← Ch.548 | Ch.550 → |
Ầm ầm!
Lưu Văn Nguyên chợt quát một tiếng, khí kình lập tức quấn quanh hai tay. Trong tiếng vang ken két, hai tay hắn như biến thành một miếng sắt màu xanh.
- Ngươi là người của Thiết Thủ Môn sao?
Nhìn thấy bàn tay của Lưu Văn Nguyên biến hóa, sắc mặt của Triệu Vân Nguyệt lập tức thay đổi kịch liệt.
Trương Thiên Long và Lưu Văn Nguyên này đến Ngọc Mạt Lâu làm loạn, hiển nhiên không chỉ là vì Tố Thanh Nhi.
Lưu Văn Nguyên đại biểu cho Thiết Thủ Môn. Hắn đến Ngọc Mạt Lâu đập phá, đánh bại cao thủ Ngọc Mạt Lâu, cướp đi đệ tử Thiên Âm Môn. Rõ ràng là hắn muốn khiêu khích Thiên Âm môn!
Muốn đoạt lấy tên tuổi thánh địa võ đạo!
Nghĩ như vậy, nỗi lòng của Triệu Vân Nguyệt không khỏi trầm xuống.
Lưu Văn Nguyên là người của Thiết Thủ Môn. Hiển nhiên, lần này đến đây, bọn hắn đã có chuẩn bị.
Cao thủ của Thiết Thủ Môn có một đôi tay cứng như sắt thép, sức chiến đấu rất mạnh, vượt xa cường giả cùng cấp bình thường. Tuy Triệu Vân Nguyệt và Lưu Văn Nguyên đều là cường giả Đại Tông Sư, nhưng ưu thế của Thiên Âm Môn là tốc độ tu luyện nhanh, còn xét về sức chiến đấu thì không lớn. Hiện tại, Triệu Vân Nguyệt chống lại Lưu Văn Nguyên, e rằng lành ít dữ nhiều...
Nếu đám người Lưu Văn Nguyên vẫn cố ý làm loạn Ngọc Mạt Lâu thì e rằng...
- Lưu Văn Nguyên, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ. Thực lực của Thiên Âm Môn ta, không phải là các ngươi có khả năng tưởng tượng được đấy. Hôm nay ngươi chọc Thiên Âm Môn ta, e rằng ngày sau sẽ mang đến cho Thiết Thủ Môn ngươi vô số tai nạn đấy!
Triệu Vân Nguyệt lạnh giọng quát khẽ.
- Vô số tai nạn sao?
- Ha ha ha ha, bây giờ Ngọc Mạt Lâu các ngươi sẽ phải chịu vô số tai nạn trước!
- Ra tay!
Giờ phút này, Lưu Văn Nguyên không hề kiêng kị Triệu Vân Nguyệt. Sau khi cười lớn, thân hình của Lưu Văn Nguyên khẽ động, ầm một cái, hung hăng tấn công về phía Triệu Vân Nguyệt. Hai bàn tay hắn nhẹ nhàng vung ra, lập tức, một luồng khí tức tái nhợt nồng đậm hiện ra. Luồng khí tức này mang theo khí thế vô tận, lao thẳng về phía Triệu Vân Nguyệt!
- Chí Dương Thiết Thủ!
Ầm ầm!
Bàn tay xẹt qua không khí, mang theo luồng khí tức kim loại đậm đặc.
Giờ phút này, dường như gian phòng lớn nhất trong Ngọc Mạt Lâu này đã biến thành một Thiết Tượng Phô. Khắp nơi tràn ngập khí tức sắt thép. Dưới luồng khí tức sắt thép đang trùng kích này, quần áo toàn thân Triệu Vân Nguyệt bay về phía sau. Trong nháy mắt này, khí thế của Triệu Vân Nguyệt đã bị tên Lưu Văn Nguyên này ngăn chặn!
- Khốn khiếp!
Trong lòng nàng thầm mắng một tiếng.
Biết mình rất có thể không phải là đối thủ của tên Lưu Văn Nguyên này. Nhưng giờ phút này, Triệu Vân Nguyệt vẫn kiên trì chống đỡ Lưu Văn Nguyên. Hai tay nàng vừa lộn một vòng, lập tức luồng sóng âm tuôn ra cuồn cuộn. Trong tích tắc, Triệu Vân Nguyệt đã thi ra Thiên Âm chưởng.
- Thiên Âm chưởng sao? Ha ha, nếu là Tô Thanh Như, Ngọc Mạt lâu chủ lúc trước thi triển ra, thì lão phu mới phải kiêng kị vài phần. Còn ngươi muốn thi triển ra Thiên Âm chưởng sao? Ha ha ha, lui ra cho ta!
Lưu Văn Nguyên cười một tiếng dữ tợn. Sau đó, đôi tay sắt của hắn lập tức đánh về phía bàn tay của Triệu Vân Nguyệt.
Hắn muốn thi triển ra thần lực của bàn tay sắt, để đánh gẫy hai bàn tay của Triệu Vân Nguyệt!
- Sư phụ!
Tố Thanh Nhi cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ từ hai bàn tay sắt của Lưu Văn Nguyên, sắc mặt sớm đã biến đổi kịch liệt.
- Không tốt!
Dưới sự công giết của Lưu Văn Nguyên, từ đáy lòng Triệu Vân Nguyệt chợt trào lên một cảm giác nguy cơ cực độ...
Uỳnh!Uỳnh!
Ken két! Ken két!
Hai tiếng trầm đục bỗng nhiên vang lên. Ngay sau đó lại là hai tiếng giòn vang.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Tiếng kêu thê lương bén nhọn của Lưu Văn Nguyên đột nhiên vang lên.
Trong tiếng nói mang theo vẻ ngạc nhiên vô hạn...
- Thế nào...
Cùng lúc đó, Triệu Vân Nguyệt chỉ cảm thấy mình như đang rơi vào trong giấc mộng. Cảm giác nguy cơ của nàng không truyền đến. Sau một khắc ngẩn ngơ, Triệu Vân Nguyệt định thần lại, nhìn về phía Lưu Văn Nguyên. Lưu Văn Nguyên đã sớm bay ngược ra ngoài. Hai bàn tay hắn gập xuống, giống như là đã bị bẻ gẫy vậy. Trên mặt Lưu Văn Nguyên hiện ra thần sắc không nói lên lời. Trong cặp mắt hắn tràn đầy vẻ kinh hãi.
Triệu Vân Nguyệt chiến đấu cùng với Lưu Văn Nguyên. Không biết từ lúc nào, trong rạp này đã xuất hiện một nam tử thanh niên ước chừng hai mươi tuổi.
Nam tử thanh niên này mặc bộ quần áo màu xanh, cao tầm tám thước. Tuy tướng mạo của hắn không anh tuấn, nhưng các đường nét rất rõ ràng. Thân hình của hắn cao ngất, khiến cho người ta có cảm giác rất khó dò.
- Dương... Dương sư đệ sao?
Vừa nhìn thấy rõ tướng mạo của nam tử này, Triệu Vân Nguyệt lập tức ngẩn ngơ, nghẹn ngào kêu lên một tiếng.
Dương Thạc!
Nam tử thanh niên bỗng nhiên xuất hiện này chính là Dương Thạc.
Dương Thạc xé mở hư không, tiến về kinh thành Đại Thần. Nhưng hắn cũng không lập tức đi tới Hoàng Thành, cho dù đó là địa bàn của Lục ca. Tuy quan hệ giữa Dương Thạc và Lục ca Dương Thành thân thiết, nhưng Dương Thành rốt cuộc vẫn là chủ của Đại Thần, dĩ nhiên phải tôn trọng hắn đấy. Nếu như Dương Thạc tùy tiện ra vào Hoàng Thành Đại Thần, tuy Lục ca Dương Thành không để ý, nhưng bị người khác nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng tới uy danh của Dương Thành.
Chính bởi vì vậy cho nên Dương Thạc đã tập trung vào Ngọc Mạt Lâu, đi tới Ngọc Mạt Lâu trước. Sau đó hắn sẽ thông qua con đường Ngọc Mạt Lâu, đi gặp Lục ca.
Vừa mới xé mở hư không, Dương Thạc đã lập tức cảm thấy dường như bên trong Ngọc Mạt Lâu đang có tranh đấu. Chính bởi vậy, Dương Thạc mới xuất hiện ở trong gian phòng chữ Thiên này.
- Chí Dương Thiết Thủ sao?
Giờ phút này, Dương Thạc đứng chắp tay, nhìn chằm chằm vào Lưu Văn Nguyên.
- Ta đã sớm nghe nói Thiết Thủ Môn chính là một môn phái đứng hàng thứ hai trong số môn phái bình thường, gần với Thiên Kiếm Môn. Uy lực của Chí Dương Thiết Thủ cũng khá lớn đấy. Vừa rồi ngươi thi triển ra Chí Dương Thiết Thủ, xem ra môn công phu này cũng không tệ!
Dương Thạc chậm rãi nói.
Thiết Thủ môn gần với Thiên Kiếm Môn, là môn phái đứng hàng hai trong số những môn phái bình thường.
Cộng thêm bốn thánh địa võ đạo lớn, cũng có thể xếp ở vị trí sáu, bảy.
Bởi vậy cho nên lúc bốn thánh địa võ đạo lớn có chút suy thoái, Thiết Thủ môn mới âm mưu khiêu chiến Thiên Âm Môn, muốn đứng bên trong hàng thánh địa võ đạo.
Lưu Văn Nguyên cấp độ Đại Tông Sư này thi triển ra Chí Dương Thiết Thủ, đối với Dương Thạc mà nói, dĩ nhiên là không có bất kỳ tác dụng. Nhưng Dương Thạc lại rất ca ngợi công phu này. Công pháp này có thuộc tính chí dương, đồng thời lại là công pháp thuộc tính kim. Cho nên nó có tác dụng tham khảo khá lớn đối với việc Dương Thạc tu luyện Cửu Dương Huyền Công tầng sáu, tu thành Cửu Dương Chân Thân thuộc tính kim đấy.
- Các hạ... Các hạ là người phương nào?
Vừa rồi, Lưu Văn Nguyên cảm nhận được rõ ràng, hai bàn tay sắn rắn chắc của mình đã đánh vào người Dương Thạc.
Nhưng ngay cả việc thúc giục chân khí phòng ngự, Dương Thạc cũng không làm!
Tuy hắn không có động tác gì, chỉ dùng thân thể chống lại Chí Dương Thiết Thủ của Lưu Văn Nguyên. Nhưng hai tay của Lưu Văn Nguyên vẫn bị bẻ gãy, mà Dương Thạc lại không hề bị tổn thương chút nào!
Thực lực này mạnh mẽ tới mức nào?
← Ch. 548 | Ch. 550 → |