← Ch.241 | Ch.243 → |
Khi Dương Thạc bóp chết Mạc Địch, tất cả mọi người đứng xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh.
Võ đài tỉ thí của Đại Chu cứ năm năm diễn ra một lần. Có rất nhiều dân chúng xung quanh võ đài đều được chứng kiến ba bốn giới của Đại Chu tỉ thí võ nghệ. Trong những buổi như vậy, vẫn thường xuyên có những người ra tay rất mạnh, không ai nhường ai. Cuối cùng đánh cho đối phương tàn tật, thậm chí không cẩn thận còn bị đánh chết.
Nhưng, giống như hôm nay, trực tiếp bóp chết đối thủ vẫn chưa bao giờ xuất hiện.
Đẫm máu. Tàn bạo.
Mấy gã dân chúng nhát gan của Đại Chu khi nhìn thấy tình huống này đều không khỏi sắc mặt tái nhợt, nôn khan.
Thậm chí còn có mấy tiểu cô nương thích xem náo nhiệt trực tiếp bị dọa đến ngất đi.
Dưới lôi đài, cho dù lả thanh niên tài tuấn Nam Cung Thương hay là Lâm Tử Quỳnh giờ phút này sắc mặt đều ngưng trọng.
- Rất dứt khoát. Dương sư đệ quả nhiên là rất dứt khoát.
Thanh âm trầm thấp của Nam Cung Thương chậm rãi vang lên.
Giết chết Mạc Địch, Ba Ma Long cũng không chỉ là giết chết hai gã võ giả cấp độ Võ Sư trung giai, mà còn nói lên Dương Thạc đã hoàn toàn đoạn tuyện quan hệ với Mật Tông Kim Phật Tự cùng Mạc Vân Cốc của mười ba tỉnh lục lâm nam bắc Đại Chu.
Kim Phật Tự thì không sao.
Vốn, cho dù Dương Thạc có giết chết đệ tử Già La Minh của Kim Phật Tự thì Kim Phật Tự cũng không từ bỏ ý đồ.
Nhưng nói cho cùng, Kim Phật Tù mặc dù là thánh địa võ đạo, nhưng dù sao cũng là thánh địa võ đạo của nước Ni La, cánh tay còn chưa vươn tới được Đại Chu. Cho dù có phái thêm mấy cao thủ đến ám sát Dương Thạc như Ba Ma Long thì cũng bị giết chết mà thôi.
Nhưng Mạc Địch thì khác. Dương Thạc mặc dù không hòa thuận với Dương Thiên, nhưng cũng không tính là có ân oán gì với Mạc Vân Cốc. Mạc Vân Cốc không đến mức chủ động đi đối phó Dương Thạc.
Hiện tại Dương Thạc một trảo bóp chết Mạc Địch, con trai độc nhất của Mạc Vân Cốc đã bị giết chết. Có thể nói, Dương Thạc đã trực tiếp kết nên thù oán với Mạc Vân Cốc.
Đắc tội với Mạc Vân Cốc, đó là đắc tội với mười ba tỉnh lục lâm nam bắc Đại Chu.
Mười ba tỉnh hắc đạo nam bắc Đại Chu cũng chưa tính là một môn phái võ đạo.
Nhưng, luận thế lực, chỉ sợ Kim Phật Tự và Chân Vũ Môn cộng lại cũng không bằng.
Cao thủ cấp độ Võ Thánh thì có lẽ rất ít, nhưng cao thủ cấp độ Võ Tôn thì nhiều như sao trên trời. Mười ba cao thủ Thiên Cương, mười ba cao thủ Võ Tôn chính là thuộc về mười ba tỉnh lục lâm nam bắc. Hiện nay, trong lục lâm, cao thủ cấp bậc Võ Tôn chí ít có khoảng ba mươi mấy người.
Ngay cả Nam Cung Thương cũng không giống như Dương Thạc, nhẹ nhàng bóp chết Mạc Địch như thế.
Trên cổng thành Thiên Vũ Môn.
Phụ Chính Vương Kiền Minh Vũ cũng là sắc mặt ngưng trọng.
- Tên Dương Thạc này quả nhiên là che giấu thực lực....
Kiền Minh Vũ cũng đã sớm nhìn ra, sau khi Dương Thạc biến thân thành Hắc Hùng, bày ra thực lực, dĩ nhiên là đã đạt tới trình độ Võ Tôn trung giai.
Cho dù là Dương Thành căn bản cũng không phải là đối thủ của Dương Thạc.
Thậm chí, nếu Dương Thành không phải là Lục ca của Dương Thạc, khi hai người đánh nhau, chưa được hai chiêu, kết quả cũng sẽ như Mạc Địch, Ba Ma Long, trực tiếp bị bóp chết.
- Nói cho cùng, ta vẫn là quá xem thường hắn....
Kiền Minh Vũ chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng lay động thiết phiến trong tay:
- Dương Thành, với quan hệ giữa ngươi với hắn, có thể mượn sức của hắn hay không?
- Chỉ sợ là không thể?
Dương Thành sắc mặt ngưng trọng, lắc đầu.
- Dương Thạc và ta không giống nhau. Hắn chỉ quan tâm duy nhất hai việc. Một là võ đạo, hai là Tiểu Địch.
Dương Thành trầm giọng nói.
Dương Thành có thể đầu nhập vào Phụ Chính Vương, nguyên nhân chủ yếu chính là Dương Thành muốn thoát ly khỏi phủ Quốc công, tự lập môn hộ. Nếu Dương Thành cứ ở mãi phủ Quốc công, vĩnh viễn cũng chỉ có thể đứng dưới Dương Tử Mặc. Nếu Dương Thành làm hoàng đế, Trình phu nhân chính là Hoàng thái hậu. Còn mẹ của Dương Thành vẫn không có danh phận gì.
Nhưng đầu nhập vào Phụ Chính Vương thì mới có thể được phong hầu bái tướng.
Thậm chí, Phụ Chính Vương vẫn còn che giấu thực lực. Nếu có thể đánh bại Trấn quốc công Dương Ngàn, khi đó, Dương Thành sẽ trở thành Trấn quốc công mới.
Mẹ của y mới có thể có được danh phận "phu nhân".
Dương Thạc thì lại khác. Mẹ của Dương Thạc thực sự không phải là do Trình phu nhân hại chết.
Có được danh phận chính danh cho mẹ cố nhiên là mong muốn của Dương Thạc. Nhưng so với hư danh của người đã chết, Dương Thạc lại càng để ý hơn. Ngoài ra, mục tiêu lớn nhất của Dương Thạc đó chính là có thể tiến lên võ đạo đỉnh phong. Đây chính là mục tiêu tập võ từ nhỏ đến lớn của Dương Thạc, ít có khả năng dao động.
- Võ đạo đỉnh phong. Thế còn Tiểu Địch thì sao?
Kiền Minh Vũ hai mắt mở ra, suy nghĩ một chút.
- Hắn muốn đạt đến võ đạo đỉnh phong, chúng ta có thể cung cấp tài nguyên cho hắn. Về phần Tiểu Địch....
Ánh mắt Kiền Minh Vũ quét qua quảng trường Thiên Vũ Môn, hướng đến Dương Địch đang ở trên lôi đài.
- Không biết có thể có biện pháp làm cho Tiểu Địch này đảo hướng về phía chúng ta.... hoặc làm cho Dương Thạc bởi vì Tiểu Địch mà hoàn toàn phản bội Dương Ngàn, đầu nhập vào chúng ta...
- Vương gia, ta khuyên ngài không cần nghĩ cách trên người Tiểu Địch. Nàng ấy là vảy ngược của rồng của Dương Thạc, tuyệt đối không thể xúc phạm.
Thanh âm lạnh lẽo của Dương Thành vang lên.
- Ta hiểu rồi.
Kiều Minh Vũ gật đầu, thở ra một hơi.
Trên lôi đài, Dương Thạc cầm thi thể của Mạc Địch, Thái Dương Chân Hỏa trên tay chợt phát động, thiêu đốt sạch sẽ thi thể Mạc Địch.
Dương Thạc nhẹ nhàng nhảy xuống lôi đài.
Dương Địch giờ phút này đang đứng trước mặt Dương Thạc, ngẩng đầu, nở một nụ cười yếu ớt nhìn hắn.
Ken két!
Gân cốt trong cơ thể to lớn của Dương Thạc rung lên một trận. Từ trạng thái Hắc Hùng khôi phục lại bình thường. Dù vậy vẫn cao chừng khoảng tám thước, cao hơn Dương Địch gần hai thước.
- Là Dương Ngàn gọi muội tới?
Đứng cách Dương Địch ba bốn thước, Dương Thạc thấp giọng hỏi.
Dương Địch lắc đầu:
- Không phải, nghe nói huynh bị Công gia nhốt, cho nên muội mới tới...
- Không phải thì tốt rồi. Sau này, mệnh lệnh của Dương Ngàn không cần quan tâm nữa, cũng không cần đến Thiên Âm Môn nữa. Đi theo huynh, làm thị nữ hầu hạ cho huynh là được rồi. Nếu Dương Ngàn và Thiên Âm Môn còn muốn kiếm chuyện, huynh sẽ giúp muội chống đỡ.
- Không trở về Thiên Âm Môn?
Ánh mắt Dương Địch hiện lên một chút do dự.
Nhưng, cuối cùng Dương Địch vẫn gật đầu thật mạnh:
- Vâng!
Nam Cung Thương và Lâm Tử Quỳnh đứng cách đó không xa cũng đều xem ngây người.
- Dương sư đệ thật bá đạo.
Nam Cung Thương hít vào một hơi, sắc mặt không thể tin.
Dương Địch chính là tuyệt thế thiên tài ngàn năm có một của Thiên Âm Môn. Trong mắt những thanh niên tài tuấn như Nam Cung Thương thì chính là tiên tử, là thánh nữ. Nhưng, lúc này lại bị Dương Thạc cướp mất rồi sao? Hơn nữa lại còn làm thị nữ của Dương Thạc, hầu hạ Dương Thạc. Nhưng cố tình Dương Địch lại không chút do dự, lập tức đồng ý ngay.
← Ch. 241 | Ch. 243 → |