← Ch.307 | Ch.309 → |
Mạc Vân Cốc nói xong, nhắm lại hai mắt, xê dịch cơ thể, tìm một chỗ thoải mái trên chiếc giường da hổ mà nằm.
Đám người Thẩm Thiên Lai vâng một tiếng rồi rời đi.
Chỉ có Ninh Mị Nhi ở lại.
- Lão đại...
Gọi khẽ một tiếng, thân thể mềm mại của Ninh Mị Nhi ngã xuống trên người Mạc Vân Cốc.
Hai tay Mạc Vân Cốc để trên thân thể Ninh Mị Nhi.
- Lão đại, ngài có mệt không, thiếp hầu hạ ngài đi ngủ.
Ninh Mị Nhi nằm trong ngực Mạc Vân Cốc nhẹ giọng nói. Vừa nói, thân thể Ninh Mị Nhi vừa trượt xuống dưới thân Mạc Vân Cốc. Bàn tay trắng nõn như ngọc hơi động, cởi bỏ quần áo của Mạc Vân Cốc, kéo vật dưới hạ bộ Mạc Vân Cốc ra, vuốt nhẹ vài cái, rồi chợt há miệng, trực tiếp nuốt nó vào.
- Ưm...m...
Mạc Vân Cốc rên nhẹ một tiếng.
- Mị Nhi.
Bất chợt, bàn tay to của Mạc Vân Cốc đã luồn đến sau lưng Ninh Mị Nhi.
- Địch Nhi đã bị Dương Thạc giết chết. Mạc lão đại ta đã bị đứt hậu, dù về sau có làm Tịnh Kiên Vương thì có ích lợi gì? Chúng ta cũng có nhân duyên, Mị Nhị, lại sinh cho ta một đứa con trai đi.
Mạc Vân Cốc mở hai mắt, vừa nói, vừa nghĩ đến Dương Thạc. Trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ thù hận.
- Sớm muộn gì thì ta cũng sẽ giết chết Dương Thạc, báo thù cho Địch Nhi.
Mạc Vân Cốc trầm giọng nói.
- Ngươi muốn giết ta để báo thù cho Mạc Địch sao?
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng chợt vang lên trong doanh trướng.
- Ngươi đối tốt với con ngươi như vậy thì sao không xuống địa ngục chiếu cố con của ngươi đi? Được rồi, thấy cha con các ngươi tình thâm, Dương Thạc ta liền thương xót tiễn ngươi một đoạn đường vậy.
Xoẹt!
Chỉ chớp mắt, hư không trong doanh trướng này đột nhiên được mở ra.
Vèo...o...o!!
Rồi một bóng người lao ra ngoài nhanh như tia chớp.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Trong một khắc, trong doanh trướng này, bỗng nhiên vang lên bốn tiếng nổ lớn. Xoẹt một tiếng, hư không trong doanh trướng lập tức bị nổ thành tổ ong. Vèo... vèo mấy tiếng, bốn bóng người từ trong hư không liên tục nhảy ra ngoài.
Một bóng người đàn ông cao lớn, toàn thân mặc một bộ trọng giáp, ngay cả khuôn mặt cũng bị che kín. Một thiếu nữ áo trắng, còn có một ông già tóc trắng không râu mặc một bộ quần áo màu xanh. Đây chính là đám người Dương Thạc, Dương Địch, Tào Tung. Ngoài ra còn có một con mãnh thú cực lớn dài hơn hai trượng là Tiểu Hoả.
Khi ba người một thú xuất hiện liền lập tức tung ra chiêu tấn công mạnh nhất.
Ầm ầm!
Dương Thạc cầm Thần Long Liệt Khôn đao chém mạnh xuống đỉnh đầu Mạc Vân Cốc đang trong doanh trướng.
Mà Dương Địch thì nắm Thần Âm Linh Đang.
Nàng lắc nhẹ một cái, một luồng sóng âm mạnh mẽ trực tiếp bao phủ khắp đỉnh đầu Mạc Vân Cốc.
Còn Tào Tung thì cầm một con dao găm sắc bén đánh lén sau lưng Mạc Vân Cốc. Góc độ tấn công của con dao găm này rất xảo quyệt, gần như là đâm xuyên qua chiếc áo giáp mềm trên người Mạc Vân Cốc, trực tiếp ghim chặt lên vị trí sau gáy hắn.
Dù gì thì Mạc Vân Cốc cũng là Tổng Biều Bả Tử của giới hắc đạo Thập Tam tỉnh nam bắc.
Dù trên người không có trọng giáp nhưng một chiếc áo giáp mỏng phòng ngự trên người cũng không phải loại đơn giản. Nếu không có thần binh cấp bốn trở lên thì muốn một phát mà đâm thủng là rất khó.
Ô... ô... ô... n... g!
Tốc độ tấn công của Thần Âm của Dương Địch là nhanh nhất, nháy mắt đã đến trước mặt Mạc Vân Cốc.
- Nguy...
Trong lòng Mạc Vân Cốc còn chưa kịp kêu lên tiếng 'nguy rồi' thì đã cảm giác như bị người ta đập trúng đỉnh đầu vậy, trước mắt liền tối sầm.
Tấn công bằng Thần Âm của Dương Địch dĩ nhiên đã làm thần hồn của hắn bị thương.
Phía trước, Dương Thạc chém mạnh một đao, phía sau, Tào Tung tấn công bằng dao găm. Hai cao thủ Đại Tông Sư đỉnh phong liên hợp tấn công trước sau khiến Mạc Vân Cốc cảm giác được cực kỳ nguy hiểm, nhưng thần hồn của hắn đã bị Dương Địch làm tổn thương nên căn bản không kịp phản ứng, thậm chí, cảm giác của thân thể cũng giảm đi rất nhiều. Dưới một chiêu tấn công này, toàn thân tóc gáy hắn đều dựng đứng lên.
Mắt thấy một đao của Dương Thạc và dao găm của Tào Tung sắp đâm trúng người Mạc Vân Cốc thì...
- Khốn kiếp.
Đúng lúc này, Mạc Vân Cốc biến sắc, cắn mạnh đầu lưỡi một cái, vậy mà thần hồn có thể thanh tỉnh một chút.
Một tay hắn túm mạnh xuống dưới hạ thân.
Ninh Mị Nhi đang phục vụ hạ bộ cho Mạc Vân Cốc lại bị Mạc Vân Cốc túm mạnh một cái ném về phía Dương Thạc. Cùng lúc đó, Mạc Vân Cốc gập mạnh người xuống, nhanh như tia chớp tránh thoát một dao của Tào Tung.
Vụt!
Một chiêu của Tào Tung không đâm trúng gáy Mạc Vân Cốc mà xẹt qua đỉnh đầu hắn.
Mái tóc dài của Mạc Vân Cốc bị Tào Tung chém đứt, bay tán loạn xung quanh.
Ầm ầm!
Cùng lúc đó, một đao của Dương Thạc cũng đã chém xuống người Ninh Nhị Nhi.
Oanh! Oanh! Oanh!
Grào! Grào! Grào!
Hổ báo lôi âm tầng thứ ba bỗng nhiên nổ ra.
Một đao này có thể so với cao thủ Võ Thánh sơ kỳ cầm trường chém mạnh một phát.
Rắc!
Thanh kiếm sau lưng Ninh Mị Nhi lập tức bị chém đứt.
Thế chém của Thần Long Liệt Khôn đao vẫn không giảm, lại chém đến sau lưng nàng ta.
Trên người Ninh Mị Nhi cũng có một chiếc áo giáp mỏng.
Nhất là trong áo choàng của nàng ta còn có một chiếc kim ty nhuyễn giáp. Dù là thần binh cấp ba cũng không thể dễ dàng chém đứt chiếc áo giáp này được.
Nhưng sau khi Thần Long Liệt Khôn đao chém xuống, chiếc áo giáp mỏng cùng kim ty nhuyễn giáp kia đều lập tức phát ra thanh âm răng rắc rồi bị vỡ tan. Uy lực của Thần Long Liệt Khôn đao cực kỳ to lớn, hơn một nửa uy lực đã tác động đến trên người Ninh Mị Nhi. Thân thể Ninh Mị Nhi giống như bao tải bị rách toang vậy, lập tức bị đánh bay ra ngoài. 'Phụt' một tiếng, nàng ta liền phun ra một ngụm máu tươi.
Nếu không phải sau lưng nàng ta có bảo kiếm, áo giáp mỏng, và kim ty nhuyễn giáp thì chỉ sợ một đao kia đã chém Ninh Mị Nhi thành hai nửa.
Mặc dù có ba tầng phòng hộ nhưng bản thân Ninh Mị Nhi cũng bị thương nặng, xương sống gần như bị chém đứt, toàn bộ nội tạng như bị chấn vỡ, miệng há rộng, tim bị thương, máu ứ đọng.
Sắc mặt Ninh Mị Nhi nhanh chóng tái nhợt.
Ba cao thủ Đại Tông Sư: Dương Thạc, Dương Địch, Tào Tung, trăm phương ngàn kế tung ra chiêu mạnh nhất nhưng cuối cùng vẫn bị Mạc Vân Cốc phá hỏng.
- Kẻ nào dám ám sát bản soái hả?
Một lát sau, thần hồn Mạc Vân Cốc rốt cục cũng khôi phục.
Mạc Vân Cốc quát lớn một tiếng rồi nhanh chóng tung ra một quyền đánh đến sau lưng Tào Tung.
Rầm rầm rầm!
Lôi âm nổi lên, ầm một tiếng, Tào Tung liền bị đánh bay ra ngoài.
Oanh!
Ngay sau đó, hắn lại đánh về phía trước một quyền.
Ầm ầm!
Một quyền mà uy lực mênh mông như một toà núi lớn, bắt đầu lao nhanh về phía Dương Thạc.
- Nguy rồi.
Dương Thạc biến sắc, lập tức nâng ngang Thần Long Liệt Khôn đao trong tay lên mới miễn cưỡng ngăn được một quyền này của Mạc Vân Cốc. Nhưng dù vậy, dưới ảnh hưởng của một quyền này thì Dương Thạc cũng phải lui lại mấy bước.
- Đại ca, nhị ca, có người đánh lén Mạc lão đại...
Đúng lúc này, Ninh Mị Nhi đã bị một đao của Dương Thạc đánh cho nội tạng vỡ vụn hết, lại chợt hét to một tiếng.
← Ch. 307 | Ch. 309 → |