← Ch.029 | Ch.031 → |
Tiếp đó, Tinh Hồn ôm Yến Ngọc Lan không chút do dự nhảy xuống tường, hướng về phía Bắc tiếp tục đào tẩu.
Vài giây sau, các hộ vệ đã có mặt tại chỗ này. Nhìn thấy khinh công của thích khách cao thâm đến vậy, không biết thực lực chân chính của thích khách ấy ra sao. Thế nhưng, bọn họ vẫn phải tiếp tục truy đuổi. Nếu không sau này khó mà ăn nói với Kim thành chủ. Bởi không có thân pháp ảo diệu như Tinh Hồn, bọn họ đành phải đi cổng chính. Thế nên cũng tốn không ít thời gian.
Tinh Hồn một mạch chạy theo hướng Bắc, mặc dù trông hắn chỉ như cường giả Võ tông hậu kỳ nhưng tốc độ so với cường giả Võ cương trung kỳ còn muốn nhanh hơn. Cường giả Võ vương hậu kỳ đang bị Yến hộ pháp cầm chân nên chỉ có thủ vệ cấp Võ vương sơ kỳ và Võ vương trung kỳ là đuổi theo hắn, lại phải tốn một khoảng thời gian để ra cổng. Lúc này đã cách xa Tinh Hồn một đoạn dài rồi.
Có điều hắn biết rõ lần này người bị hắn giết chết là Bát hoàng tử của Thiên Phong đế đình có thân phận vô cùng to lớn, mà Vực tinh thành còn là ở gần Hoàng thành dưới chân thiên tử, e rằng không tới một khắc thì sẽ có cường giả Võ đế, thậm chí Võ hoàng, Võ thánh sẽ hoàn toàn phong tỏa xung quanh.
Đến khi đó đừng nói là một Yến hộ pháp và hắn bình thường chỉ ở Linh anh sơ kỳ, dù là cao thủ Thiên Lam thần điện dốc hết sức mạnh ở địa bàn Hoàng tộc e rằng không chiếm được một chút ưu thế. Hơn nữa Thiên Lam thần điện cũng thuộc thế lực của Thiên Phong đế đình.
Lúc này toàn bộ khu vực này đã sáng rực ánh lửa, sáng như ban ngày, xe ngựa hí vang trời, loạn thành một đoàn.
Mặc dù là nửa đêm nhưng náo nhiệt hơn ban ngày rất nhiều, dưới tình hình này dù là đồ ngốc cũng biết xảy ra chuyện lớn.
Tinh Hồn nhanh chóng lao tới trước, phía sau thật lâu không thấy bóng kẻ địch, hắn biết đa số cao thủ của Vực tinh thành chắc là bị Yến hộ pháp dẫn đi, còn lại một ít cường giả Võ vương sơ kỳ và Võ vương trung kỳ đuổi không kịp thần tốc kinh người của hắn, lòng thầm thở phào.
Tinh Hồn cúi đầu nhìn Yến Ngọc Lan, nhíu mày. Trước mắt mới bắt đầu con đường chạy trốn mà thôi, phía sau con đường còn rất xa xôi. Nếu hắn cứ ôm một đại mỹ nhân nhẹ như lông chim này, mặc dù không phải chuyện cực nhọc gì nhưng cũng chẳng ra cái gì cả.
Tuy nhiên, nếu để Yến Ngọc Lan tự mình chạy thì không ổn, nếu làm thế không khác gì chịu chết.
Yến Ngọc Lan ở trong ngực Tinh Hồn kiềm không được hỏi:
- Chúng ta đang đi đâu?
Tinh Hồn nói:
- Không biết. Trước hết phải tìm một chỗ an toàn chờ Yến hộ pháp đến.
Bị Yến Ngọc Lan cắn một phát vào vai, đến giờ vẫn còn đau nhức. Địch thủ không hại mình mà lại bị thương bởi người mình cứu. Một cảm giác rất khó chịu. Thế nhưng, Tinh Hồn vẫn không có một chút biểu cảm gì.
Yến Ngọc Lan nhìn Tinh Hồn thầm tức giận, lại nhìn tác phẩm mình để lại trên vai đối phương, mắt đẹp lóe lên ý cười. Nhưng nàng thấy Tinh Hồn trán ướt đẫm mồ hôi thì có chút bất nhẫn, dù sao đối phương là đến cứu nàng, nàng làm như vậy hơi giống lấy oán trả ơn.
Tinh Hồn vừa bay nhanh vừa ngẫm nghĩ tìm chốn an toàn. Chẳng mấy chốc đã đến chỗ một con sông lớn, có tên là Nghịch lưu hà. Có tên như vậy là bởi hướng chảy của nó ngược lại với các con sông khác, chảy theo hướng Nam – Bắc.
Chạy một đoạn đường dài như vậy, Tinh Hồn cũng đã thấm mệt. Con sông này khá rộng, nếu muốn nhảy qua thì cần một khoảng thời gian để phục hồi nguyên khí. Nhưng chỉ sợ một điều là bọn lính kia đến đây.
Bỗng Yến Ngọc Lan nằm trên tay hắn cất giọng ôn nhu hỏi:
- Ngươi nói xem, người kia thật sự là cha của ta?
Mắt nàng nhìn chằm chằm Tinh Hồn, có chút mong chờ rồi lại hơi phức tạp, nàng nghĩ đến cảnh ngộ mấy năm này của mình, lòng kiềm không được rất hận phụ mẫu mình.
Nàng thật khó tưởng tượng nếu phụ mẫu ngày nào đó đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình thì sẽ làm sao, trong lòng rất mâu thuẫn.
Tinh Hồn vốn đã mệt, lại còn phải trả lời những câu hỏi của cô nàng này nên cảm thấy hơi bực mình. Nên hắn chỉ hời hợt đáp:
- Không biết. Thắc mắc thì gặp ông ấy mà hỏi.
Nghe câu trả lời có cũng như không, Yến Ngọc Lan xụ mặt quay đi chỗ khác.
Tinh Hồn thì không rảnh để quan tâm đến chuyện của nàng, trong lòng đắn đo suy nghĩ tiếp theo nên làm sao.
Việc chắc chắn mà Tinh Hồn cần phải làm chính là thoát khỏi đây rồi dùng truyền phù mà hắn đưa cho Trương Vô Thường, bảo Trương Vô Thường nhanh chóng đến đây. Sau đó hắn lại tiếp tục nhờ Yến hộ pháp có thể đưa Trương Vô Thường vào Thiên Lam thần điện. Bởi vì thời gian mà Thiên Lan thần điện chiêu sinh không còn nhiều nên hắn không thể chắc chắn được Trương Vô Thường đến lúc đó có thể đạt được cảnh giới Võ tông.
Nhưng Tinh Hồn cũng hiểu rằng quan trọng nhất bây giờ là phải thoát khỏi nạn trước mắt rồi mới tính đến chuyện khác.
Chính lúc Tinh Hồn và Yến Ngọc Lam ôm tâm sự riêng thì bỗng nhiên phía xa có tiếng ngâm thư lanh lảnh theo gí đêm thổi đến, kéo tinh thần hai người trở lại hiện thực.
Nhìn phía dưới, có một con thuyền khá sang trọng đang từ từ bơi đến. Trên thuyền vang vọng âm thanh của một đôi nam nữ. Người ngâm thơ, người hết lời khen ngợi. Sau đó lại là những âm thanh gợi tình, trên thuyền chắc đang có chuyện hay xảy ra.
Tinh Hồn nhìn thấy con thuyền, chợt trong đầu nảy ra một sáng kiến. Miệng khẽ nói:
- Tốt quá. Có thuyền!
← Ch. 029 | Ch. 031 → |