← Ch.237 | Ch.239 → |
Ưng hùng hợp kích, hùng kích!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ vang, một quyền một trảo va chạm nhau.
Dương Thạc lùi nửa bước, răng rắc một tiếng, đạp thủng cái lỗ to trên mặt đất lót đá. Dưới tình huống chưa biến thân, độ mạnh thân thể Dương Thạc chỉ là đẳng cấp võ sư cao giai, so với Lâm Tử Quỳnh hiện tại tăng lên hai bậc đến đỉnh võ sư thì không kém bao nhiêu. Lâm Tử Quỳnh có đại hổ trảo thủ, có thể đánh ra thứ nhất trọng hổ báo lôi âm. Dương Thạc có võ kỹ ưng hùng hợp kích, công pháp Thần Hoang Bạo Hùng Kình vẫn có thể kích phát thứ nhất trọng hổ báo lôi âm, không yếu thế hơn Lâm Tử Quỳnh.
Giao kích xong vang giọng trong trẻo mà lạnh lùng của Dương Thạc:
- Huyền xà công chỉ có như vậy, so với thần xà quyết của Dương Thiên vẫn quá yếu.
Dương Thạc quát to:
- Ta nói rồi, lôi đài này không phải nơi đàn bà các ngươi ở, ngoan ngoãn đi xuống đi!
Dương Thạc đạp mạnh tới trước một bước.
Một trảo đánh tới trước mặt Lâm Tử Quỳnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
- Grao grao grao!
Thứ nhất trọng hổ báo lôi âm lại bùng nổ, lúc này như có một con Hắc Hùng lao tới gần Lâm Tử Quỳnh, thân hình hùng hồn như núi nhỏ bao phủ nàng.
- Nguy rồi!
Lâm Tử Quỳnh thúc dục huyền xà công chỉ tăng công kích lên hai bậc.
Phòng ngự chỉ cỡ đẳng cấp võ sư trung giai.
Đối mặt công kích hùng hồn của Dương Thạc là không thể ngăn cản.
Lâm Tử Quỳnh quát to:
- Thạch quy công!
Lâm Tử Quỳnh lại phát động một bí pháp, người kêu bùm bùm, mặt ngoài phủ một tầng thạch giáp dày. Giờ phút này, Dương Thạc cảm giác rõ ràng phòng ngự của Lâm Tử Quỳnh tăng lên hai giai, đạt tới đỉnh đẳng cấp võ sư.
- Huyền xà công, thạch quy công? Đây là huyền vũ thần quyết của Chân Võ Môn gần với thuần dương vô cực công. Tiếc rằng chỉ dựa vào huyền vũ thần quyết của nàng không ngăn được Thần Hùng quyết của ta!
Dương Thạc quát to, lực lượng tăng mạnh mấy bậc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Lâm Tử Quỳnh văng ra ngoài.
Rớt khỏi thạch đài.
Bịch một tiếng xé xuống đất, dấy lên bụi đất.
Ông!
Một tiếng vang nhỏ.
Két, Địa Sát Kiếm Lâm Tử Quỳnh để lại trên thạch đài bị Dương Thạc vứt ra, cắm sát mặt Lâm Tử Quỳnh, thân kiếm run run kêu ù ù.
Thanh niên tài tuấn trẻ tuổi của Chân Võ Môn, đẳng cấp võ sư trung giai, Lâm Tử Quỳnh, thua.
Không có động tác dư thừa, Lâm Tử Quỳnh thi triển huyền xà công lực công kích tăng vọt, lại bị Dương Thạc ngăn cản. Dương Thạc phát ra công kích, Lâm Tử Quỳnh vội thi triển thạch quy công, lực phòng ngự tăng hai đẳng cấp nhưng vẫn không thể cản công kích của Dương Thạc.
Hùng hồn, bạo liệt.
Dương Thạc vừa ra tay đã kinh sợ mọi người.
Lâm Tử Quỳnh rớt xuống đất, há mồm hộc ngụm máu:
- Phụt!
Lâm Tử Quỳnh nhìn chằm chằm vào Dương Thạc. Giờ phút này, Dương Thạc không thể tin nổi.
Cùng thi triển huyền xà công, thạch quy công, đó là bí pháp thần công Huyền Vũ quyết. Bộ công pháp này tăng thực lực của Lâm Tử Quỳnh lên hai giai tầng nhưng vẫn không thể cản một chiêu của Dương Thạc.
Dương Thạc cường đại cỡ nào?
Thân thể Dương Thạc bây giờ vượt xa Lâm Tử Quỳnh, đạt tới đẳng cấp võ sư cao giai.
Quan trọng nhất là thân thể Dương Thạc hấp thu huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng, mặc dù không Hắc Hùng biến thân, chỉ tính khí huyết đủ sánh ngang với cường giả đỉnh đẳng cấp võ sư. Lâm Tử Quỳnh thi triển ra Huyền Vũ quyết, tăng thực lực lên hai đẳng cáp thì chỉ là ngang hàng với Dương Thạc.
Thứ nhất trọng hổ báo lôi âm, hai người ngang hàng.
Ưu thế duy nhất của Dương Thạc là Thần Hùng quyết, thần hoang nguyên lực thúc giục võ kỹ ưng hùng hợp kích.
Thần hoang nguyên lực coi như là một loại năng lượng võ đạo cao hơn chân khí một tầng.
Thần hoang nguyên lực của Dương Thạc do tu luyện Thần Hùng quyết có độ phù hợp mười tám phần mà ra. Thần hoang nguyên lực Dương Thiên để lại dù là tổng sản lượng hay độ tinh thuần đều vượt xa Lâm Tử Quỳnh, tuy Huyền Vũ quyết lợi hại nhưng mới chạm đến cửa thần hoang nguyên lực.
Tuy Lâm Tử Quỳnh biến thân huyền vũ, bày ra huyết mạch thượng cổ huyền vũ thần thú nhưng giống như ban đầu Dương Thạc Hắc Hùng biến thân, chỉ được hình chứ không được thần. Dưới loại tình huống này, Lâm Tử Quỳnh căn bản không thể chống lại Dương Thạc.
Dương Thạc đứng trên thạch đài, mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua Lâm Tử Quỳnh bị đánh rớt xuống đài, chậm rãi phun ra ba chữ:
- Người thứ nhất.
- Phụt!
Thạch giám trên người Lâm Tử Quỳnh vỡ từng mảng, thoát khỏi trạng thái biến thân huyền vũ, nàng thấy vô cùng suy yếu, hộc ngụm máu.
Lâm Tử Quỳnh suýt ngất xỉu.
Trên thành lầu quảng trường thiên võ môn, Dương Môn biến sắc mặt.
Dương Môn lắc người nhảy xuống thành lầu, lao tới bên cạnh thạch đài, bảo hộ sư muội đồng môn của mình.
Nhưng có một thân hình cao lớn nhanh hơn, trong phút chốc đã đến bên cạnh Lâm Tử Quỳnh.
- Lâm cô nương không sao chứ!?
Người kia duỗi tay ôm eo Lâm Tử Quỳnh, kéo thân hình mềm mại vào ngực mình.
Người này thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, hai má có vết sẹo dài tà dị, lưng cõng thanh kiếm to dài chín thước, rộng một thước, đúng là đệ tử của Thiên Kiếm Môn, con trai độc nhất của môn chủ Thiên Kiếm Môn Nam Cung Phá Thiên, Nam Cung Thương.
Mặc dù Lâm Tử Quỳnh không có ấn tượng tốt với Nam Cung Thương nhưng gã tỏ vẻ quan tâm, nàng không thể mặt lạnh đối xử.
Lâm Tử Quỳnh lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Không sao.
- Lâm cô nương hãy chờ.
Nam Cung Thương nói xong giúp Lâm Tử Quỳnh ngồi xuống.
Vù vù vù vù vù!
Nam Cung Thương nhảy người lên thạch đài.
Nam Cung Thương biểu tình nghiêm túc, cahwps tay hành lễ với Dương Thạc:
- Tại hạ là Nam Cung Thương của Thiên Kiếm Môn!
Dương Thạc nhìn Nam Cung Thương, kinh ngạc nói:
- A? Đệ tử của Thiên Kiếm Môn?
Mặc dù mặt Nam Cung Thương có vẻ tà khí nhưng Dương Thạc thấy được người này sát khí không nặng, cũng không phải loại người độc ác, giả dối. Ngoài ra Nam Cung Thương là đệ tử của Thiên Kiếm Môn, Dương Thạc biết quan hệ giữa Thiên Kiếm Môn và Nam Lâm Tự không tệ, nên hắn có ấn tượng tốt với Thiên Kiếm Môn.
Dương Thạc hành lễ với Nam Cung Thương:
- Đệ tử của Nam Lâm Tự, Dương Thạc.
Mặt Nam Cung Thương lộ nụ cười:
- A? Sớm nghe nói Dương huynh là đệ tử của Dũng Tín đại sư Nam Lâm Tự, quả nhiên là như thế. Nam Lâm Tự và Thiên Kiếm Môn khá thân, tính ra thì chúng ta cũng là sư huynh đệ, vốn lần này Nam Lâm Tự bị diệt, cha ta là Nam Cung Phá Thiên muốn đi Huyền Di sơn giúp một tay nhưng Trấn Quốc Công, Dương Thiên đến Thiên Kiếm Môn của ta một chuyến, nói vài câu với phụ thân làm cha ta về quan, bỏ lỡ thời cơ cứu viện Nam Lâm Tự.
- Tính ra thì chúng ta nên xưng nhau là huynh đệ.
Keng!
Một tiếng trong trẻo, Nam Cung Thương rút Phá Thiên đại kiếm ra khỏi lưng.
- Dương sư đệ, tu vi của ngươi rất cao, ta cảm thấy không bằng. Nhưng ngươi vừa bị thương nữ nhân của ta, ta đành đi lên luận bàn lĩnh giáo ngươi một phen. Phá Thiên Nhất Kiếm của Thiên Kiếm Môn ta không dễ đối phó, Dương huynh đệ cần cẩn thận ứng đối!
Nam Cung Thương khẽ quát, Phá Thiên đại kiếm cực kỳ to lớn mạnh chỉ hướng Dương Thạc.
Chiến ý dày đặc, khí thế sắc bén đến mức tận cùng phát ra từ người Nam Cung Thương thẳng hướng trời cao.
- Phá Thiên Nhất Kiếm của Thiên Kiếm Môn? Kiếm to trong tay Nam Cung Thương còn nặng hơn đại đao ta giơ lên lúc sơ bạt võ đạo gấp mấy lần. Ta phải cầm hai tay giơ đại đao kia, còn Nam Cung Thương khống chế thanh kiếm bằng một tay thật tự nhiên. Chắc khí huyết của Nam Cung Thương vượt xa cường giả đẳng cấp võ sư trung giai.
← Ch. 237 | Ch. 239 → |