Vay nóng Tinvay

Truyện:Đan Thần - Chương 0193

Đan Thần
Trọn bộ 1047 chương
Chương 0193: Thiên Vương lão tử đến cũng không dùng được
0.00
(0 votes)


Chương (1-1047)

Siêu sale Shopee


- Hỗn trướng, bệ hạ ở chỗ này, ai dám tùy tiện điều động quân đội, còn không đi xuống tra ra rõ ràng lại đến hồi báo.

Tô Liệt giận dữ mắng mỏ trưởng lão kia.

Sắc mặt Hoàng đế cũng trầm xuống, trực tiếp nhìn qua Đại tướng quân cấm vệ quân Chu Hằng bên người quát:

- Lập tức phái người xuống xem một chút là xảy ra chuyện gì, là người nào dám tùy ý xằng bậy, nếu như người nào chống lại giết chết bất luận tội.

Nghe Hoàng đế nói như vậy, không ít người chung quanh đều nhẹ nhàng thở ra, bọn họ là thế lực cùng môn phái quan hệ vô cùng mật thiết với Vân Đan Tông, nếu như Hoàng đế có ý diệt Vân Đan Tông, bọn hắn khẳng định cũng sẽ chịu liên quan.

Như một ít người đơn thuần đến chúc mừng thì không sao, mà trưởng lão Phong Vân Kiếm Tông Vân Nguyệt Thiên, Thánh nữ Nguyên Thủy Ma Tông thì không có chút phản ứng nào, đối với đại điển này đột nhiên phát sinh biến cố cực lớn làm như không thấy, im lặng uống trà, tinh tế thưởng thức.

Rất nhiều người tới tham gia chúc mừng cũng rất ngạc nhiên, rốt cuộc là ai, cũng dám ở ngày Vân Đan Tông tổ chức đại điển náo chiêu thức ấy. Vân Đan Tông cũng không phải là dễ trêu, huống chi là điều động quân đội, đây không phải là đánh mặt Hoàng đế sao. Ở trong Lam Vân Đế Quốc, Hoàng đế tham gia ăn mừng đại điển, vậy mà có quân đội vây công, đây là cái khái niệm gì.

Chỉ có mấy người, nhất là người trong triều đình, như lão hồ ly Chu Tùng vừa nghe đến quân đội, trong nội tâm đồng thời hiện lên một họ... Trình.

- Không cần điều tra, đó là người đại thiếu mang đến, hôm nay vốn là đại thiếu đến phá quán, một hồi dùng máu tươi của các ngươi nhuộm đỏ lễ mừng này, Tô Liệt, ngươi thấy lễ vật của đại thiếu này như thế nào?

Nhưng vào lúc này, thanh âm Trình Cung đột nhiên vang lên, thanh âm quanh quẩn toàn bộ ngọn núi Vân Đan Tông.

Chu Tùng cùng những trọng thần triều đình vừa nghe đến, quả nhiên là người Trình gia, lập tức đều làm ra biểu lộ quả là thế, trong Lam Vân Đế Quốc, không có mệnh lệnh Hoàng đế còn có thể điều động quân đội, ngoại trừ Trình gia thì không còn nhà thứ hai. Cho dù Lôi gia hoặc là gia tộc khác thật muốn cũng có thể làm được, nhưng tuyệt đối không dám làm như thế.

Nhưng mà hôm nay vội tới Vân Đan Tông ăn mừng, hơn nữa còn có một ít thế lực khác đến từ Lam Vân Đế Quốc cùng Nam Chiêm Bộ Châu, bọn hắn cũng không phải hoàn toàn tinh tường những chuyện này, cả đám đều vô cùng khiếp sợ nhìn về phía tông chủ Vân Đan Tông Tô Liệt.

Thậm chí có người dám ngay tại lúc này đến hô phá quán, này quả thật lớn mật.

Phải biết rằng hiện tại Vân Đan Tông có thể nói là thời điểm thực lực mạnh nhất, không chỉ là người của bọn hắn đều trở về, một ít môn phái và thế lực quan hệ tốt cùng bọn hắn, cũng đều phái người tới.

Đây cũng quá ngưu bức, cũng dám kiêu ngạo như vậy, ở đại điển còn chưa bắt đầu tới tiễn đưa phần hạ lễ này.

Xem tư thế kia của Hoàng đế Lam Vân Đế Quốc, tức giận cũng không kém Tô Liệt. Cũng đúng, đây cũng là đánh vào mặt vị Hoàng đế bệ hạ này, hắn không tức giận mới là lạ.

Đứng đầu Tứ đại hại Lam Vân Đế Quốc, Nam Chiêm Bộ Châu đệ nhất quần là áo lượt đại thiếu quả nhiên không phải hư danh nói chơi, loại thời điểm này cũng dám thay đổi quân đội, trực tiếp đến nện Vân Đan Tông, trên thế giới này còn có chuyện gì mà hắn không dám làm?

...

Sau khi thanh âm Trình Cung vang lên, liền xuất hiện một kỳ im ắng quỷ dị, không có bất kỳ tiếng động, tất cả mọi người nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ. Trong lòng mỗi người đều muốn nghĩ tới ý niệm của mình, nhưng mặc kệ giải được hay không giải được, quen thuộc hay không quen, đều cảm giác Trình đại thiếu lần này quá ngoan độc, vậy mà ở trước khi đại điển bắt đầu chơi chiêu này, đây cũng quá ngưu bức a.

Những người này sợ hãi thán phục, nhưng Tô Liệt, Hoàng đế là phi thường khó chịu.

- Tông chủ, Trình Cung mang người một đường vọt lên, người chúng ta ngăn trở toàn bộ bị hắn quật ngã, mời tông chủ hạ lệnh toàn lực ngăn giết hắn.

Lúc này, mấy trăm mét phía dưới truyền tới thanh âm một vị trưởng lão của Vân Đan Tông.

Không đợi Tô Liệt lên tiếng, Chấp pháp trưởng lão Khương Vĩ Tường ở một bên đã mở miệng nói:

- Tông chủ, hôm nay là lễ lớn của Vân Đan Tông ta, ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng đến chúc mừng, vậy mà ngay tại lúc này còn có người dám tới nháo sự, ý của ta là để cho hắn lên đây, nhìn xem hắn có thể đùa nghịch ra cái dạng gì. Đến lúc đó mới có cách bàn giao cho tất cả tân khách có mặt hôm nay, cũng đừng nghĩ đi khỏi đây, đến lúc đó tin tưởng ai cũng không nói được gì.

- Xem ý tứ của bệ hạ, này nhất định là Trình gia một mình tự ý điều động quân đội, đưa một nhóm người đi lên, có lẽ không cần đến chúng ta xuất đầu, sự tình liền được giải quyết. Hơn nữa nơi này là địa bàn Vân Đan Tông chúng ta, cho dù Trình Tiếu Thiên kia chạy đến, còn có mấy vị Thái thượng trưởng lão trấn áp. Hôm nay nếu như chuyện này không trấn áp Trình Cung trước mặt tất cả mọi người, về sau Vân Đan Tông ta sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, lại để cho các môn phái khác đến chúc mừng xem thường.

Sau khi Khương Vĩ Tường nói xong, lập tức âm thầm truyền âm nói cùng Tô Liệt.

- Vô tri tiểu nhi, ỷ vào thế lực trong nhà liền không biết trời cao đất rộng, hôm nay cũng dám đến Vân Đan Tông ta nháo sự. Bổn tông chủ nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì mà huyết nhuộm Vân Đan Tông ta. Đệ tử Vân Đan Tông nghe lệnh, để hắn đi lên.

Tô Liệt cảm giác Khương Vĩ Tường nói rất có đạo lý, hiện tại mình phải ở trước mặt tất cả tân khách giải quyết chuyện này, mà không phải tập trung lực lượng đánh một trận. Hơn nữa phía dưới có quân đội, cho dù nhân số Vân Đan Tông đông, lực lượng cũng không yếu, nhưng thực phát sinh chiến đấu cùng quân đội, cũng không phải là cử động sáng suốt.

Ngọn núi của Vân Đan Tông cũng không phải quá cao, hơn nữa đường lên cũng đặc biệt tốt, Tô Liệt nói dứt lời không lâu chợt nghe đến một hồi tiếng vó ngựa dồn dập. Sau đó một đội nhân mã xông lên núi, phóng ngựa trực tiếp tiến vào ở trong đại điện, trước nhất đúng là Trình Cung. Sau lưng Trình Cung có Mập mạp, Ba Phong, Trình Trảm... đều đi theo phía sau, khiến người ngoài ý muốn nhất chính là còn có hai Bạch Hùng đi theo phía sau. Phải biết rằng ngoại trừ Đồ Đằng Đế Quốc ra, những người khác muốn hàng phục Yêu thú, khống chế Yêu thú là phi thường khó khăn.

- Lá gan Tiểu tử này cũng quá lớn, hắn muốn làm gì?

- Cái này nhìn thật là náo nhiệt, nhất định sẽ có một hồi sống mái với nhau, hiện tại coi như là Trình Cung kia hay Vân Đan Tông cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.

- Ta xem chưa hẳn, Trình Cung này dám đi lên lúc này, nhất định là sớm có chuẩn bị.

- Trước kia chỉ là nghe nói Trình đại thiếu này hung hăng càn quấy, bá đạo, quần là áo lượt không ai bì nổi, hôm nay cuối cùng gặp được, này so trong truyền thuyết còn muốn khoa trương hơn.

- Quả thật không hỗ là Nam Chiêm Bộ Châu đệ nhất quần là áo lượt, liền chưa thấy qua người hung hăng càn quấy đến tình trạng như thế.

...

Lần này ngoại trừ thế lực Vân Ca Thành cùng Lam Vân Đế Quốc, còn có thế lực khác của Nam Chiêm Bộ Châu, bọn hắn hôm nay xem như thấy được cái gì gọi là hung hăng càn quấy, quần là áo lượt.

Trình Cung phóng ngựa xông lên, đã đến phụ cận chậm rãi ghìm chặt dây cương, trên cao nhìn xuống, rất là hung hăng càn quấy nhìn Tô Liệt:

- Như thế nào, biết mình sai rồi, mang theo nhiều người như vậy ra nghênh tiếp đại thiếu sao. Bất quá cho dù ngươi quỳ xuống dập đầu nhận lầm cũng vô ích, hôm nay đại thiếu đến chính là vì tiêu diệt tên bại hoại, mầm tai hoạ, cặn bã ngươi.

- Lớn mật...

- Quả thực là không biết chết sống, xuống.

- Bắt lại, giết hắn đi.

...

Đại điện Vân Đan Tông phi thường to lớn, chung quanh bố trí rất nhiều đệ tử tiếp đón, mà tinh nhuệ của Vân Đan Tông càng có nhiều hơn một nửa đều tập trung ở này. Loại đại điển này từ đầu đến cuối Tô Liệt căn bản không có cân nhắc qua vấn đề an toàn gì, muốn đều là như thế nào đem tràng diện làm cho rất tốt, càng lớn, càng đồ sộ. Ở trong đại điện này, tập trung tinh nhuệ cũng là vì biểu hiện một ít thực lực của Vân Đan Tông, một chiêu này của hắn vừa rồi quả thật làm cho không ít tiểu thế lực sợ hãi thán phục, rung động.

Những người này nghe Trình Cung nói Tô Liệt như thế, lập tức đều phát nổ, có một chút người muốn xông lên giết Trình Cung. Vũ nhục tông chủ, chẳng khác nào là nhục nhã toàn bộ Vân Đan Tông, đây đối với đệ tử Vân Đan Tông gần đây cao cao tại thượng mà nói, quả thực là khiêu khích trần trụi nhất.

- Trình Cung, ngươi biết ngươi đang làm gì không?

Lúc này, Hoàng đế cũng cuối cùng mở miệng, thanh âm của hắn giống như giá rét, làm cho rất nhiều người rùng mình.

- Ah, bệ hạ vậy mà cũng ở nơi đây, thần Trình Cung bái kiến bệ hạ.

Trình Cung giống như là vừa mới phát hiện Hoàng đế ở đây, lập tức xuống ngựa hành lễ, lúc này những người khác cũng xuống ngựa thi lễ.

- Trẫm đang hỏi ngươi, ngươi biết mình đang làm gì không?

- Đương nhiên biết rõ.

Trình Cung lẽ thẳng khí hùng, một ngón tay chỉ Tô Liệt:

- Hôm nay ta chính là đến tìm tên cặn bã này tính sổ, đây là ân oán cá nhân, thần tự nhiên không cần báo cáo cho bệ hạ cái gì.

- Ân oán cá nhân.

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi điều động quân đội, lại dám ở trước mặt trẫm nói ân oán cá nhân, Trình Cung, ngươi có biết tội của ngươi không.

Thanh âm cuối cùng của Hoàng đế đột nhiên cất cao, vô cùng uy nghiêm, vô cùng tức giận quát hỏi, hôm nay nếu như hoàng đế hắn không ra, chỉ sợ mất mặt còn lớn hơn Vân Đan Tông. Hơn nữa hôm nay hắn tới đây là nói rõ ủng hộ Vân Đan Tông, Tô Liệt cũng nhiều lần nói qua cùng hắn, về sau Vân Đan Tông sẽ toàn lực hiệp trợ hắn đối phó Trình gia. Cộng thêm sự tình vừa rồi vận dụng quân đội mọi người đều biết, cũng buộc hoàng thượng không thể không đứng ra, loại tình huống này, cho dù toàn diện trở mặt cùng Trình gia cũng sẽ không tiếc.

Cho nên Hoàng đế đi lên trực tiếp hỏi tội, mà Chu Hằng ở bên cạnh hắn thì đã làm tốt chuẩn bị, tùy thời bắt Trình Cung.

- Một mình điều động quân đội, ai một mình điều động quân đội?

Trình Cung nhìn xem chung quanh nói:

- Tự động điều động quân đội, đây chính là tử tội, bệ hạ nói cho thần, thần nói như thế nào cũng là ngự tiền thị vệ Phó thống lĩnh, thần nhất định sẽ giúp bệ hạ đuổi bắt.

- Giả ngây giả dại, dưới núi Vân Đan Tông ta chí ít có hơn vạn quân, chẳng lẽ đây không phải là ngươi mang đến.

Đã có Hoàng đế xuất thủ, Tô Liệt tự nhiên sẽ không đứng ngoài quan sát.

- Ai nói cái kia là quân đội.

Lông mày Trình Cung nhướng lên, ngạo nghễ nói:

- Đó là bằng hữu của lão tử, chỉ bất quá nghề nghiệp đám bọn hắn là quân nhân mà thôi, hôm nay bọn họ xin nghỉ phép, theo lão tử tới thu thập ngươi.

Vận dụng hơn vạn quân đội, chính là vì áp chế Vân Đan Tông, tránh cho bọn hắn dùng ít lấn nhiều. Đã có những áp lực này, rất nhiều chuyện đều xử lý một ít, ít nhất Vân Đan Tông phải phân tán một bộ phận lớn lực lượng đi phòng ngự đội ngũ hơn vạn người này.

- Thần Bạch Khải Nguyên bái kiến bệ hạ, từ lúc mười ngày trước thần đã xin phép Binh Bộ nghỉ nửa tháng, Binh Bộ cũng đã chuẩn y. Về phần người phía dưới đều là bằng hữu của Trình Cung, bọn hắn cũng đều xin nghỉ phép, đoán chừng là Tướng quân có trách nhiệm còn chưa kịp phúc đáp, căn cứ quân quy, có đơn xin nghỉ phép, sau một ngày không báo cho Đại tướng quân sẽ phạt năm mươi trượng, nếu như có tái phạm sẽ trực tiếp chém đầu răn chúng, sau khi thần trở về sẽ lập tức điều tra việc này.

Nhưng vào lúc này, sau lưng Trình Cung có người đứng ra, đúng là hung thần Bạch Khải Nguyên. Hôm nay hai mắt Bạch Khải Nguyên tỏa sáng, sau khi nhận được một bức Hung Địa Đồ do Trình Cung sử dụng Linh Đài Thánh Mặc, Hoang Thú Bút hội chế, lực lượng của Bạch Khải Nguyên cũng đã là Siêu Phàm kỳ đỉnh phong, mơ hồ đã có dấu hiệu bước vào Thoát Tục kỳ.

Bạch Khải Nguyên nói xong, Trình Cung cũng nhìn về phía Hoàng đế:

- Thần vừa rồi đã nói qua, đây là ân oán cá nhân, bệ hạ vẫn là không nên nhúng tay. Qua ngày hôm nay, bệ hạ muốn xử trí như thế nào đó là một sự việc khác, chuyện ngày hôm nay không phải thần không nể mặt mũi bệ hạ, mà là tên đã lên dây không phát không được, nói thật sợ bệ hạ mất hứng, cho dù Thiên Vương lão tử đến cũng không dùng được, hôm nay ta đồng dạng không nể tình.

Hung hăng càn quấy, hung hăng càn quấy tới cực điểm, đang ở trước mặt Hoàng đế nói Thiên Vương lão tử đến cũng không cho mặt mũi, này là hung hăng càn quấy bá đạo bực nào.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1047)