← Ch.369 | Ch.371 → |
Lập tức Tinh Hồn nói với Phượng Cửu, ý tứ cực kỳ nghiêm trọng:
- Giúp ta hộ pháp. Ta nhất định phải làm rõ chuyện này!
Không có thời gian suy ngẫm, Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An gật đầu đồng ý ngay. Chỉ thấy bọn họ nhích người một cái, chớp mắt đã đứng ở ba phương hướng khác nhau, lấy Tinh Hồn làm trung tâm để giúp hắn hộ pháp.
Còn Tinh Hồn, bởi vì hắn biết trong bóng tối ẩn tàng rất nhiều cao thủ. Tuy rằng đã phát uy cảnh cáo, nhưng chưa chắn bọn họ đã chịu buông. Cách duy nhất chính là phải tạo ra một đại trận cấm chế để đánh lừa bọn họ. Đối với một đại tông sư trận pháp như Tinh Hồn thì việc này không quá khó khăn.
Song thủ kết ấn, đôi mắt nhắm lại, âm thầm khu động niệm lực. Linh khí thiên địa xung quanh như bị một lực lượng vô hình nào đó khu động, liền tập trung xung quanh phần mộ của Sở Tiểu Điệp. Chỉ thấy Tinh Hồn đánh ấn ký xuống mặt đất, một vòng tròn ma pháp xuất hiện. Tất cả chỉ làm trong giây lát, đại trận ảo ảnh đã được Tinh Hồn dựng nên.
Nếu không phải là cường giả Chí tôn đại thần xuất hiện, chắc chắn không có một người nào có thể nhìn ra được Tinh Hồn đang làm gì bên trong. Hơn nữa, đã có ba người Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An lần lượt trấn thủ nên sẽ không thể làm ảnh hưởng đến Tinh Hồn.
Chỉ thấy hắn tiến sát tới gần ngôi mộ, biểu tình nghiêm túc, trong đầu suy nghĩ: “hy vọng suy đoán của ta là đúng!” Ngay sau đó, hắn nhún người một cái đã đứng phía trên ngôi mộ. Một lần nữa khu động niệm lực, song thủ hướng xuống ngôi mộ, vận chuyển nguyên lực chuẩn bị xuất ra tâm pháp Niệm thần khu thiên chí thượng pháp:
- Nhật nguyệt tinh chuyển, vũ động càn khôn, thiên địa vạn vật, cấp cấp như luật lệnh!
Ngay lập tức, ngôi mộ của Sở Tiểu Điệp xuất hiện biến dị, đầu tiên là rung động nhè nhẹ, sau đó ngày một lớn, giống như là muốn vỡ nát ra vậy. Phượng Cửu nội tâm cả kinh, liền đoán ra Tinh Hồn đang muốn làm gì. Hắn chính là muốn phá vỡ ngôi mộ của Sở Tiểu Điệp. Tên này, chẳng lẽ nhớ cô ấy quá mà hóa điên rồi sao? Đối với người đã khuất, phá đi mộ phần của họ chính là bất kính, trái với luân thường đạo lý. Phượng Cửu nộ hỏa bốc lên, quát lớn:
- Bộ ngươi điên rồi sao? Đột nhiên lại muốn phá mộ nàng ta?
Cơ Dung và Kiều An cũng đồng tâm trạng, chỉ là bọn họ không dám lên tiếng mà thôi. Không biết vì cớ gì mà hắn lại hành động điên rồ như vậy. Nhưng Cơ Dung tinh ý nhìn ra, dường như không phải hắn muốn phá mộ, mà là có một mục đích khác. Và đúng là như vậy, Tinh Hồn ánh mắt vẫn hướng xuống phần mộ đang từ từ nứt ra, thanh âm quả quyết nói:
- Vừa nãy ta cảm nhận được, hình như Sở Tiểu Điệp vẫn chưa hoàn toàn chết đi.
- Ngươi nói sao?
Ba người Phượng Cửu ánh mắt kinh ngạc. Ngôi mộ của Sở Tiểu Điệp đã được xây dựng hơn một năm, tui vi của nàng lại không cao, thế nên trải qua thời gian một năm trời, thi thể đã bắt đầu phân hủy rồi. Nhưng Tinh Hồn lại nói nàng vẫn chưa hoàn toàn chết, như vậy là có ý gì? Ai nấy gương mặt mong đợi, đợi xem lời hắn nói có thực sự đúng hay không?
Thần niệm của Tinh Hồn vô cùng mạnh mẽ, chưa đầy hai phút đã khiến cho ngôi mộ tách ra làm hai. Bên dưới cái hố sâu này là một cỗ quan tài được làm bằng gỗ, tuy rằng đã mục nát, nhưng nhìn hoa văn còn sót lại thì có lẽ nó được chạm khắc rất tinh xảo.
Thứ khiến bọn họ ngạc nhiên, đương nhiên không phải là quan tài, mà là thi thể của Sở Tiểu Điệp đang nằm ở bên trong quan tài. Cơ Dung nhìn xuống, đôi mắt sáng lên, thanh âm dường như không thể tin nổi thốt:
- Thật quái dị. Cỗ quan tài này tuy đã mục nát, nhưng chỉ là bị hư tổn ở bên ngoài, hoàn toàn không tổn hại ở bên trong. Rốt cuộc là vì sao?
Với nhãn quan tinh tường, đương nhiên Tinh Hồn, Phượng Cửu và Kiều An cũng đã sớm nhìn ra điểm bất thường này. Chẳng lẽ trước khi chôn cất Sở Tiểu Điệp, có người đã dùng một kỳ vật nào đó đặt vào bên trong quan tài để giúp bảo toàn thi thể của Sở Tiểu Điệp sao? Không thể nào, nếu đã làm như vậy, tại sao lại dùng quan tài gỗ để chôn cất? Hơn nữa, ba người Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An không hề cảm nhận được một chút khí tức nào cả, chỉ có Tinh Hồn là nhận ra được có một luồng khí vô hình nào đó rất đỗi quen thuộc với hắn, thôi thúc hắn mở nắp quan tài ra.
Đứng đây đoán tới đoán lui cũng chẳng có ích gì, tốt nhất là nên tự mình xác nhận. Rốt cuộc là có thứ gì mà lại khiến quan tài của Sở Tiểu Điệp trở nên quái dị đến như vậy. Tinh Hồn không chần chừ, nhún chân nhảy xuống hố sâu, ngay bên cạnh quan tài. Còn Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An thì đứng bên trên quan sát.
Thoáng chốc không gian trở nên yên tĩnh lạ thường. Giống như đang chờ đợi khoảng khắc nắp quan tài của Sở Tiểu Điệp sắp được mở ra. Và đúng là như vậy, Tinh Hồn hai tay nắm chặt nắp quan tài, nguyên lực vận chuyển khiến cho quan tài không bị vỡ nát.
Khi nắp quan tài người đã khuất được mở ra thì một mùi hôi thôi, khó chịu bốc lên ngùn ngụt. Nhưng khi cỗ quan tài này được mở ra, một hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa ra xung quanh, khiến cho tâm tình người ta rất thoải mái. Mùi hương này đối với Tinh Hồn rất đỗi quen thuộc. Chỉ có một mình Sở Tiểu Điệp mới có mùi hương này.
Càng như vậy, hắn càng nóng lòng mở nắp quan tài ra nhanh hơn. Nắp quan tài khá nặng, nhưng đối với Tinh Hồn thì không nhằm nhò gì, nhưng hắn vẫn hành động cẩn thận, từ từ đẩy nắp quan tài ra. Và một cảnh tượng khó tin lọt vào mắt bốn người Tinh Hồn, Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An.
Nằm bên trong cỗ quan tài là một nữ tử dung mạo mỹ lệ vô song, mái tóc mềm mại như áng mây, đen huyền tuyệt đẹp, nước da trắng trẻo hồng hào, trên người mặt một bộ y phục màu hồng phấn được may rất tinh xảo. Nữ tử này đương nhiên chính là Sở Tiểu Điệp. Nhìn nàng bây giờ, giống với một người đang ngủ hơn là một người đã chết.
Từ dung mạo đến thần thái không khác gì với một người đang sống khỏe mạnh. Quả thực rất kỳ lạ. Nếu như Sở Tiểu Điệp tu vi Thiên thần cảnh trở lên thì không nói, bởi vì cường giả Thiên thần cảnh thân thể đã trở nên cứng cáp, muốn phân hủy thì phải mất ít nhất một năm. Từ Thiên thần cảnh trở lên, thời gian phân hủy càng lúc càng lâu. Nhưng mà bọn họ khi đó, nước da thì xanh xao hốc hác, hoàn toàn vô hồn, không chút khí tức, vừa nhìn đã biết là người chết.
Nhưng còn Sở Tiểu Điệp, khi nàng còn tại thế, nàng chỉ là một nho nhỏ Hoàng cấp, thi thể không thể nào được bảo toàn tốt đến như vậy. Nhìn xung quanh trong quan tài cũng không hề tồn tại một kiện kỳ bảo nào để bảo vệ thi thể của Sở Tiểu Điệp. Ngoại trừ Tinh Hồn thì ba người còn lại ai cũng lấy làm lạ, dù thần thông như Phượng Cửu cũng chưa hề chứng kiến qua, quả thực là quái sự.
Còn Tinh Hồn, hắn như cảm nhận được một điểm gì đó bất thường. Vào thời khắc này, hắn càng khẳng định suy đoán của mình hơn nữa, đó chính là Sở Tiểu Điệp vẫn chưa hoàn toàn chết đi, và nhờ có một lực lượng thần kỳ nào đó đã bảo vệ giấc ngủ của Sở Tiểu Điệp.
Từ khuôn mặt bi thảm, sau đó là kinh ngạc, và cuối cùng là thoáng qua một nét vui mừng. Đôi tay của hắn run rẩy chạm vào làn da trắng như bạch ngọc, mềm mại như bông tuyết của Sở Tiểu Điệp. Đồng thời vận chuyển nguyên lực, khu động thần niệm để dò xét nội thể của nàng. Phượng Cửu biết hắn đang làm gì, nên chỉ lẳng lặng đứng một bên quan sát, chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Chỉ thấy gương mặt của Tinh Hồn lộ ra một tia vui mừng, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, biểu cảm quái dị từ từ nói:
- Phượng Cửu, ngươi nói xem, một nho nhỏ Hoàng cấp bị cường giả Thần vương cảnh chưởng một chưởng, tuy rằng đã nương tay, nhưng kết quả thì như thế nào?
Phượng Cửu giật mình, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, rồi nhìn Sở Tiểu Điệp, lại nhìn hai người Cơ Dung và Kiều An, sau một lúc mới đáp, quả quyết nói:
- Đương nhiên là thần hồn câu diệt, chết ngay tức khắc.
Tinh Hồn ánh mắt vẫn chỉ hướng nhìn Sở Tiểu Điệp, nhìn gương mặt của hắn, giống như vừa là đồng ý, nhưng đồng thời lại phản bác không tin tưởng:
- Đúng à như vậy. Nhưng không hiểu sao, trong thân thể của Tiểu Điệp lại vẫn còn tồn tại một phần hồn phách và một cỗ linh lực rất giống với ta, nhờ có khối linh lực này mà phần hồn phách còn sót lại và thân thể của Tiểu Điệp mới được bảo tồn như thế này. Phượng Cửu, ngươi sống lâu như vậy, có thể giúp ta giải thích không?
Phượng Cửu lập tức lắc đầu, biểu tình nghiêm túc nói:
- Chịu, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp này. Ngươi là tông sư đan dược mà cũng không thể lý giải được, một đầu hoang thú như ta làm sao mà biết được.
← Ch. 369 | Ch. 371 → |