← Ch.489 | Ch.491 → |
Gió lạnh trên đỉnh thổi qua, mang theo hàn khí lạnh thấu xương. Mười một người đứng một hồi lâu mà chẳng có bất kỳ ai lên tiếng cả. Dường như nóng ruột, Long Uyên lại hỏi tiếp:
- Sư tôn, sư tôn, người sao vậy? Không lẽ bài luyện tập hôm nay là đứng chỗ này từ sáng tới tối rồi về à?
Đến khi Long Uyên lên tiếng, Tinh Hồn mới như hoàn hồn trở lại, ho khan vài cái:
- Không có gì, chỉ là muốn ngầu chút thôi. Bộ ngươi nghĩ vi sư rảnh đến nỗi ra cái chỗ chim không thèm ị này ngắm cảnh hả?
"Bộ không phải sao? Đồ điên!" Đứng cả tiếng đồng hồ chỉ vì muốn ngầu trong mắt các đệ tử, tên nào tên nấy giận đỏ cả mang tai. Trước khi đến chỗ này, Tinh Hồn đã phong ấn toàn bộ tu vi của bọn chúng, thứ duy nhất còn sót lại chính là thể lực hơn người mà thôi. Mà cái chỗ này không hiểu sao lại lạnh hơn bình thường, tuy đã trải qua ma luyện, thế nhưng vẫn có cảm giác lạnh thấu xương.
- Tới đây, để vi sư cho các ngươi xem cái này hay lắm.
Tinh Hồn thập phần ôn hòa, nhẹ nhàng vẫy tay gọi chúng đến. Thế nhưng trong mắt của đám Long Uyên thì giống như một lão hồ ly đang dụ dỗ bọn chúng vậy, miệng nuốt "ực" một cái, rồi lại đưa mắt nhìn nhau, có lẽ muốn nhìn xem tên nào dũng cảm nhất.
- Lão đại, ngươi lớn nhất ở đây, ngươi lên trước đi.
- Phải, phải, lão đại nên làm gương cho chúng ta nha.
- Sao lại là ta chứ? Ta lớn nhất nên có quyền ra lệnh, lão thất, ngươi lên đi.
- Lão đại, đừng ép người quá đáng...
Vốn đang thảo luận nhỏ, nhưng bởi sự đáng sợ của Tinh Hồn lại ám ảnh bọn chúng, ngay chốc lát liền xung đột với nhau, tên này đùng đẩy tên kia, chẳng kẻ nào muốn làm vật hiến tế đầu tiên cả. Tinh Hồn ngứa mắt, hừ lạnh một tiếng, nghiêm nghị quát:
- Ồn ào cái gì!
Rồi ngón tay chỉ từng đứa một, vẫn cái giọng điệu áp bức, nói tiếp:
- Ta đếm từ một đến ba, đứa nào không tới đây thì đừng có trách vì sao nước biển lại mặn à.
Quả nhiên, khi Tinh Hồn quát một tiếng thì lập tức có hiệu quả. Hắn chưa đếm thì nguyên một đám chín tên liền bước tới chỗ hắn, chỉ còn sót lại mỗi Long Phi Tuyết còn đang e sợ kia. Thế nhưng dường như Tinh Hồn không để ý tới, bắt đám Long Uyên đứng sát vách núi. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một màn đêm thăm thẳm, gió lạnh thổi lên, giống như cánh cửa đi vào địa ngục hàn băng vậy. Không hiểu sao một luồng hàn khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, chính là báo hiệu cho bọn chúng biết, cánh cửa địa ngục đang chào đón bọn hắn.
- Sao, cảnh đẹp chứ?
- Đẹp thì sao chứ?
Lão lục Long Thiếu Hoàng nghi hoặc, quay đầu lại hỏi Tinh Hồn thì bỗng nhìn thấy một bàn chân quen thuộc đạp tới, kèm theo giọng nói lạnh lùng quái ác:
- Thì xuống đó chơi vài ngày chứ sao?
Tinh Hồn thân thủ nhanh như quỷ mị, chẳng để bất kỳ một thằng nào kịp phản ứng. Liên tục chín tiếng *bốp* vang lên, đồng nghĩa với việc chín tên đệ tử bị hắn đạp xuống núi. Đám Long Uyên nước mắt nước mũi chảy ra, bởi vì đã phong ấn tu vi, thế nên bọn chúng không thể vận chuyển nguyên lực để giảm trọng lượng của bản thân được. Âm thanh vô vọng từ bên dưới vang lên, nghe rất thảm thiết, thế nhưng lọt vào tai của Tinh Hồn lại giống như một thứ âm thanh vô cùng êm tai và dễ chịu.
Rồi hắn lại nhìn về phía Long Phi Tuyết đứng như trời trồng kia, có thể nhìn thấy trong ánh mắt của nàng, khuôn mặt tuấn tú của sư phụ nàng lúc này giống như ác quỷ trong truyền thuyết. Âm thanh quỷ mị ve vảng bên tai:
- Tiểu Tuyết, ngươi muốn tự xuống hay để vi sư giúp một tay đây?
- Sư tôn, đệ tử dù sao cũng là nữ, có cần thiết phải xuống đó cùng bọn họ không?
Nàng vừa dứt lời thì bỗng bầu trời tối sầm lại, chỉ thấy một bàn tay trắng trẻo mềm mại như tuyết nhưng mang đầy sức mạnh túm lấy cổ áo sau lưng. Kẻ ra tay thì ngoài Tinh Hồn còn ai vào đây, Long Phi Tuyết trong tay giống như một còn đá tùy tiện ném đi, kèm theo âm thanh vô cùng trìu mến:
- Vi sư nghe nói nữ nhi các ngươi luôn muốn bỉnh đẳng với nam nhân, hôm nay vi sư chỉ là tạo cơ hội cho ngươi thôi. Tiểu Tuyết, tiếp đất an toàn.
Long Phi Tuyết âm thanh hét thảm vang vọng tứ phương, chỉ thấy bầu trời dần dần nhỏ bé, một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy tâm trí. Có lẽ mấy lời dặn dò trước khi Tinh Hồn ném nàng xuống, đến khi đáp đất phải mất một khoảng thời gian mới nhớ ra được.
Tinh Hồn đứng trên vách núi, phủi phủi tay, đôi mắt huyết ngọc nhìn xuống, không còn thái độ bỡn cợt như trước nữa mà trở nên nghiêm nghị lạ thường. Tựa hồ hình ảnh này mới chính là vị sư phụ đang dạy đám học trò. Hắn hai tay đặt sau lưng, giọng nói lãnh đạm vang lên:
- Sau khi trở lại, có lẽ cũng nên để bọn chúng lĩnh ngộ Lục Đạo Thiên Thư rồi. Ài, cũng nên tự luyện tập một chút rồi, nếu không sẽ bị bọn chúng vượt mặt mất thôi.
Âm thanh vừa dứt thì thân ảnh của hắn cũng biết mất khỏi vách núi. Tiếng rít gió thổi qua, vài hạt bụi bị thổi bay lên trời, cơ hồ vừa rồi chưa hề có người nào đứng đây cả.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
*Rầm, rầm, rầm...* Chín âm thanh của những vật nặng rơi từ trên cao xuống, kèm theo âm thanh rên rỉ đau đớn. Khói bụi mờ mịt đầy trời, đến khi rõ lại thì mới thấy trên mặt đất là chín gã thiếu niên đang nằm dài. Tên nào tên nấy đều lún xuống đất nửa thước, chật vật lắm mới đứng dậy được. Long Vô Mệnh sắc mặt khó coi, âm thanh phát tiết nói:
- Rốt cuộc chúng ta là đệ tử hay là kẻ thù của ông ấy thế. Ném từ trên đỉnh núi xuống một cách không thương tiếc như vậy, đúng là đồ độc ác.
- Hự... chết tiệt, cũng may xương cốt ta rắn chắc, nêu không chỉ sợ thịt nát xương tan rồi.
- Khốn khổ thật, biết khi nào mới thoát khỏi cái kiếp lầm than này đây.
- Ủa, có ai thấy Tuyết nhi đâu không?
Đang rên rỉ, đột nhiên Long Thiếu Hoàng quét qua một vòng không thấy Long Phi Tuyết đâu, không nhịn được liền hỏi. Lúc này thì mấy tên khác mới nhận ra rằng nàng không có ở đây, Long Tuyền hừ lạnh, khó chịu nói:
- Sư tôn đúng là trọng nữ khinh nam, lần nào cũng bắt chúng ta cày cuốc như trâu, còn Tuyết nhi thì đứng một bên quan sát...
- Chậm đã, cái âm thanh kia nghe rất quen.
Trong số mười đệ tử, lão tứ Long Ngọc Huyền là người ít nói nhất, đồng thời cũng là một người mù. Có lẽ mấy tên khác phân trần than khổ, chỉ có mỗi một mình hắn là không than vãn bất kỳ một lời nào. Lại nói, hắn và Long Uyên là hai người có tu vi cao nhất, sức mạnh không thua kém gì nhau, mỗi lần so tài đều là bất phân thắng bại. Long Uyên tuy rằng là đại đệ tử, có tiếng nói nhất trong mười người, thế nhưng nếu nói ai là người bọn họ nể phục nhất, có lẽ tất cả đều đồng ý chính là Long Ngọc Huyền này.
Long Ngọc Huyền đột nhiên mở miệng, mọi người liền im lặng lắng nghe. Quả nhiên, âm thanh từ bên trên vang lên, rất giống với giọng của Long Phi Tuyết. Tất cả bọn họ hoảng hốt nhìn lên, ánh mắt không thể tin được là Tinh Hồn có thể ném Long Phi Tuyết xuống đây.
- Đùa hả trời, ngay cả Tuyết nhi mà cũng không được ân xá.
Người đầu tiên mở miệng chính là gã vừa mới trách Tinh Hồn trọng nữ khinh nam kia – Long Tuyền. Miệng nói là vậy, nhưng ai mà ngờ được Tinh Hồn thực sự chẳng buông tha cho bất kỳ người nào. Sư phụ vô tình trong truyền thuyết là đây chứ đâu.
- Còn đứng đó làm gì, mau mau đỡ muội ấy, nếu không khi trở lên đừng mong sống sót với sư tôn.
Ai cũng rõ Tinh Hồn đặc biệt yêu thương Long Phi Tuyết, lý do đơn giản nàng là nữ đệ tử duy nhất trong số chín người. Và đương nhiên chín gã thiếu niên kia đồng dạng cũng như vậy, không muốn nàng bị bất kỳ một tổn thương nào. Miệng bức xúc là vậy, nhưng thật ra trong lòng suy nghĩ hoàn toàn khác.
- Làm cách nào bây giờ đây?
Trong lúc bọn chúng đang suy nghĩ làm cách nào để giúp đỡ Long Phi Tuyết thì từ trên cao, thanh âm của nàng ngày một rõ hơn, tiếng hét thảm vang lên bên tai mỗi người:
- Cứu ta với! Á á á...
Đột nhiên ngay khoảng khắc ấy, Long Uyên và Long Ngọc Huyền hai người nhìn nhau, dường như đều có chung một ý nghĩ. Rồi cả hai lại nhìn về phía Long Thiếu Hoàng. Cảm thấy có gì đó không ổn, Long Thiếu Hoàng lùi lại một bước, nói:
- Hai người nhìn đệ làm gì, đừng có nói rằng lại định...
Thế nhưng hắn chưa kịp nói xong đã bị Long Uyên và Long Ngọc Huyền túm lấy, chẳng cho hắn bất kỳ một cơ hội phản kháng nào cả. Long Ngọc Huyền ý tứ nghiêm trọng nói:
- Lục đệ, nhiệm vụ cứu Tuyết nhi lần này phải dựa vào ngươi rồi. Đại sư huynh, làm nhanh nào.
- Một... hai... ba, lên!
Cả hai vốn cùng chung một suy nghĩ, thậm chí chẳng hề bàn trước với nhau, dùng sức lực toàn thân vận chuyển, cơ bắp nổi lên từng khối, gân xanh hiện ra, có lẽ vắt hết sức mạnh bản thân, ném Long Thiếu Hoàng lên bầu trời. Chỉ thấy Long Thiếu Hoàng như một hòn đá bị ném lên trời, giọng nói bi thảm vang lên:
- Sao lần nào cũng là ta hết vậy. Nhưng... thôi không sao cả, lần này tha cho các ngươi một lần.
Thế nhưng khi nghĩ đến Long Phi Tuyết, bao nhiêu ưu phiền liền bị xua tan đi, sắc mặt đột nhiên trở lên nghiêm túc lạ thường. Khuôn mặt hướng nhìn lên phía trước, ánh mắt đầy kiên quyết, muốn giúp Long Phi Tuyết đáp đất an toàn trăm phần trăm. Ở bên dưới, Long Uyên sau khi vắt kiệt sức thì lộ rõ sự mệt mỏi, thế nhưng không dừng lại mà tiếp tục chỉ đạo:
- Mau ném đá lên để cho Thiếu Hoàng làm điểm tựa cứu Tuyết nhi.
Không cần nói thì mấy tên khác cũng tự biết phải làm gì, nhiệm vụ hàng đầu chính là sự an toàn của Long Phi Tuyết. Chẳng một tên nào dám chậm trễ, lập tức ôm lấy mấy khối đá lớn nhỏ xung quanh, hoặc là những gốc cây mọc gần đó, bất cứ thứ gì có thể dùng làm điểm tựa thì đều ném hết lên không trung cả.
← Ch. 489 | Ch. 491 → |