← Ch.126 | Ch.128 → |
Ánh trăng cô độc dịu dàng mà lạnh lẽo chiếu lên người hắn. Làm lộ ra khuôn mặt rất đau khổ, so với Sở Tiểu Điệp khóc òa thành tiếng, thì hắn dường như còn đau đớn, buồn bã hơn gấp mấy lần.
Khi quẹo qua hành lang, Tinh Hồn không hề đi về phòng của mình. Mà lập tức giấu đi khí tức, vô tình nghe được câu chuyện của Tiểu Điệp. Hắn biết chứ, biết nỗi buồn trong lòng Tiểu Điệp như thế nào. Nhưng không ngờ còn lớn hơn cả sự tưởng tượng của hắn. Tinh Hồn không muốn dính dáng gì đến Sở Tiểu Điệp, là bởi vì hắn sợ. Phải, là sợ.
Tinh Hồn sợ, một ngày nào đó hắn lỡ yêu Tiểu Điệp, yêu nữ nử của kẻ thù không đội trời chung của hắn. Nếu như là thế, hắn thực sự không biết làm như thế nào. Đứng giữa hai lựa chọn: trả thù cho mẫu thân, hay bỏ qua mọi hận thù mà đến với Tiểu Điệp. Một lựa chọn rất khó khăn đối với một thiếu niên chưa đến mười tám tuổi như Tinh Hồn.
Thế nên, hắn không đợi đến lúc hắn thực sự quá yêu nàng, mà lập tức chọn con đường báo thù để không phải làm tổn thương đến nàng sau này. Bây giờ để nàng đau khổ, còn hơn là sau này phải chịu đựng nỗi khổ sống không bằng chết, nỗi khổ thiên thu vạn kiếp. Hắn thừa nhận, hắn thực sự rất yêu nàng, sự yêu thương ấy không biết bắt đầu từ khi nào. Mà dường như, nó còn lớn hơn cả tình cảm của hắn dành cho Yến Ngọc Lan. Nhưng thay vì để hai người cũng chịu, Tinh Hồn chấp nhận việc một mình hắn tự nhận lấy. Cho dù là thiên thu vạn kiếp, luân hồi không tan, thì hắn vẫn sẵn sàng chấp nhận.
- Nàng hãy khóc cho thoải mái. Cứ hận ta, thù ghét ta đi, Tiểu Điệp. Nàng có biết rằng, ta rất đau lòng khi không thể dỗ dành nàng, không thể ôm nàng vào lòng để cùng nàng chia sẽ. Nhưng ta không thể, giữa hai ta vĩnh viễn không có kết quả. Niềm đau, xin hay để ta nhận lấy. Hãy sống thật tốt nhé Tiểu Điệp, hãy quên đi kẻ vô tình này đi. Ta sẽ luôn cầu chúc cho hạnh phúc sẽ đến với nàng…
Tinh Hồn ánh mắt đau buồn nhìn theo bóng lưng của Sở Tiểu Linh và Sở Tiểu Điệp dần biến mất. Sự cô độc lại bao vây lấy người thiếu niên trẻ tuổi. Hắn ngẩn đầu nhìn lên vầng trăng treo cô độc trên bầu trời. Ánh mắt đượm buồn. Nhắm mắt lại và chôn sâu mối nghiệt duyên ấy. Hắn cứ đứng ở đó, đón nhận lấy những con gió nhẹ nhưng lạnh thấu thận tâm hồn.
Sáng hôm sau.
Tô Hân Nhi từ trong phòng của nàng bước ra. Hôm nay, nàng mặc một bộ y phục màu hồng phấn, sắc mặt tươi tắn. Nàng vươn người, đón chào một ngày mới tốt đẹp. Ánh nắng vàng nhẹ dịu chiếu lên thân thể nàng càng tôn thêm vẻ đẹp cao quý của nàng. Sau đó, nàng đưa mắt qua nhìn căn phòng của Tinh Hồn. Thầm nghĩ, giờ này hắn còn đang nằm trên giường ngáy o o như heo. Nhưng thật bất ngờ, nàng nhìn thấy Tinh Hồn lẳng lặng đứng một mình trên hành lang. Ánh mắt vô thần nhìn về phía xa, giờ phút này giống như, sự cô độc của riêng hắn lại hiện ra. Nó như một con sói hoang trên lãnh địa của nó, bất kỳ ai cũng không thể xâm phạm được.
Tinh Hồn thở dài một tiếng, dường như đã trở về với thực tại. Bỗng nhiên, từ phía đằng sau có tiếng bước chân đi tới, trông khá là vội vã. Quay lại thì mới biết, tiếng bước chân ấy chính là của Tô Hân Nhi. Vẻ mặt vui vẻ của nàng lúc nãy đã bay đâu mất, thay vào đó là nét mặt lo âu. Nàng nhìn hắn hỏi:
- Hồn ca, huynh sao thế? Sắc mặt không được tốt lắm, đêm qua không ngủ được sao?
Tinh Hồn nở một nụ cười dịu dàng, nói:
- Huynh không sao!
Tiếp đó lại làm một hành động hết sức tình cảm, nhẹ nhàng. Tả thủ nhẹ vuốt mái tóc đen bóng của Hân Nhi. Ánh mắt ấm áp nhìn nàng hỏi:
- Còn nàng, đêm qua ngủ ngon chứ?
Nàng bất giác đỏ mặt lên. Cúi đầu nhìn xuống đất, lắp bắp nói:
- Muội ngủ rất ngon.
Hắn khẽ mỉm cười. Lại nói tiếp:
- Được rồi, chúng ta ở đây đã lâu. Cũng nên rời khỏi để làm nhiệm vụ. Muội đồng ý chứ?
Nàng khẽ gật đầu. Sau đó, hai người đi đến chỗ của Tiêu Viễn để từ biệt. Tiêu Viễn có ý muốn mời hai người ở lại thêm một thời gian nữa, nhưng Tinh Hồn cứng rắn cự tuyệt, bảo rằng họ ở lại đây đã quá lâu, sợ rằng nếu không đi thì không thể hoàn thành được nhiệm vụ. Cuối cùng Tiêu Viễn cũng để cho hai người rời khỏi, bảo nếu có gì khó khăn thì cứ dùng phi ưng truyền tin, nhất định sẽ tận lực giúp đỡ. Tinh Hồn cũng ngỏ lời cảm ơn. Sau đó, hai người cáo biệt Tiêu Viễn.
Khi ra khỏi đại sảnh, thì nhìn thấy có rất nhiều người đang đứng ở trước sân. Nhìn thấy Tinh Hồn và Tô Hân Nhi bước ra, Dương Kế Nam đi đến, cười nói:
- Tiểu đệ, sau này gặp lại nhất định phải uống một bữa cho đã. Giờ đại ca phải trở về Thanh Dương môn rồi, có dịp thì đệ ghé qua nhé, đại ca sẽ tiếp đãi thật nồng hậu.
- Vậy đa tạ lão ca! – Tinh Hồn cũng cười đáp lại.
Thế rồi Dương Kế Nam cùng đoàn người Thanh Dương môn lên ngựa rời khỏi thành Thái Dương. Nhạc Tử Phong tuy đi cùng hướng với Dương Kế Nam nhưng chắc là không muốn đánh nhau nên đã rời khỏi thành từ sớm. Nhiều phái khác cũng muốn nhanh chóng trờ về phái, nên cũng bái biệt từ sớm. Vạn Bảo tông tố chức sự kiện lần này, nên cử rất nhiều trưởng lão và đệ tử trong môn phái đến chào từ biệt họ. Cũng gửi lời xin lỗi đến sự việc không đáng có của đại hội lần này, mấy phái khác dù sao cũng phải nể mặt nên cũng vui vẻ chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ.
Trên sân lúc này chỉ còn hai người Tinh Hồn và đám người của Sở. Tiêu gia thì cho người chuẩn bị ngựa cho Tinh Hồn, nên hơi trễ. Còn Sở gia thì trở về thần điện bằng ngự thú phi hành, nên cũng được chuẩn bị sau. Tinh Hồn bất giác đưa mục quang nhìn về phía Sở Tiểu Điệp, thấy đôi mắt của nàng sưng lên, chắc chắn là vì đêm qua khóc rất nhiều. Hắn khẽ thở dài trong lòng. Nhìn nàng như vậy, trong lòng hắn trở nên đau đớn khôn tả.
Sở Tiểu Điệp cũng đưa mắt nhìn hắn, nhưng khi mục quang chạm nhau thì nàng lập tức quay sang chỗ khác. Sở Tiểu Linh đứng bên cạnh nàng cũng nhìn thấy, ánh mắt sắc bén đầy khiêu khích, căm ghét trừng Tinh Hồn. Ý bảo, nếu còn làm Tiểu Điệp đau lòng một lần nữa thì cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi. Tinh Hồn tuy không có sợ nàng, nhưng trong tình huống này cũng chỉ còn cách tránh né. Dù sao, người làm cho Tiểu Điệp khóc cũng là hắn. Nên hắn cũng không có muốn gây sự.
Thế nhưng, sau khi các phái khác đi hết thì Sở Hóa Long, khuôn mặt vui vẻ hòa nhã đã biến đâu mất. Thay vào đó là một khuôn mặt vô cảm nhìn Tinh Hồn, trong mắt chứa đựng một cơn giận rất lớn. Cả Sở Minh và Sở Bảo cũng thể, trừng mắt nhìn Tinh Hồn. Giống như hận không thể đem Tinh Hồn ra xé làm vạn mảnh. Tinh Hồn cảm nhận được lãnh ý đó, nên cũng nhìn thẳng vào bọn chúng, không hề có ý định tránh né.
Sở Hóa Long cùng hai tiểu đệ cửa hắn, đi tới trước mặt Tinh Hồn, nhìn hắn chằm chằm. Tinh Hồn cẩn thận đưa tay, nhẹ đẩy Hân Nhi lùi về phía sau mấy bước, liếc nhìn ra ý bảo nàng tránh xa một chút. Tô Hân Nhi cũng tinh ý nhận ra. Nàng có ý nghĩ ở lại cùng hắn, tuy không biết giữa hai bên có xích mích gì, nhưng dù sao nàng cũng quen biết Sở Hóa Long đã lâu. Hắn dù sao cũng nể mặt nàng. Đáng tiếc Tinh Hồn đã có ý cự tuyệt thành ý của nàng, ra hiệu cho nàng không nên nhúng tay vào. Hân Nhi cũng đành phải nghe theo Tinh Hồn, tránh xa chỗ của bốn người họ mười mấy bước.
Sở Hóa Long lạnh lùng mở lời, trong giọng nói manh theo uy áp của cường giả Đế cấp, muốn làm cho Tinh Hồn quỳ xuống trước mặt hắn vì dám đắc tội với Tiểu Điệp:
- Ngươi, to gan lắm. Dám làm muội muội của ta khóc. Đừng tưởng cùng là đệ tử của thần điện mà ta không làm gì ngươi.
Thế nhưng, Tinh Hồn cũng không phải dạng vừa. Bởi thứ hắn không sợ nhất chính là uy áp, bởi huyết thống Long tộc không cho phép cuối đầu trước bất cứ ai. Đừng nói là uy áp của Đế cấp, dù là của cường giả trên Thánh cấp hắn cũng không sợ. Nên cũng đáp trả:
- Ta trước giờ chưa từng sợ ai. Và ghét nhất chính là bị kẻ khác uy hiếp.
Sở Hóa Long cùng hai tiểu đệ của hắn rất bất ngờ. Uy áp của Sở Hóa Long, cho dù đối phương đồng cấp cũng phải run sợ. Cộng thêm khí thế mà Sở Minh và Sở Bảo phát ra, dù là Đế cấp hậu kỳ cũng phải kiên nệ một chút. Thế nhưng, tiểu tử trước mặt này lại không có biểu hiện gì sợ hãi, thậm chí một giọt mồ hôi cũng không có. Mà trái lại, Sở Minh và Sở Bảo mồ hôi đã đầy đầu, ướt áo. Còn Sở Hóa Long tất nhiên là bình thường.
Sở Hóa Long gằng giọng, tăng thêm uy lực:
- Khá lắm. Để xem ngươi giỏi đến mức nào!
Tinh Hồn cũng đồng thời tăng thêm khí thế của bản thân, chống lại uy áp phát ra từ Sở Hóa Long. Còn hai tiểu tử kia, bởi vì không chịu nỗi mà bị bức bay ngược trở lại, trên miệng xuất hiện một tia máu. Có lẽ đã bị nội thương. Giữa mặt sân chỉ còn lại Tinh Hồn và Sở Hóa Long giao đấu khí thế với nhau.
Luồng khí thế phát ra từ hai người bọn họ, khiến cho cả thành Thái Dương hoảng sợ. Không ít cường giả trong thành, đặc biệt là từ Vạn Bảo tông đi đến xem chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên cũng không có dám tới gần, ngộ nhỡ không may bị thương thì thật không đáng. Còn mấy người của Sở gia cùng Tô Hân Nhi, đã được Tiêu gia cẩn thận bảo vệ ở một nơi xa, hầu hết những nhân vật quan trọng đều đứng cách xa khỏi đó năm trượng. Bọn họ hầu như là không quan tâm đến hạ nhân trong phủ, bởi trong mắt họ thì lũ dân thường chỉ là con sâu con kiến, có chết cũng chẳng sao.
Tuy nhiên, hạ nhân trong phủ chỉ bị kinh hoảng mà ngất đi, không có thiệt mạng. Bởi vì cả Tinh Hồn đều dồn hết đấu khí của mình, không để phan tán ra xung quanh. Bên Sở Hóa Long, đấu khí của hắn ngưng tụ thành hình một con bạch hổ khổng lồ, nhe răng múa vuốt, rất là hung dữ. Còn bên phía Tinh Hồn, thì đấu khí lại hình thành nên một con cự long vây quanh người Tinh Hồn, móng vuốt sắc nhọn, trông rất uy vũ. Cả hai con vật đều khè khè lẫn nhau.
← Ch. 126 | Ch. 128 → |