← Ch.0811 | Ch.0813 → |
Sở dĩ nói quái, tự nhiên là bởi vì người kia có rất nhiều điểm khác với người thường.
Người kia rất thấp, từ bề ngoài xem xét, Nam Khách chỉ là tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, nhưng người kia còn thấp hơn Nam Khách hai cái đầu.
Người kia rất xấu, cho dù nắng sớm thanh lệ đến cỡ nào, rơi vào trên mắt mũi miệng tựa như chắp vá của người này, cũng biến thành làm cho người khác chán ghét.
Người kia phía sau cao cao nhô lên, xem ra hẳn là lưng còng.
Người kia mặc xiêm y màu đen, xiêm y dù giặt vô cùng sạch sẽ, nhưng không biết tại sao, vẫn ngửi thấy được mùi vị tanh hôi.
Thấy một người gầy thấp tàn tật, cả người mùi hôi thối như vậy, tuyệt đại đa số mọi người sẽ sinh ra cảm xúc ghét cay ghét đắng, đợi tỉnh táo lại, có lẽ sẽ sinh ra chút ít thương hại cùng đồng tình.
Trần Trường Sinh không như vậy.
Lần đầu thấy người này, tâm tình cảnh giác của hắn trở nên vô cùng mãnh liệt.
Giống như năm đó ở Bắc Binh Mã Ti hồ đồng dưới cây hải đường thấy Chu Thông cũng có cảm giác như vậy.
Hắn cảm giác mình thấy được ác tới cực hạn, không có đạo lý, không cách nào thuyết phục, không cách nào hòa tan.
Người này ác cùng Chu Thông ác còn có chút khác biệt rất nhỏ, chính là càng thêm âm uế.
"Ngươi là ai?" Trần Trường Sinh nhìn tên quái nhân này hỏi.
Gương mặt xấu xí của người này toát ra tâm tình bất an.
Bởi vì nắng sớm quá mức sáng ngời, mà hắn đã quên dùng mũ che kín mặt của mình.
Hắn bị người khác thấy, điều này làm cho hắn lần nữa cảm thấy tự ti, cho nên lần nữa sinh ra dục vọng muốn hủy diệt thế giới này.
Vừa nghĩ tới hủy diệt thế giới này, quái nhân đã cảm thấy bình tĩnh rất nhiều, cho nên nở nụ cười.
Nụ cười của quái nhân kia cũng rất quái, cười một tiếng khóe miệng đã hoàn toàn toét ra, lộ ra hàm răng thác loạn, sắc bén giống như dã thú, nhìn rất kinh khủng.
"Nếu không thể len lút giết chết ngươi, như vậy không thể làm gì khác đành phải thử xem có giết chết ngươi ở chỗ này không."
Giọng nói của kẻ này cũng rất khó nghe, giống như là hai mảnh sứ vỡ đang không ngừng ma sát, cực kỳ chói tai.
Nói xong câu đó, hắn vươn hai tay, hướng về phía Trần Trường Sinh đưa ra một cái thủ thức.
Ở trong nắng sớm sáng ngời, có thể tinh tường nhìn thấy, trên hai tay khắp nơi đều là lông cùng lân giáp, nhìn có chút ghê tởm.
Trần Trường Sinh không chú ý đến hai tay của hắn, mà tập trung vào thủ thức hắn bày ra.
Ở trong hiện thực, hắn chưa từng gặp thủ thức như thế, nhưng hắn đọc một lượt Đạo Tàng, từng tại một quyển đạo điển rất cổ xưa thấy được hình ảnh tương tự như vậy.
Đây là thủ ấn chính tông nhất trong hàng ngũ Đạo môn, là viễn cổ công pháp đã thất truyền từ lâu trong Quốc Giáo.
Vô luận là Ly cung hay là Thánh Nữ phong, hiện tại cũng đã không có truyền thừa môn công pháp này nữa.
Người này phóng thích ra khí tức công chính bình thản, thậm chí có thể nói là thần thánh trang nghiêm.
Hai tay của hắn mơ hồ có hắc khí ngưng tụ, trong lúc có tia chớp hiện ra, còn có mùi vị âm uế vô hạn.
Dùng Quốc Giáo thần thuật cổ xưa chính tông nhất, lại sử dụng thủ đoạn âm ác nhất, đây rốt cuộc là loại quái vật gì?
Trần Trường Sinh con ngươi hơi co lại, tay phải nắm chặt chuôi kiếm bên hông.
Chứng kiến trận đấu này rất đột ngột bắt đầu, cũng không ai nghĩ tới, kế đó tới xảy ra biến hóa mới.
Quái nhân lưng còng kia bỗng nhiên nhìn thoáng qua phía trên, hổn hển nói: "Làm sao ngươi lại có nhiều trợ thủ như vậy!"
Nói xong câu đó, thân ảnh của hắn chợt mờ đi, chuẩn bị chạy trốn ra ngoài cửa sổ.
Muốn chạy trốn ngay trước mắt Trần Trường Sinh cùng Nam Khách, đâu phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Vô số kiếm ý như ẩn như hiện bốn phía phòng bếp, ngăn cản toàn bộ đường đi.
Một đạo thanh quang lóe lên, Nam Khách biến mất khỏi chỗ cũ.
Trần Trường Sinh không lo lắng chuyện tên quái nhân này có thể chạy mất, trong khoảng cách ngắn, không có mấy người có thể có tốc độ nhanh hơn Nam Khách, cho dù hai cánh của nàng ly kỳ biến mất, nhưng mà... chuyện phát sinh kế tiếp, hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Ngay khi Nam Khách biến mất đồng thời, tên quái nhân kia cũng đã biến mất.
Vô số gió gào thét mà lên, thiết oa sinh ra làn khói bị kéo thành vô số tia sợi, nắng sớm ngoài cửa sổ càng không ngừng lóe lên.
Rất rõ ràng, hai người đang lấy tốc độ mắt thường không cách nào thấy rõ, lướt qua tốc độ cao ở trong phòng.
Lấy tốc độ gần như tia chớp của Nam Khách, lại không có cách nào trong thời gian ngắn bắt được đối phương.
Trần Trường Sinh trong lòng cảnh giác càng thêm mãnh liệt, tay phải nắm chuôi kiếm khẽ dùng sức.
Xoa xoa mấy tiếng, trên xà nhà xuất hiện mấy vết kiếm rõ ràng chí cực, mấy đạo kiếm phá nắng sớm mà lên, đâm về nơi nào đó.
Một tiếng gào thét mang theo thống khổ cùng tức giận vang lên.
Tên quái nhân kia bị bức phải hiện ra thân hình, vai phải xuất hiện một đạo kiếm thương, huyết thủy phiếm mùi hôi thối chậm rãi tràn ra.
Mấy đạo u mang mang theo màu xanh biếc phá không lao ra, chụp vào cổ họng quái nhân, chính là ngón tay của Nam Khách.
Tê tê! Áo của tên quái nhân kia chợt bể tan tành.
Hai đạo bóng xám xuất hiện phía sau hắn, dẫn dắt thân thể của hắn lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng dời về phía bên kia, tránh được công kích của Nam Khách.
Thì ra hắn căn bản không phải lưng còng, đội lên phía sau hẳn là một đôi cánh!
Đôi cánh kia không hề có vũ mao, nhìn giống như một khối thịt màu xám, có chút ghê tởm, nhưng tốc độ huy động thật nhanh.
Bóng xám cuồng động, mang theo một làn gió phiếm mùi hôi thối, tên quái nhân kia trực tiếp phá vỡ bếp, một tiếng ầm vang!
Dưới loạn kiếm, bếp trong nháy mắt biến mất, nhưng đã không có bóng dáng người này.
Trần Trường Sinh cùng Nam Khách đứng bên phế tích, nhìn hắc động trên mặt đất, trầm mặc không nói.
Nam Khách thu hồi thần thức, nói: "Thông xuống dưới đất, tràn đầy dơ bẩn, không biết hắn có thể đi qua thế nào."
Nhìn hình ảnh này, nghe Nam Khách nói, Trần Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
Vẫn là cuốn đạo điển cực kỳ cổ xưa kia, từng miêu tả hình ảnh tương tự như vậy.
Đó là ở một câu chuyện cực kỳ xưa.
Vài ngàn năm trước, có vị Giáo Hoàng vì truy tìm cảnh giới Đại Tự Do, từng ngộ ra một phương pháp tu đạo cực kỳ hiểm ác, đó chính là đem tục niệm cùng dục vọng của bản thân chia lìa, ở ngoài thần hồn tái tạo một cái chính mình tương ứng, mượn xem bản thân mà ngộ thiên địa chí lý, sau đó lại một kiếm chém nó để thành tựu chân chính thanh tĩnh.
Vị Giáo Hoàng kia trước đó đã chuẩn bị vô cùng nguyên vẹn, nhưng hắn không nghĩ tới, thần hồn ác niệm so với trước đó dự đoán càng thêm âm uế đáng sợ, tốc độ mượn thiên địa trọc khí trưởng thành lại càng khó có thể tưởng tượng, hắn cuối cùng muốn chém niệm lại không có cách nào hoàn toàn thành công, thậm chí suýt nữa bị thần hồn ác niệm cắn trả, hắn không có bất kỳ biện pháp nào cả, đang ở thời khắc cuối cùng trước khi thần hồn bị hoàn toàn ô nhiễm, chỉ có thể bằng vào ý niệm mười hai hiền giả mượn từ Quang Minh chánh điện, mạnh mẽ đem mình cùng thần hồn ác niệm tru diệt toàn bộ.
Vị Giáo Hoàng học thức uyên bác, cảnh giới vô cùng cao thâm kia đã chết như vậy.
Môn đạo pháp tên là Trảm Thi này tự nhiên cũng thành cấm pháp trong Quốc Giáo, dần dần biến mất trong con sông lịch sử.
Ai có thể ngờ được, loại đạo pháp này hôm nay tái hiện tại trước mắt của hắn.
Năm đó trước khi vị Giáo Hoàng kia rời đi, đối với các đại chủ giáo Ly cung đã nói, nếu không trảm thi được, chính là Hoàng Tuyền hiện thế.
Chẳng lẽ quái vật này, chính là Hoàng Tuyền?
← Ch. 0811 | Ch. 0813 → |