Vay nóng Homecredit

Truyện:Đan Thần - Chương 0571

Đan Thần
Trọn bộ 1047 chương
Chương 0571: Địa Nhũ Thần Tủy
0.00
(0 votes)


Chương (1-1047)

Siêu sale Lazada


Thân thể Trình Cung bị đánh bay ra ngoài mấy kilomet, Võ Thân Vương cũng đồng dạng lui ra ngoài mấy kilomet. Nhưng bất đồng với vừa rồi chính là lực lượng một kích này chính là do Tuyệt Phẩm Linh Khí Thủy Long Kích bạo phát ra uy lực, trên nắm tay Trình Cung không ngừng nhỏ máu, cánh tay của hắn xuất hiện một vết máu như ngón cái, đang kéo một đầu Thủy Long lên.

- Bành bành bành...

Trình Cung vận chuyển lực lượng, bức bách lực lượng Thủy Long đánh vào trong cơ thể hắn ra ngoài, lúc này thương thế mới không chuyển biến xấu đi.

Mà Võ Thân Vương bị đánh bay ra ngoài, lập tức được Đạm Đài Phi Vũ bảo vệ, nhưng giờ phút này hắn giống như là một Chiến Thần, hạ thể trọng sinh lại với tốc độ nhanh đến kinh người, trên thân thể hắn tràn ngập một cỗ lực lượng trùng thiên, dưới một kích này, hắn chẳng những không bị thương mà còn đột phá. Lúc này hắn đã đột phá Địa Anh tầng thứ ba, trực tiếp đạt tới Địa Anh tầng thứ tư, lực lượng vẫn còn điên cuồng tăng vọt, trong nháy mắt liền đạt đến Địa Anh tầng thứ tư đỉnh phong.

- Oanh!

Lực lượng trong cơ thể Võ Thân Vương lăn mình quay cuồng, tuy rằng sau Ý Thức hải của hắn bị trùng kích thần niệm của Trình Cung kích trúng, giống như là bị nổ tung. Nhưng sau khi hấp thu lực lượng Địa Nhũ Thần Tủy, khiến hắn chẳng những dập tắt Tam vị Chân hỏa, trọng sinh lại thân thể mà còn tăng vọt liên tiếp hai cảnh giới, một hơi đạt đến Địa Anh tầng thứ năm.

Tại Bà La Đa Thần Miếu, đạt được Địa Nhũ Thần Tủy liền một bước lên trời, chỉ có Thiên Anh cao cao tại thượng mới có tư cách hưởng dụng, mà bảo bối Thiên Anh trọng dụng, uy lực tự nhiên không bình thường. Tuy rằng giờ phút này tăng lên hai cảnh giới, nhưng lại vẫn chưa hoàn toàn phát huy ra hiệu quả chính thức của Địa Nhũ Thần Tủy.

Đạm Đài Phi Vũ nhìn thấy lực lượng Võ Thân Vương tăng lên, liền đứng hộ pháp trước người hắn, cũng không có lập tức truy sát Trình Cung.

- Địa Nhũ Thần Tủy, chính là Địa Nhũ Thần Tủy, cứ như vậy mà sử dụng Địa Nhũ Thần Tủy, quả thực là thiên vật bạo tàn.

- Xem ra hắn thật sự là con riêng của Đại Tế Tự Bà La Đa Thần Miếu rồi, nếu không thì dù là Địa Anh đỉnh phong cũng không có khả năng đạt được bảo vật này.

- Bất quá tiểu tử này có sức chịu đựng cao thật đấy, còn suýt chút nữa đã phản kích thành công.

- Nguyên lai là Đại Tế Tự Bà La Đa Thần Miếu cắm sừng lên đầu hoàng đế! Trách không được hắn không dám lên tiếng, một mực nhịn cho tới bây giờ.

Người chung quanh đều nhao nhao nghị luận, cũng may là những người này đều thông qua thần niệm mà trao đổi, nhưng dù là vậy, ánh mắt những người bên cạnh nhìn Võ Thân Vương cũng đều khác thường. Mà Đạm Đài Phi Vũ nhìn thân thể Võ Thân Vương bạo phát ra hào quang, thần sắc rất là phức tạp, một tên tiểu bối cấp bậc này lại đạt được bảo vật, nói không ghen ghét thì đó là giả dối.

- Chúc mừng, chúc mừng Chu huynh bộc phát tuyệt cảnh, đề thăng lực lượng, Chu huynh quả nhiên là kỳ tài ngút trời làm đại sự, bội phục bội phục.

Nhìn thấy Võ Thân Vương lại tăng tiến, trực tiếp đạt tới Địa Anh tầng thứ năm, Nguyệt Minh thái tử liền lên tiếng chúc mừng.

- Có thể nhẫn nại mà người thường không thể nào làm được, xuất kỳ bất ý, tuy rằng một lần hành động không thể giết chết Trình Cung, nhưng không phải người thường có thể làm được.

Chu Dật Phàm cũng rất cảm khái, hắn thật sự rất bất giờ, Võ Thân Vương này vậy mà mạo hiểm dùng thân chịu đựng loại tra tấn này, trong miệng nói xong nhưng trong lòng rất lấy làm kỳ quái, thầm nghĩ trong lòng, về sau xem ra không thể xem thường bất luận kẻ nào rồi.

Đừng nói là bọn hắn, ngay cả kẽ lãnh ngạo như Côn Bằng thái tử cũng khẽ gật đầu, tuy rằng Võ Thân Vương tập sát Trình Cung bất thành, nhưng vừa rồi hắn có thể chịu đựng được hết thảy, lòng nhẫn nại ấy quả thực không phải người bình thường có thể làm được. Từ điểm này, cuối cùng Côn Bằng thái tử cũng có chút thừa nhận Võ Thân Vương này cũng coi như là người kiệt xuất trong những người bình thường rồi.

Ngay tại lúc tất cả mọi người còn đang sợ hãi thán phục Võ Thân Vương ẩn nhẫn bộc phát, tuy rằng tập kích Trình Cung bất thành, nhưng biểu hiện phi phàm như vậy không phải người bình thường có thể làm được. Võ Thân Vương vừa mới tăng tiến lại đang nhỏ máu trong lòng.

Tuy rằng lực lượng tăng vọt hai cảnh giới nhỏ liên tiếp, nhưng vừa rồi hắn đã bị bức phải sử dụng Địa Nhũ Thần Tủy, đó chính là tinh hoa địa nhũ chân chính ngưng tụ vạn năm mà hình thành, đối với Thiên Anh thì có tác dụng rất lớn. Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, Võ Thân Vương cũng đợi đến lúc bị Thiên Anh trùng kích mới sử dụng.

Người khác nói hắn ẩn nhẫn, muốn tập kích giết ngược Trình Cung, kỳ thật hắn một mực không muốn sử dụng. Hơn nữa hắn lo lắng nhất chính là không gian Nguyên giới của mình bị bại lộ. Bình thường chỉ có sau khi đạt tới Thiên Anh mới có thể có được không gian Nguyên giới. Loại không gian này bất đồng với không gian giới chỉ bình thường, có thể không ngừng tăng lên theo lực lượng, cảnh giới và thần niệm của bản thân. Hơn nữa lại được che dấu rất an toàn.

Hắn có được là do Đại Tế Tự lợi dụng đại lượng tài nguyên, lực lượng lớn cưỡng ép mở ra.

Chính vì có không gian Nguyên giới trong ý thức hải này, Võ Thân Vương mới mang theo một ít bảo vật trọng yếu trên người. Dù sao, trước khi bị Trình Cung và Thần bí nhân kia liên tiếp cướp đoạt đồ vật, hắn thật sự sợ hãi. Thứ nhất là đau lòng vì Địa Nhũ Thần Tủy, thứ hai là hắn lo lắng bị bại lộ, cho nên hắn một mực ẩn nhẫn đến cùng. Về phần sử dụng Địa Nhũ Thần Tủy, sau đó tập kích giết ngược Trình Cung, bất quá là chuyện thuận tay mà làm.

Sợ phát sinh chuyện gì, vừa rồi lúc hắn mở ra không gian Nguyên giới, bị thần niệm trùng kích, còn chưa khép không gian Nguyên Giới lại thì đã bị Trình Cung dùng thần niệm trực tiếp lấy đi không ít đồ vật trong không gian Nguyên giới. Bởi vì vừa rồi hắn bị Trình Cung dùng Đại Thủ ấn Huyết Thương Khung bắt giữ, bao khỏa lực lượng hắn lại, những vật bay ra kia đồng thời đã bị Trình Cung lấy đi, những người khác căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Giờ phút này, lực lượng tăng lên, đồng thời hắn cũng kiểm tra không gian Nguyên giới của mình thoáng một phát.

Ba giọt Địa Nhũ Thần Tủy, mình đã dùng một giọt, nhưng hai giọt kia đã không còn, gần mười lăm vạn Nguyên Đan tinh khiết, tài nguyên mình chuẩn bị để mời chào nhân thủ lúc trở về cũng bị lấy đi, còn có một thanh Thiên Như Ý, đây chính là bảo vật trong sản xuất thần mỏ, là tài liệu trọng yếu để luyện chế Đạo Khí. Còn có một khỏa Thiên Cấp Trung Phẩm Tục Mệnh đan, ba khỏa Thiên Cấp hạ phẩn Liệu thương đan, trên ba trăm khỏa Địa cấp siêu phẩm đan cùng với hàng nghìn đan dược dưới Địa cấp Thượng phẩm.

Đảo thần niệm qua một phen, Võ Thân Vương như thế nào còn cao hứng, tâm tình của hắn lúc này như muốn chết đi. Hắn thật sự khóc không ra nước mắt, vì cái gì? Tại sao lại như vậy?

Lúc này, thương thế trên cánh tay Trình Cung cũng đã tốt rồi, hắn cũng không có đi khoe khoang, chỉ là hướng về phía Võ Thân Vương vừa mới đột phá kia chắp chắp tay, bộ dạng vô cùng bội phục.

Người khác còn cho là hắn bội phục Võ Thân Vương có thể chịu đựng thân thể bị thiêu đốt, lại còn có thể tập kích khiến hắn trọng thương. Nhưng cũng chỉ có Võ Thân Vương mới biết rõ ý tứ của Trình Cung.

Quả nhiên mình đoán đúng, đã là phụ tử, Đại Tế Tự không có khả năng không để đầy đủ chỗ tốt cho Võ Thân Vương. Đối với người bình thường mà nói, mặc dù đạt tới Thiên Anh, nhưng muốn mở ra không gian Nguyên giới cũng không phải dễ dàng. Không chỉ cần lực lượng, còn cần cảm ngộ và rất nhiều tài liệu trân quý, cho nên cũng không phải tất cả Thiên Anh đều có không gian Nguyên Giới.

Nhưng những cái này đối với Đại Tế Tự thì cũng không tính là gì. Trình Cung phát hiện Võ Thân Vương này thậm chí không mang theo không gian giới chỉ, liền đoán được cái này. Nếu không hắn căn bản không chậm chạp như vậy, cho tới bây giờ hắn không phải là người làm việc lề mề, nhưng vừa rồi hắn đã tận lực chờ thời cơ, cuối cùng cũng thu được kết quả tốt, một lần hành động được lấy được một ít bảo vật trong không gian Giới Nguyên của Võ Thân Vương mà đối với một ít gia tộc loại nhỏ thì đó tương đương như là toàn bộ tài phú.

- Bắt lấy hắn, bắt sống!

Võ Thân Vương nhìn Trình Cung chằm chằm, hung dữ nói, nhưng chính hắn lại không dám đơn giản xông lên, hắn thật sự có chút sợ hãi.

- Như thế nào? Muốn ỷ nhiều khi ít?

Trình Cung nhìn bọn người Võ Thân Vương, nói ra.

- Hừ, đối với bổn tọa mà nói thì như lọt vào tai này ra tai kia.

Đạm Đài Phi Vũ hừ lạnh một tiếng, thanh âm tràn đầy nóng nảy, bước ra từng bước một, mỗi một bước đều tuân theo một quy luật vận chuyển kỳ quái trong thiên địa, tuy rằng là cất bước trên không trung, nhưng toàn bộ đại địa phía sau hắn cơ hồ cũng rung rung lên. Hơn nữa cơn tức giận của hắn đều đã dồn hết lên người Trình Cung, giờ phút ày, Trình Cung khó mà có khả năng chạy trốn, hắn tùy thời đều có thể bộc phát ra một kích mạnh nhất, cái này giống như là mèo vờn chuột sau khi vây khốn, bước từng bước một tới gần, hắn muốn nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của đối phương.

- Hiện giờ ngươi đã biết sợ rồi sao? Ta chính là khi dễ ngươi, lấy thế đè người đấy, thì sao? Hiện giờ chắc ngươi cũng biết mình chỉ là con gián con dế, không có bối cảnh mà cũng dám khiêu chiến chúng ta.

Nguyệt Minh thái tử cũng nói ra, bộ dạng vô cùng thống khổ.

- Trình Đại thiếu, ngươi tới số rồi.

Chu Dật Phàm cười cười nhìn Trình Cung, khẽ lắc đầu.

- Hắc hắc, đừng ra vẻ tự cao tự đại như vậy, muốn động thử thì cứ việc, bất quá đừng trách lão tử không cảnh cáo ngươi, lúc ngươi động thủ thì cũng là lúc ngươi chết.

Trình Cung cười hắc hắc một cách xấu xa, nói:

- Các ngươi cho rằng bổn đại thiếu vì cái gì mà có thể vượt qua thiên kiếp biến thái như vậy? Kỳ thật bổn đại thiếu gia đã sớm tính toán các ngươi sẽ sử ra chiêu này, nghĩ tới các ngươi có thể sẽ ra chiêu này, tự nhiên nghĩ tới sau đó các ngươi sẽ làm gì. Nói thật, dùng chỉ số thông minh của các ngươi, miệng các người khẽ động thì bổn đại thiếu gia liền biết các ngươi có ý gì rồi. Bổn đại thiếu gia trước tính năm trăm năm, sau tính tám trăm năm, sớm đã tính toán hết thảy bọn ngươi rồi, nếu các ngươi dựa vào thực lực bản thân chiến đấu với bổn đại thiếu gia, như vậy cho dù chết trận thì bổn đại thiếu gia cũng phụng bồi đến cùng. Nhưng nếu muốn chơi trò khác, vậy thì sẽ chết vô cùng thảm thiết, giống như đại trận các ngươi sử dụng vừa rồi, trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.

- Sắp chết đến nơi rồi mà còn dám mạnh mồm mạnh miệng.

Nguyệt Minh thái tử bĩu môi khinh thường, người hộ đạo của bọn hắn đều đã xuất thủ, ai cũng không cứu được hắn rồi.

- Vậy sao? Bổn tọa ngược lại muốn kiến thức, trước hết bổn tọa tiêu diệt nhục thể của ngươi, giam cầm Địa Anh của ngươi, xem ngươi có thể làm được gì.

Đạm Đài Phi Vũ cũng sớm đã nhẫn nhịn một bụng tức giận rồi, hiện giờ lại không kiêng sợ gì, trực tiếp khoát tay, một đại thủ liền chụp về phía Trình Cung, lực lượng lần này chừng sáu vạn Long chi lực, đây đã là sức mạnh phi thường khủng bố, lực áp bách này khiến bầu trời như muốn đổ sụp. Chỉ riêng loại áp bách này đã khiến người khó có thể thoát khỏi.

- Bành!

Một đại thủ so với đại thủ của Đạm Đài Phi Vũ thì còn lớn hơn, rất nhanh trực tiếp đập tới, trực tiếp chấn vỡ vụn đại thủ kia của Đạm Đài Phi Vũ, sau đó vẫn không đổi hướng, chụp về phía Đạm Đài Phi Vũ.

- Không...

Đạm Đài Phi Vũ kinh hãi, bởi vì hắn biết lực lượng một kích kia của mình, tuy rằng không phải là ứng phó toàn lực, nhưng cũng đã không phải bình thường rồi, như thế nào lại như trứng gà đập lên tảng đá. Kinh khủng nhất chính là, giờ phút này chính hắn cũng bj một cỗ lực lượng áp bách, giam cầm áp chế lại, hắn muốn cử động thoáng một phát cũng đều rất khó khăn, loại cảm giác này, đồng dạng như là hắn ra tay áp chế người dưới Địa Anh tầng thứ năm.

Nhưng mình đường đường là Địa Anh đỉnh phong, tại sao có thể như vậy? Là ai ra tay? Là ai có thể khủng bố như thế?

Đạm Đài Phi Vũ miễn cưỡng dùng thần niệm thúc dục một kiện Thượng Phẩm Linh Khí bảo y bên ngoài thân thể, nhưng còn không đợi hắn thúc dục kiện bảo y này đạt uy lực mạnh nhất, đại thủ kia đã oanh tới.

- Oanh!

Lực phòng ngự của Thượng Phẩm Linh Khí bảo y rất kinh người, vậy mà nổ ầm ầm. Đồng thời, thân thể Đạm Đài Phi Vũ, một trong thập đại trưởng lão Bà La Đa Thần Miếu, Địa Anh đỉnh phong cũng bị đánh vỡ vụn.

Thân thể vỡ vụn, Địa Anh của Đạm Đài Phi Vũ lập tức thoát ra, vận chuyển bí pháp muốn chạy trốn. Nhưng tiếc là năm ngón tay của bàn tay cực lớn như núi kia có chút thu lại, trực tiếp thu Địa Anh Đạm Đài Phi Vũ vào lòng bàn tay, một khắc sau, một tầng lực lượng thần niệm trên lòng bàn tay kia trực tiếp vây khốn Đạm Đài Phi Vũ, mà bàn tay đã bắt đầu bốc cháy.

- A... Ngươi dám... Ta phải... A... Ta là một trong thập đại trưởng lão Bà La Đa Thần Miếu. Ngươi dám...

Địa Anh Đạm Đài Phi Vũ bị nhốt trên đỉnh đầu tất cả mọi người, trực tiếp bị luyện hóa trước mặt mọi người.

Võ Thân Vương, Nguyệt Minh thái tử, Chu Dật Phàm đều biến sắc, đừng nói là bọn hắn, mà ngay cả người hộ đạo của Chu Dật Phàm thuộc Thất Âm Cầm Cung, người hộ đạo Nguyệt Minh thái tử Phù Văn tông cũng đều giật mình, thần sắc không còn tự nhiên nữa.

Khủng bố, lực lượng kia quá kinh khủng, cấp bậc bọn hắn căn bản không có khả năng đối kháng.

Thiên Anh, đúng vậy, chỉ có Thiên Anh mới có thể phát ra loại lực lượng này.

Thiên Anh một bước lên trời, thiên uy khó dò, chính thức nắm giữ lực lượng Thiên Đạo, chính thức hiểu được quy tắc vận chuyển, sử dụng Thiên đạo, cũng chỉ có như thế mới có được uy lực khủng bố như thế.

Chẳng lẽ đây là người hộ đạo của Trình Cung, trình độ như vậy thì chỉ có thể là Thiên Anh, cái này cũng quá kinh khủng a.

Đạm Đài Phi Vũ bị bạo thể, Địa Anh còn bị luyện hóa nhưng không có người nào dám lên tiếng, không người nào ra tay, loại Thiên Đạo vô biên này ngăn chặn toàn bộ bọn hắn lại.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1047)