← Ch.404 | Ch.406 → |
Thượng cổ Long Hoàng thấp giọng cười âm hiểm, rồi vung lên một tay.
Bấm một kiếm quyết.
Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!
Một lát sau, tất cả thiên địa linh khí trong đảo nhỏ của Thiên Âm môn đều bị kiếm quyết của thượng cổ Long Hoàng khuấy động, hoá thành một thanh kiếm sắc bén, bắn về phía Dương Thiên trên Thiên Binh Chiến Xa.
Có khoảng năm ngàn thanh kiếm sắc bén.
Mỗi một thanh kiếm đều giống như cao thủ cấp độ như Dương Tử Mặc cầm kiếm Cửu Cửu Cửu Đạo Hoàng chém mạnh ra vậy.
Tất nhiên, như vậy đã đủ để tạo thành uy hiếp đối với Dương Thiên.
- Cái cấm chế này đúng là lợi hại.
Khi Dương Thiên cảm nhận được mấy ngàn thanh kiếm này đang tấn công về phía mình, lông mày cuối cùng cũng nhíu lại.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng được, trong phạm vi cấm chế bao phủ, tất cả thiên địa linh khí xung quanh đảo Thiên Âm môn đều bị thượng cổ Long Hoàng điều động. Hoặc có thể nói, điều này chẳng khác gì phạm vi lĩnh vực của thượng cổ Long Hoàng đã được mở rộng đến toàn bộ xung quanh đảo nhỏ.
Hòn đảo này cũng không quá lớn, chỉ khoảng ngàn trượng thôi.
Tất cả linh khí trong phạm vi nghìn trượng này đã bị thượng cổ Long Hoàng điều động.
Còn phạm vi lĩnh vực của Dương Thiên chỉ có sáu bảy chục trượng mà thôi. Tuy hắn nắm quyền khống chế tuyệt đối trong phạm vi sáu bảy mươi trượng này, nhưng nếu Dương Thiên muốn dùng thiên địa linh khí trong phạm vi sáu bảy mươi trượng để chống lại thiên địa linh khí trên toàn bộ hòn đảo là rất khó.
- Phá những thanh kiếm này cho ta.
Chẳng qua, Dương Thiên cũng không phải kẻ chấp nhận ngồi chờ chết.
Hai tay vung lên.
Ầm ầm!
Từng luồng thần hoang nguyên lực tuôn trào.
Những thiên địa linh khí do thượng cổ Long Hoàng điều khiển hoá thành những thanh lợi kiếm còn chưa đến trước mặt Dương Thiên, thì đã bị quyền phong của Dương Thiên đánh trúng, lập tức tán loạn.
Bùm!
Nhưng sau khi những thiên địa linh khí này bị đánh tan, lại hoá thành một đám sương trắng, bao phủ toàn bộ phạm vi không gian bảy tám trượng.
Không chỉ Dương Thiên không thể nhìn xuyên qua đám sương trắng này, mà cả thần hồn của hắn cũng không thể nào nhìn thấu được đám sương trắng này.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Những thanh kiếm bị Dương Thiên đánh tan nhao nhao vỡ ra hoá thành đám sương trắng, bao phủ gần hết xung quanh Dương Thiên.
Trong nháy mắt, Dương Thiên đã ở vào trung tâm đám sương trắng, cũng không cảm ứng được thượng cổ Long Hoàng đứng cách đó không xa.
- Ha ha ha ha... Dương Thiên, ngươi từ từ hưởng thụ cấm chế này của Thiên Âm môn đi. Bổn Long Hoàng không ở đây chơi đùa với ngươi nữa.
Sau một khắc, đột nhiên tiếng nói của thượng cổ Long Hoàng truyền đến.
Xoẹt!
Ngay sau đó là thanh âm hư không bị xé rách.
Dương Thiên nhíu mày, hắn biết, thượng cổ Long Hoàng đang muốn mở ra hư không để trốn đi.
- Muốn dùng cấm chế của Thiên Âm môn để chạy khỏi lòng bàn tay của bổn công sao?
Sắc mặt Dương Thiên ngưng trọng.
Oanh! Oanh!
Dương Thiên liên tục ra quyền, lại làm nổ tan thêm vài thanh lợi kiếm thiên địa linh khí, rồi cũng mở ra hư không, điều khiển Thiên Binh Chiến Xa rời đi Thiên Âm môn.
Sau một khắc, cách mười dặm về phía đông đảo nhỏ Thiên Âm môn, Thiên Binh Chiến Xa hiện ra.
- Hừ, muốn trốn sao? Đợi ta tìm ra phương hướng ngươi chạy trốn rồi dùng Thiên Binh Chiến Xa định vị ngươi thì có thể lập tức xé rách hư không đuổi kịp ngươi thôi.
Dương Thiên hừ lạnh một tiếng, nói nhỏ rồi nhắm mắt tìm phương hướng.
- Cái gì?
Chẳng qua, một lát sau, Dương Thiên đột nhiên mở to hai mắt.
- Vừa rồi khí tức của thượng cổ Long Hoàng rõ ràng có trong cấm chế của Thiên Âm môn, nhưng sao bây giờ lại cực kỳ hỗn loạn, không thể nào bắt được chứ?
Sắc mặt Dương Thiên vô cùng âm trầm.
Muốn định vị một người thì nhất định phải có khí tức của người này.
Đừng nói Thiên Binh Chiến Xa, dù là Thập Phương Ca Sa của Dương Thạc, nếu muốn định vị một người thì đầu tiên Dương Thạc phải tiếp xúc với khí tức của người đó trước. Ví dụ như trước đây, Dương Thạc không thể tìm được Nam Man Vương A Cốt Đoá là bởi vì Dương Thạc chưa bao giờ gặp A Cốt Đoá. Mà sau khi Dương Thạc giao chiến với A Cốt Đoá liền có thể định vị được vị trí của A Cốt Đoá rồi.
Vốn Dương Thạc đã giao chiến với thượng cổ Long Hoàng rồi thì có thể tìm ra khí tức của hắn.
Nhưng lúc này, thượng cổ Long Hoàng lại nhờ cấm chế của Thiên Âm môn để đảo loạn khí tức của mình, khiến cho Dương Thiên không thể tìm ra được nữa. Với tình huống như vậy, thượng cổ Long Hoàng mở ra hư không để trốn thoát thì Dương Thiên làm sao biết được thượng cổ Long Hoàng trốn về hướng nào, vậy sao có thể đuổi bắt được?
- Khốn kiếp.
Dương Thiên không nhịn được, quát mắng một tiếng.
- Hay cho một cái cấm chế Thiên Âm môn.
Sau một khắc, hắn quay lại nhìn về phía đảo nhỏ Thiên Âm môn được bao phủ trong làn sương trắng ở xa mười dặm kia.
- Không bắt được thượng cổ Long Hoàng ngươi thì ta sẽ phá huỷ hoàn toàn Thiên Âm môn của ngươi, phá huỷ cái cấm chế của Thiên Âm môn kia, để xem sau này ngươi dựa vào cái gì mà trốn thoát.
Dương Thiên nói nhỏ, đang định trở lại căn cứ của Thiên Âm môn để phá huỷ Thiên Âm môn thì...
Ô... ô... ô... n... g!
Đúng lúc này, một tấm lệnh bài trong ống tay áo Dương Thiên chấn động.
- Chuyện gì vậy?
Dương Thiên khó hiểu.
Một tay cho vào túi kéo ra, một tấm lệnh bài liền xuất hiện trong tay Dương Thiên.
- Dương Thiên, con vợ kế Dương Thạc của ngươi giết Đoá Tư, Đoá Mẫu con ta. Tứ đại man tướng của bổn vương đến tiêu diệt Thiên Âm môn lại cũng bị tên tiểu tử kia giết chết hết. Bổn vương đã đến Thiên Âm môn, và đánh lui Dương Thạc. Đáng tiếc, tên tiểu tử này có Thập Phương Ca Sa nên đã mở ra hư không bỏ trốn. Một mình bổn vương không chặn được hắn.
- Dương Thiên, ngươi nhận được tin nhắn của bổn vương thì mau chóng đến đây, cùng bổn vương giết chết Dương Thạc.
Từ trong tấm lệnh bài truyền ra tiếng nói của Man Vương A Cốt Đoá.
- Nam Man Vương đã đến biển Đông rồi hả?
Dương Thiên nhíu mày.
Tuy tấm lệnh bài này cao cấp hơn lệnh bài bình thường, nhưng phạm vi đưa tin cũng rất có hạn.
Tối đa trong phạm vi mười vạn dặm mà thôi.
Hiện tại, Dương Thiên đã đến gần Thiên Âm môn, cách Đại Chu khoảng hơn bốn mươi, năm mươi vạn dặm.
Lúc này mà Nam Man vương có thể đưa tin cho hắn, chứng tỏ Nam Man Vương cũng đã đến Đông Hải, xa nhất là cách đây mười vạn dặm.
- Đáng tiếc, vừa rồi mình truy kích thượng cổ Long Hoàng, Thiên Binh Chiến Xa đã liên tục phá toái hư không, bây giờ đã đến giới hạn, nếu miễn cưỡng sử dụng tiếp thì sợ rằng sẽ lập tức bị vỡ tan.
Sắc mặt Dương Thiên ngưng trọng.
- Chắc Nam Man Vương cách đây khoảng chín vạn sáu ngàn dặm.
- Mình tận lực phi hành thì tối đa mất một ngày rưỡi là có thể tới chỗ đó.
Dương Thiên nghĩ thầm trong lòng.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua căn cứ của Thiên Âm môn, nheo lại hai mắt:
- Giết Dương Thạc quan trọng hơn. Trước tạm tha cho căn cứ của Thiên Âm môn đã.
Ầm ầm!
Một lát sau, Dương Thiên thúc giục Thiên Binh Chiến Xa bay nhanh về hướng Nam Man Vương đang ở.
Mà sau khi Dương Thiên rời đi được nửa canh giờ, sương trắng trên đảo nhỏ của Thiên Âm môn mới dần dần tán đi.
Vèo... o... o!
Một bóng người màu vàng từ phía dưới Thiên Âm môn bay ra.
- Nguy hiểm thật.
Bóng người màu vàng này không phải ai khác mà chính là thượng cổ Long Hoàng vốn đã trốn đi.
Nhìn theo phương hướng Dương Thiên rời đi, thượng cổ Long Hoàng thở dài một hơi, trong lòng thầm thấy may mắn. Vừa rồi, mặc dù hắn xé rách hư không rời đi, nhưng thực tế, đó chỉ là để đánh lừa Dương Thiên mà thôi. Tuy cấm chế của Thiên Âm môn có thể che giấu khí tức của thượng cổ Long Hoàng ở mức độ nào đó, nhưng tác dụng che giấu khí tức này cũng không được tính quá mạnh.
Nếu thượng cổ Long Hoàng phá toái hư không rời đi thì tất nhiên sẽ lưu lại chút dấu vết trong hư không.
Có lẽ các cường giả khác, dù là cao thủ như Đại Bằng Kim Sí Vương cũng khó có thể tìm thấy chút dấu vết này.
Nhưng thượng cổ Long Hoàng không dám chắc Dương Thiên sẽ không tìm thấy chút dấu vết đó.
Dù sao, thực lực của Dương Thiên cũng sâu không lường được.
Tuy phạm vi lĩnh vực của Dương Thiên nhỏ hơn so với của thượng cổ Long Hoàng một chút nhưng thượng cổ Long Hoàng cảm giác được, cảnh giới võ đạo của Dương Thiên chắc chắn không thua kém mình, thậm chí còn có thể đã vượt qua mình.
Vừa rồi, thượng cổ Long Hoàng không hề mở ra hư không để rời đi mà chỉ là ẩn núp ở phía dưới Thiên Âm môn mà thôi.
Nếu hắn không phá toái hư không rời đi thì tất nhiên sẽ không để lại dấu vết trong hư không. Như vậy, Dương Thiên cũng tìm được khí tức của thượng cổ Long Hoàng.
Thượng cổ Long Hoàng dùng cách này để đánh lừa Dương Thiên cũng là mạo hiểm một chút.
Vừa rồi, Dương Thiên còn có ý định phá huỷ căn cứ của Thiên Âm môn.
Nếu Dương Thiên thật sự làm như vậy thì thượng cổ Long Hoàng vẫn sẽ bị Dương Thiên tìm ra và phải tiếp tục trốn đi.
Cũng may, vừa rồi Nam Man Vương gửi tin cho Dương Thiên, khiến cho Dương Thiên không rảnh quan tâm đến Thiên Âm môn mà lập tức rời đi, nên thượng cổ Long Hoàng mới thoát được kiếp này.
- Tên Dương Thạc kia cũng giỏi thật.
Tuy vừa rồi Nam Man Vương truyền âm cho Dương Thiên cách chỗ này gần mười dặm, nhưng thượng cổ Long Hoàng vẫn nghe được nội dung truyền âm rõ ràng.
Thượng cổ Long Hoàng biết lần này Dương Thiên rời đi là muốn đi giết Dương Thạc.
Thượng cổ Long Hoàng cũng không xa lạ gì với Dương Thạc.
Trong trận chiến ở kinh thành, thượng cổ Long Hoàng đã đánh Dương Thạc trọng thương.
Nếu không phải Tử Thử Yêu Thánh xuất hiện và cứu Dương Thạc đi thì có lẽ bây giờ Dương Thạc đã chết rồi.
Hôm nay, mới qua mấy tháng ngắn ngủi mà Dương Thạc đã khôi phục vết thương, thậm chí, còn giết chết một đôi con trai con gái cùng Tứ đại man tướng của Nam Man Vương nữa. Không những thế, tự bản thân Nam Man Vương ra tay cũng không đối phó được Dương Thạc, phải nhờ Dương Thiên tới giúp đỡ. Không thể không nói, trong vòng mấy tháng này, thực lực của Dương Thạc chắc chắn lại tăng lên rồi.
- Cứ để hai cha con Dương Thiên và Dương Thạc tàn sát lẫn nhau, bổn Long Hoàng càng có thêm thời gian.
- Đợi đến khi bổn Long Hoàng cắn nuốt đủ mãnh thú, dị thú, khôi phục khí huyết thì Dương Thiên muốn truy sát ta như thế là chuyện không thể xảy ra được.
Thượng cổ Long Hoàng nheo mắt lại, nói nhỏ.
Dương Thiên chính là kẻ địch lớn của thượng cổ Long Hoàng.
Mà Dương Thạc cũng là địch của thượng cổ Long Hoàng chứ không phải bạn.
Bây giờ, hai kẻ địch của thượng cổ Long Hoàng lại là kẻ địch của nhau thì tất nhiên là chuyện tốt đối với thượng cổ Long Hoàng rồi.
- Có lẽ trong Đông Hải này có rất nhiều dị thú mãnh thú. Nếu mình cắn nuốt khí huyết của bọn chúng thì thực lực của mình có thể nhanh chóng tăng lên.
Thượng cổ Long Hoàng nhìn thoáng qua mặt biển trước mặt.
- Ở Đông Hải này bắt dị thú mãnh thú thôi.
Thượng cổ Long Hoàng đã quyết định như vậy.
Vút... t... t!
Sau một khắc, thượng cổ Long Hoàng di chuyển, biến mất trên đảo nhỏ này.
Mới chỉ một lát mà thượng cổ Long Hoàng đã đến trên mặt biển cách xa đây ngàn dặm.
- Hình như phía trước có khí huyết cường đại. Ít nhất cũng là dị thú mãnh thú cấp độ Võ Thánh. Nếu mình có thể cắn nuốt dị thú cấp độ Võ Thánh thì thực lực của mình sẽ tăng nhanh hơn.
Thượng cổ Long Hoàng cảm giác được, trên mặt biển phía trước có một luồng khí huyết mạnh mẽ đang từ từ di chuyển về hướng này. Luồng khí huyết này cực kỳ khổng lồ, dừng ở trên mặt biển giống như một hòn đảo nhỏ vậy. Dựa theo lực lượng khí huyết để phán đoán thì ít nhất cũng có cấp độ Võ Thánh.
Thượng cổ Long Hoàng không hề e ngại mãnh thú cấp độ Võ Thánh, bởi dù sao thì cảnh giới võ đạo của hắn cũng là Võ Thánh lôi âm cấp năm. Dù khí huyết mạnh mẽ như Võ Thánh đỉnh phong mà không bước vào cảnh giới Võ Thánh lôi âm cấp bốn thì thượng cổ Long Hoàng cũng có thể chém giết dễ dàng.
- Qua xem thử chút.
Trong lòng nghĩ xong, thượng cổ Long Hoàng lập tức đi về hướng bên kia.
Ầm ầm!
Càng tới gần luồng khí huyết này, thượng cổ Long Hoàng càng cảm giác được lực lượng mạnh mẽ của nó.
Không phải Võ Thánh bình thường.
Nếu chỉ xét về lực lượng khí huyết thì chỉ e luồng khí huyết phía trước đã sớm vượt qua Võ Thánh trung kỳ, Võ Thánh hậu kỳ, và ít nhất phải là Võ Thánh đỉnh phong.
- Rốt cuộc đây là loài vật gì?
Trong lòng thượng cổ Long Hoàng kinh ngạc.
Bây giờ, thượng cổ Long Hoàng không hy vọng xa vời có thể giết chết mãnh thú này rồi thôn phệ khí huyết của nó. Mà thượng cổ Long Hoàng chỉ muốn nhìn xem loài mãnh thú nào lại có thể phát ra lực lượng kia.
Trong lòng vừa nghĩ xong, thượng cổ Long Hoàng liền bay đến trên ngàn thước giữa không trung.
Với độ cao này, dù thực lực của mãnh thú phía dưới kia có mạnh mẽ cỡ nào, nhưng nếu nó không có khả năng phi hành thì không thể uy hiếp đến thượng cổ Long Hoàng ở giữa không trung được.
Vút... t... t!
Tiếp tục bay về phía trước.
Trên mặt biển nơi xa, một vật thể hình tròn, khoảng hơn mười trượng, trông như một hải đảo nhỏ đang bơi về phía này
Một con rùa đen vô cùng to lớn.
Khi thượng cổ Long Hoàng cảm giác được luồng lực lượng mạnh mẽ phát ra từ hải đảo nhỏ kia đang tới gần, liền đoán được hải đảo này chính là một con rùa thần vô cùng to lớn.
Tốc độ của con rùa đen này không hề chậm mà lại rất nhanh, nháy mắt đã đến trên mặt biển phía dưới thượng cổ Long Hoàng.
Hình như con rùa đen cảm nhận được sự tồn tại của thượng cổ Long Hoàng, nên nó đột nhiên dừng lại.
- Luồng hơi thở này... hình như là khí tức của một vị dị thú trong tộc rùa vạn năm trước. Vạn năm rồi mà người này còn sống sao?
Sau một khắc, thượng cổ Long Hoàng từ trong trí nhớ đã tìm ra các thông tin về con rùa thần phía dưới này.
Thượng cổ Long Hoàng có được trí nhớ của thượng cổ Thần Long cùng Đạo Hoàng.
Trong trí nhớ của thượng cổ Thần Long cùng Đạo Hoàng đều có một chút ấn tượng về khí tức của con rùa thần này. Cả hai đều cho thấy, lão Quy phía dưới kia chính là một vị dị thú mạnh mẽ đã tồn tại từ vạn năm trước
Thần Quy Vương.
Vị đứng đầu trong Thập Đại Yêu Thánh, tuổi thọ vạn năm, gần như là một vị nhân chứng lịch sử, một vị tuyệt thế Yêu Vương, Thần Quy Vương.
- Thanh Nha, lão bất tử nhà ngươi còn sống sao?
Thượng cổ Long Hoàng lơ lửng trên không trung, nói to xuống phía dưới.
← Ch. 404 | Ch. 406 → |