← Ch.279 | Ch.281 → |
Ông!
Một tay khẽ nhoáng lên, một tiểu linh đang phong cách cổ xưa liền xuất hiện trong tay Dương Địch.
- Lớn!
Khẽ quát một tiếng, tiểu linh đang phong cách cổ xưa trong tay Dương Địch này lập tức biến lớn, sau một khắc dĩ nhiên biến thành một cái chuông đồng khổng lồ cao khoảng một trượng, lơ lửng trước mặt Dương Địch. Miệng chuông đồng này đối diện với Dương Tử Mặc.
Uỳnh!
Một tay duỗi ra, Dương Địch đánh một chưởng vào chuông lớn phong cách cổ xưa này.
Ông...!
Chuông lớn này thoáng một phát chấn động. Phạm âm lượn lờ truyền ra từ trong miệng chuông, giống như một cường giả cấp độ Đại Tông Sư thi triển công pháp Đại Phạm Âm Chung của Kim Phật Tự đánh về phía Dương Tử Mặc!
Đinh linh linh! Đinh linh linh!
Mà hầu như lúc bản thân chuông lớn này chấn động, phát ra sóng âm thì đồng thời bên trong chuông lớn hình như còn có một tiếng bạc nhỏ. Khi chuông lớn chấn động, nó cũng đồng thời bắt đầu chuyển động sáng ngời. Từng luồng sóng âm mênh mông bỗng nhiên truyền ra. Dưới bản thân chuông lớn tăng biên độ sóng âm, cường độ sóng âm này đã tăng lên gấp bốn năm lần, dung hợp với bản thân sóng âm chuông lớn. Gần như trong một chớp mắt, hai luồng sóng âm liền công kích đến trước mặt Dương Tử Mặc.
- Thứ gì đây?
Lúc sóng âm này công kích đến trước mặt Dương Tử Mặc thì đồng thời trong lòng Dương Tử Mặc cũng cảm nhận được cảm giác vô cùng nguy hiểm bỗng nhiên xuất hiện.
- Đại Thiên Âm Chưởng sao? Ta có Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, cho dù môn chủ Tiển Nguyệt của Thiên Âm Môn có đến đây thi triển Đại Thiên Âm Chưởng thì cũng tuyệt đối không đả thương ta được!
Một ý niệm như vậy xuất hiện trong đầu Dương Tử Mặc.
Nhưng mà.
Ngay sau một khắc, một cơn đau nhức kịch liệt đột nhiên xuất hiện trong đầu Dương Tử Mặc!
- Không tốt!
Dưới cơn đau nhức kịch liệt này, trong đầu Dương Tử Mặc chỉ xuất hiện một ý niệm như vậy.
Sau một khắc, Dương Tử Mặc chỉ cảm thấy đầu óc ông ông. Thoáng một phát, trước mắt tối sầm, hầu như không nhìn thấy vật gì cả. Hai lỗ tai cũng ông ông loạn hưởng, từng đợt hơi thở thanh hôi truyền ra từ trong mũi. Trong một tích tắc này, ngũ quan cảm giác của hắn đã hỗn loạn toàn bộ!
- Công kích sóng âm này có thể gây thương tổn đến thần hồn...
Nghĩ tới những thứ này, đồng thời đầu óc Dương Tử Mặc trống rống, không thể suy nghĩ được gì.
Chíu!
Đúng lúc này, thân thể Dương Thạc mạnh mẽ triển khai, nhanh như chớp đi tới bên cạnh Dương Tử Mặc.
Uỳnh!
Một quyền hung hăng đánh vào lồng ngực Dương Tử Mặc!
Giờ phút này, Dương Tử Mặc căn bản không thể nào trốn tránh, cứ ngơ ngác bị một quyền của Dương Thạc hung hăng đánh trúng. Cả người hắn bay ra ngoài, uỳnh uỳnh hai tiếng, đụng gãy hai cây cột đá trong động đá vôi này.
- Không phải nói khoác không biết ngượng, nói muốn chém giết ta sao?
- Không phải nói bắt được Tiểu Địch, tùy ý lăng nhục nàng sao?
- Không phải nói công kích của ta không đả thương được ngươi sao? Vậy thì xem thử đi!
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Dương Thạc liên tiếp không ngừng đưa quyền về phía Dương Tử Mặc.
Sau khi biến thân Đệ Nhị Trọng Hắc Hùng, thân thể Dương Thạc đã cao hơn một trượng, nắm đấm như nồi đất, lực lượng khí huyết cũng vô cùng to lớn. Mỗi một lần nắm quyền đánh vào người Dương Tử Mặc, Dương Tử Mặc đều trực tiếp bị đánh bay ra xa vài chục trượng.
Mặc dù có Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp bảo vệ, trình độ công kích này của Dương Thạc căn bản không thể nào làm tổn thương Dương Tử Mặc. Nhưng hiện tại Dương Tử Mặc đã chịu công kích thần âm của Dương Địch, trực tiếp bị thương vào thần hồn, đầu óc hoàn toàn trong trạng thái đần độn, căn bản không có sức phản kháng, hoàn toàn trở thành đống cát bị đánh tới đánh lui.
Năm người Địa Sát xung quanh, toàn bộ đều cảm thấy ngây người.
Dương Tử Mặc mang theo Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm, xuất thế ngang trời, trong khoảng khắc đã chém giết Âu Tử Hồng cấp độ Đại Tông Sư, dọa lui thống lĩnh ngự lâm quân Đại Chu là Lưu Ngự Thanh, có thể nói là cường đại đến cực điểm.
Mà sau khi đạt được Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, Dương Tử Mặc càng thêm giống thiên mệnh chi tử, tuân theo thiên mệnh, lấy được phòng ngự cường hãn. Cho dù một số Võ Thánh thực lực bình thường đến đây, chỉ sợ cũng không nhất định đã là đối thủ của Dương Tử Mặc.
Tuy thực lực của Dương Thạc cường đại, đánh lén chém giết được ba gã Tông Sư Địa Sát.
Nhưng năm người Địa Sát này xem ra Dương Tử Mặc muốn chém giết Dương Thạc quả thực là chuyện không có bất cứ lo lắng gì. Chẳng qua là ai cũng không ngờ, mới giao thủ với Dương Thạc một lần, còn không chiếm được tiện nghi gì, Dương Tử Mặc đã lập tức bị một kiện pháp bảo của Dương Địch đánh cho u mê, ngay sau đó liền biến thành mục tiêu sống cho Dương Thạc.
Uỳnh!
Một tiếng bạo nổ vang lên.
Dương Thạc lên gối một cái, nện vào phần bụng Dương Tử Mặc.
Thân thể Dương Tử Mặc bay ngược lại phía sau, ầm ầm một tiếng, trực tiếp bay ra khỏi động đá vôi này.
- Ồ? Đó là ai?
- Kiện áo giáp kia hình như là Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp!
Bên ngoài hang động đá vôi cũng không thiếu cường giả cấp độ Võ Tôn.
Cường giả Võ Tôn này không đủ thực lực tranh đoạt Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp nhưng cũng không muốn rời đi, muốn đục nước béo cò, tìm một chút chỗ tốt.
Vừa rồi Dương Tử Mặc chân đạp Đạo Hoàng Kiếm tiến vào động đá vôi, về sau Lưu Ngự Thanh dựa vào chiến xa thiên binh trốn đi. Cảnh tượng này đều lọt vào mắt cường giả Võ Tôn.
Hiển nhiên Dương Tử Mặc tranh đoạt Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp đã chiếm được tiên cơ.
Mà bây giờ người mặc Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp lại trực tiếp bị đánh bay ra khỏi động đá vôi. Tình huống này khiến người ta có chút không tưởng tượng được.
- Dương Tử Mặc, ngươi chẳng qua là dựa vào Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp và Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm mới đạt tới thực lực hiện tại mà thôi!
- Không có những pháp khí này, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta!
- Cũng được! Hiện tại ta liền đoạt Đạo Hoàng Kiếm của ngươi, lột Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp của ngươi, nhìn xem ngươi còn có bản lãnh gì không?
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên.
Chíu!
Dương Thạc đuổi tới từ trong động đá vôi.
Uỳnh!
Hung hăng giẫm một cước lên ngực Dương Tử Mặc.
Giờ phút này, năm thanh Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm vẫn lư lửng bên cạnh Dương Tử Mặc.
Một cước giẫm nát ngực Dương Tử Mặc, đồng thời Dương Thạc giơ tay ra đánh một trảo, dĩ nhiên trực tiếp bắt một thanh Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm vào trong tay.
Ông...
Thanh Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm này bị Dương Thạc nắm trong tay, ông ông loạn hưởng, rung rung không ngừng, dường như muốn giãy dụa chạy khỏi tay Dương Thạc. Thanh Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm này đã sớm nhận Dương Tử Mặc làm chủ, xem như là pháp khí của Dương Tử Mặc rồi, nếu muốn mạnh mẽ cướp đi thì cũng không phải chuyện dễ dàng.
Bình thường mà nói, nếu thực lực không chênh lệch một đẳng cấp lớn thì rất khó có thể cưỡng đoạt pháp khí từ trong tay một người.
Bí bảo cùng cấp độ với Thập Phương Ca Sa, Đạo Hoàng Kiếm, Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, muốn mạnh mẽ cướp đi thì độ khó càng lớn!
Thực lực bản thân Dương Thạc thực ra cũng chỉ là cấp độ Võ Tôn. Bí bảo mà Dương Tử Mặc đã nhận chủ, muốn trực tiếp cướp lấy hầu như là chuyện không thể nào.
- Hả? Đã vào trong tay ta mà còn không thần phục?
Thấy Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm ông ông run rẩy phản kháng, Dương Thạc nhíu mày.
- Tiến vào Thập Phương Ca Sa, sớm muộn gì cũng khiến ngươi thần phục!
Hiện tại không thể nào cướp được Đạo Hoàng Kiếm này, Dương Thạc dứt khoát xoẹt một tiếng, xé mở hư không, trực tiếp ném thanh Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm này vào trong Thập Phương Ca Sa.
Thập Phương Ca Sa là mảnh không gian do Dương Thạc khống chế, thanh Đạo Hoàng Kiếm này không tạo ra nửa cơn sóng gió nào được.
Ném vào trong không gian Thập Phương Ca Sa, Dương Thạc có rất nhiều thời gian khiến nó dần dần thần phục hắn!
- Còn có mấy thanh này, cũng ném hết vào là được rồi!
Sau một khắc, Dương Thạc lại đánh một trảo về một thanh Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm khác.
Nhìn thấy tình cảnh này, những võ giả cấp độ Võ Tôn xung quanh đều không thể tin được, mở to hai mắt nhìn.
- Ngươi nọ rốt cục là ai?
- Hình như người mặc Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp là Đại công tử của phủ Trấn Quốc Công, trưởng tử Dương Tử Mặc của Dương Thiên. Vừa rồi chính là hắn đã đuổi thống lĩnh ngự lâm quân, Lưu Ngự Thanh cấp độ Đại Tông Sư đấy?
- Âu Tử Hồng cũng hẳn là bị hắn chém giết!
- Người nọ rốt cục là ai? Dương Tử Mặc cầm Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm trong tay, mặc Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp trên người, như thế nào căn bản không phải là đối thủ của người này? Sao lại bị hắn đánh cho không có lực hoàn trả? Mà ngay cả Đạo Hoàng Kiếm cũng đều mất vài thanh rồi...
Giờ phút này, một ít cường giả Võ Tôn đều liên tục hít sâu một hơi, hoàn toàn khuất phục trước thần uy của Dương Thạc!
- Ta biết người nọ! Hình như là con vợ kế của Dương Thiên, Dương Thạc!
- Là đệ nhất nhân trong tuyển chọn võ đạo Đại Chu, Dương Thạc! Lúc trước trên giáo trường kinh thành, chính là hắn đã đánh bại hai cao thủ Võ Sư chỉ trong cái phất tay, hai chiêu chém giết Thiếu đương gia Mạc Địch hắc đạo nam bắc và cao thủ Ba Ma Long của Kim Phật Tự. Cuối cùng hòa thượng A Mục Đạt Vượng của Kim Phật Tự phải ra tay mới bức lui hắn được. Như thế nào mà... ngắn ngủi chưa đầy nửa năm, thực lực của hắn lại tăng tiến rồi! Ngay cả Dương Tử Mặc mặc Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, cầm Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm trong tay cũng không phải đối thủ của hắn?
Rất nhanh chóng đã có người nhận ra Dương Thạc.
Dương Thạc rốt cục là đệ nhất nhân võ bạt Đại Chu, cho dù là thanh danh thì cũng có không ít người biết.
Sau khi nhận ra Dương Thạc, những người này càng khiếp sợ hơn.
Phải biết rằng nửa năm trước, tuy thực lực của Dương Thạc tuyệt cường nhưng đối mặt với cao thủ cấp độ Đại Tông Sư như A Mục Đạt Vượng thì cũng hầu như không có bao nhiêu lực hoàn thủ, trực tiếp bị bức bách chật vật phải chạy thục mạng.
Mà hiện tại...
Ngắn ngủi nửa năm, Dương Tử Mặc mặc Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, cầm Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm trong tay cũng đều không phải đối thủ của hắn!
Phải biết rằng tuy thực lực của Dương Tử Mặc không được lắm, là cấp độ Võ Tôn. Nhưng có hai đại bí bảo trong tay, Đại Tông Sư bình thường đều không phải đối thủ của hắn.
Lưu Ngự Thanh trước mặt hắn đều trực tiếp chạy thục mạng!
Âu Tử Hồng bị chém giết trong khoảnh khắc!
Phải biết rằng lúc trước, Âu Tử Hồng này đều đã từng đánh lui Kim Hổ yêu thánh, một trong Thập Đại Yêu Thánh trong thiên hạ. Bản thân hắn ta là Đại Tông Sư đỉnh phong, có pháp tôn Hàng Long Phục Hổ, thực lực của hắn đã là rất mạnh rồi!
Dương Thạc có thể điên cuồng chà đạp Dương Tử Mặc, điều này chứng tỏ thực lực của hắn ít nhất cũng phải mạnh hơn Âu Tử Hồng, nhất định đã bước vào cảnh giới Võ Thánh!
Nửa năm từ Võ Tôn đến Võ Thánh, hiệu suất tăng trưởng bậc này khiến người ta có cảm giác như ảo mộng vậy.
- Dương Thạc!
Gần như là lúc Dương Thạc lợi dụng không gian Thập Phương Ca Sa thu lại ba thanh Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm thì Dương Tử Mặc rốt cục cũng tỉnh lại.
Bị Dương Thạc hung hăng chà đạp, lại còn thu lại bí bảo Đạo Hoàng Kiếm của hắn vào, xung quanh còn có cường giả Võ Tôn vây xem... khuất nhục như vậy khiến đầu óc Dương Tử Mặc mơ hồ căn bản không thể nào thừa nhận được.
- Khốn khiếp!
Ngây ngô một lúc, Dương Tử Mặc biết rõ bản thân căn bản không thể nào giao thủ với Dương Thạc.
Vạn nhất Dương Địch lại chạy tới thi triển sóng âm công kích như vừa rồi thì chỉ sợ thần hồn của hắn còn bị thương nặng. Đến lúc đó, chẳng những không thể nào đánh bại Dương Thạc, chỉ sợ ngay cả tính mạng bản thân cũng đều bị uy hiếp.
- Đi!
Hầu như không có chút do dự, Dương Tử Mặc căn bản không hề giao thủ với Dương Thạc, lợi dụng đặc hiệu của Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, mở ra hư không nhanh như chớp, thoát khỏi áp chế của Dương Thạc, tiến vào hư không. Sau một khắc, Dương Tử Mặc đã biến mất.
- Chạy rồi?
Dương Thạc nhướng mày.
- Thập Phương Ca Sa, tập trung!
Tuy Dương Tử Mặc đã chạy thoát nhưng Dương Thạc vẫn thi triển công hiệu tập trung bốn phương của Thập Phương Ca Sa, muốn khóa chặt Dương Tử Mặc lại, tiếp tục truy kích, đánh chó mù đường.
Nhưng sau một khắc, Dương Thạc phát hiện Thập Phương Ca Sa căn bản không thể nào tập trung Dương Tử Mặc được.
- Trên người Dương Tử Mặc là Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, khí tức hư vô mờ mịt, khó có thể tập trung... Được lắm, lại để tiểu tử này trốn mất!
Dương Thạc bất đắc dĩ lắc đầu, thở ra một hơi thật dài, thì thào nhỏ giọng nói.
Dương Tử Mặc mặc Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, trừ phi thật sự khiến hắn tháo ra, nếu không mà muốn ngăn hắn đào tẩu thì hầu như là chuyện không thể nào. Cho dù Dương Thạc đưa hắn vào trong không gian Thập Phương Ca Sa, hắn vẫn có thể xé mở hư không rồi chạy đi. Làm không tốt còn có thể quấy nhiễu lộn xộn trong không gian Thập Phương Ca Sa, bí mật thi thể Huyền Ưng thượng cổ và Hắc Hùng thượng cổ cũng bị bại lộ...
Chính là bởi vì như thế nên Dương Thạc chẳng qua chỉ thu Đạo Hoàng Kiếm của hắn vào trong Thập Phương Ca Sa, không bắt hắn lại.
Chíu!
Dương Tử Mặc vừa mới biến mất, Dương Địch liền xuất hiện bên cạnh Dương Thạc.
- Dương Tử Mặc chạy thoát rồi?
Dương Địch khẽ chau mày, mở miệng hỏi.
- Ừm.
Dương Thạc khẽ gật đầu.
- Đáng tiếc...
Trên mặt Dương Địch lộ ra vẻ hơi thất vọng.
- Ta thúc giục linh đang Thần Âm không thể công kích liên tục được. Sau khi công kích lần thứ nhất còn phát chờ một lát mới có thể phát động lần công kích thứ hai. Hiện tại vừa lúc có thể thi triển lần công kích thứ hai, hắn lại bỏ chạy rồi... Nếu có thể liên tục thi triển hai lần công kích, cho dù thần hồn hắn không tan thành mây khói thì cũng phải trọng thương, hai ba canh giờ không thể nào thanh tỉnh, một năm nửa năm đều không thể hồi phục. Trong tình huống đó, chúng ta hoàn toàn có thể nghĩ cách tháo Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp xuống, chém giết hắn!
Dương Địch nói.
Tuy công kích linh đang Thần Âm rất mạnh, trực tiếp đả thương thần hồn người khác.
Nhưng với thực lực hiện tại của Dương Địch, sau khi phát động một lần công kích sóng âm thì phải chờ thêm một lát mới có thể thi triển lần thứ hai.
Nếu thực sự có thể thi triển liên tục thì chỉ sợ cho dù cường giả Võ Thánh đến, liên tục công kích vài chục lần, thần hồn cũng bị hao tổn sâu, mất năng lực chiến đấu rồi.
← Ch. 279 | Ch. 281 → |