← Ch.0152 | Ch.0154 → |
Nạp Lan Lâm cười hì hì, nói:
- Có thể ghen gì được chứ... Người tốt như Hồng Vũ ca ca, lẽ nào Khinh Vũ tỷ tỷ lại không thích? Nếu tỷ tỷ không thích, ta cũng không khách khí đầu.
Diệp Khinh Vũ hiển nhiên không có tâm trạng nói cười. Nàng chỉ khẽ gật đầu, rồi liếc mắt nhìn quanh, sau đó nhìn vào đống đá vụn trên đất, bỗng kinh ngạc nói:
- Đấu khí Lôi thuộc tính? Lâm muội muội, vừa rồi ngươi động thủ với người khác sao?
Nạp Lan Lâm xấu hổ cười nói:
- Gặp được một tên, nên đấu với hắn một lát, có điều đã bị thua rồi... Được rồi, nếu như Khinh Vũ tỷ tỷ và Hồng Vũ ca ca đã đến, chuyện này coi như bỏ đi. Khinh Vũ tỷ tỷ, với thân phận của hai người sao có thể ở lại nơi này? Hay là về nhà với ta đi, Nạp Lan Gia tuy nhỏ, thế nhưng không đến nỗi không có nơi để dừng chân.
Diệp Khinh Vũ và lão nhân bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, rồi chậm rãi gật đầu.
Lúc này Nạp Lan Lâm mới ngờ vực nói:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, vị này là...
Diệp Khinh Vũ nhàn nhạt nói:
- Vị này là Miêu Khả trưởng lão của Diệp Gia chúng ta, lần này cùng ta đến là xử lý chút chuyện.
Nạp Lan Lâm 'ồ' một tiếng. Nàng cũng rất có nhãn lực, nhìn ra thực lực của Miêu Khả trưởng lão, có lẽ cao hơn Diệp Khinh Vũ, vì vậy nàng cũng không dám chậm trễ, vội khom người nói:
- Bái kiến lão tiên sinh.
Miêu Khả cười ha hà nói:
- Nạp Lan tiểu thư khách khí rồi. Nhớ năm xưa, lão phu và Nạp Lan lão gia tử cũng có duyên gặp gỡ vài năm... Có điều lúc đó mọi người đều tuổi trẻ bồng bột, không ngờ hiện giờ lại thành thế này, ha ha...
Mấy người nói chuyện vài câu khách khí sau chốc lát, Nạp Lan Lâm cơ hồ mới nhớ ra điều gì, liếc nhìn Hồng Vũ. Hắn từ nãy giờ không lên tiếng, nàng khẽ giọng nói:
- Hồng Vũ ca ca, ngươi mãi không nói chuyện, có phải không muốn đến nhà ta không?
Hồng Vũ cười ha hả, rồi nhìn Diệp Khinh Vũ đầy thâm ý, nhàn nhạt nói:
- Nếu Diệp tiểu thư không có ý kiến gì, dĩ nhiên ta cũng không có ý kiến rồi.
Nạp Lan Lâm vỗ tay hoan hô nói:
- Vậy thì hay quá rồi! Chúng ta đi thôi!
Dứt lời, nàng kéo lấy bàn tay mảnh dẻ của Diệp Khinh Vũ, rồi bước ra bên ngoài. Hồng Vũ và Miêu Khả đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tự hiểu rồi bước theo sau.
Đến khi họ rời đi, trong đại sảnh mới bắt đầu xì xào bàn tán.
- Chặc chặc... Mấy người này có lại lịch gì a? Sao Nạp Lan Lâm tiểu thư vừa gặp họ đã giống như thấy cha mẹ của mình vậy nhỉ, nhiệt tình đến mức ấy? Phải biết rằng Nạp Lan tiểu thư của chúng ta trước giờ đều rất kiêu kỳ a!
- Ngươi thật sự không biết hay là giả vờ vậy? Nam nhân vừa rồi tên Hồng Vũ, hiển nhiên là một trong Tứ Đại Thế Gia của Đế Đô rồi, Hồng Vũ Đại Thiếu gia của Hồng Gia, nghe nói có một sự tôn vô cùng thần bí, khiến hắn tuổi còn trẻ mà đã đạt đến cấp bậc Đầu Sư Đỉnh phong rồi. Nghe nói chỉ còn thiếu một bước nữa, Hồng Gia sẽ có thêm một Đấu Vương a! Tên này, có thể nói là nhân vật có tiền đồ nhất ở Đế Đô, thậm chí là ở cả Đế quốc này!
- Y? Ta nhớ là người có tiền đồ nhất là Diệp Thanh Mã Thiếu gia của Diệp Gia mà? Nghe nói Diệp Thanh Mã Thiếu gia là đệ tử bế môn của Tông Chủ Bắc Đẩu Tông, rất có khả năng trở thành Tông chủ của Bắc Đẩu Tông a! Sư tôn của Hồng Vũ có ghê gớm thế nào. Cũng không thể sánh với Bắc Đẩu Tông được chứ? Trừ phi sư tôn của hắn chính là một vị ở trong Đấu Thần Điện! Thế nhưng vị ở Đấu Thần Điện đó, không phải là người trong Thập Đại Đầu Vương, sư tôn của Tổng Băng tiểu thư sao?
- Xì, đây là tin tức lúc nào của ngươi rồi? Sao lại lạc hậu thế? Còn Diệp Thanh Mã sao? Lẽ nào các ngươi không biết, Diệp Thanh Mã vô duyên vô cớ đã chết ở Vạn Triều Thành rồi. Nghe nói chuyện này đã làm kinh động đến cả nhất đại Đấu Hoàng Phong Hoàng Hải Kim, người đã mấy năm này không xuất sơn môn của Bắc Đấu Tông đấy!
- Cái gì? Trong Đế quốc Thiên Phong này lại còn có kẻ giết được người của Bắc Đấu Tông sao?
- Hắc hắc, bao năm nay Bắc Đấu Tông cũng đủ huênh hoang rồi. Diệp Thanh Mã cũng không biết đã dây vào nhân vật thần bí nào, một kẻ có tiền đồ như vậy mà chết một cách không rõ ràng! Các ngươi có nhìn thấy nữ nhân vừa rồi không? Đó chính là Đại tiểu thư của Diệp Gia, Diệp Khinh Vũ! Sau khi Diệp Thanh Mã chết, Diệp Gia phải dựa vào Đại tiểu thư để chống đỡ cục diện! Nghe nói, lần này Diệp Đại tiểu thư đến cũng là để điều tra cái chết của huynh trưởng mình, có điều nhn bộ dạng của nàng ta, có lẽ cũng không điều tra ra được điều gì.
- Ô... Người đó chính là mỹ nhân thành danh ở Đế Đô, Diệp Khinh Vũ đó sao? Quả nhiên là nhan sắc bất phàm, Nạp Lan Lâm so với nàng ấy, đúng là biến thành hoa rơi giữa đường rồi!
- Có điều các ngươi nói, hiện giờ Diệp Gia, Diệp Thanh Mã chết rồi, chỉ còn lại Diệp Khinh Vũ, vậy há chẳng phải nói nếu ai lấy được nàng ta thì sẽ có được lời lớn sao? Được ôm mỹ nhân thì không nói, e rằng thế lực của Diệp Gia, và cả Bắc Đấu Tông cũng sẽ rơi vào trong tay a! Chuyện này còn bội thu hơn với việc Nạp Lan Gia bán con gái!
- Các ngươi đừng mơ nữa! Lẽ nào không nhìn ra, vị Hồng Vũ Thiếu gia kia có ý với Diệp Khinh Vũ sao? Bằng không sao lại dắt tay nhau tới đây... Người bình thường như chúng ta nghĩ thì được à? Những nhân vật có cấp bậc ấy, đâu phải kẻ chúng ta có thể dây vào được? Cho dù đây là giấc mơ, đến lúc cũng phải tỉnh lại!
Lời vừa dứt, ngay lập tức những tên đang có đầu óc xa xôi bị đả kích nặng nề. Từng người chỉ biết thở dài, bởi nói đến cùng đây cũng là sự thật, không có gì đáng cãi.
- Hắc hắc, có gì mà phải buồn chứ, lần này chúng ta đến không phải để xem náo nhiệt sao, điều hay ho đầu phải chỉ có những thứ này? Hai hắc y nhân vừa rồi ngày mai sẽ đến Nạp Lan Gia rồi, chúng ta phải chuẩn bị một chút, đến lúc đó còn phải xem kịch hay đi...
...
Trong gian phòng yên tĩnh trang nhã, một lư hương trầm đang từ từ cháy, làn khói hương khiến trong gian phòng trở nên thanh thoát. Bên ngoài cửa sổ thinh thoảng lại có cơn gió nhè nhẹ thổi qua, khiến chiếc chuông gió trên cửa lắc lư phát ra tiếng âm thanh leng keng trong trẻo nghe thật vui tai.
Lý Dật ngồi dựa vào chiếc ghế thái sư rộng rãi, an nhàn đung đưa người, rồi xoay tròn tách trà trong tay, nhàn nhạt nói:
- Người của Nạp Lan Gia này, cũng đúng là thú vị... Ta vốn cho rằng bên ngoài chí ít còn có mấy người theo dõi, thế mà không ngờ không có một ai, khiến tay ta phải ngứa ngáy...
Ở một góc trong gian phòng Cung Vô Song duyên dáng ngồi trên chiếc giường, nhàn nhạt nói:
- Vân Thủy Thành thực chất chính là địa bàn của Nạp Lan Gia. Chỉ cần họ muốn, lúc nào cũng có thể nắm trong tay tin tức của cả thành, đâu cần thiết phải cố tình theo dõi chúng ta? Huống hồ, thái độ của ngươi hôm nay cứng rắn như vậy, nếu người Nạp Lan Gia thông minh thì sẽ không làm những chuyện vuốt râu hùm, cùng lắm họ chỉ phái người đi điều tra lai lịch của chúng ta mà thôi.
- Điều tra lại lịch của chúng ta?
Lý Dật khẽ cười một tiếng:
- Ta nghĩ Nạp Lan Gia không có bản lĩnh điều tra được rõ lai lịch của chúng ta đâu. Cùng lắm chỉ điều tra được đến Thương đội Hàn Gia thôi chứ? Ta nghĩ Hàn Đang lão gia tử có lẽ biết cái gì có thể nói, cái gì không thể... Vì vậy, họ muốn điều tra thì điều tra đi, dù gì chuyện này muốn hoàn thành cũng phải mất dăm bữa nửa tháng nữa. Đến lúc đó, có lẽ ta đã làm xong việc của mình rồi.
Cung Vô Song khẽ gật đầu, sau chốc lát, nói:
- Nói đến chuyện ngày mai, rốt cuộc ngươi định làm gì? Trực tiếp đến nhà thoái hôn sao?
Lý Dật thản nhiên nói:
- Đây coi như là bước chuẩn bị đầu tiên đi... Nếu không đồng ý, dĩ nhiên ta còn có chuẩn bị đằng sau, không đến nước vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn dùng tới vũ lực.
- Chuẩn bị đằng sau? Chuẩn bị đằng sau gì?
- Chẳng hạn như... Nạp Lan Lâm kia chính là một quân cờ rất tốt.
Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Tuy không có nhiều tác dụng, thế nhưng nếu muốn làm chuyện gì đó, cũng không thể thiếu nàng ta được...
Cung Vô Song khẽ nhăn mặt, nói:
- Ngươi... muốn làm gì?
Lý Dật thản nhiên nói:
- Nếu người của Nạp Lan Gia đều chết hết rồi, cuối cùng chỉ còn lại Nạp Lan Lâm làm Gia chủ, người cảm thấy thế nào?
Khóe mắt của Cung Vô Song giần giật, sau chốc lát mới thở dài, nói:
- Ngươi... Cách nghĩ này của ngươi đúng là kỳ lạ đấy...
Lý Dật thản nhiên nói:
- Ta đã suy nghĩ qua rồi, giết hết người của Nạp Lan Gia, cơ hồ không phải là cách tốt nhất. Thế nhưng làm một chút chuyện cho người khác, lại không khó chút nào... Muốn đề Nạp Lan Gia ngoan ngoãn nghe lời, ta có rất nhiều thủ đoạn. Gia chủ hiện nay mà không đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ lấy một người biết nghe lời ra làm Gia chủ là được rồi...
Khẽ biến sắc mặt, sau chốc lát Cung Vô Song mới thở dài, đưa tay vỗ trán nói:
- Tùy ngươi! Tùy ngươi muốn làm gì thì làm! Dù gì nếu không thể, ta sẽ ngay lập tức đưa ngươi đi. Hai người cũng không đến nỗi chết ở Vân Thủy Thành này chứ.
Lý Dật cười ha hả, nói:
- Chắc chắn là sẽ không thể chết rồi. Thế nhưng nếu đã đến mức đó... Vân Thủy Thành này, e rằng sau này sẽ không có Nạp Lan Gia gì đó đâu!
Cung Vô Song biến sắc mặt nhìn Lý Dật, rồi lại thở dài, trong lòng không thể không thừa nhận, nàng không thể nhìn thấu cái tên hỗn đản trước mắt này.
- Được rồi, hôm nay cũng muộn rồi, Cung tỷ tỷ hãy nghỉ ngơi đi, bảo đảm ngày mai có thể hồi phục lại trạng thái đỉnh phong... Tuy nàng chỉ là Nhất Tinh Đấu Hoàng, thế nhưng Đầu Hoàng chính là Đấu Hoàng...
Lý Dật như cười như không nói:
- Hay là nàng không muốn nghỉ ngơi, ngược lại còn muốn giường ấm? Nếu vậy, ta cũng không ngại đầu... Ta nghĩ với nhan sắc của Cung tỷ tỷ, cũng không có ai ngại đâu!
- Tên hỗn đản! Tên háo sắc! Ta ấm cái đầu quỷ nhà ngươi!
Cung Vô Song nhảy dựng dậy giống như chú mèo bị dẫm phải đuôi, vẻ điềm đạm tao nhã vừa rồi đã không còn, thân hình vụt lao bổ thẳng ra bên ngoài.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng lại lao vào như một cơn lốc, giận dữ nhìn Lý Dật hằm hằm, nghiến răng ken két nói:
- Tiều hỗn đản! Đây là phòng của ta mà?
Lý Dật lúc này mới cười ha hả, chầm chậm đứng dậy, vươn vai một cái rồi nói:
- Vậy thì đúng rồi, ta thấy mấy ngày nay Cung tỷ tỷ tinh thần căng thẳng quá, chi bằng nhân lúc này nghỉ ngơi một chút đi... Còn ta thì cũng không dám quấy rối... Đương nhiên, Cung tỷ tỷ nếu ban đêm mà muốn Lý Dật ta sưởi ấm giường, cũng có thể nói một tiếng. không cần ngại với ta a!
Trong tiếng cười dài, Lý Dật đã vụt người một cái, bước ra khỏi phòng của Cung Vô Song
Cung Vô Song trợn mắt nhìn theo bóng hắn một hồi, rồi tức tối giậm chân, quát:
- Tiểu hỗn đản! Nếu ngươi dám làm bừa, có tin ta lột da của ngươi không!
Bộp!
Cánh cửa mở rộng bị nàng vung tay đóng sầm lại, thấp thoáng cơ hồ thấy nàng sau cánh cửa, khuôn mặt ửng hồng lên...
Lắc đầu một cách đầy ý vị, Lý Dật bước vào trong phòng của mình, tiện tay thổi tắt nến, rồi nhảy phốc lên giường, ngồi khoanh chân xếp bằng.
Tâm pháp Thiên Ma Cửu Biến trong cơ thể hắn chầm chậm vận hành, một luồng đấu khí huyết hồng sắc đã từ từ dốc vào trong Vân Hoàng Giới Chỉ.
Sau một hồi, hồng quang trên Vân Hoang Giới Chỉ mới vụt lóe, thân hình hư ảo của Xà Tôn Giả từ từ bay ra. Chỉ có điều, Xà Tôn Giả lúc này hiển nhiên so với sự xuất hiện lúc trước đã có phần rõ nét hơn.
Hắn nhắm hờ mắt cảm ứng một chốc lát, sau đó mới nhàn nhạt nói:
- Được rồi tiểu quỷ, gần đây không có ai do thám phòng của ngươi, có chuyện gì nói thẳng đi.
Lý Dật nhàn nhạt cười, nói:
- Lão quỷ, trạng thái hiện giờ của ngươi thế nào?
Xà Tôn Giả nhàn nhạt nói:
- Cũng đã hồi phục được bảy, tám phần rồi. Chỉ có điều, gặp phải Ba Lâm và Hải Kim, có lẽ cũng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi, vì vậy người đừng có ý gì đó nhé.
Lý Dật méo xệch miệng lại, sau chốc lát mới thấp giọng nói:
- Lão quỷ ngươi không phải chứ? Mấy ngày nay ta đã dùng đầu khí tinh thuần nhất của ta để nuôi dưỡng ngươi, hiện tại vẫn chưa hồi phục lại sao?
← Ch. 0152 | Ch. 0154 → |