, lòng Dương Thạc có chút ngộ ra.
Quá mức chấp nhất, không hẳn là chuyện tốt. Rõ ràng buông chấp niệm trong lòng, không hề cưỡng cầu tự nghĩ ra Thần Hùng quyết. Có thể sáng tạo ra thì tốt, dù không thì có sao? Chẳng qua tham gia tuyển chọn võ đạo Đại Chu triều, giáo trường diễn võ lần sau thôi.
Cuộc đời có nhiều lúc không như ý, con đường võ đạo dài dặc, không thể mọi chuyện theo ý mình được. Bỏ lỡ thì bỏ, không cần quá chấp nhất.
Nghĩ vậy, tâm tình Dương Thạc thả lỏng hơn.
- Tiếp tục thể ngộ đi, hiện tại không sáng tạo ra Thần Hùng quyết cũng không có gì, một năm không được liền hai năm, hai năm không được liền năm năm, tóm lại là có thể sáng chế! Sáng chế ra bộ công pháp này có ích lợi lớn cho ta kích phát huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng, lĩnh ngộ bí pháp ưng hùng hợp kích.
Tuy rằng trong lòng không hề chấp nhất nhưng Dương Thạc không dễ dàng từ bỏ.
Tiếp tục tu luyện thể ngộ!
Mắt nhắm lại, Dương Thạc khoanh chân ngồi, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng Hắc Hùng đánh nhau.
Nhất là lúc trước ngộ đạo ưng hùng hợp kích, trong đầu giữ lại hình ảnh ưng hùng đánh nhau lặp lại hiện ra trong óc Dương Thạc, nghiền ngẫm, cảm ngộ.
- A? Thì ra... Là như vậy.
Một canh giờ qua đi, Dương Thạc nhíu mày, chợt mở mắt ra.
Mới rồi dường như Dương Thạc bắt giữ được điều gì.
Một tay chống mặt đất, Dương Thạc vụt đứng dậy, lắc người, bắt đầu tu luyện Thần Hoang Bạo Hùng Kình.
Đệ nhất thức... Đệ nhị thức... Đệ tam thức...
Toàn bộ mười ba thức hoàn thành lại diễn lần thứ hai, thứ ba.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mười ba thức Thần Hoang Bạo Hùng Kình ngày càng quen tay, dần dần theo Dương Thạc thi triển mười ba thức, trong không gian Thập phương cà sa thiên địa hơi dao động, phát ra tiếng trầm đục hòa cùng sấm mùa xuân bên ngoài.
Dương Thạc cảm giác bây giờ hắn như không phải ở trong không gian Thập phương cà sa mà là hồng hoang cổ xưa, hắn không còn là võ giả nhân loại mà thành Hắc Hùng sức lực cường đại, khí huyết hùng hồn.
Thật lâu sau Dương Thạc không nhúc nhích, đứng yên, chậm rãi nhắm lại hai mắt.
Một ngày, hai ngày, ba ngày.
......................
Đến ngày thứ tư, Dương Thạc ở trong không gian Thập phương cà sa thể ngộ, tu luyện. Kinh thành Đại Chu triều nghênh đón thịnh điển võ đạo cao nhất năm năm một lần, tuyển chọn võ đạo Đại Chu triều, giáo trường diễn võ.
Toàn bộ kinh thành Đại Chu triều náo niệt hơn bình thường gấp ngàn vạn lần.
Hai việc quan trọng văn đạo, võ đạo của Đại Chu triều đó là khoa cử văn đạo, chọn lựa võ đạo. Khoa cử văn đạo chỉ là cử tử khắp nơi tiến vào kinh thành, đến trường thi làm văn. Khoa cử văn đạo không cho phép dân chúng tiến vào trường thi quan sát, dù có đi nữa thì chỉ là một đám văn nhân múa bút thành văn, không thấy bọn họ viết cái gì, không thú vị.
Chọn lựa võ đạo thì khác.
Tiến hành trong quảng trường thiên võ môn, võ giả chiến đấu.
Cho phép dân chúng vây xem.
Dưới loại tình huống này, mấy hành tỉnh quanh kinh thành Đại Chu triều đều có dân chúng chạy đến quan sát giáo trường diễn võ của Đại Chu triều. Ngã tư đường kinh thành Đại Chu triều hiện tại đều là rộn ràng nhốn nháo, chật chội vô cùng.
Sáng sớm trên quảng trường thiên võ môn đã đông kín người.
Trên thành lầu quảng trường thiên võ môn bày một cái bàn nhỏ, một nam nhân cẩm y hơn hai mươi tuổi ngồi ghế chủ vị, hai bên ngồi hai nam nhân trung niên. Ba người vừa uống trà vừa nhìn quảng trường thiên võ môn bne dưới.
Tay trái ngồi nam nhân trung niên mặc quan phục nói:
- Giáo trường diễn võ lần này có thể nói là việc lớn võ đạo trăm năm hiếm gặp, thật khiếm khi phụ chính vương điện hạ tự mình đảm nhiệm chủ khảo, chúng ta được vinh hạnh làm phó chủ khảo.
Nam nhân trung niên chính là binh bộ thượng thư của Đại Chu triều, Mã đại nhân.
Nam nhân trung niên ngồi đối diện nam nhân trung niên mặc cẩm bào, thân thể phì lũ, đúng là Tây Dương Hầu.
Hai người này cộng với An Võ Hầu Trình Ngọc là chủ khảo tuyển chọn võ đạo Đại Chu triều.
Nhưng mấy tháng trước An Võ Hầu Trình Ngọc bị điều đi tây bắc tỉnh An Túc, dưới trướng thần võ vương Càn Ngọc Long, tuyển chọn võ đạo Đại Chu triều, giáo trường diễn võ cuối cùng đành đổi chu khảo.
Chủ khảo lần này là phụ chính vương Càn Minh Vũ, dưới một người trên vạn người.
- Tây Dương Hầu nói chuyện với phụ chính vương Càn Minh Vũ:
- Vương gia!
- Giáo trường diễn võ lần này không đơn giản, nghe nói không thiếu cao thủ trẻ tuổi đẳng cấp võ sư đều đến kinh thành. Lần này khó thể tránh cho long tranh hổ đấu.
Quy tắc xưa nay của tuyển chọn võ đạo Đại Chu triều là cường giả trẻ tuổi trên đẳng cấp võ sư không cần tham gia sơ bạt, võ cử.
Có thể ra mặt ngay vòng cuối giáo trường diễn võ.
Bởi vậy hai lần trước sơ bạt, võ cử không xuất hiện cao thủ, bây giờ đều đến rồi.
← Ch. 228 | Ch. 230 → |