← Ch.0165 | Ch.0167 → |
- Công chúa Sa Sa, tên họ Vu này cứ giao cho ta!
Đặc biệt là thiếu gia Tạp Đức. Hình như gia hỏa này và hắn có mối thù đoạt vợ vậy. A quả thật có phần giống như mối thù đoạt vợ. Cũng bởi vì Vu Nhai, thiếu gia Tạp Đức gần như đã không còn cơ hội tiếp tục theo đuổi Nguyệt Lâm Sa. Mối hận này kéo dài không hết!
- Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta sao? Cút ngay!
Nhưng công chúa Nguyệt Lâm Sa làm sao có thể không có chút khí phách như vậy.
Tạp Đức ngẩn người một lát, vẫn nói:
- Công chúa Sa Sa...
- Ta đã cảnh cáo ngươi, đừng gọi ta là công chúa Sa Sa. Cái tên này, loại người như ngươi không thể gọi được!
Nguyệt Lâm Sa mặt lạnh. Đối với người này, nàng vốn không có thiện tình gì. Sau khi hắn đùa giỡn Vu Tiểu Dạ, nàng càng cảm thấy hắn buồn nôn. Khi còn bé vẫn cảm thấy hắn có thể trở thành nam nhân của mình. Nhưng hiện tại... cút con mẹ nó đi!
- Công chúa Sa Sa, vậy, ta có thể gọi nàng như vậy hay không?
Vu Nhai không biết từ đâu xuất hiện, chẳng biết xấu hổ nói.
Nguyệt Lâm Sa có phần sững sờ. Thoáng cái nàng đã hiểu rõ hắn muốn làm gì. Mặc dù biết là gian kế của hắn, nhưng nàng căn bản cũng không quan tâm. Ly gián thì ly gián, nàng chắc chắn sẽ không bởi vì như vậy mà thỏa hiệp với tên Tạp Đức đáng buồn nôn đứng bên cạnh này.
- Chỉ cần ngươi là nam nô của ta, đương nhiên có thể!
Nguyệt Lâm Sa nở nụ cười quỷ dị nói.
Thoáng cái, Tạp Đức cảm giác máu xông lên tới đỉnh đầu. Hắn rất muốn không quan tâm tới Nguyệt Lâm Sa, cứ thế xông lên. Nhưng hắn lại do dự. Sự do dự này của hắn lại rơi vào trong mắt của Nguyệt Lâm Sa. Ấn tượng về hắn trong lòng nàng lại giảm đi một bậc. Người như vậy không đáng để trọng dụng.
Nếu thích mình, nếu là một nam nhân, vì sao còn phải nhìn sắc mặt của mình?
Công chúa cũng là nữ nhân, cũng muốn có nam nhân đứng ra che gió che mưa cho nàng. Một trượng phu không có dũng khí còn không bằng một nam nô thú vị. Nguyệt Lâm Sa không liếc mắt nhìn hắn thêm một cái nào nữa, chỉ nói:
- Gian kế của ngươi cũng không được tốt đâu.
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái, đồng thời cũng khinh bỉ Tạp Đức. Đúng như lời học sinh học viện Bắc Đấu nói, đế quốc Ma Pháp có vài nam tử quý tộc thật sự giống như đàn bà. Ngươi xông lên đi. Cho dù lão tử dùng tới ám ảnh chặn giết cũng phải diệt ngươi trước.
Tạp Đức không biết bởi vì hắn suy tính quá nhiều mà thoát được một tai kiếp. Nhìn Nguyệt Lâm Sa lao ra, hắn lại điên cuồng đuổi theo, tính đi theo nàng giết chết Vu Nhai. Chỉ có điều hắn làm như vậy càng có vẻ vướng chân vướng tay người khác.
Cuối cùng, Ngọc Vấn Hiền đến. Trận hỗn chiến bắt đầu. Vu Nhai không ngừng tìm kiếm cơ hội chạy trốn. Nguyệt Lâm Sa phòng vệ quá chặt. Cho dù hắn dùng bất kỳ lời nói kích bác nào cũng không có tác dụng, không thể khiến vị công chúa này tức giận. Hắn có thể ở dưới tay nàng kiên trì lâu như vậy đã là tốt rồi. Nhiều lần hắn đã dùng tới thuật ám ảnh chặn giết. Chỉ có điều bởi vì đang ở trên không trung, sức gió rất mạnh, nhìn không được rõ ràng.
- Huyền Binh vô địch, bách chiến bách thắng!
Trong giây lát, một đợt sóng âm đánh vào trong tai hắn và cả đám người Ngọc Vấn Hiền. Tinh thần bọn họ chấn động mạnh. Lại chợt nghe:
- Huyền Binh vô địch, bách chiến bách thắng; Huyền Binh vô địch, bách chiến bách thắng; Huyền Binh vô địch...
- Đây là cái gì?
- Đây là chiến tướng khí, là chiến tướng khí của đế quốc Huyền Binh chúng ta. Vu Nhai huynh đệ, xông lên, chúng ta yểm hộ cho ngươi!
Ngọc Vấn Hiền cúi đầu khẽ truyền tiếng nói của mình vào trong tai Vu Nhai. Trong nháy mắt không ngờ đã không còn cảm giác nho nhã như trước đây nữa.
Tinh thần Vu Nhai cũng chấn động theo. Một cảm giác kỳ lại dần sinh sôi ở trong lòng hắn. Dường như trong cơ thể có thêm lực lượng gì đó. Cảm giác này thật kỳ diệu. Dường như hắn bị người ta dùng ma pháp tăng cường lực lượng vậy!
- Chiến tướng khí, ngăn cản bọn họ!
Tâm thần bị Nguyệt Lâm Sa ảnh hưởng, kinh hãi nói.
- Hừ, chúng ta chỉ đang hô khẩu lệnh. Chúng ta cũng không phát động công kích gì đối với các ngươi. Ra tay sao? Có thể. Ngày hôm nay cho dù lão nương liều cái mạng này cũng phải tiêu diệt tất cả học sinh học viện tổng hợp Cổ Ma các ngươi không còn một mống!
Dương lão sư đột nhiên nổi giận quát.
Đúng vậy. Bọn họ chỉ đang hô khẩu lệnh mà thôi, cũng không phát động công kích. Chỉ có điều loại khẩu lệnh này lại có phần không giống với khẩu hiệu.
- Có bản lĩnh các ngươi cũng kêu theo chúng ta?
Dương lão sư cười lạnh nói:
- Nếu như các ngươi dám ra tay, phá hỏng quy định giao lưu đã tạo dựng từ trước, xem như các ngươi lựa chọn chiến tranh. Người tổ chức là vương quốc Lạc Thiên này cũng phải gánh một phần trách nhiệm!
Khóe miệng quốc vương Lôi Khắc Tư giật giật vài cái. Hắn đương nhiên cũng biết đây là khẩu lệnh. Chỉ có điều không quan tâm là ở chỗ nào, cũng không người nào xem loại chiến tướng khí này trở thành khẩu lệnh. Phải biết rằng, cho dù ở trên chiến trường, chiến tướng khí chính là lực lượng do các binh lính tập hợp lại dùng để đối phó với ma pháp với phạm vi lớn. Chỉ có điều, tướng khí vốn chính là do thứ còn huyền bí hơn huyền tạo thành. Nó đồng thời cũng có thể nói thành khẩu lệnh.
Tiếng của Dương lão sư khá lớn. Vu Nhai ở phía trên cũng nghe được. Ấn tượng của hắn đối với nàng lại thay đổi.
Không chỉ một mình Vu Nhai nghe được, ngay cả một nam tử ở một nơi trong cung đình cũng nghe được. Chỉ thấy hắn vỗ đùi, sau đó lao ra ngoài. Mà mười mấy giây sau, một âm thanh càng điên cuồng hơn truyền đến:
- Huyền Binh vô địch, bách chiến bách thắng!
Âm thanh càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn...
Đám ma pháp sư phía trên nghe được, trong lòng quả thực như giống như có kiến bò. Ma pháp của bọn họ bắt đầu có phần không ổn định. Tâm chí Tạp Đức là yếu nhất, trở thành người đầu tiên không chịu nổi hét lên:
- Các ngươi làm gì vậy? Quốc vương Lạc Thiên, ngươi đang gây sự với đế quốc Ma Pháp ta sao?
- A, hóa ra các ngươi là đế quốc Ma Pháp. Ta còn tưởng là ma pháp sư ở nơi hoang dã nào chạy ra chứ!
Dương lão sư cười nói:
- Thật không nghĩ tới người của đế quốc Ma Pháp lại chạy tới vương cung Lạc Thiên ngăn cản, đòi giết học sinh đế quốc Huyền Binh ta. Làm vậy rõ ràng là không coi trọng vương quốc Lạc Thiên.
Âm thanh càng lớn hơn nữa. Thật không biết Dương lão sư làm sao có thể phát ra âm thanh như vậy.
Nghe nói như thế, người của đế quốc Ma Pháp đều ngây người. Ánh mắt bọn họ nhìn sang Tạp Đức giống như nhìn một kẻ điên. Loại tranh đấu này dù thế nào đi nữa rõ ràng cũng thuộc về ám đấu. Ngươi ở trước mặt bao nhiêu người, công khai thân phận chính là ngươi vô lý trước. Ngươi cho dù có là bá chủ đại lục, cũng phải cần tới mặt mũi.
Lại nói, đế quốc Ma Pháp vẫn luôn quảng cáo rùm beng bọn họ là quý tộc chân chính.
Sắc mặt quốc vương Lôi Khắc Tư rất khó nhìn. Sắc mặt cao thủ siêu cấp rất khó coi. Sắc mặt đệ nhất thân vương Lôi Khắc Thư lại càng khó coi.
- Huyền Binh vô địch, bách chiến bách thắng!
← Ch. 0165 | Ch. 0167 → |