← Ch.0358 | Ch.0360 → |
- Không phải thời khắc vạn nhất, tuyệt đối không thể đắc tội...
Bốc Lang sắc mặt quái dị, lát sau mới thấp giọng nói:
- Nhưng mà, nếu ta bảo ngươi, lúc này chính là thời khắc vạn nhất thì sao?
Nghe vậy, Cố Vân sững sờ, nhưng vẫn cúi mình nói:
- Vậy thì mọi việc do Bang chủ quyết định... Chỉ mong Bang chủ nhớ rằng cơ nghiệp mấy trăm năm của Bang Thổ Lang chúng ta, không nên đánh đồi...
- Không nên đánh đổi... Không nên đánh đổi...
Bốc Lang chần chờ, cắn răng nói:
- Nếu đã không nên đánh đổi, vậy danh dự của Bang Thổ Lang chúng ta càng không thể bị hủy hoại lúc này! Tên Lý Dật này! Phải giết!
- Nhưng... Bang chủ...
- Không cần những gì nữa...
Bốc Lang cười cười:
- Vừa rồi ta đầu óc hôn mê, quả nhiên quên mất một vài việc, thân phận và bối cảnh của Lý Dật tuy mạnh, chúng ta đương nhiên sợ hắn, nhưng cũng có người không hề sợ hắn... Những người này, tự nhiên sẽ giúp chúng ta trút giận, việc chúng ta cần làm chỉ là phất cờ reo hò, rồi đứng nhìn. Người có tin không?
- Nghĩa là sao?
Nghe vậy thì, Cố Vân ngơ ngác, nhìn Đường Huệ.
Nhưng Đường Huệ cũng lắc đầu, hiển nhiên nàng cũng không biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
- Hãy chờ xem!
Bốc Lang cười lạnh: - Bồn Bang chủ đã làm cho cho người ta, thì cũng phải làm đến cùng lần này à... Ha ha ha. o0o
Thời gian chậm rãi trôi qua, bầu không khí buồi yến tiệc cũng càng ngày càng náo nhiệt, lúc yến tiệc đang diễn ra, bên ngoài các Lang Các, trên con đường có đèn chiếu sáng một bạch điều cực lớn bay lên từ bầu trời. Nơi ven đường, một trận cuồng phong nổi lên, khiến các ngọn đèn đường đều lập lòe.
Thấy vậy, những người đi đường vô cùng cợ hãi, lập tức thổi lui.
Bạch điều sau khi đáp xuống cánh cửa Lang Các, dừng lại, rồi lập tức, một bóng hình xinh đẹp từ trên lưng bạch điều bước xuống.
Bóng hình xinh đẹp này dưới sự chiếu xạ của bóng đèn, dung nhan như hoa dưới sương tư thái ung dung lạnh lùng. Nhưng mỹ cảnh này chỉ trong chốc lát, lập tức, trên gương mặt lạnh lùng của nàng sát khí lóe lên...
Nữ tử nhìn qua khoảng hai mươi tuổi này, không hề để ý đến những thị vệ bên ngoài cổng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, chậm rãi đi vào Lang Các. Hai thị vệ trước công nhìn nhau, nhưng không dám cản đường, chỉ đành im lặng, giống như không thấy gì.
Trong phòng khách náo nhiệt, tiếng ồn ào cực hạn, bầu không khí này khiến không khí xung quanh đều trở nên nóng bừng.
Còn nữ tử toàn thân mang y phục màu trắng kia, đang chậm rãi đi vào. Khi đi vào, hàn khí trên người nàng như lan tràn ra, dường như trong phút chốc có thể đóng băng tất cả. Còn bầu không khí đang nóng bừng, cũng cùng với sự xuất hiện của nàng mà lạnh lẽo dân...
Thấy nữ tử này đi vào, nhưng không ai có ý định bước lên tiếp chuyện, dù là những tên quỷ háo sắc, khi thấy nàng cũng không biết vì sao lại thối lui vài bước.
Lúc nữ tử này đi vào phòng khách, chợt có vài ánh mắt trong một góc phòng bắn ra, có vài phân cô quái rồi sáng lên...
Còn nữ tử kia nhìn một vòng khắp phòng khách, trong chốc lát chợt sững người, vẻ âm hàn trên mặt, càng nặng nề hơn.
Lý Dật đang ngồi yên vị trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, không khí ồn ào xung quanh, thật sự khiến hắn đau đầu, tay hắn vỗ vỗ trên trán, phiền muộn... ,
Nhưng chợt, biểu hiện trên mặt hắn cứng đờ, bỏ tay xuống...
Dường như không có điềm báo nào, đấu khí hóa hồng sắc trên tay Lý Dật tràn ra, sau đó, tay trái hắn ấn mạnh trên ghế, thân hình lùi về phía sau, còn trên tay phải, đấu khí hóa hồng sắc tản ra bốn phía, cùng với động tác của hắn, ấn mạnh về phía sau.
Bum
Âm thanh truyền ra, đấu khí cuồng bạo như từng đợt sóng tản ra, đốt cháy vụn bàn ghế xung quanh. Nhiều người không kịp phản ứng cũng bị thương lùi không kịp, rồi một luồng lãnh khí nhanh chóng truyền tới.
Lòng bàn tay là trung tâm hàn khí truyền đến, khiến thân hình Lý Dật ngưng đọng chốc lát, rồi mới lùi lại. Khi hắn đáp xuống mặt đất, mặt đất vốn dĩ rất kiên cố, trong phút chốc hiện lên từng đường nứt. Rồi từng trận tách tách tách truyền ra!
Tay phải Lý Dật chuyển động mấy lần, khi đấu khí tràn đầy, mới miễn cưỡng có thể đẩy luồng hàn khí kia ra. Lập tức sắc mặt hắn hiện lên nụ cười âm lãnh, ánh mắt dừng lại trên bóng hình xinh đẹp kia.
- Là ai? Lại dám gây chuyện trên địa bàn Bang Thổ Lang??
Người thứ nhất có phản ứng, chính là Bốc Lang. Chỉ là, hắn lúc này tuy lớn tiếng quát, những sắc mặt không hề giận dữ, ngược lại, có người gây sự, hắn lại càng vui mừng.
Đáp lại hắn, chỉ là một tiếng cút lạnh lùng. Còn Bốc Lang vốn dĩ kiêu ngạo, nhưng khi đối diện với từ này, cũng có cảm giác của con chuột chạy trối chết.
Phía bên kia, bọn người Hồng Vũ tay cầm ly rượu, đứng dựa vào tường.
Thấy Lý Dật nhìn nữ tử kia một lúc, Hồng Vũ mỉm cười, nói:
- Sắp xếp nhiều việc như vậy, cuối cùng cũng có một chút hiệu lực... Xem ra, vận khí của tên Lý Dật này không tốt rồi!
- Đó là... Tông Băng!?
Diệp Khinh Vũ quan sát, lát sau, nhận ra nữ tử kia, nàng không khỏi ngạc nhiên thốt lên.
Tông Băng tuy cũng là người cùng phe bọn Diệp Khinh Vũ, nhưng hoặc do thân phận và thân thủ rất cao, còn cả bối cảnh nữa, nên khoảng cách với bọn người Diệp Khinh Vũ quá lón...
Dù là tâm cao khí ngạo như Diệp Khinh Vũ, cũng không thể không thừa nhận, nàng không thể sánh được...
- Đó là Tông Bằng... Tỷ tỷ của Tổng Kiệt Khánh sao?
Nhìn Tông Băng toàn thân màu trắng trong ánh mắt Long Ngạo Thiên hiện lên tia lửa nóng
- Nếu đúng vậy, tốc độ của Tổng Kiệt Khánh quả nhiên nhanh thật...
- Trong Đế Đô ai ai cũng biết, Tông Băng vẻ mặt lạnh lùng, hành sự sát phạt quyết đoán, có khí độ gần giống như vị Băng Hoàng trong truyền thuyết nói đến. Đồng thời, nàng lại là một trong Thiên Phong Thập Vương, cao thủ đệ nhất Tông Gia, Đệ nhất Bạch Y Tế Ty Đấu Thần Điện... Nhân vật như vậy, có thể nói cực kỳ hoàn mỹ. Hơn nữa, con người nàng trước nay lạnh lùng với tất cả, nhưng nàng có một sự điềm yếu duy nhất, đó chính là đệ đệ của nàng... Tông Kiệt Khánh!
Hồng Vũ khuôn mặt tươi cười, chậm rãi xoay ly rượu trong tay, nói:
- Hoặc do tỷ đệ tình thâm, Tông Bằng đối với tên đệ đệ này, yêu thương cực hạn. Dù hắn bên ngoài gây ra việc gì, dù là giết người phóng hỏa, ức hiếp con gái nhà lành, giết hết nhà người khác, Tổng Băng đều không để ý. Nhưng mà, chỉ cần có người làm tổn thương đến Tông Kiệt Khánh, dù chỉ là một sợi lông. Tông Bằng sẽ giết tại chỗ, dù là truy sát đến ngàn dặm cũng không tha! Chính vì vậy, Tống Kiệt Khánh ở Đế Đô, mới hình thành nên tính tình như vậy. Nói thật... Ngay cả ta cũng không dám đụng đến Tông Kiệt Khánh, bởi vì, sau lưng hắn có một vị tỷ tỷ điên!
- Nữ nhân này, lại không biết đạo lý như vậy sao?
Long Ngạo Thiên sững sờ, ngạc nhiên nói.
- Đạo lý?
Hồng Vũ cười cười, thản nhiên nói:
- Sư đệ à... Người qua thật ngây thơ quá, trên thế gian này nào có nhiều đạo lý như vậy? Kẻ mạnh, chính là đạo lý... Điều này, người còn không hiểu sao?
Long Ngạo Thiên gật đầu suy ngẫm:
- Nhưng mà, nơi này dù sao cũng ở dưới chân Tam Thanh Sơn, Lý Dật lại vừa mới gia nhập Đấu Thần Điện, Tông Bằng đã đến gây sự, e là...
- Không có e là gì hết...
Lần này là Diệp Khinh Vũ lên tiếng, nàng nhìn Tông Băng cổ quái, rồi thấp giọng:
- Thân phận Tông Băng ở Đấu Thần Điện rất cao, Lý Dật mới gia nhập Đấu Thần Điện, có ưu thế gì chứ? Đừng nói động thủ, ta nghĩ dù Tông Băng giết Lý Dật, cũng không có vấn đề gì... Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Chỉ là, dù có Tông Kiệt Khánh phối hợp, Tông Băng này đến như vậy cũng là quá sớm? o0o
Đấu khí trên người Lý Dật tràn đầy, trong phút chốc đã hình thành một Sa y Đấu khí mỏng không ngừng chập chờn, còn ánh mắt hắn vẫn nhìn Tông Bằng, sau đó cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngốc à?
Vừa rồi, Lý Dật biết rõ, nếu hắn không cẩn thận, không chừng đã biến thành một cây bằng côn.
Tuy không biết nữ nhân này hôm nay vì sao phát điện, nhưng cừu hận giữa hắn và nàng quá lớn! Hôm đó vật tốt trong Đấu Hoàng mộ địa, đã bị nàng lấy đi làm lộ phí, điều này, Lý Dật vẫn luôn canh cánh trong lòng! Lại thêm lần đánh lén này...
Hai điều này khiến sát khí trên người Lý Dật trong nháy mắt sôi trào.
Đối với câu hỏi này của Lý Dật, Tông Bằng chỉ cười lạnh lùng, ánh mắt không chút cảm tình nhìn Lý Dật, nói:
- Lý Dật?
- Tông Băng...
Lý Dật cũng cười một tiếng, sau đó ngẩng đầu nói:
- Ngươi đến đúng lúc lắm! Ta đang định đi tìm ngươi, hôm nay người đã tự đến đây, thì đừng trách ta!
Đối với câu nói này của Lý Dật, Tông Băng dường như không nghe thấy, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn hắn, sau đó chậm rãi nói:
- Ta cho ngươi ba phút, giao thuốc ra đây, nếu không... Chết!
- Nếu ta nói không có?
Lý Dật cười lạnh.
- Một...
Tông Bằng không đáp lời, bắt đầu đếm.
Yvandan.
- Đây không phải là Tông Bằng tiều điệt sao? Tiều điệt à, Lý Dật này cũng là người của Đấu Thần Điện các ngươi, các ngươi không phải có hiểu lầm gì chứ?
Sau khi hết kinh ngạc, Lý Nhất Dương bước lên, cười nói. Thân phận của Lý Nhất Dương này dường như bất phàm, lời hắn nói, khiến vẻ âm hàn trên mặt Tông Băng nhạt đi vài phần, nàng gật đầu nói:
- Thì ra là Lý trưởng lão... Nể mặt Lý trưởng lão, ta cho hắn một cơ hội giao thuốc giải ra đây, rồi tự cắt đứt một chân, ta sẽ bỏ qua mọi chuyện.
Nghe vậy, Lý Nhất Dương sững sờ, cười khổ một tiếng quay lại nhìn Lý Dật, thấp giọng nói nhanh:
- Tiểu tử ngươi sao lại đắc tội với nữ nhân này? Còn không giao thuốc cho nàng? Nữ nhân này, ngay cả ta cũng kinh sợ vài phần... Sao ngươi lại...
Lý Dật cười cười, thản nhiên nói:
- Từ trước đến nay ta chưa từng trêu chọc nàng ta, luôn là Tống Gia đến gây sự trước... Tốt lắm... Không bằng bây giờ Tông Bằng ngươi cởi bỏ y phục nhảy múa vài vòng Thiều gia ta sẽ giao thuốc giải cho ngươi? Thế nào?
- Lý Dật... Ngươi!
Lý Nhất Dương sắc mặt nhất biến, đang định khuyên bảo, nhưng Lý Dật đã cười lạnh một tiếng, bước lên trước...
- Nhất Dương huynh, thôi đi... Tên tiểu tử này tính tình luôn là vậy, không chịu ấm ức, tình cảnh này, sao có thể bảo hẳn lùi bước?
Lý Hàn đột nhiên bước lên, vỗ vaiLý Nhất Dương:
- Huống hồ, lúc này Dật nhi vừa gia nhập Đấu Thần Điện, Tổng Băng này đã đến tìm, hiển nhiên có người cố tình sắp đặt... Nếu Dật nhi lùi bước như vậy, chẳng phải như họ mong muốn rồi sao? Nhất Dương huynh, Lý Gia chúng ta, không có loại lâm trận bỏ chạy! Huống hồ, đối thủ còn là nữ nhân...
- Điều này...
Lý Nhất Dương chau mày, lúc này chỉ đành thở dài, lùi lại:
- Vậy thì nếu lát nữa xảy ra việc gì, vị huynh ta thử giúp sức xem sao...
← Ch. 0358 | Ch. 0360 → |