← Ch.0212 | Ch.0214 → |
Một người giẫm lên hàng rào, nhìn mặt trời lặn phương xa, vẻ mặt buồn vui lẫn lộn, một người đi quanh nhà cỏ, trong miệng lẩm bẩm không ngừng, cả người ngây dại. Hình ảnh này quả thật có chút cổ quái, ai có thể nhận ra, hai thiếu niên này lại là Ly Sơn kiếm tông đệ tử danh chấn thiên hạ, người trong Thần Quốc Thất Luật?
Trần Trường Sinh ban đầu cũng có chút giật mình, chợt nghĩ đến Lương Bán Hồ cùng Thất Gian hẳn đã xem xong bia đá, có điều cảm ngộ, lúc này đang cảm thụ, cho nên không có tới quấy rầy.
Hoàng hôn càng ngày càng đậm, người trở về nhà cỏ càng lúc càng nhiều, Cẩu Hàn Thực ánh mắt yên tĩnh như thường, xem ra giải bia cũng không tạo thành quá nhiều ảnh hưởng đối với hắn, mà Quan Phi Bạch bị hắn đưa về, so với Lương Bán Hồ cùng Thất Gian còn khoa trương hơn, giống như uống rượu say, càng không ngừng hô: "Ta còn có thể chịu thêm một lúc nữa, ta còn có thể chịu thêm một lúc nữa."
Trần Trường Sinh hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì, chẳng qua thần thức tiêu hao quá nhiều, bi văn tạo thành chấn động quá lớn đối với thức hải."
Cẩu Hàn Thực vì sư đệ thất thố nói xin lỗi, đầu ngón tay nhẹ điểm, để cho Quan Phi Bạch ngủ đo, sau đó ném hắn vào trong nhà.
Lúc Trần Trường Sinh xem bia cố ý không sử dụng thần thức, lúc này nhìn bộ dáng Quan Phi Bạch, nghĩ thầm cẩn thận quả nhiên có đạo lý.
Đường Tam Thập Lục trở về, khuôn mặt mệt mỏi, cũng lười nói chuyện, phất tay một cái với Trần Trường Sinh, sau đó đi vào phòng ngủ. Cuối cùng trở về chính là Chiết Tụ, lúc đó trời đã hoàn toàn đen nhánh, bầu trời đầy sao, chiếu sáng gương mặt dị thường tái nhợt của hắn, rất rõ ràng cũng là thần thức tiêu hao quá lớn.
Mặt trời còn chưa lặn, Lương Bán Hồ đã tỉnh táo, Thất Gian cũng đi mệt, lau mồ hôi trở về đình viện, nhớ lại lúc trước đã làm gì, không khỏi rất lúng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Trần Trường Sinh tới phòng bếp chuẩn bị cơm tối, Cẩu Hàn Thực dẫn theo Thất Gian giúp một tay, không bao lâu, trong phòng tỏa đầy mùi thơm của cơm chín, còn có các mùi thơm khác. Thất Gian đi gọi Quan Phi Bạch cùng Đường Tam Thập Lục rời giường ăn cơm, Cẩu Hàn Thực cùng Lương Bán Hồ thì nhìn hai đĩa thịt khô trên bàn trầm mặc không nói.
"Sao vậy?" Trần Trường Sinh hỏi.
Nấu thịt khô xong hắn thái thành miếng chia làm hai đĩa, một đĩa xào với hành, đĩa còn lại dùng đường rang lên.
Cẩu Hàn Thực nói: "Ta... chưa từng nghĩ tới, thịt khô cũng có thể rang đường."
Lương Bán Hồ trên mặt lộ ra cảm xúc khó nói, nói: "Có thể ăn được không?"
"Ta trước mười tuổi đã ăn hai lần, mùi vị rất ngon." Trần Trường Sinh đem đũa đưa cho Cẩu Hàn Thực.
Cẩu Hàn Thực gắp một miếng thịt khô, cau mày bỏ vào trong miệng, nhai mấy cái, sau đó chân mày giãn ra.
Nhìn vẻ mặt sư huynh, Lương Bán Hồ sao còn không rõ, vui vẻ gắp mấy miếng thịt rang đường gắp vào trong bát cơm của mình, sau đó ngồi xổm ngoài cánh cửa khò khè bắt đầu ăn.
Đã ăn xong cơm chiều, Thất Gian đi rửa chén, Quan Phi Bạch ngồi bên cạnh bàn, sắc mặt vẫn âm trầm, đối với việc Cẩu Hàn Thực đem mình trở về vẫn còn bất mãn.
"Không vui?" Cẩu Hàn Thực bình tĩnh hỏi.
Quan Phi Bạch vẻ mặt đột nhiên run lên, vội vàng đứng dậy hành lễ, nói: "Sư đệ không dám."
Cẩu Hàn Thực lắc đầu nói: "Ngươi vẫn không muốn rời khỏi Chiếu Tình bi."
Quan Phi Bạch có chút bất đắc dĩ nói: "Những người kia cảnh giới tu vi còn kém xa ta, vẫn đang kiên trì ở đó, rõ ràng ta có thể xem thêm một chút."
Cẩu Hàn Thực nói: "Thiên thư bia là gì? Đọc bia giải bia sao có thể là chuyện ngày một ngày hai? Cần gì phải hơn thua chốc lát?"
Quan Phi Bạch có chút buồn rầu nói: "Chu viên một tháng sau sẽ mở ra, thời gian quá gấp gáp rồi... Vương Phá ban đầu dùng một năm mới giải được ba mươi mốt tấm bia, cảnh giới tu vi của ta bây giờ kém xa hắn năm đó, lại chỉ có thời gian một tháng, ta có thể giải được mấy tấm bia đây? Sư huynh, ta chỉ có thể tranh thủ thời gian."
"Chu viên dù tốt, làm sao có thể bằng một góc của Thiên Thư lăng? Trước khi đi Chưởng môn đã dặn dò, vô luận phát sinh chuyện gì, việc đầu tiên chúng ta phải làm, là ở Thiên Thư lăng hiểu thấu bia đá... Chưởng môn khẳng định biết sư huynh đã mở ra Chu viên, nói như vậy cũng rõ chuyện này. Dĩ nhiên, tu đạo là chuyện riêng, tự mình lựa chọn thôi."
Cẩu Hàn Thực nhìn Thất Gian cùng Lương Bán Hồ đang rửa chén, vừa liếc nhìn cánh cửa đang đóng trong nhà, nói: "Tất cả các ngươi cũng suy nghĩ cẩn thận xem."
"Ngươi cũng nghe rồi đấy, ngay cả Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông cũng nghĩ như vậy."
Trần Trường Sinh nhìn Chiết Tụ sắc mặt tái nhợt lắc đầu. Hắn từ trong hộp châm lấy ra châm nhỏ, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào xương bả vai của hắn, chậm chạp mà ổn định đem châm khẽ cắm vào, ngón tay nhẹ nhàng tác động cây kim, xoa nắn nhìn như tùy ý nhưng có tiết tấu nào đó, tiếp tục nói: "Lúc này mới chỉ có tấm bia đầu tiên, vội vàng làm gì?"
Chiết Tụ mặt không chút thay đổi nói: "Cũng bởi vì đây là tấm bia đầu tiên, cho nên gấp gáp."
Trần Trường Sinh truyền chân nguyên qua đồng châm đưa vào trong thân thể của hắn, cẩn thận xem xét tình huống kinh mạch của hắn, nói: "Đây là đạo lý gì?"
Chiết Tụ nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Thiên Thư lăng phía trước từng có tấm bia, phía trên từng viết rất nhiều cáo tên, sau đó lại bị hủy đi."
Trần Trường Sinh biết tấm bia mà hắn nói, trên tấm bia này từng có một danh sách giống như Thanh Vân bảng, dựa theo tốc độ giải bia của người xem bia tiến hành sắp xếp, hơn một trăm năm trước, Thánh Hậu nương nương thay Bệ Hạ đi lên thần đạo tế thiên, thấy tấm bia này, cho rằng xem bia đã là dòm ngó thiên đạo, tấm bia này là sự bất kính đối với thiên đạo, vì vậy sai người hủy diệt.
"Danh sách trên tấm bia đá này mặc dù không còn, nhưng không ai quên những cái tên này."
Chiết Tụ nói: "Có hai mươi ba người, chỉ dùng một ngày thời gian đã giải được Chiếu Tình bi, Chu Độc Phu năm đó, chỉ cần nhìn thoáng qua mặt bia đã đi tới tấm bia thứ hai."
Nghĩ tới nhân vật truyện kỳ thiên phú tu đạo cường đại đến trình độ khó có thể hiểu, Trần Trường Sinh chỉ có thể trầm mặc.
Đường Tam Thập Lục đem áo lông cuốn vào trong ngực, nằm ở trên giường, nhìn Trần Trường Sinh chữa bệnh cho Chiết Tụ, nghe như thế, không khỏi có chút căm tức: "Ngươi ngày thứ nhất không thể giải bia thành công, cho nên cảm thấy rất mất thể diện? Vậy mấy người chúng ta đã nhìn hai ngày tính là gì?"
Chiết Tụ không quay đầu, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Ngu ngốc?"
Đường Tam Thập Lục giận dữ, nói: "Nếu không phải thấy ngươi là bệnh nhân, ta sẽ đánh chết ngươi."
Chiết Tụ mặt không chút thay đổi nói: "Nếu không phải muốn Trần Trường Sinh chữa bệnh cho ta, đại triêu thí ta đã đánh chết ngươi rồi."
Trần Trường Sinh rút đồng châm từ cổ hắn ra, nói: "Chủ đốc mạch tương liên với thức hải của ngươi có chút vấn đề, cho nên mỗi khi thức hải triều động, cũng sẽ tâm huyết dâng trào, dĩ vãng dựa vào ý chí cường đại chống đỡ, nhưng nếu như tâm thần tiêu hao quá nhiều, một khi áp chế không nổi, vấn đề trong kinh mạch rất có khả năng bộc phát, đến lúc đó ai có thể cứu được ngươi?"
Chiết Tụ hiểu được hắn khuyên mình không nên xem bia quá lâu, quá mức chuyên chú như hôm nay, nhưng không nói tiếp.
Trần Trường Sinh nói: "Ngươi đã nói, so với việc trở nên mạnh mẽ, sống thanh tĩnh mới là chuyện quan trọng nhất."
Chiết Tụ trầm mặc một lát sau nói: "Đúng vậy, nhưng nơi mà ta sống, nếu như không đủ mạnh, cũng không thể sống quá lâu."
Tựa như Cẩu Hàn Thực đã nói, tu đạo là chuyện riêng, loại chuyện này Trần Trường Sinh cũng không quá mức cưỡng ép được. Hắn nhìn Đường Tam Thập Lục hỏi: "Ngươi hôm nay giải bia thế nào?"
Đường Tam Thập Lục tùy ý nói: "Đem đường nét trên tấm bia cùng kinh mạch bản thân đối ứng, sau đó điều động chân nguyên... từ xưa đến nay, Chiếu Tình bi đều là giải như vậy, còn có thể có phương pháp gì khác chứ?"
Thanh âm Quan Phi Bạch mang theo ý tứ châm chọc từ ngoài cửa truyền vào: "Cũng đã mấy ngàn năm rồi, Bắc nhân các ngươi vẫn chỉ biết dùng loại phương pháp ngốc nghếch như thế, khó trách người có bản lãnh càng ngày càng ít. Thiên thư bia bi văn làm sao có thể là cách vận hành chân nguyên được? Đây rõ ràng là phương pháp cảm giác thần thức."
← Ch. 0212 | Ch. 0214 → |