← Ch.179 | Ch.181 → |
Tuy Tinh Hồn trước giờ không sợ trời, không sợ đất nhưng đứng trước các siêu cấp cường giả thế này thì cũng không khỏi kinh hãi. Đừng bảo là chỉ truy bắt một kẻ nhỏ bé như hắn mà phải huy động một lực lượng khổng lồ đến thế này sao? Hiện giờ khó mà thoát được rồi. Cho dù có Quần tiên các đi nữa thì cũng không thể nào đứng trước hàng trăm con mắt của bọn họ mà trốn vào đó.
Mà không chỉ có Tinh Hồn kinh ngạc, mà cả Lý Tinh Vân và Yến Ngọc Lan cũng rất bất ngờ. Lý Tinh Vân kính lễ rồi nói với Trịnh Thần Không:
- Điện hạ, đây là chuyện riêng của đệ, tự đệ có thể giải quyết được.
Trịnh Thần Không căn bản không để Tinh Hồn vào trong mắt, thậm chí còn không thèm liếc qua nữa. Đối với y thì Tinh Hồn còn không bằng con kiến hôi nữa, động một ngón tay cũng dễ dàng nghiền nát được. Trịnh Thần Không lãnh đạm nói:
- Tùy đệ, ta chỉ đứng ngoài quan sát.
Sau đó Trịnh Thần Không lại tiếp tục ra lệnh cho hai trăm người kia:
- Các ngươi tản ra, quan sát tình hình xung quanh. Chắc chắn "hắn" sẽ xuất hiện ở nơi này. Khi đó tất cả đồng loạt ra tay.
- Tuân lệnh Thái tử!
Hai trăm siêu cấp cường giả này lập tức nhận mệnh lệnh, tản ra các hướng khác nhau để vừa thuận lợi cho quan sát, vừa thích hợp để ra tay một cách chớp nhoáng và hiệu quả nhất. Còn Trịnh Thần Không thì thúc Hoàng kim thánh long bay lên không trên, ngự ở trên đó để quan sát toàn bộ đại cục.
Bên dưới, Tinh Hồn và Yến Ngọc Lan thì không hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Chỉ có Lý Tinh Vân là đoán được ý đồ của Trịnh Thần Không. Chắc hẳn thời điểm đó sắp đến rồi. Có điều, hiện giờ hắn không quan tâm đến điều đó, mà chỉ chú tâm đến cuộc chiến riêng của hắn.
Tinh Hồn và Lý Tinh Vân đằng đằng sát khí nhìn nhau, đang chuẩn bị ra tay thì bỗng xuất hiện thêm một kẻ nữa tham gia. Kẻ đó không ai khác chính là Đại công tử Sở gia Sở Hóa Long.
- Hắn là kẻ thù của ta, không cần ngươi nhúng tay vào. – Lý Tinh Vân băng lãnh nói.
- Ta không rảnh giúp ngươi. Chỉ là, tên đó cũng là kẻ thù của ta.
Sở Hóa Long đáp lời. Khiến hắn ngạc nhiên là khí tức của Tinh Hồn hiện giờ rất mạnh, so với lúc giao đấu với hắn ở Vạn Bảo tông thì cường đại hơn gấp mấy lần. Không lẽ Tinh Hồn đã đột phá đến Thánh cấp rồi? Sở Hóa Long khẽ kinh hãi. Tốc độ tu hành của Tinh Hồn nhanh đến như vậy, chỉ sợ nếu không giết hắn bây giờ thì sau này sẽ là một đại họa.
Tinh Hồn lườm mắt nhìn Sở Hóa Long. Nhìn hắn như vậy, lờ mờ có thể đoán ra Sở Hóa Long đã phát hiện điều gì đó rồi. Có thể là thân phận của hắn chăng?
- Gặp lại rồi, Sở Hóa Long!
- Phải, chỉ mới hơn một tháng không gặp mà ngươi đã đột phá Thánh cấp rồi. Khiến ta suýt không thể nhận ra được một kẻ yếu ớt ngày đó. – Sở Hóa Long khẽ cười đáp lại.
- Bây giờ mới nhớ ra à?
- Cũng không quá trễ nhỉ! Vẫn còn đủ năng lực để bóp chết ngươi đấy, đừng tưởng chỉ có mỗi mình ngươi có tu vi Thánh cấp, Tinh Hồn.
Tinh Hồn khẽ ngạc nhiên. Sở Hóa Long nói như vậy, có nghĩa là hắn cũng là cường giả Thánh cấp? Không thể nào, khí tức tỏa ra từ người Sở Hóa Long chứng tỏ hắn chỉ mới có tu vi Đế cấp mà thôi. Bỗng nhiên nhìn qua Lý Tinh Vân có Phượng hoàng băng đang đứng ở sau lưng, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
- Không lẽ ngươi...
- Đúng vậy. Ra đây, Tấn ảnh lôi báo!
Sở Hóa Long vừa quát một tiếng, sau lưng hắn lóe lên một vần kim quang. Một cái bóng khổng lồ xuất hiện trên vòng tròn ma pháp. Nó có một đôi mắt đỏ ngầu như máu, trên người phát ra những tiếng kêu lách tách của điện cực va chạm nhau. Nó hống một tiếng làm cho nước mưa văng tung tóe.
Tấn ảnh lôi báo, một trong những loại ma sủng quý hiếm, huyết mạch tuy không bằng Phượng hoàng băng nhưng cấp độ thì ngang bằng. Trong số các ma thú ở Thiên cấp thì tốc độ của nó là nhanh nhất. Quả thật rất thích hợp với kẻ như Sở Hóa Long.
- Hợp thể!
Một vầng kim quang lóe sáng lên giữa màn đêm lạnh giá. Rồi sau đó, Sở Hóa Long từ trong vầng kim quang đó bước ra. Sau lưng là mọc ra một cái đuôi thú, các ngón tay trở thành móng vuốt. Đôi măt đen láy của hắn bây giờ chuyển sang con mắt của dã thú, rất hoang dại và đáng sợ. Sau khi hợp thể với Tấn ảnh lôi báo, Sở Hóa Long đã đột phá Thánh cấp, tuy không phải chân chính là tu vi của hắn nhưng khí thế đúng là của cường giả Thánh cấp.
Ở phía bên kia, Lý Tinh Vân cũng không chịu thua kém. Hắn cũng quát một tiếng "Hợp thể". Lập tức hợp nhất với Phượng hoàng băng của hắn với đôi lam vũ tuyệt đẹp ở sau lưng. Tu vi cũng ngang bằng với Sở Hóa Long rồi.
Yến Ngọc Lan cực kỳ lo lắng cho Tinh Hồn. Khí thế của hai người kia bây giờ đã có thể áp đảo được Tinh Hồn, xem ra hắn khó mà thoát được rồi. Tình thế bây giờ khiến nàng vô cùng khó xử. Phải làm thế nào mới có thể giúp được Tinh Hồn đây?
Thế nhưng Tinh Hồn lại không hề tỏ ra hoảng sợ. Chỉ thấy hắn mỉm cười, trên mặt đầy sát khí nhưng vẫn chậm rãi nói:
- Hay lắm, nhưng đừng tưởng chỉ có mỗi hai ngươi là có thể tăng cường tu vi trong thời gian ngắn.
Nói như vậy nghĩa là Tinh Hồn cũng có thể dùng một bí thuật nào đó để tăng nhanh tu vi bản thân. Nhưng chắc chắn không phải là hợp thể với ma sủng, bởi bây giờ hắn đâu còn ma thú nào bên cạnh. Biểu hiện lúc này của Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân cũng giống như Tinh Hồn vừa nãy, ngạc nhiên không biết Tinh Hồn sẽ giở trò gì đây.
Chỉ thấy Tinh Hồn nắm chặt đôi bàn tay lại, khí lực đột ngột tăng nhanh một cách bất thường. Không chỉ khiến cho ba người Yến Ngọc Lan, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân ngạc nhiên, mà cả Thái tử Trịnh Thần Không vốn không để tâm lắm đến cuộc chiến nhỏ này. Tinh Hồn nhẹ nhàng, chậm rãi thốt ra ba chữ:
- Hoán long thuật!
← Ch. 179 | Ch. 181 → |