← Ch.1005 | Ch.1007 → |
"Phụ thân!"
Minh vương thái tử lắc đầu, thầm nghĩ: "Không biết tại sao, mình là thường cảm thấy tên tiểu tử này dường như còn có lá bài nào khác. Lần thách chiến này, không đơn giản như bề ngoài của nó"
Nếu là trước kia, Minh vương thái tử ắt sẽ vô cùng hân hoan trước kết luận này của phụ thân. Nhưng giờ, Minh vương thái tử lại đứng đối diện với Minh tông tông chủ.
Vực sâu bi thương không phải là lần đầu tiên Minh vương thái tử gặp mặt Phương Vân, trước đó, cùng từng gặp qua một số lần, giờ nghĩ lại, cường giả thần bí xuất hiện trong thế giới Minh vương cướp đi Hư không quả thực, khí tức trên người hắn có vài phần giống Phương Vân.
Minh vương thái tử khá nghi ngờ, người cướp Hư không quả thực do tâm tạng bảy đời Minh vương hóa thành chính là Quán quân hầu Đại Chu này Phương Vân.
Với tính cách của Phương Vân, vốn không nghĩ đến những điều này, nhưng vào phút cuối cùng, khi Phương Vân bộc phát ra sức mạnh kinh thiên, đối phó với tà vật cường đại đó, Minh vương thái tử đột nhiên tỉnh ngộ ra.
Đặc biệt là, vào phút cuối cùng, khi mà mọi người sắp bị hủy diệt, chợt thánh kiếm Vạn lí xuất hiện, Minh vương thái tử càng hiểu rõ hơn, sự coi thường Phương Vân đã hoàn toàn biến mất.
Trên người con người trẻ tuổi hơn cả mình này, Minh vương thái tử đã cảm thấy một khí vận dị thường, bồng bột!
Khi một người đối diện với cục diện sinh tử, nhưng lại có thể gặp dữ hóa lành, tìm được đường sống trước cái chết, khi đó là trùng hợp, mà cũng là may mắn!
Nhưng nếu hết lần này tới lần khác thoát được thì không còn là ngẫu nhiên và trùng hợp nữa.
Đó đã biến thành may mắn rồi, chỉ có khí vận cường đại mới có thể hết lần này đến lần khác gặp dữ hóa lành.
Không hề nghi ngờ gì, trên người Quán quân hầu trẻ tuổi tên là Phương Vân này có một khí vận cường đại!
"Giờ nghĩ lại, thế giới Minh vương, khi cái người đó đoạt Hư không quả thực đi, không gian chi lực thi triển ra có nhiều điểm giống nhau đến kỳ lạ. Vốn ta tưởng rằng, đó là cường giả thần bí nào, nhưng từ sau lần đó, không truyền ra người nào có được Hư không quả thực. Nay nghĩ lại chắc chắn là giả dạng rồi"
Minh vương thái tử không hề biểu hiện ra mặt, nhưng trong đồng tử, hung quang sáng lên: "Phương Vân à Phương Vân! Nếu người đó đúng là ngươi, thì ngươi đúng là phạm phải tội chết rồi!"
Nếu sự thực đúng như vậy, thì đoán về trước nữa, Minh vương thái tử thậm chí còn nhớ đến chuyện hàng mấy năm trước, lần đột nhập vào chiến trường thượng cổ. Sơn mạch đó vị đổ, khiến quả trứng Tà thần mà Kế Mông thủ hộ, trong trận đấu, chợt bị người ta hút sạch trở nên rỗng không. Nay nhờ lại trong danh sách thủ hạ mà thập tam thái tử Lưu Triết mang theo có Phương Vân.
"Tà thần chi mệnh... Hư không quả thực... Lại có Minh vương đại bi phong... Nếu để ta điều tra ra là ngươi, Phương Vân, người chết chắc rồi!"
Minh vương thái tử chợt có ột ý nghĩ hung hãn, tay phải ẩn trong ống tay áo cũng nắm chặt, phát ra tiếng rắc rắc.
Minh tông tông tông chủ không hề chủ ý đến động thái này của Minh vương thái tử, chỉ cho rằng, năng lực Phương Vân thể hiện ra quá mạnh, khiến hắn có tâm lý ghen tỵ.
"Minh nhi, ta biết con nghĩ gì, nhưng, sự ghen tỵ của con, đúng là nên thu lại. Minh tông chúng ta đúng là bị kiếm tông đả áp, nhưng trong lòng, xưa nay đều là cường giả không hơn không kém. Nếu con ghét tức hận hắn, thì hãy dùng thực lực của con, đường đường chính chính đi đánh bại hắn. Minh tông chắc chắn sẽ là của con, sau này mọi thứ của ta sẽ truyền lại cho con, ta hi vọng con không làm ta thất vọng!" Minh tông tông chủ trịnh trọng nói.
"Vâng thưa phụ thân,con sẽ không khiến người thất vọng đâu" Minh vương thái tử cúi đầu, vô cùng cung kính, lần đầu tiên hắn không có ý nói với phụ thân những gì hắn thực sự nghĩ trong lòng.
"Điên rồi, điên thật rồi! Cả nhà họ Phương đều điên hết rồi! Phương Vân này, rốt cuộc đang nghĩ cái gì! Thách chiến cả liên minh ma đạo sao? Hắn điên rồi chắc? Chẳng nhẽ bình thường Phương Dẫn dạy hắn như thế sao?"
Doanh hoang xa xôi ngoài hải ngoại, Doanh hoàng giận dữ ghê gớm, dường như mọi thứ trong phòng đều bị chân khí cuồng bạo của hắn đập thành mảnh vụn, một khí tức giận dữ di chuyển trong không trung.
"Phụ hoàng bớt giận, có lẽ, Phương Vân đang giương đông kích tây, có dụng ý khác, cũng không nói chắc được đâu!" Trong phòng, thái tử Doanh hoàng cung kính nói.
"Giương đông kích tây! Giờ cả thiên hạ đều chấn động vì chuyện này. Ngươi thấy hắn còn muốn kích cái gì! Đồ ngu xuẩn, uống phí sự chờ đợi của ta vào ngươi. Hắn lại làm ra cho ta một thứ thế này đây!!"
Nghĩ đến lại tức, cơ thể Doanh hoàng lại cuộn lên một sóng chân khí thiêu đốt cuồng bạo. Doanh hoàng thái tử bị đập văng ra một góc tường. Thế nhưng hắn lại bò dậy, quẹt vết máu trên miệng đi, quỳ sụp đó như không có chuyện gì.
Thấy thái tử bị thương, cơn thịnh nộ trong lòng Doanh hoàng vơi đi phần nào, phủ tay áo nói: "Truyền lệnh xuống, toàn lực tìm kiếm tung tích của Phương Vân. Trước khi hắn đến Thiên ngạo phong, nhất định phải tìm thấy hắn. Ta đích thân đi gặp tiểu tử này, hi vọng còn cơ hội bảo hắn quay đầu! Nếu không thật đáng hận! Một Phương Vân chết không tiếc, nhưng lại làm hỏng kế hoạch cửu châu công chủ của ta!"
Doanh hoàng ra lệnh, vô số võ sĩ Doanh hoang lần lượt đi vào trong Trung thổ.
"Ha ha ha... Tiểu tử, bản tọa phải nhìn lại ngươi rồi! Thách chiến Đế ma tông? Gan lắm, giỏi lắm! Trần Bá Tiên ta phục ngươi rồi!"
Đây là một nơi sâu xa Minh hải Bắc bộ.
"Hay lắm, không ngờ thời cận cổ, ngoài Lưu Sủy ra, còn có nhân vật kinh thế hạng này. Có những nhân vật này bầu bạn, thời cận cổ không còn cô độc nữa!"
Đây là một nơi thâm sơn cùng cốc bí mật, có một cường giả tuyệt thế đang ngẩng mặt lên trời cười.
"Hay cho một Phương Vân! Lão phu coi thường ngươi rồi. Không ngờ, tử thủy thiên hạ này lại có thể bị ngươi khuấy lên. Trận chiến trên đỉnh Thiên ngạo, lão phu sẽ mong chờ đấy" Đây là tông chủ tông phải trên đại địa thần châu.
Thế nhưng không chỉ có những người này quan tâm tới chiến thư của Phương Vân.
Lục Vũ, Phong Thái Thương, Quân Niệm Sinh, Lý Ất Huyền, Sở Tri... Tất cả những người có quan hệ với Phương Vân, đồng bối cận cổ, đều bị chiến thư này thu hút.
"Phương Vân, ta không biết ngươi xuất phát từ suy tính và mục đích gì, trận chiến này, ngươi tuyệt đối không thể bại! Nếu không ta và tiểu muội tuyệt đối sẽ không có cách nào tha thứ cho ngươi!"
"Phương Vân?! Không ngờ bước chân ngươi đã nhanh tới mức này. Thiên ngạo phong, ta nhất định sẽ đi. Trong Vô lượng ma vực, ta còn nợ ngươi một ân tình, hi vọng ngươi cho ta cơ hội để trả!"
"Quán quân hầu Đại Chu? Tại sao ta lại không hề có ấn tượng với hắn! Thì ra thế giới này, trong đồng bối, còn có người mạnh hơn Quân Niệm Sinh ta! Nghịch thiên hơn! Khà!"
"Nếu công tử biết chuyện này sẽ cảm thấy thế nào? A di đà phật!"
Dưới bầu trời u ám, có một người thanh niên trẻ tuổi, đứng ngửa cổ lên trời suy tư.
Thế nhưng, khi ánh mắt của mọi ngời đều đổ dòn vào trận chiến trên Thiên ngạo phong giữa Phương Vân à Huyết ma tông chủ, thì không ai ngờ, ngay trong thành Lâm An triều Đại Chu, trong một quán trọ bình thường, có ba lão nhân gầy gò ngồi lại với nhau, trầm mặc quan sát.
Hỗn độn lão tổ và Thái tố tam tổ tìm tung tích của Tam đại thiên cơ tiên sinh đã một thời gian. Thế nhưng không ai đoán được, Tam tài thiên cơ tiên sinh lại ẩn náu trong một nhà trọ bình thường giữa chốn thành thị phồn hoa này.
"Thương ưng bác quỷ, trận chiến trên Thiên ngạo phong, đúng lúc lắm!" Thiên cơ tiên sinh tĩnh tọa một bên, mạc nhiên nói. Bên cạnh ông, chính là điệp báo Phương Vân sẽ thách chiến liên minh ma đạo. Cho dù có được đại thiên cơ bàn, có thể nhìn thấu thiên hạ, nhưng thứ này dù gì cũng hao tâm thần, nói tương đối, thì tin tức này thực quá dễ dàng thu thập trong giới tông phái.
Ít nhất, về chuyện của Phương Vân, gần như không cần tốn sức, cũng có thể dễ dàng thu thập được.
"Con người trẻ tuổi này, hình như vẫn là khách quý của Tụ bảo các chúng ta, nhưng không ngờ, hắn lại nhanh chóng có thể thách chiến võ giả Địa hồn cảnh giới nhanh như vậy"
Ngụy cơ tiên sinh điềm nhiên nói, gương mặt không chút cảm xúc, hoàn toàn không nhìn ra tâm lý gì.
"Hừ! Quái tượng hiển thị là Thương ưng bác thố, thương ưng chi lực, có thể nghiền đá xẻ cây. Thằng nhóc này e là tự tìm diệt vong, sinh cơ yếu ớt rồi!" Hằng cơ tiên sinh nói không hề khách khí.
"Sư đệ, điều này thì đệ sai rồi. Thương ưng bác thố, tuy là chớp mắt,dĩ cường lăng nhược, chính là dùng vuốt vồ tới. Nhưng sư đệ quên rồi sao, con thỏ cũng có tam bác chi lực, có thể giết ưng. Trận chiến này, không hề đơn giản như vậy đâu"
Tam tiên sinh chi đạo, thần quỷ mạc tàng Tỏa cơ tiên sinh nói, trong lời nói còn để lộ ra ẩn ý khác.
Trong thiên địa tào vật, thương ưng liệt thố, đói nên bắt ăn chính là lý thường. Nhưng trong những con thỏ, thường cũng có một số có thể nằm phục xuống. Ngay trước khi chim ưng chạm đất thì nhảy bật lên. Sức bật này có thể làm gãy xương con chim ưng, cắm thẳng vào nội tạng.
"Cho dù kết quả trận Thiên ngạo thế nào, thì việc thách chiến diễn ra rất đúng lúc. Nhất sư đệ, đệ nghiên cứu số lý rõ nhất, thiên địa đại biến, còn bao lâu nữa mới tới?" Số cơ tiên sinh nói.
"Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ba tháng sau, cùng là khi dư ba cuối cùng đến, đến lúc đó, đaọhành, khí số hơn một nghìn năm của triều Đại Chu sẽ tán tận. Khắp thiên hạ, sẽ có một cuộc chinh phạt thực sự!"
Xu cơ tiên sinh nói, dường như rất chắc chắn về con số này.
"Vương triều thay thế, quần hổ phệ phong. Có sự khuấy động này của Phương Vân, sự chú ý của mọi người đều hướng lên Thiên ngạo phong, sẽ không ai chú ý đến kiếp số của trận đấu này. Như vậy, cũng ít đi nhiều biến số! Sư tôn còn là thiên cơ diệu toán, không hề có di sách đâu!"
Một loạt tiếng thở dài, ba vị lão nhân rũ mày, tinh mang trong mắt tận kiệm.
Cửu châu dưới đất, thương khung phía trên, hơn một nghìn năm Đại Chu, trường hà hạo khí do sự chính trực của hàng tỷ vạn sỹ tử trong thiên hạ hình thành, cùng với dòng chảy thời gian, đang dần mỏng đi. Hơn nữachính khí hạo nhiên hàng nghìn năm bất biến, xuyên qua kinh thành cũng đang rời khỏi hoàng chung.
Nếu không phải trong thái miếu phía Tây bắc hoàng cung luôn có một sự níu giữ lớn mạnh, thì trường hà hạo khí giúp thiên hạ này phồn vinh sớm đã hoàn toàn rời khỏi hoàng thành Đại Chu rồ
"Tinh di đấu chuyển, càn khôn biến hóa, tất đều có định số. Hoàng tộc vương triều hưng thịnh, chấn hưng nho đạo, vạn vật xướng thịnh, mới có trường hà chính khí dào dạt. Chỉ là mọi thứ phải chăng đang trở về khởi điểm?"
Trong thái miếu không có người, một không gian tĩnh mịch. Một nho sĩ thanh y đứng cô độc trong thái miếu, ngẩng mặt lên trời, mạc nhiên thở dài.
Thế nhưng, cho dù có bao nhiêu người chú ý đến sự thay đổi vương triều, hưng thịnh biến hóa, nhưng đối với một thiếu nữ mà nói, thế giới của cô vĩnh viễn không thay đổi, vĩnh viễn chỉ có một khoảng trống nhỏ hẹp.
Tây nam Đại Chu, trên núi Thiên ma hùng vĩ, một người đàn ông thanh ý khí thế hùng hồn và một thiếu nữ nhỏ ngồi song song bên bờ vách, nhìn ra xa xăm.
Trên đỉnh núi, gió to cuồn cuộn, thổi qua cơ thể thiếu nữ, làm cô thấy rùng mình vì lạnh, cô quay lại nói với người đàn ông thanh y bên cạnh: "Cha, chẳng nhẽ thực sự không có cách nào sao?"
"Thực sự là không có cách nào sao?" Một câu hỏi tu từ bình thường, nhưng lại khiến cho người đàn ông bên cạnh chìm vào trong suy tư, một lần, hai lần, ba lần...
Lần xung kích mệnh tinh mấy tháng trước, hắn đã ra tay một lần rồi. Lần đó, khiến cho quan hệ giữa Liệt thiên tông và Thiên ma tông căng thẳng. Điều này đã vượt quá huy từ của một số thái thượng trưởng lão rồi, nếu còn ra tay một lần nữa ư? Hắn cũng không biết nữa.
Cái danh Hỗn độn lão tổ chấn động thiên hạ. Thời thượng cổ, chỉ kém Kiếm tông tông chủ, còn liên minh ma đạo, lại càng tập trung được những thế lực lớn ma đầu khắp thiên hạ. Thiên ma tông tuy lớn, nhưng cũng không có tư cách chống chọi với mấy thế lực lớn.
Trận chiến Thiên ngao đã truyền đi khắp nơi. Khác với lần mệnh tinh trước, hai bên địch ta lần này vô cùng rõ ràng, giúp bên nào là địch bên đó.
Trong trận chiến này, nếu mình ra tay thì sẽ ra sao?
Thiên ma tông chủ không biết, cõ lẽ hắn sẽ bị sự phản đối trong tông, có lẽ Thiên ma tông sẽ bị diệt vong, cõ lẽ Phương Vân có thể sống sót, nhưng cũng có thể không sống qua được. Hắn không biết nữa!
Là tông chủ một phái, có lúc, không thể chỉ nghĩ đến cảm nghĩ và lợi ích của mình, quan trọng hơn là cả tông phái.
Thiên ma tông chủ trầm mặc hơn.
Trên vách núi, một khoảng vẳng lặng, chỉ có tiếng gió, chỉ có sự tĩnh lặng vô thanh, đối với thiếu nữ mà nói lại là một sự sắc nhọn vô hình khác.
Cảm thấy sự trầm tịch, thế là thiếu nữ hiểu ra, cô khẽ thở dài, cô nói nhỏ: "Cha, nếu con không sống được đến mùa xuân ấm áp năm sau, thì hãy chôn con trên Thiên ngao phong nhé. Con muốn ở đó, cùng hắn ngắm đoạn hồng mãn sơn...
Người đàn ông thanh y rùng mình, chợt cảm thấy mũi cay cay, trong lòng như bị châm một mũi kim, đau đớn vô cùng, hắn quay mặt lại. Trong tiếng gió rít, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ.
"Con à, cha hứa với con..."
← Ch. 1005 | Ch. 1007 → |