← Ch.243 | Ch.245 → |
Không biết từ lúc nào, mưa đã bắt đầu rơi. Hạt mưa nặng nề rơi xuống, làm trắng xóa cả một vùng Không Di sơn rộng lớn. Trời đất lúc này trở nên thật mờ ảo. Hàn khí lạnh lẽo như cắt vào da thịt.
Bốn người Trịnh Trường Không, Trịnh Dương Không, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân ở trên trời, toàn thân ướt như chuột lột. Thế nhưng chẳng ai quan tâm đến chuyện này cả, mục quang vẫn tập trung nơi Tinh Hồn bị vây hãm trong đại trận. Mưa bụi trắng xóa, nhưng với nhãn lực của họ thì vẫn có thể nhìn thấy và mơ hồ cảm nhận được.
Chỉ thấy đứng giữa kiếm trận, trong khoảng khắc dường như tên người không ra người, quỷ không ra quỷ này đột nhiên khựng lại. Đôi mắt huyết lệ như trải qua muôn vàn cảm xúc, phảng phất như vừa đánh mất một thứ gì đó mà hắn trân trọng nhất trên cõi đời này. Đôi chân rắn chắc tưởng như không thể bị khuất bị mà bây giờ lại khụy xuống, ngửa đầu lên nhìn bầu trời đen kịt đầy nghiệt ngã kia. Từng hạt mưa rơi trên khuôn mặt bi thương của gã, như cảm thông với kẻ đáng thương này.
Trịnh Trường Không chớp mắt nhận ra, một thanh kiếm xuất hiện trên tay, thân thể như một mũi tên, từ trên cao bắn xuống, tốc độ như tia chớp vậy. Mũi kiếm hướng thẳng vào đầu Tinh Hồn, tin rằng dưới một kiếm này nhất định sẽ giết chết được hắn. Đồng thời gần trăm tên hộ vệ Thiên Thần cảnh kia cũng khu động nguyên lực, kiếm khí tứ phương bát hướng, trong màn đêm u tối này lại trở nên tuyệt đẹp, hướng thẳng mục tiêu ở giữa kiếm trận.
Hắn ở giữa kiếm trận, xung quanh là muôn vàn nguy hiểm. Nhưng dường như hắn chẳng hề quan tâm gì đến những chuyện đó, tựa hồ mọi thứ đều là hư vô. Đôi mắt buồn rười rượi, lăng dài trên má hai dòng huyết lệ, hòa lẫn với con mưa lạnh lùng vô tình này. Giọng khàn khàn bi ai:
- Tiểu Điệp... nàng nói đúng, ta phải luôn là chính bản thân mình. Bọn chúng đã hại ta, hại cả nàng. Ta phải khiến chúng chết không toàn thây. Bọn chúng đã muốn ta chết, vậy ta sẽ trở thành ma để trừng phạt bọn chúng.
Rồi hắn gầm lên một tiếng, khiến cho Trịnh Trường Không giật mình. Âm ba động trực tiếp tấn công, buộc hắn phải giơ trường kiếm ra chống đỡ. Thân hình Trịnh Trường Không vốn đang hướng xuống, mà bây giờ lại bị bức ngược trở lại. Lực phản phệ khiến hắn bị trúng phải nội thương, tuy rằng không đáng lưu tâm nhưng khiến trong lòng rất khó chịu. Có lẽ bây giờ hắn cũng trải qua cái cảm giác mà Trịnh Dương Không trải nghiệm.
Đột nhiên, giữa cơn mưa đêm, một tiếng sấm nổ ầm ầm, lực lượng thiên uy mạnh mẽ xuất hiện khiến cho chúng nhân biến sắc.
Hàng vạn kiếm khí như lưu tinh, đâm thẳng vào thân thể Tinh Hồn. Ngay khi hắn bức ngược Trịnh Trường Không, đồng thời thân thể hắn rực sáng lên. Bạch quang bao phủ toàn bộ cơ thể hắn, kiếm khí va chạm đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, giống như hòa lẫn vào bạch cầu đó vậy. Khi tiếng sấm nổ vang, bạch cầu bay thẳng lên bầu trời, dường như đang chuẩn bị đón nhận một lực lượng nào đó. Thiên uy vô địch đè ép mấy trăm người ở đây, cảm thấy không ổn, Trịnh Trường Không ra lệnh tất cả tránh khỏi chỗ này trăm thước, quan sát tình hình.
Người nào cũng cảm giác được linh hồn mình đang bị uy hiếp dưới thiên uy cường đại kia. Tuy rằng đã rời khỏi vị trí trung tâm, thế nhưng áp lực linh hồn cơ hồ không giảm đi chút nào. Chỉ thấy giữa cái hố đen giữa bầu trời, một đạo lôi kiếp giáng thẳng xuống bạch cầu. Chỉ nghe một tràng âm thanh kinh hoàng, như muốn hủy thiên diệt địa. Không dừng lại, đạo lôi kiếp thứ hai đánh xuống, rồi đến đạo thứ ba, thứ tư...
Trịnh Dương Không sắc mặt đại biến, tinh thần rung động, kinh ngạc trợn mắt kích động nói:
- Cái đó, chẳng lẽ hắn đang đột phá sao? Lôi kiếp Thiên Thần cảnh?
Ba người kia liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi lại tập trung quan sát lôi kiếp khủng bố đang đang giáng xuống kia. Thật chẳng ai ngờ được, dưới tình huống này tên đó lại đột phá. Có điều đây cũng là một thời cơ tốt. Võ giả sau khi trải qua độ kiếp, thường rất yếu ớt. Nguyên nhân là do tập trung toàn bộ sức mạnh chống đỡ lôi kiếp. Thế nên bọn chúng mới đứng ngoài đợi thời cơ.
Tuy rằng, phương pháp tu luyện của Tinh Hồn khác biệt với phương pháp tu luyện ở Huyền thiên giới. Đạo lôi kiếp đó, chính là hắn đang tiến nhập Độ kiếp kỳ. Lôi kiếp đệ nhất trọng. Nếu như có một người nào đó trong giới tu chân nhìn thấy, thì chắc chắn là không thể không điên cuồng. Cái này thật sự quá mức biến thái đi. Từ Nguyên Anh kỳ, chỉ trong vài giây đột phá Hợp thể kỳ, rồi tiến thẳng đến Độ kiếp kỳ, trải qua lôi kiếp đệ nhất trọng. Những chuyện này, chỉ riêng một mình Tinh Hồn biết mà thôi. Trong thế giới linh hồn hải, tâm ma đó, đã bị hắn hoàn toàn thôn phệ.
*Ngao*
Tiếng long ngâm từ phương đông xa xăm vang tới. Chúng nhân kinh ngạc nhìn theo hướng đó. Chỉ thấy, một đầu cự long màu xanh đang bay tới với tốc độ chóng mặt, long uy cường đại lan tỏa đến Không Di sơn.
- Sở Hóa Long, kia chính là con cự long lúc đó.
Lý Tinh Vân sắc mặt trắng bệch, giọng nói cơ hồ run rẩy sợ sệt. Còn Sở Hóa Long, dường như nội tâm hắn không sai biệt so với Lý Tinh Vân là mấy. Hơn nửa năm trước, lúc mà thái tử Trịnh Thần Không một chút nữa đã giết được Tinh Hồn, thì chính con lam long này xuất hiện, một trảo xét đôi Hoàng kim thánh long, một cái vẫy cánh nhẹ đánh bay Trịnh Thần Không đi xa ngàn dặm. Cái long uy đó, sức mạnh đó không thể lẫn vào đâu được. Uy lam thanh long, đích xác chính là nó.
Ngay khi Uy lam thanh long xuất hiện, thì bỗng Thời Không môn vốn đã đóng chặt lại không ngờ lại rực sáng lên. Mọi người một lần nữa giật mình, chỉ thấy Thời Không môn bị bẻ cong, ánh sáng rực rỡ phát ra. Giống như lúc mà các đệ tử tinh anh bước vào đó vậy. Có điều lần này không giống như ba tháng trước, chỉ thấy từ trong đó, một cái vệt đỏ bắn ra bên ngoài. Nhận thức được cái vệt đỏ đó, ngoại trừ Già Diệp và đám Hồng Vu Đan, tuyệt không còn ai khác.
- Chim sẻ đỏ.
Già Diệp khuôn mặt nhợt nhạt nói. Như vậy những lời mà hắn suy đoán trước đây không sai, con chim sẻ đỏ đó, chính là một trong Tứ linh thú Cửu vĩ hỏa phượng hoàng. Tại sao một lúc đồng thời xuất hiện cả hai thần thú Uy lam thanh long và Cửu vĩ hỏa phượng hoàng? Dường như suy đoán được điều gì đó, Già Diệp tức thời nhìn hướng Tinh Hồn đang độ kiếp, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Hỏa diễm như đóa hoa lửa tỏa sáng trong màn đêm u tối, làm cho không khí vốn lạnh lẽo đột ngột trở nên nóng bỏng. Tiếng phượng hót ngân vang làm rung động lòng người. Cuối cùng, bay ra khỏi đóa hoa lửa kia, một đôi sinh vật đỏ như vầng thái dương, đôi cánh đẹp lộng lẫy, chín chiếc đuôi bay phấp phới, tựa như vầng thái dương sáng lấp lánh. Không một từ ngữ nào có thể miêu tả vẻ đẹp lộng lẫy của sinh vật thần thánh trong truyền thuyết này. Cửu vĩ hỏa phượng hoàng sau hàng vạn năm cuối cùng cũng xuất hiện trên thế gian.
Tiếng long ngâm, tiếng phượng ca hòa trộn vào nhau, làm cho người ta có một cảm giác lâng lâng như rơi vào mộng cảnh đẹp nhất. Chúng nhân ngơ ngác, kinh ngạc trước cảnh tượng tuyệt diệu có một không hai này. Một rồng một phượng múa lượng quanh bạch cầu, dưới sức mạnh tuyệt đối của hai thần thú trong truyền thuyết này, phong vũ không biết từ lúc nào đã bị xua tan đi.
Lôi kiếp kết túc, hắc vân dần tan đi. Cuối cùng chỉ còn lại đôi long phượng bay xung quanh bạch cầu, thần thức tản vượt qua cả khu vực Không Di sơn. Ma thú sống tại Phong Linh sâm lâm kinh tâm động phách, lập tức trốn vào hang động của mình, run rẩy tột độ, không dám ló mặt ra bên ngoài. Còn nhân loại, dưới lực lượng uy áp của Uy lam thanh long và Cửu vĩ hỏa phượng hoàng, thì toàn bộ đã quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt nhợt nhạt, trong đôi mắt không giấu nổi sự sợ hãi.
Một tiếng thét dài, dường như ẩn chứa một nỗi thống hận vô biên, chính là từ bạch cầu phát ra. Chỉ nghe một tiếng nổ ầm. Sương khói lượn lờ, phong vân biến sắc. Trịnh Trường Không, Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân, đám Hồng Vu Đan, Già Diệp cùng tất cả nhân loại, dị tộc đều đưa mắt nhìn chỗ bạch cầu bạo tạc. Chỉ thấy từ trong đó, một nhân ảnh mờ mờ ảo ảo dần hiện ra. Phải, người đó chính là Long Tinh Hồn.
Y phục thân trên của hắn đã bị xé nát, để lộ ra thân thể trắng tinh như ngọc bích, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong. Chúng nhân ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng được, mái tóc màu đen huyền của Tinh Hồn từ từ chuyển sang màu trắng, bay phất phơ trong gió. Đôi mắt đang nhắm nghiền đột ngột mở ra, vốn cũng đang màu đen, không ngờ lại biến thành màu đỏ như hồng ngọc. Chỉ một cái liếc nhìn cũng khiến ai cũng thấy nhức nhối tận linh hồn. Đây chính là đại thần thông Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn, thật chẳng ngờ trong quá trình độ kiếp, vô tình hắn trải qua ngộ đạo vốn chỉ có thể ngộ không thể cầu. Đồng thời nguyên lực trước đây Mộc trưởng lão sử dụng để bảo vệ đôi mắt cho hắn bị phá bỏ, Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn lại dung hợp vào đôi mắt mù lòa, một lần nữa giúp hắn nhìn thấy được ánh sáng. Không những thế, nó trở thành một năng lực vĩnh viễn không bao giờ mất đi. Đại thần thông Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn uy chấn khắp Tiên ma giới, bây giờ đã trở thành một phần thân thể của hắn.
- Đó là Tinh Hồn... sao hắn có thể trở thành như vậy?
Nhậm Phi Yến thở dốc, bộ ngực căn tròn phập phồng, đôi mắt đẹp như trân châu ngơ ngác nhìn Tinh Hồn trên cao, trong đầu là một mớ suy nghĩ hỗn độn. Nàng có thể cảm nhận được, trên khuôn mặt tuấn tú kia là một vẻ đau khổ tột cùng, mái tóc vì thế mà chuyển sang màu bạc. Có lẽ, hắn hận cả thế gian này đã đối xử tệ bạc với hắn. Hơn bao giờ hết vào thời khắc này, nàng vừa thương hại hắn, và đồng thời rất sợ hắn.
Tinh Hồn mở đôi mắt ra, quét một vòng, dừng lại chỗ bốn người Trịnh Trường Không, Trịnh Dương Không, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân. Bốn người ai cũng thấy linh hồn của mình đột nhiên nhói lên một cơn đau, khuôn mặt trầm trọng, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán. Kẻ biến thái đó, thành công vượt qua lôi kiếp, bây giờ đã đột phá trở thành cường giả Thiên thần cảnh. Từ một kẻ nho nho Thánh cấp, một hơi tiến giai đến Thiên thần cảnh, đây chính là một kỳ tích chưa bao giờ xảy ra tại Huyền thiên giới vạn năm nay. Có lẽ, Tinh Hồn là kẻ đầu tiên, và cũng chỉ riêng mình hắn mới có thể tạo nên thần tích đến bật này. Nếu chỉ có riêng mình Tinh Hồn, Trịnh Thần Không cùng với đám hộ vệ của hắn hoàn toàn có thể đánh một trận. Thế nhưng, hai trong Tứ linh thú lại ủng hộ Tinh Hồn, sức mạnh của chúng là không thể cự lại được. Trong đầu hắn bây giờ, một chút tính toán cũng không có. Chỉ còn một cách duy nhất là bỏ tất cả đám hộ vệ của mình, cùng với Trịnh Dương Không, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân rời đi.
Có điều, phải mất một khoảng thời gian mới có thể triển khai sử dụng thứ đó được. Trông sắc mặt Trịnh Trường Không lúc này rất khó coi, ánh mắt lấp lóe, dường như đang suy tính rất cẩn thận những bước tiếp theo.
Chỉ thấy Tinh Hồn giơ ngón tay chỉ thẳng vào đám Trịnh Trường Không, một cái nhìn thôi mà hơn trăm người cảm thấy như tính mạng này không còn thuộc về mình nữa, giọng điệu lạnh đến tột độ, không ẩn giấu sát khí trong câu nói:
- Giết hết tất cả, còn bốn tên đó, để cho ta.
Tưởng như hắn đang nói một mình, thực chất là nói với Uy lam thanh long và Cửu vĩ hỏa phượng hoàng. Chỉ thấy hai con thần thú khổng lồ gầm lên một tiếng, tốc độ không phải bằng mắt thường mà quan sát được. Thậm chí Trịnh Trường Không chưa kịp chớp mắt một cái, thì đã có hơn chục tên hộ vệ của mình hóa thành hư vô. Một tiếng kêu la cũng không có, tĩnh lặng đến mức kỳ lạ.
- Ngũ hoàng tử, cẩn thận!
Sở Hóa Long la thất thanh, Trịnh Trường Không chẳng hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra. Trước mặt hắn, từ lúc nào đã xuất hiện một trảo ấn hướng hắn chụp tới. Một trảo vừa ra, như vạn long chi trảo, như kỳ lân địa chấn, như ngàn vạn thần thú đồng thời xuất kích, biến hóa liên tục, một cỗ lực lượng huyền diệu khó giải thích từ trảo ấn này phát ra. Trịnh Trường Không cảm thấy tính mạng mình đang bị uy hiếp. Nhưng hắn vẫn không chậm trễ, khởi động nguyên lực tung một chưởng đáp trả.
- Phong thần nộ.
- Vạn thú nhất kích.
Một tiếng nổ vang thật lớn, Không Di sơn sừng sững suốt mấy vạn năm không ngờ hôm nay lại bị chấn động. Chim muôn hoảng hốt bay ra khỏi khu rừng, tiếng gào thét thất thanh của ma thú, chạy loạn xạ trốn khỏi vùng đất nguy hiểm này. Có thể nói, chúng may mắn hơn con người nhiều. Bởi vì, nhân loại hiện đang có mặt tại Không Di sơn, chẳng cần biết hắn là vương giả hay quý tộc gì, đều bị Uy lam thanh long và Cửu vĩ hỏa phượng hoàng giết chết. Nói đây là một cuộc đại đồ sát hoàn toàn không sai chút nào.
← Ch. 243 | Ch. 245 → |