← Ch.596 | Ch.598 → |
Lam Viễn chỉ tay về phía Dương Thạc, lạnh giọng quát.
- Ta có xứng hay không, không cần ngươi bình phán!
- Ngươi, không có tư cách này!
Đối mặt với Lam Viễn, Dương Thạc vẫn vân đạm phong khinh.
- Không có tư cách?
Khóe miệng Lam Viễn chợt nhếch lên một cái.
Ngay sau đó, Lam Viễn khẽ quay đầu lại, nhìn về phía đám Hư Không Võ Thánh đứng bên trong phi thuyền bên kia, nói:
- Các ngươi, mau ra tay, giúp ta giết chết tên tiểu tử Dương Thạc này. Nữ tử tên Dương Địch kia, cũng không để cho nàng ta rời khỏi! Ngày hôm nay ta muốn để cho bọn chúng nhìn xem, cái gì gọi là thực lực tuyệt đối!
- Ta chính là con trai của Tam Thống lĩnh Vân Lam Phủ Lam Thiên Sơn, làm việc cho ta, tương lai các ngươi trong quân đội Vân Lam Phủ đều có thể nhận được những ưu đãi thật lớn!
Lam Viễn trầm giọng nói.
- Nguyện cống hiến sức lực vì Lam thiếu gia!
Mấy vị Hư Không Võ Thánh kia, ánh mắt rất nhanh lóe lên, trong lòng cân nhắc. Vị thiếu phụ kia là người đầu tiên mở miệng.
Thân hình vừa động, vị thiếu phụ này đã ngăn cản phía sau hai người Dương Thạc, Dương Địch.
- Chúng ta nguyện ý gia nhập Vân Lam Phủ, mệnh lệnh của Lam thiếu gia, chúng ta tự nhiên sẽ nghe theo!
Hai huynh đệ âm sát kia cũng chợt động, bay ra, cùng với Lam Viễn, thiếu phụ kia, đem Dương Thạc, Dương Địch mạnh mẽ bao vây lại.
- Nếu như không gia nhập Vân Lam Phủ, Thiên Thánh Giới này quá mức nguy hiểm... ta không có nắm chắc có thể sinh tồn ở Thiên Thánh Giới. Cho nên... chỉ có thể đắc tội!
Cuối cùng, gã tráng hán hai tay lân giáp kia, thân hình cũng chợt động, ngăn cản phía sau lưng Dương Thạc và Dương Địch.
- Hai người các ngươi thì sao?
Ánh mắt Lam Viễn khẽ chuyển, nhìn về phía Bí Nham và Trương Chân Huyền.
- Hừ! Lam Viễn, muốn Lão Nham ta bán mạng cho ngươi? Mơ tưởng! Chẳng qua, ta thừa nhận, Vân Lam Phủ của ngươi mạnh mẽ, ta đắc tội không nổi. Cho nên lần này đây, ta hai bên cũng đều không giúp! Dương Thạc lão đệ, các ngươi có thể đào thoát được hay không, vẫn là tự mình cầu phúc đi!
Bí Nham liếc mắt nhìn Dương Thạc, nhàn nhạt nói.
Nếu như chỉ có một mình Lam Viễn, cường giả Hư Không Võ Thánh Nhị tinh tuy mạnh, nhưng muốn dùng sức một người lưu lại hai người Dương Thạc, Dương Địch, hiển nhiên là cực kỳ khó khăn. Nhưng mà hiện tại, có thêm bốn cường giả Hư Không Võ Thánh, cùng nhau liên thủ, giờ phút này Bí Nham cũng đã có chút không xem trọng Dương Thạc, Dương Địch nữa.
Về phần Trương Chân Huyền, hắn khẽ liếc nhìn Dương Thạc một cái.
- Dương Thạc lão đệ, lần này, ta cũng không nhúng tay vào!
Trương Chân Huyền cũng giống như Bí Nham, đồng dạng quyết định không nhúng tay vào!
- Chẳng qua, ta khuyên ngươi một câu...
Trương Chân Huyền nói xong, thanh âm thoáng dừng lại.
- Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại nổi lên! Một ít người, nhất thiết phải giết hết toàn bộ mới được. Trương mỗ ta đứng chờ ở nơi này, chém giết xong bọn họ, chúng ta lại cùng nhau lăn lộn Thiên Thánh Giới. Phỏng chừng với thực lực của các ngươi, muốn giết hết đám bọn họ, cũng không cần ta phải ra tay chứ?
Trương Chân Huyền cười nhạt, nói.
Mà bất đồng với Bí Nham chính là, Trương Chân Huyền không ra tay, không phải là bỏi vì cố kỵ Vân Lam Phủ, mà là... tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của hai người Dương Thạc, Dương Địch.
- Đúng vậy!
Dương Thạc lạnh nhạt cười.
- Nhổ cỏ, tất nhiên là phải nhổ tận gốc!
Ánh mắt của Dương Thạc đảo quét lên trên người đám Hư Không Võ Thánh kia:
- Vốn dĩ ta còn nghĩ các ngươi không nhúng tay vào, ta cũng sẽ không động thủ với các ngươi, không định giết người diệt khẩu. Hiện tại các ngươi đã đứng bên phía Lam Viễn rồi, như vậy... ta giết chết các ngươi, trong lòng cũng đỡ ái náy hơn!
Sát ý dày đặc tới cực điểm từ trong thân thể Dương Thạc bắt đầu dâng trào ra, trong phút chốc đã bao phủ toàn bộ mọi người xung quanh...
Lấy thực lực của hai người phải chống lại ước chừng năm cường giả Hư Không Võ Thánh, trong đó còn có một cường giả Hư Không Võ Thánh Nhị tinh, thậm chí còn phải mạnh mẽ giết chết toàn bộ, một người sống cũng không lưu lại?
Lời này nếu như là từ trong miệng của Dương Thạc nói ra, như vậy Lam Viễn bên kia chỉ sợ cũng chỉ cười nhạt một tiếng.
Nhưng mà, lời này lại là từ trong miệng của Trương Chân Huyền nói ra!
Trận xung đột này, tuy rằng Trương Chân Huyền cũng không có ra tay, nhưng mà rất rõ ràng, Trương Chân Huyền chính là đứng bên phía của Dương Thạc và Dương Địch. Hắn không ra tay, cũng không phải là do cố kỵ Vân Lam Phủ, không dám trợ giúp Dương Thạc, mà là... trong mắt của Trương Chân Huyền, Dương Thạc căn bản là không cần hắn phải trợ giúp, liền đủ để đối phó với năm người Lam Viễn rồi.
- Như thế nào có thể?
- Trương Chân Huyền này có phải là bị điên rồi không?
Không đợi Lam Viễn phản ứng, bốn gã Hư Không Võ Thánh đang vây xung quanh Dương Thạc kia, sắc mặt nhất thời hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tuyệt đối là điên rồi!
Liền thậm chí Bí Nham bên này cũng đều mang theo vẻ mặt không thể nào tin nổi nhìn chằm chằm Trương Chân Huyền. Hắn cũng tuyệt đối không nghĩ tới, Trương Chân Huyền lại nói ra những lời như vậy.
- Hừ! Hồ ngôn loạn ngữ!
Sắc mặt Lam Viễn cũng sửng sốt một trận, nhưng ngay sau đó, khóe miệng nhếch lên một cái.
- Xem ra các ngươi đã ở trong thế giới hạ cấp lâu lắm rồi, đã quen với việc xưng vương xưng bá! Hôm nay ta liền cho các ngươi biết, cường giả siêu cấp của Thiên Thánh Giới, vốn dĩ không phải là thứ mà các ngươi có thể chống lại! ikienthuc
- Ra tay!
- Cái tên Dương Thạc kia, trực tiếp giết chết!
- Nữ tử Dương Địch kia, bắt sống cho ta! Ta muốn đem nàng ta về Vân Lam Phủ, ngày ngày chà đạp nàng! Biến nàng thành nữ nô của Lam Viễn ta, chịu sự ước thúc của Vân Lam Phủ! Để cho nàng muốn sống không được, muốn chết không xong! Chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên trong Vân Lam Phủ, sinh con đẻ cái cho Lam Viễn ta! Sinh ra những hậu đại có thiên phú siêu tuyệt!
Trong miệng quát khẽ một tiếng, Lam Viễn vung tay lên một cái, ra lệnh cho bốn vị Hư Không Võ Thánh.
- Giết!
- Dương Thạc, đừng oán chúng ta!
Bốn bị Hư Không Võ Thánh này sớm đã quyết định sẽ đi theo Lam Viễn, giờ phút này Lam Viễn ra mệnh lệnh, bốn người này cơ hồ là không chút do dự, lập tức ra tay!
Nàng thiếu phụ chừng hơn ba mươi tuổi kia, trong tay xuất hiện một kiện Pháp khí thất luyện, phốc một tiếng, hướng về phía Dương Địch quấn quanh tới. Hiển nhiên là nàng muốn chế trụ Dương Địch, không cho Dương Địch có cơ hội đào thoát. Mà tráng hán hai tay có lân giáp, và hai hung đệ sắc mặt âm sát kia thì lại rất nhanh phóng lên, nhất tề hướng về phía Dương Thạc tấn công tới.
Ầm ầm!
Gã tráng hán hai tay lân giáp kia trực tiếp dùng hai nắm đấm đánh mạnh về phía lưng của Dương Thạc.
Mà hai huynh đệ âm sát, thì lại là phốc phốc hai tiếng, đều tự rút ra đoản đao, đoản kiếm, dùng một góc độ xảo quyệt đến tận cùng, hướng về phía thân thể của Dương Thạc hung hăng đâm tới. Bên trên đoản đao, đoản kiếm trong tay hai huynh đệ âm sát này đều toát ra quang mang u lam sắc nhàn nhạt, hiển nhiên là mang theo những loại độc vật kịch độc cực kỳ lợi hại.
- Thần quyền của ta, cho dù là Thần khải Lục cấp cũng có thể dễ dàng đánh vỡ!
- Binh khí trong tay hai huynh đệ chúng ta, tuy rằng cũng chỉ có Lục cấp, khó có thể phá vỡ sự phòng ngự của cường giả Hư Không Võ Thánh, nhưng mà trên đó ẩn chứa kịch độc siêu cường của thế giới chúng ta, chỉ cần có thể làm xước làn da một chút thôi, liền có thể khiến cho một cường giả Hư Không Võ Thánh hoàn toàn độc chết, không có khả năng cứu chữa!
- Chết đi!
Ba gã Hư Không Võ Thánh này phảng phất như đã nhìn thấy cảnh Dương Thạc ngã xuống chết đi!
Mà Dương Thạc giờ phút này, cũng căn bản... không cần phải trốn!
Phanh!
Keng keng! Keng keng!
Một thanh âm bạo vang, sau đó là hai thanh âm kim loại va chạm giòn vang chợt truyền ra.
- Chuyện gì xảy ra? Thần quyền của ta không ngờ lại không thể tổn thương được tên tiểu tử này? Lực phòng ngự của hắn như thế nào lại mạnh mẽ như vậy?
Lực phản chấn cường đại trực tiếp đem gã tráng hán hai tay phủ lân giáp kia đẩy văng ra ngoài. Hắn chỉ cảm thấy hai cánh tay tê dại, sắc mặt nhất thời đại biến, thần tình không thể nào tin nổi.
Đồng dạng khiếp sợ, còn có hai huynh đệ âm sát kia nữa. Đoản đao, đoản kiếm sắc bén trong tay bọn họ trong chớp mắt ngay khi tiếp xúc với thân thể của Dương Thạc, không ngờ... nhất tề gãy làm đôi!
Thân hình của Dương Thạc thậm chí ngay cả một vết xước nhỏ nhất cũng đều không có!
- Chút xíu công kích đó cũng muốn làm bị thương ta? Lam Viễn, chiến lực Nhất tinh không làm gì được Dương Thạc ta cả! Liền để ta xem một chút, thực lực cường giả Nhị tinh của ngươi là thế nào đi!
Đối với công kích của ba vị Hư Không Võ Thánh này, Dương Thạc căn bản là chẳng thèm để ý tới, thân hình vừa động, đã cấp tốc phóng vọt tới phía Lam Viễn.
Oanh! Oanh!
Hai tay nắm lại, đánh thẳng lên ngực của Lam Viễn!
- Tiểu tử, ngươi là muốn chết!
Hai tay Lam Viễn bắn ra, hai thanh tiêm trùy màu xanh nhạt nhanh như tia chớp đánh một vòng, tránh thoát khỏi công kích của Dương Thạc, vòng qua sau lưng của hắn. Phốc một tiếng, hai cái tiêm trùy đã mạnh mẽ đâm thẳng vào sau lưng của Dương Thạc. Trong đó một thanh thì đâm thẳng vào sau hậu tâm của Dương Thạc, mà cái còn lại thì đâm thẳng vào chỗ Thần hồn sau đầu của Dương Thạc.
Keng! Keng!
Hai thanh âm thanh thúy vang lên, hai cái tiêm trùy của Lam Viễn cũng bị chấn văng ra!
- Như thế nào có thể?
Sắc mặt Lam Viễn đại biến.
Bản thân hai thanh tiêm trùy của hắn chính là cấp bậc Thần binh Thất cấp đỉnh phong, những loại Thần khải Thất cấp bình thường cũng đều có thể dễ dàng xuyên thấu. Loại vũ khí như thế, giá trị còn cao hơn loại Pháp khí phòng ngự cùng giai, thế nhưng lại... căn bản không thương tổn nổi Dương Thạc!
- Cút đi!
Cùng lúc hai thanh tiêm trùy của Lam Viễn bị chấn văng ra, thân hình Dương Thạc khẽ chuyển, đùi phải như thanh đại côn, hung hăng đánh thẳng lên trên ngực của Lam Viễn.
Khoảng cách gần như vậy, Lam Viễn cho dù tổng hợp thực lực mạnh hơn một chút, cũng căn bản không thể nào né tránh được công kích của Dương Thạc!
Phanh!
Một thanh âm trầm đục vang lên.
Bộ áo giáp dày nặng trên người của Lam Viễn không ngờ không chút trì hoãn nào, phần ngực trực tiếp lõm xuống một mảnh thật lớn. Xương cốt trước ngực của Lam Viễn rắc rắc mấy cái, nhất thời gãy nát. Nội tạng bị chấn động mạnh mẽ, gần như là hoàn toàn bị chấn nát ra. Lam Viễn khẽ há miệng, một ngụm máu tươi đã sớm phun ra, thân thể thẳng tắp bay ngược về phía sau...
- Như thế nào có thể?
Hai mắt Lam Viễn trừng lớn.
Vù!
Tốc độ Dương Thạc nhanh hơn, giống như tia chớp phóng vọt tới trước mặt của Lam Viễn, thân hình thẳng tắp hướng về phía Lam Viễn đụng thẳng tới.
Phanh phanh phanh!
Thanh âm không ngừng bạo vang, thân thể Lam Viễn gần như là bị đánh ra thành từng đoàn thịt nát.
Vù!
Nhanh như tia chớp lao ra ngoài, thân thể Lam Viễn mấp máy một trận, ca ca rung động, huyết nhục diễn hóa, ngưng tụ trở lại thành thân thể đầy đủ. Sắc mặt lúc này đã là lúc xanh lúc trắng!
- Đi chết đi! Chết đi cho ta!
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
Hai thanh tiêm trùy trong tay của Lam Viễn không ngừng lao ra, tốc độ công kích nhanh như tia chớp, không ngừng đâm loạn lên trên cổ họng, mi tâm, ngực, bụng... các vị trí yếu hại trên người của Dương Thạc. Dương Thạc căn bản là không thèm né tránh công kích của nó, thanh âm thanh thúy không ngừng vang lên. Chỉ có điều, những cái công kích này, thậm chí ngay cả lớp da bên ngoài thân thể của Dương Thạc cũng không thể nào công phá nổi. Hai thanh tiêm trùy Thần binh Thất cấp đỉnh phong thành danh của Lam Viễn, ở trước mặt của Dương Thạc, phảng phất giống như là hai thanh gỗ bình thường vậy, chẳng có chút tác dụng nào.
Vù vù vù!
Thân hình của Dương Thạc cũng liên tiếp lóe lên.
Oanh! Oanh! Oanh!
Dương Thạc không ngừng cấp tốc xuất quyền xuất cước, hung hăng đánh thẳng lên trên người của Lam Viễn. Mỗi một lần công kích cũng đều tạo thành thương tổn thật lớn đối với Lam Viễn. Một thân khải giáp cấp bậc Thần binh Thất cấp của Lam Viễn, ở trước mặt của Dương Thạc thật giống như là giấy vậy, căn bản là không hề có nửa điểm hiệu quả phòng hộ, chỉ cần một cú va chạm, liền trực tiếp vỡ tan.
- Cái này... sao có thể?
Dương Thạc cùng với Lam Viễn ẩu đả, kình khí tung hoành, mà đám người bốn vị Hư Không Võ Thánh kia, cơ hồ là không có khả năng nhúng tay vào. Mắt thấy Lam Viễn cảnh giới Hư Không Võ Thánh Nhị tinh cùng với Dương Thạc đánh nhau, lại tuyệt đối rơi vào hạ phong, những người này, bao gồm cả Bí Nham ở bên kia nữa, cũng đều trừng lớn cặp mắt, không thể nào tin nổi.
Mới tiến vào Thiên Thánh Giới, đã có được chiến lực Hư Không Võ Thánh Nhị tinh?
Loại tình huống này, cho dù là toàn bộ Thiên Thánh Giới, trong thời gian ức vạn năm trời, trong số các cường giả Hư Không Võ Thánh ở thế giới đẳng cấp thấp tiến vào Thiên Thánh Giới, cơ bản đều là đếm trên đầu ngón tay!
Nhiều khả năng nhất cũng chỉ có những cường giả Hư Không Võ Thánh, sau khi đạt tới cảnh giới Hư Không Võ Thánh không lập tức tiến vào Thiên Thánh Giới, mà lưu lại thế giới đẳng cấp thấp kia thêm mấy ngàn, mấy vạn năm, từ từ tích lũy đầy đủ thực lực, mới đi vào Thiên Thánh Giới, lập tức đột phá. Dưới loại tình huống này mới miễn cưỡng có thể có được chiến lực tương đương với cường giả Hư Không Võ Thánh Nhị tinh!
Nhưng mà Dương Thạc hiện tại, nhìn bộ dáng tựa hồ nhiều lắm cũng chỉ mới ba mươi tuổi mà thôi! Hiển nhiên là không có khả năng sau khi đạt đến cảnh giới Hư Không Võ Thánh lại lưu lại thế giới đẳng cấp thấp thời gian ngàn vạn năm, tích lũy đầy đủ thực lực...
Dưới loại tình huống này, Dương Thạc không ngờ có thể đem Lam Viễn hung hăng ngăn chặn, đủ để thấy được sự khủng bố của Dương Thạc!
- Hỗn đản!
- Dương Thạc, nếu không phải Bí pháp công kích Thần hồn của ta vừa rồi mới dùng qua, hiện tại ngươi đã sớm là một cỗ thi thể rồi!
Lam Viễn bị Dương Thạc áp chế, cũng là rống giận liên tục.
Đại Hải Áo Nghĩa của hắn đã đạt đến bốn thành, lĩnh ngộ ra được Bí pháp công kích Thần hồn, nhưng mà lúc trước diễn trò ở trước mặt của mọi người, đã sử dụng qua với Đồ Hàng, hiện tại căn bản là không thể tiếp tục sử dụng nữa.
- Mà so đấu về thân thể, Lam Viễn vốn dĩ không phải là đối thủ của Dương Thạc!
- Đi!
Nếu tiếp tục chiến đấu, căn bản không có bất cứ ưu đãi gì. Thân hình Lam Viễn vừa động, không ngờ đã nhanh chóng lùi về phía sau!
- Xông lên! Đều xông lên hết cho ta! Các ngươi mau mau ngăn cản tên tiểu tử này lại!
Thân hình Lam Viễn nhanh như tia chớp, phốc một tiếng liền phóng vào bên trong chiếc phi thuyền của chính mình. Kiện Pháp khí phi thuyền kia răng rắc một tiếng, cánh cửa đóng lại, đem Lam Viễn bảo hộ ở bên trong.
- Bây giờ đi đã muộn rồi!
Cũng ngay sau đó, thân thể Dương Thạc thẳng tắp hướng về phía chiếc Pháp khí phi thuyền kia đánh thẳng tới.
Răng rắc răng rắc!
Thanh âm vỡ tung vang lên, kiện Pháp khí phi thuyền kia nhất thời bị Dương Thạc mạnh mẽ đụng ra một cái lỗ thủng thật lớn, giống như là được chế tạo bởi loại gỗ mềm mại vậy, căn bản là không có nửa phần tác dụng phòng hộ.
- Không xong!
Sắc mặt Lam Viễn đại biến, thân hình chợt động, phốc một tiếng từ trong xác chiếc phi thuyền bắn vọt ra ngoài, hướng về phía chân trời mà bay thẳng đi.
Vù!
Mà cũng ngay trong lúc này, Dương Thạc cũng từ bên trong phi thuyền lao thẳng ra, trong mắt chợt lóe quang mang, hướng về phía sau đầu của Lam Viễn phóng vọt tới. Chỉ trong nháy mắt, tia quang mang nhàn nhạt này đã bắn vào phía sau ót của Lam Viễn.
Bác Ly Bí Pháp!
Oanh!
Thân thể Lam Viễn nhất thời ngưng trệ lại, một đoàn hư ảnh Thần hồn thuần một màu trắng gần như thực chất từ bên trong thân thể của hắn trực tiếp bị phân tách ra!
- Đây là loại Bí pháp gì?
← Ch. 596 | Ch. 598 → |