← Ch.0603 | Ch.0605 → |
Cỗ khí tức cường giả lạnh lẽo này vô cùng quen thuộc, khiến khóe mắt Lý Dật không khỏi co giật một cái, sắc mặt từ bộ dạng châm biếm thiếu nữ chuyển sang vô cùng lạnh lẽo.
Nữ nhân trung niên ở sau lưng có khuôn mặt có chút giống với thiếu nữ được gọi là A Huệ, nhưng dáng vẻ lãnh khốc hơn A Huệ rất nhiều, phảng phất toàn thân nữ nhân này đều là máu lạnh, cả thân thể đều là một bức tượng băng. Lạnh lẽo tới mức độ đó, trong kí ức của Lý Dật chỉ có một loại nghề nghiệp: sát thủ! Sát thủ lâu năm!
Không ngờ lúc này lại gặp được đồng nghiệp, nhưng chỉ không hiểu tại sao cặp sát thủ mẹ con này lại nhằm vào mình. Ngoài những kẻ thù bị mình đánh bại ở Thiên Phong Đế Quốc thì mình chẳng còn có kẻ thù nào nữa, mà cho dù có thì cũng không có lý gì lại tìm tới nhanh như vậy.
- Mẫu thân!
Quả nhiên là một cặp mẫu nữ như Lý Dật đã đoán, A Huệ nhìn thấy nữ nhân trung niên tựa hồ như gặp được cứu tinh, vẻ mặt lạnh lùng chợt như tan biến, cảm giác lạnh lẽo cũng giảm đi mấy phần, khuôn mặt cũng đáng yêu hơn một chút. Tiểu sát thủ này, giống như một kẻ mới vào nghề vậy.
- Ngu xuẩn, giết hắn đi.
A Huệ chợt sững người, dường như chưa kịp hiểu là trên đường cũng có thể giết người, nhưng dù sao cũng là sát thủ đã được huấn luyện, chỉ khẽ sững lại trong giây lát, trong tay đã xuất hiện một thanh chủy thủ nhỏ màu xanh thẫm, đâm về phía cổ của Lý Dật. Động tác gọn gàng dứt khoát, chuẩn xác lạnh lùng, hoàn toàn có tư chất trở thành một sát thủ tuyệt đỉnh.
Nhưng hành động giết người chỉ dựa vào thân pháp này, đối với Lý Dật mà nói có vẻ như múa rìa qua mắt thợ, cũng không hề có chút đấu khí gì, thân hình khẽ nghiêng rồi tiến lên, ngón giữa và ngón nhẫn lách qua lưỡi chủy thủ, kẹp chặt lấy cổ tay A Huệ.
Chỉ trong nháy mắt, thậm chí những người qua đường còn chưa kịp chú ý tới xung đột sinh tử vừa diễn ra, Lý Dật đã ở phía sau A Huệ, tay phải kẹp chặt cổ tay A Huệ, ngọn chủy thủ có tẩm chất kịch độc đặt trên cổ nàng ta. Còn tay trái Lý Dật vung lên, ống tay rộng che kín hết mọi thứ, hai người lại còn có một tư thế vô cùng thân mật.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, ngay cả nữ nhân trung niên kia cũng không kịp có bất cứ phản ứng gì, A Huệ đã rơi vào tay Lý Dật.
- Tốt, rất tốt, không ngờ lão háo sắc đó còn có đệ tử như ngươi.
- Việc không ngờ tới còn nhiều lắm, bây giờ đến lượt ta hỏi, các ngươi trả lời rồi thì phải.
- Ta sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của ngươi, A Huệ đã rời vào tay ngươi, sống chết là do ngươi.
Nữ nhân trung niên nói xong, mặc kệ A Huệ, xoay ngươi bỏ đi, nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Không ngờ nữ nhân trung niên đó máu lạnh đến vậy, ngay cả con mình cũng mặc kệ, riêng điểm này thì Lý Dật tự cảm thấy không thể sánh kịp. Lý Dật dùng tư thế rất "thân mật" ôm A Huệ, đột nhiên cũng không biết làm thế nào.
- Mỹ nữ, xem ra chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng rồi.
- Ta sẽ không nói gì với ngươi hết.
Kỹ năng sát thủ thua kém rất nhiều, nhưng tinh thần chuyên nghiệp thì cũng không tệ. Lý Dật buông tay ra, mỉm cười nói:
- Ta từng nói sẽ ép ngươi phải nói sao. Chỉ là nói chuyện thôi mà.
............
- Thôi vậy, ngươi đi đi, nhân tiện nói với lão nương của ngươi, muốn giết ta, dựa vào thân phận Đấu Hoàng cường giả còn lâu mới đủ, nếu còn có lần thứ hai, các ngươi sẽ không còn may mắn như vậy được đâu.
A Huệ không thể tin được, nhìn Lý Dật một cái, lẩm bẩm:
- Người thực sự thả ta đi sao?
- Bây giờ thì đúng vậy, đợi lúc nữa thì không biết nữa.
Thân pháp còn nhanh hơn cả lúc tấn công Lý Dật, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng của A Huệ. Lý Dật cười khổ lắc đầu, đi về phía Phát Tài Khách Sạn. Chuyện vừa rồi Lý Dật cũng không thèm nghĩ ngợi nhiều, hiện tại đã có thể chắc chắn, cặp mẫu nữ sát thủ này tuyệt đối không phải là do cừu gia trước đây thuê, bởi nếu là cừu gia trước kia thì không thể nào không biết thực lực của Lý Dật, vậy mà lại đi thuê một Đấu Hoàng cường giả và một Đấu Vương cường giả vừa vào nghề để đi ám sát mình, hiển nhiên là không thể giải thích được.
Khả năng là có hiểu lầm gì đó, hoặc là bị nhận nhầm, Lý Dật cũng không thèm nghĩ thêm nữa.
Ở trong Phát Tài Khách Sạn, Phì Phì và đám công tử chơi bời kia đã ăn uống say sưa, lúc này đang đấu rượu với nhau, dường như không hề biết tới việc Lý Dật đứng lên bỏ đi cũng như quay lại. Lý Dật cũng mặc kệ, lệnh cho điếm chủ đưa mình lên lầu nghỉ ngơi.
Đám công tử chơi bời và Phì Phì còn chơi đến đêm khuya mới chịu quay về phòng, nhưng còn chưa chịu dừng, không biết kiếm ở đâu được mấy nữ nhân, cơ hồ lại chơi hết đêm. Lý Dật thầm cười khổ, so với đám công tử này, mình thực sự quá đứng đắn.
Đến gần trưa ngày hôm sau, đám tửu sắc chi đồ này mới lười biếng ngủ dậy, kẻ nào dáng vẻ cũng mệt mỏi ủ rũ, không còn vẻ khỏe khoắn nhanh nhẹn của ngày hôm qua. Lúc ăn trưa, Phì Phì đột nhiên nói:
- Chúng ta cũng đã đi hơn một tháng rồi, dù thế nào cũng phải vào trong núi, kiếm chút ma hạch về, nếu không, mấy lão già kia lại phàn nàn.
- Có đùa không thế!
Đỗ Lạp đột nhiên đứng dậy kêu lớn:
- Lão háo sắc, thực sự phải vào núi Tạp Khắc Tư hay sao? Có ngốc không thế, ma hạch nguyên liệu chúng ta mua mang về là được, có lão háo sắc ngươi ở đây, đám ma thú ở trong núi chúng ta đương nhiên không sợ, nhưng ở trong núi có rượu ngon gái đẹp hay sao? Có giương êm đệm ấm hay sao?
Một loạt câu hỏi khiến Phì Phì cũng không khỏi nghĩ ngợi, nhưng nghĩ rồi vẫn quyết định:
- Tên ngốc Đỗ Lạp nhà ngươi, ngươi nghĩ mấy lão già ở học viện dễ bị lừa vậy sao, nếu mà bị phát hiện, chúng ta sẽ phải biến hết, cả cuộc thi đại hội phía sau cũng không cần nghĩ đến nữa.
Đám công tử chơi bời lại tiếp tục đưa ra ý kiến, bao nhiêu chủ ý cổ quái đều được đưa ra, cãi cọ hơn hai tiếng đồng hồ mới đi đến quyết định, để một gã công tử có tên Khảm Kì đi tìm một đoàn lính đánh thuê. Đương nhiên, nhiệm vụ của đám lính đánh thuê này không phải là bảo vệ an toàn cho bọn chúng, mà là phụ trách vận chuyển đống đồ dùng sinh hoạt dài dằng dặc của bọn chúng.
Từ trong câu chuyện của bọn chúng, Lý Dật biết được, chỉ có gã Khảm Kì này là gia thế yếu nhất, phụ thân là đại thương gia, do kiếm được quá nhiều kim tệ nên được ban cho chức tài chính đại thần của Thiên Tượng Đế Quốc, do đó gã Khảm Kì đáng thương này liền trở thành ngân hàng di động kiêm nhân viên chạy việc cho đám công tử này.
Nhưng để kết giao được với các thế lực khác, trong tinh tạp của Khảm Kì có số kim tệ không bao giờ tiêu hết. Dưới sức mạnh của kim tệ, chỉ trong chưa đầy một giờ đồng hồ, một đám lính đánh thuê mang theo hàng loạt đồ dùng sinh hoạt đã xuất hiện trước cửa của Phát Tài Khách Sạn. Có lẽ đây là đoàn thám hiểm đặc biệt nhất trong núi Tạp Khắc Tư, nhìn càng giống một đám vào núi ngắm cảnh hơn là một đám vào núi mạo hiểm và rèn luyện.
Buổi chiều, đoàn tham quan này tiến vào núi!
Trong mấy chục dặm đầu tiên từ khi tiến vào trong núi Tạp Khắc Tư, cả đoàn quả thực vui như đi tham quan, trong khu vực đệm tiếp giáp với vùng có người ở này toàn chỉ là ma thú cấp 1 đến cấp 3, thỉnh thoảng có ma thú cấp 4, dưới sự vây giáp của đoàn tham quan do Đấu Thánh cường giả dẫn đầu này, rất nhanh đều biến thành từng cỗ thi thể.
Nhưng do đi tham quan ngắm cảnh nên chỉ có mấy chục dặm đường mà di hết nửa ngày, sắc trời cũng tối dần, mà ở phía trước, theo sự giới thiệu của tên lính đánh thuê kinh nghiệm phong phú, ma thú cấp 4 bắt đầu xuất hiện nhiều. Đương nhiên, cho dù là có một hai con ma thú cấp 5 xuất hiện, với thực lực của đội ngũ này, bọn chúng cũng không cần lo sợ, nếu cần sợ thì cũng chỉ sợ gặp phải đám ma thú hung hãn mà thôi.
Nghe thấy có thể xuất hiện tộc quần ma thú, đám công tử chơi bời kia liền lập tức đòi Phì Phì dừng lại lập trại nghỉ ngơi, đợi trời sáng tiếp tục lên đường.
Lý Dật đương nhiên là mặc kệ, không hề có ý kiến gì. Gã Khảm Kì kia cũng không hề có quyền phát biểu gì, cũng bởi vậy, Lý Dật chủ động tiếp cận với hắn, sau mấy giờ đồng hồ tiếp cận, quả nhiên đã kết giao được với người bằng hữu đầu tiên trong đám công tử này
- Ta là học sinh của La Lan Học Viện, đúng, chính là La Lan Học Viện ở Vô Địch Chi Vực. Lần này đi theo lão háo sắc, à quên, sư tôn ra ngoài rèn luyện, cũng là một bộ phận của chương trình học, nhưng tiểu sư đệ cũng thấy rồi đấy, đám người chúng ta, thực ra là ra ngoài ăn chơi cả.
Dưới sự "tâm tình" của Lý Dật, rất nhanh Khảm Kì đã nói hết ra những chuyện mà Phì Phì không muốn nói ra.
- Chẳng phải La Lan Học Viện là cường giả học viện cao cấp nhất của Đấu Thần Đại Lục hay sao? Nghe nói điều kiện lựa chọn học sinh của La Lan Học Viện đều rất nghiêm ngặt, các ngươi sao có thể vào trong La Lan Học Viện được?
Đối với sự chê bai không chút che giấu của Lý Dật, Khảm Kì cũng không thấy kì lạ, e rằng ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy rất cặn bã.
- Đúng là rất nghiêm ngặt, nhưng đó chỉ là đối với người bình thường mà thôi. Đối với người có tiền hoặc có thế lực, La Lan Học Viện giống như vườn rau của nhà mình. Tiểu sư đệ, lão háo sắc sao lại thu người làm đệ tử vậy?
Ôi trời, vấn đề này Lý Dật cũng đang định hỏi Khảm Kì, xem ra vấn đề này hắn cũng không biết gì rồi, nên Lý Dật nhanh chóng đổi chủ đề:
- Chẳng qua là trùng hợp mà thôi. Khảm Kì, ta hỏi thăm ngươi một người, trong La Lan Học Viện của ngươi có một nữ học sinh tên là Na Na, từ Thiên Phong Đế Quốc tới, ngươi có biết không?
Nghe Lý Dật nhắc tới hai tiếng "Na Na", Khảm Kì lộ ra vẻ kinh ngạc, thất thanh hỏi:
- Sao lại không biết chứ, Na Na là một trong chín hoa khôi của La Lan Học Viện, không giấu tiểu sư đệ, đám Đỗ Lạp thích Na Na phát điên, nhưng nàng Na Na đó tựa hồ đã thích người khác rồi, nam sinh trong học viện cho dù xuất sắc thế nào cũng không tán đổ được. Sao, tiểu sư đệ, ngươi cũng đã từng nghe nói tới chín hoa khôi của học viện chúng ta?
Mấy ngày nay, đây là câu chuyện mà Lý Dật nghe xong cảm thấy vui nhất. Nếu trước đây là do sự uy hiếp ngầm của Phì Phì nên mới tham gia đoàn tham quan núi Tạp Khắc Tư này, thì Lý Dật bây giờ vô cùng cam tâm làm đệ tử của Phì Phì. Vốn dĩ hẹn ba năm, không ngờ lại dùng hình thức này để thực hiện sớm, Lý Dật suýt nữa thì cười vang.
Không trả lời câu hỏi của Khảm Kì, Lý Dật tiếp tục hỏi:
- Bộ dạng của lão háo sắc, sao có thể làm sư tôn ở La Lan Học Viện được?
- Tiểu sư đệ chắc là không biết, lão háo sắc từ nhỏ là trẻ mồ côi, được học viện nhận nuôi dưỡng. Dựa vào thiên phú và nỗ lực kinh người, không ngờ ba mươi tuổi đã là Đấu Tôn cường giả, nên La Lan Học Viện cho lão làm đạo sư. Hồi đầu lão không phải có bộ dạng như hiện nay đâu, là người rất đàng hoàng. Sau đó không biết vì sao, đột nhiên trở thành bộ dạng như bây giờ. Có người nói là vì gặp thất bại trong tình yêu. Có người đoán là dùng đan dược, lại có người đoán là tẩu hỏa nhập ma. Nhưng lão háo sắc tuy phóng đãng, nhưng tu luyện lại là một thiên tài, sau khi tấn thăng Đấu Tôn, chỉ dùng hai mươi năm đã lại đột phá lên Đấu Thánh cảnh giới, theo quy định của học viện, chức vị cũng tăng lên thành đại đạo sư.
Nói tới vấn đề này, Khảm Kì liếc Phì Phì lúc này đang làm quen với một lính đánh thuê nữ, nhỏ giọng nói:
- Nhưng, đại đạo sư này thực ra có chút hữu danh vô thực, những học sinh thực sự muốn tu luyện căn bản không lựa chọn hắn, chỉ có đám công tử bị gia tộc ép tới đây như chúng ta mới chịu chọn hắn. Tiểu sư đệ, thực lực hiện nay của ngươi là gì, sao ta không cảm nhận được khí tức của ngươi?
← Ch. 0603 | Ch. 0605 → |