← Ch.0304 | Ch.0306 → |
Trình Cung bị sự phân tích của Trình lão gia tử làm cho không kiềm được cười!
- Gia gia, kỳ thật phẩm hạnh của cả hai người bọn họ đều ổn, chỉ có điều do thứ con đoạt của họ quá quý trọng, cho nên hai người họ mới nôn nóng đến mất tư cách như vậy.
- Quý trọng, quý trọng đến đâu chứ, chắc ngươi không đi trộm ngọc tỷ của lão Hoàng thượng đó về chứ, thứ đồ chơi đó đem cho ngươi chơi, ta nghĩ ngươi cũng chẳng thèm. Tính cách của ngươi, ta cũng xem như hiểu rõ, cái thứ ngươi chiếm, hẳn là bảo vật, đan dược, pháp bảo gì gì đó.
Chẳng đợi Trình Cung nói dứt lời, Trình lão gia đã cướp lời nói.
- Ừm, ừm, ha ha....
Trình Cung gật đầu cười nói:
- Không sai, chính là đan dược.
- Ngươi thấy đó, ta đoán có sai đâu, chẳng phải chính là đan dược ư, nhưng trông bộ dạng bọn họ như vậy, hình như sắp mất mạng tới nơi, thiệt mất mặt xấu hổ, ta thấy hắn nôn nóng đến sốt ruột, nếu để ta nói thì...
- Gia gia, kỳ thật con đã cướp nửa viên Ngưng Anh đan mà Vũ Thân Vương đã hiến dâng cho Hoàng thượng, ừm, Ngưng Anh đan Thiên cấp thượng phẩm.
Được rồi, bản thân Trình Cung đã nhịn không nỗi nữa, vội vàng cướp lời khai báo đúng sự thật cho Trình lão gia tử nghe.
- Thế thì đã sao nào, thứ đó là gì chứ, chẳng qua là Ngưng Anh Đan thiên cấp thượng phẩm... a, ngươi nói Đan dược gì, Thiên cấp thượng phẩm, Ngưng Anh Đan sao?
Trình lão gia tử xua xua tay đang tính tiếp tục phê bình hai cha con Hoàng đế và Vũ Thân Vương không có tầm mắt, thiếu hiểu biết, tài chủ, thì bỗng nhiên hắn kịp phản ứng lại, hai tay nắm mạnh lấy vai của Trình Cung, mặt của hắn gần như muốn dán sát vào mặt của Trình Cung, nhìn Trình Cung với con mắt vô cùng kinh hãi.
Sau khi đạt được Lục địa thần tiên, nhất là một hơi là đạt tới Lục địa thần tiên đỉnh phong, Trình Tiếu Thiên chưa bao giờ bị chấn động nhường này. Thậm chí lúc Hoàng thượng và Vũ Thân Vương điên tiết lên, Trình lão gia tử còn thầm cảm thán, sao hai gã kia lại thiếu nhẫn nại, nóng nảy đến vậy, rõ ràng cháu ta đang cố tình chọc tức họ, thế mà bọn họ cũng không khống chế nỗi bản thân nữa.
Nghĩ vậy nên hắn căn bản không hỏi rõ, rốt cục Hoàng thượng và Vũ Thân Vương muốn đòi lại thứ gì từ phía Trình Cung.
Ngưng Anh đan, không ngờ lại chính là Ngưng Anh đan Thiên cấp thượng phẩm, đây là đan dược thần kỳ trong truyền thuyết, có thể giúp người ta trực tiếp ngưng tụ Nhân Anh.
Cứ ngẫm nghĩ từ Thoát tục kỳ mà muốn đạt được Nhân Anh cảnh giới thì khó khăn thế nào, là biết ngay giá trị của viên đan dược này quý giá đến đâu. Bản thân nhờ phước của tên tiểu tử Trình Cung, trước sau có được thần pháp tinh thạch của Địa Anh cấp bậc tồn tại, còn có Hỗn Nguyên Đan thiên cấp, lại cộng thêm Trấn Ma Đan độc nhất vô nhị do Trình Cung chế luyện, tiếp đó tu luyện thêm đạo pháp do Trình Cung truyền thụ, có nhiều đan dược hỗ trợ như vậy nên mới một bước đạt được trình độ của ngày hôm nay.
Còn viên Ngưng Anh đan đó, vẻn vẹn một viên đã giúp người ta ngưng tụ được Nhân Anh, từ đó có thể biết mức độ quý giá của Ngưng Anh đan ra sao.
Nửa viên, tuy rằng chỉ có nửa viên, nhưng cũng đủ kinh người rồi.
Phải biết rằng, một gia tộc chỉ cần có một vị Lục địa thần tiên ngồi trấn giữ, trong tình trạng Lục địa thần tiên này không tử chiến, thì gia tộc đó sẽ hưng thịnh ngàn năm.
Chẳng trách, chẳng trách Hoàng đế đến phút cuối đã ngất xỉu tại chỗ, chẳng trách lần này Hoàng đế lại liều mạng như vậy, quả quyết như vậy.
Bất kể ai khi bị cướp mất Ngưng Anh đan đều sẽ phát điên lên, bất chấp tất cả cướp lại bằng được.
Trình Tiếu Thiên ngỡ rằng sau khi lão đạt tới Nhân Anh đỉnh phong, đứa cháu trai này sẽ chẳng có gì hù dọa được mình nữa, bởi vì ngay cả việc giúp mình thành Nhân Anh đỉnh phong nó cũng làm được, thế thì cho dù có làm ra chuyện thần kỳ hơn nữa cũng xem như thường thôi. Nhưng hiện giờ Trình Tiếu Thiên mới phát hiện ra mình sai rồi, sai một cách trầm trọng, lão lại lần nữa bị Trình Cung làm cho hú vía một phen.
- Mau, mau nói cho gia gia nghe rốt cục là chuyện thế nào?
Trình lão gia tử nôn nóng muốn biết chuyện rốt cục ra sao, Trình Cung nhìn nhìn bàn tay to lớn của gia gia đang quấu chặt lên vai mình, chân mình thì rời khỏi mặt đất rồi. Trình lão gia tử nhìn lại, cười cười buông tay ra, lúc này Trình Cung mới bắt đầu thuật lại câu chuyện. Ngoài trừ chuyện về mảnh vỡ ngoài đỉnh Trình Cung không kể, những chuyện còn lại hắn đều nói hết từ đầu chí cuối không sót một chữ.
- Người vô ý giết hổ, hổ hữu tâm thịt người, ầy da, kỳ thật những chuyện này gia gia đã sớm nghĩ đến rồi, đây là chuyện sớm muộn, thế nào cũng tới.
Sau khi Trình lão gia tử nghe xong chuyện Hoàng đế và Vũ Thân Vương bàn kế đối phó Trình gia như thế nào, lão than thở lắc đầu cảm thán, tiếp đó bất thình lình lại cười nói:
- Nhưng bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, cháu trai ta lại đứng bên nghe trộm được, tên nhãi Vũ Thân Vương kia càng không thể ngờ bị ngươi chơi xỏ. Chắc vừa rồi nghe ngươi nói hắn lại bị chơi xỏ rồi, về nhà e rằng có ngủ không chợp mắt được, ha ha....
Trình Cung biết gia gia đang muốn nhắc tới câu cuối cùng hắn nói, trước lúc Vũ Thân Vương rời đi, Trình Cung xòe hai tay ra nói:
- Điều cháu nói là sự thật mà!
- A!
Trình lão gia tử nhìn Trình Cung:
- Ngươi lại cài cạm bẫy gì, chơi xỏ hắn bằng cách nào, chẳng lẻ còn chuyện gì ngươi không nói rõ cho ta nghe à.
- Đều nói cả rồi, chỉ là có một chi tiết nhỏ gia gia không để ý tới, lúc trước sở dĩ Vũ Thân Vương không hủy đi pho tượng kia mà luôn mang theo bên mình, đó chính là vì gã cảm thấy bên trên có luồng quy tắc, pháp tắc, hắn lĩnh ngộ được nhiều thứ trên đó. Tuy nói rằng bên trong pho tượng có càn khôn khác, có phục bút sẵn, nhưng ta cũng sẽ không dễ dàng vô duyên vô cớ dâng tặng cho hắn, giờ hắn chưa phát hiện ra, nhưng thế nào cũng có một ngày hắn sẽ phát hiện ra vấn đề, chỉ có điều đến lúc đó thì đã quá muộn rồi.
-Thế ngươi nói cho gã nghe, ngươi không sợ hắn sẽ phát hiện ra ư?
Trình lão gia tử nghe xong ngẩn cả người, ai mà ngờ được đứa cháu trai của mình lại lập kế trong kế, cục trong cục cơ chứ.
- Hắn ư!
Trình Cung cười nói:
- Đừng nói là hắn, ngay cả tên tôn sư của hắn cũng không tài nào phát hiện ra được, cũng có thể hắn sẽ hoài nghi, nhưng sự hấp dẫn này quá lớn, nếu hắn thật sự chống lại được sự mê hoặc này, thế thì cháu đành nói tiếng bái phục hắn. Dù sao đây chỉ là cạm bẫy nhỏ do ta thuận tay thiết lập mà thôi, hắn có mắc bẫy hay không cũng không sao, cái ta có chính là biện pháp để đối phó với hắn.
- Ha ha quả nhiên không hổ danh là cháu trai của ta, được lắm, gia gia tự hào về ngươi, à, phải rồi, viên Ngưng Anh đan ngươi dự tính sẽ xử lý ra sao?
Trình lão gia tử vui vẻ cười lớn, nếu không có Trình Cung, nếu Hoàng đế đột ngột đồi đối phó với Trình gia, đại quân bao vây, bản thân liều chết đi nữa e rằng cũng chỉ bảo vệ được sự an toàn cho Trình Cung, nhưng ngẫm nghĩ chuyện lần này, lão có lý nào lại không vui chứ.
Giờ bản thân có thể đuổi mắng chúng như chơi, đó là do mình đủ mạnh, nếu mình yếu đi một chút thôi, e rằng sẽ có một cuộc chiến đẫm máu khốc liệt xảy ra rồi.
-Gia gia có muốn nó không?
Trước kia bất kể có được món đồ nào, Trình lão gia đều không hỏi thêm vài câu, cùng lắm chỉ vui thay cho mình, giờ nghe gia gia hỏi như vậy, Trình Cung lập tức hiểu ra.
- Gia gia biết giá trị của Ngưng Anh đan này rất quý giá, nhưng gia gia có một bạn già....
- Nếu là bằng hữu của gia gia thế thì không vấn đề gì, nếu là như Bàn Tử, thậm chí là Bạch Thúc và phụ thân cũng không nên dùng Ngưng Anh đan này thì tốt hơn, bởi vì bọn họ đều có cơ hội xung kích cảnh giới Nhân Anh, sẽ còn tiến xa hơn, mà uống loại đan dược này, sức mạnh sẽ tăng vọt rất nhanh nhưng chỉ trong thời gian ngắn, về lâu về dài mà nói thì nó lại có tác hại, không hề có lợi. Hơn nữa cho dù phục dùng, cũng phải đợi sau khi ta chế luyện xong viên Ngưng Anh đan hoàn chỉnh mới được, viên này không hoàn chỉnh sẽ khiến năng lực ngưng đọng tại Nhân Anh Sơ kỳ, rất khó thăng tiến thêm nữa, vốn dĩ ta muốn sau khi khống chế Huyết Y Lão Tổ sẽ cho ông ta dùng, nhưng nếu gia gia muốn dùng thì ta cho người.
Trình lão gia tử lên tiếng, đừng nói là một viên Ngưng Anh đan thiên cấp, kể cả Thiên cấp cực phẩm, hay Đạo đan đi nữa, Trình Cung cũng sẽ không do dự gì mà tặng cho Trình lão gia tử.
Tuy nhiên hắn vẫn phải nhắc nhở gia gia một chút, nếu là bạn của ông thì không vấn đề gì, ví như Lôi Nhạc, căn bản suốt đời khỏi mong xung kích cảnh giới Nhân Anh nữa. Dù sao không phải ai cũng đều được may mắn có thần pháp tinh thạch, Hỗn Nguyên đan, Trấn Ma đan hỗ trợ thăng cấp như vậy. Nếu là vậy thì người ta uống nửa viên Ngưng Anh đan thăng cấp lên Lục địa thần tiên đã không sao rồi. Nhưng nếu đối với những người trẻ tuổi một chút, Trình Cung không tán đồng dùng loại đan này, chí ít thì người bên cạnh hắn, hắn sẽ không đồng ý đâu.
- Đây là Ngưng Anh đan, quả nhiên đúng hệt như truyền thuyết, không ngờ nó có sinh cơ, có mạch máu chuyển động, giống y như có sinh mệnh vậy, quá thần kỳ. Tiểu tử thối ngươi, cũng thật phá của đó. Thứ này mà đem cho tên khốn Huyết Y Lão Tổ kia rõ ràng là quá phung phí, lần này bạn già của ta cuối cùng cũng không phải chịu nỗi khổ hàn băng nữa rồi.
Trình lão gia đôi tay khẽ run nhận lấy Ngưng Anh đan.
- Nỗi khổ băng hàn ...
Trình Cung nghe rồi hơi ngẩn người, tiếp đó nhìn Trình lão gia tử nói:
- Gia gia, người bạn già mà ông nói chắc không phải vị đang ở trong động băng nhà ta đó chứ?
- Ừm, ông ta là một người bạn già của ta, năm đó vì Trình Gia chúng ta..., bỏ ra biết bao nhiêu, cũng nhận lãnh biết bao nỗi khổ suốt bao năm, nếu không vì thế gia gia cũng không lấy viên Ngưng Anh đan này của con làm gì.
La Anh hùng đã từng vào trong động băng, còn học hỏi từ vị đó, cho nên Trình Cung biết sự tồn tại của ông ta, Trình lão gia tử cũng không cảm thấy có gì kì lạ.
- Nếu là ông ta thì, tốt nhất gia gia đừng cho người ấy uống Ngưng Anh đan, ông ta ở trong đó có nhiều khả năng thế này, một, tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma, không thể không mượn hơi lạnh hàn băng để trấn áp và khống chế ma tính. Hai, bị thương rất nghiêm trọng, hơn nữa thương tích này có hỏa tính, cần mượn hơi lạnh hàn băng khống chế. Ba, chính là vấn đề công pháp, có khả năng là y không thể rời khỏi sức lạnh của hàn băng được, hoặc là việc tu luyện quá cương dương, cần mượn sức lạnh để dung hòa. Còn một khả năng nữa, dùng sức mạnh bản thân để hấp thụ sức mạnh băng hàn, tránh để bản thân bị sức mạnh băng hàn mạnh hơn làm tổn thương hoặc hủy hoại, bất kể ông ta vì lý do gì, đều không thích hợp sử dụng Ngưng Anh đan.
- Trước kia ta không dám chắc, nhưng giờ ít nhiều có chút tự tin, chí ít ta có thể chế luyện Đan dược địa cấp siêu phẩm, tuy không thần kỳ như đan dược thượng cấp, nhưng ta nắm được một số đan dược địa cấp siêu phẩm đặc biệt, nếu đem đối chứng thì, thậm chí còn hiệu quả hơn một số đan dược thượng phẩm nữa.
- Đan dược không phải chỉ cần có cấp bậc cao là tốt, là thích hợp cả, gia gia người vẫn nên nói sơ qua về tình trạng của ông ấy cho con biết, để con xem có giúp được gì không.
Ngưng Anh đan thì Trình Cung không thèm, bởi vì không bao lâu nữa, chỉ cần đủ nguyên liệu hắn có thể chế luyện ra được, nhưng nếu gia gia coi trọng người này như vậy, thế thì Trình Cung phải cẩn thận mới được.
Trình lão gia tử vốn đang hưng phấn vui vẻ, thần thái kích động, nghe Trình Cung nói thế liền trầm mặc trở lại, không kiềm được than vãn một tiếng:
- Aii, hắn vì Trình gia ta làm biết bao chuyện, thật sự khi ngươi có được Thần pháp tinh thạch, Hỗn Nguyên đan, chế tạo xong Trấn Ma đan, ta đều từng nghĩ sẽ đem cho y, nhưng y nói thế nào cũng không nhận, cuối cùng thậm chí còn không màng kết liễu bản thân, ép buộc ta phải nâng cao sức mạnh. Hắn là người thiên tài nhất mà gia gia từng gặp, ngay cả người bạn già kia của ta cũng nói hắn là thiên tài tu chân, mai sau tiền độ không thể giới hạn được, hắn không có kỳ duyên nào, chỉ dựa vào bản thân mà tu luyện, không tới bốn mươi tuổi đã đạt Thoát Tục Kỳ đỉnh phong, sau này vì cứu gia đình chúng ta nên gượng ép gia tăng sức mạnh, có được sức mạnh Nhân Anh trong thời gian ngắn, sau đó thì chịu khổ mãi đến giờ. Hắn tu luyện chính là hàn băng, vì tránh Nhân Anh gượng ép gia tăng bị tan biến đi, nên hắn không thể không giữ mình trong tình trạng băng hàn cả.
← Ch. 0304 | Ch. 0306 → |