Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Tự Thiên Thư - Chương 003

Vô Tự Thiên Thư
Trọn bộ 230 chương
Chương 003: Tuyệt Thế Hảo Mệnh (Vận Tốt Tuyệt Thế)
0.00
(0 votes)


Chương (1-230)

Siêu sale Shopee


Cổ Chánh Kinh hung hăng trừng mắt nhìn cái đồng hồ trên đầu, quay đầu lại giáo huấn: " Nếu mỗi nhân viên...Ai nha!" Đang nói đến đó, chợt nghe dưới tay truyền đến một tiếng nứt vỡ lớn, nguyên lai tay hắn chống dưới cái bàn thủy tinh trong suốt, bỗng nhiên trong lúc đó gãy đoạn làm đôi, thân thể Cổ Chánh Kinh nhất thời mất đi thăng bằng, hắn còn đang muốn gắng gượng giữ vững thân hình, lập tức lấy tay bám chặt vào bàn, thân thể liều mạng ngã về phía sau, nhưng một mảnh thủy tinh đã lập tức rơi ra, rốt cuộc hắn hoàn toàn mất đi thăng bằng, thân thể mạnh mẽ té nghiêng ra phía trước, nương theo góc bàn đang rơi, thời điểm rơi cái đầu hắn còn thuận tiện va chạm vào góc bàn một cái thật mạnh.

" Bồng." Một thanh âm vang lên, va chạm này quả thật không nhẹ, Tiểu Khai ở một bên chỉ nhìn, cảm thấy cả trí não cũng đều run lên.

Trên mặt đất rải đầy những mảnh vỡ thủy tinh nát vụn, còn Cổ Chánh Kinh thật không may, loại thủy tinh làm bàn ở văn phòng này có độ cứng cực cao, mặc dù cả thân thể mập mạp của hắn có té xuống cũng không thể làm nứt được, nhưng lại trong tích tắc này lại vỡ nát thành hai, gương mặt Cổ Chánh Kinh đúng lúc lại rơi vào giữa đống thủy tinh, chợt nghe hắn phát ra một tiếng như heo bị giết: " Ai yêu", rồi không còn nghe được thanh âm gì nữa.

" Trời ạ, Cổ quản lý, ngài không có việc gì chứ!" Nhất thời có ba bốn người vọt tới, phi thường nhiệt tâm kéo Cổ Chánh Kinh đứng lên, Tiểu Khai liếc mắt nhìn, nhìn thấy gương mặt hắn bị cắm đầy vô số mảnh vỡ thủy tinh, nhịn không được bật cười ra tiếng. Vừa cười xong hắn liền cảm thấy không đúng, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy gương mặt đầy máu kia mở ra một cái lỗ nhỏ, từ trong lỗ bay ra tiếng rít gào: " Nghiêm Tiểu Khai, ngươi còn dám cười!"

" Ta...!" Trên trán Tiểu Khai nhất thời toát ra mồ hôi.

" Reng...reng..." Ngay trong lúc này, điện thoại lại vang lên. Tần Trăn vội vàng chạy tới tiếp điện thoại, điện thoại vừa thông, gương mặt cô ta chợt trắng bệch không còn chút máu: " Cổ quản lý..."

" Chuyện gì, cứ nói!" Cổ Chánh Kinh quả nhiên là bị tức giận đến hồ đồ, đã không nhìn thấy được sắc mặt Tần Trăn có vẻ không đúng: " Đừng có ấp a ấp úng nữa."

" Nga, được, là thế này." Tần đại mỹ nữ lập tức nói: " Cấp trên thông báo, tài vụ của chúng ta có điểm không chính xác, hai ngày nữa tổng giám đốc tài vụ sẽ xuống đây thị sát."

" Tổng giám đốc tài.. tài vụ.." Gương mặt Cổ Chánh Kinh như không còn chút máu, bất quá bây giờ chỉ có thể nhìn thấy một mảnh màu đỏ đầy mảnh vỡ thủy tinh: " Chuyện này...khi nào đến?"

" Ngày mốt." Tần Trăn nói.

Cổ Chánh Kinh hít sâu một hơi như muốn tiêu hóa tin xấu này, quắt mắt quay đầu trừng Tiểu Khai: " Nghiêm Tiểu Khai, chuyện hôm nay đều là ngươi làm ra hết! Ta sẽ trừ tháng..."

Lần này Cổ quản lý đáng thương còn chưa nói hết lời, chiếc đồng hồ treo trên tường vốn đang bất động bỗng nhiên rớt xuống, không hề có một dự báo, vô thanh vô tức nện xuống ngay giữa đầu hắn, hắn liền ngất đi.

" Oa! Cổ quản lý, ngài làm sao vậy?" Không ít người xông tới, ba chân bốn cẳng dìu hắn lên. Tiểu Khai ngơ ngác đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng, hết thảy như đang nằm mơ, rốt cuộc nói không nên lời.

" Chuyển vận rồi, thật sự chuyển vận rồi a!" Trong cõi lòng tiêu sái Tiểu Khai rời khỏi văn phòng, chỉ cảm thấy trong lòng có sự thống khoái nói không nên lời, bước chân so với ngày trước nhanh hơn rất nhiều, còn đang vui vẻ bước đi, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một tràng tiếng chó sủa, nhất thời dọa hắn nhảy dựng, vội vàng quay đầu, chỉ thấy một con chó hoang lông lá bẩn thỉu đang rít gào gầm gừ với hắn.

" Ta kháo! Muốn làm gì?" Tiểu Khai vốn sợ chó, vội vàng dừng bước, khẩn trương run lên, còn chưa kịp phản ứng thì ở bên cạnh xuất hiện một tên ăn mày, tay cầm một sợi dây ôm lấy con chó rồi kéo một vòng dây trên mặt đất tròng vào đầu nó.

" Uông uông.. ô ô.." Con chó kia kêu lên một tiếng ăng ẳng, rồi xụi lơ bất động, tên ăn mày ôm lấy nó, nhìn Tiểu Khai cười, nhanh chóng lui lại bên cạnh góc tường.

" Chuyện này cũng thật là quá khoa trương a." Tiểu Khai trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.

Trên đường về nhà hết thảy đều thuận lợi, ngay cả người trên xe buýt cũng rất ít, Tiểu Khải tìm được một chỗ ngồi. Sau khi đến nơi, hắn liền vội chạy tới một tiệm xổ số, không thể không nói tới hắn có ý nghĩ thật đáng buồn cười, nếu đã có vận khí tốt, vậy đương nhiên là phải mua xổ số, đối với Tiểu Khai mà nói, đây là do xem tiểu thuyết huyền huyễn nhiều năm hình thành ý nghĩ này. Bất quá hắn lại chạy quá nhanh, ở ven đường có một miếng vỏ trái cây gì đó mà hắn không kịp chú ý, kết quả là đạp trúng một cái, nhất thời trợt nhanh như đằng vân giá vũ hung hăng ngã về phía trước.

" Nhạc cực sinh bi (vui quá sẽ có chuyện buồn), đã gặp báo ứng rồi." Đây là phản ứng đầu tiên của Tiểu Khai: " Điều này không phải trở thành giống như Cổ quản lý hay sao." Trong đầu hắn vừa xẹt qua ý niệm này thì liền té trên mặt đất, nhưng...

" Di, kỳ quái, không đau nga." Tiểu Khai chú ý nhìn xuống, khi mình té thì cánh tay vừa lúc đặt trên một cái bao da màu đen, cái bao mềm mại, thoạt nhìn chất lượng cũng tốt. Tiểu Khai đứng dậy, mở bao da, bên trong chia thành bốn lớp, không có vật gì, Tiểu Khai không cam lòng tìm tới tìm lui, cuối cùng ở bên trong tìm được một cái khóa kéo, kéo ra thì thấy bên trong có khoảng mười cái thẻ, cơ bản đều là thẻ ngân hàng và hội viên, còn có những thứ Tiểu Khai rất quen thuộc, tỷ như ngân phiếu công thương, ngân phiếu chiêu thương, còn có những thứ hắn chưa từng thấy nhưng cũng đã nghe qua, tỷ như thẻ của câu lạc bộ đánh golf, tư nhân thương vụ hội sở, hắn không hề nghi vấn, biết ngay chủ nhân của túi da này tuyệt đối là kẻ có tiền. Nhưng hắn biết mấy thứ này không có chút giá trị với hắn, bởi vì hắn không biết mật mã của mấy cái thẻ này.

Thu hoạch duy nhất của Tiểu Khai là trong đó có một tấm ảnh chụp của một cô gái, cô gái trong ảnh có tóc dài buộc cao như đuôi ngựa, thoạt nhìn thấy rất tú lệ rạng rỡ, đôi mắt thật đẹp, thật sự là đáng yêu đến nói không nên lời, tràn ngập vẻ thanh xuân sức sống, trông rất vui vẻ.

" Ân, không thể nghi ngờ, đây là bạn gái của kẻ có tiền này." Tiểu Khai ghen ghét nghĩ: " Trong năm nay, tất cả các cô gái tốt đều bị mấy con heo có tiền này này cướp đi hết rồi." Vừa nghĩ hắn vừa tưởng tượng ra một người đàn ông trung niên mập ú như heo đang kéo một cô gái xinh đẹp hoạt bát.

Tiểu Khai lắc đầu, bỏ ý nghĩ miên man linh tinh này đi, miễn cho việc phá hư tâm tình thật tốt hiện thời của hắn, hắn đi đến điểm xổ số, kêu lên thật khỏe khoắn: " Mua xổ số!"

" Mua xổ số mà cũng lớn tiếng như vậy!" Bà cụ bán xổ số cũng đã quen biết Tiểu Khai, vừa lầm bầm vừa đi tới: " Tiểu Khai nha, mua xổ số này cũng là phương pháp đó, mua kiểu như ngươi thì thật là không đúng đâu."

" Tránh ra, tránh ra.." Tiểu Khai vừa cầm lấy xổ số thì đã bị một tên đàn ông to con đẩy sang một bên: " Tên nghèo rớt này cút qua một bên, lão tử phải mua một trăm vé."

" Hừ, đại nhân không chấp nhất thứ tiểu nhân." Tiểu Khai ở sau lưng lén lút giơ lên ngón giữa, thấy bà cụ bật cười, hắn cũng cười, chỉ thấy tên to con kia chụp lấy một cọc xổ số, huơ qua mặt Tiểu Khai, nói với vẻ tự hào: " Tiểu tử nhìn thấy chưa, lão tử sẽ trúng thưởng cho ngươi xem."

Tiểu Khai đang vui chợt thấy hơi buồn bực, người này muốn mua thì cứ mua, cần gì phải khoe khoang trước mặt mình? Thật kỳ quái, chỉ thấy một thiếu phụ ăn mặc nóng bỏng đi tới, lớn tiếng nũng nịu: " Cưng à, có tốt không?" Sau đó tựa thân thể mềm oặt vào bên người tên to con, còn quay đầu nhìn Tiểu Khai với vẻ phong tình, nháy mắt với hắn một cái. Trái tim Tiểu Khai nhất thời nhảy dựng, nghĩ thầm: " Kháo, nguyên lai là như thế."

Tên to con hiển nhiên là loại nam nhân có lòng hư vinh khoe khoang, động tác của bàn tay thật nhanh, đã mở ra năm mươi vé, kêu to lên: " Ha ha, trúng thưởng rồi."

" Nhiều ít?" Thiếu phụ vui vẻ nhìn qua.

" Hai nguyên." Gương mặt của tên to con hơi hồng lên một chút rồi lập tức có vẻ ngang tàng: " Đại gia có cần gì đến tiền kia chứ, đây là đồng tiền mua vui mà, nào, bảo bối, hôn một cái coi."

Nghe vậy thiếu phụ quay mặt qua, hôn gã một cái, Tiểu Khai nhìn thấy chợt nổi da gà.

Tên to con mở ra một trăm vé xổ số nhưng lại chỉ trúng có hai đồng tiền, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, còn chưa nói được gì thì bên cạnh có một tiếng nói: " Được rồi, ngươi đã mua xong rồi, đến phiên ta."

" Sao, tiểu tử nghèo mạt, ngươi cũng có tiền mua?" Gã nổi giận.

" Ta không mua." Tiểu Khai chỉ vé số của mình: " Ta trúng thưởng."

" A, trúng thưởng?" Gã như nằm mộng: " Nhiều ít?"

" Hắc hắc, cũng không nhiều." Tiểu Khai nhàn nhạt nói; " Một vạn mà thôi."

Mặt trời còn chưa lặn xuống núi, nhưng hào quang chợt chiếu ra trên tờ xổ số ở tay Tiểu Khai, ở giữa trung tâm tấm vé, đang có dòng chữ một vạn nguyên hết sức rõ ràng xộc thẳng vào trong mắt tên to con.

" Ta kháo, ngươi lợi hại, lão tử nhận thua." Tên to con lôi kéo thiếu phụ, bỏ đi thật nhanh.

Vô luận như thế nào, từ khi đi làm tới nay là ngày Tiểu Khai vui vẻ nhất, mặc dù hắn trúng thưởng được một vạn nguyên kể từ khi mua hơn trăm vé xổ số mà chưa từng trúng thưởng, hắn cũng đã thấy thỏa mãn.

Tiểu Khai trở lại nhà mình, dọn dẹp xong mọi thứ, sau đó mới lấy Vô Tự Thiên Thư ra, cẩn thận đặt lên bàn, bắt đầu từ từ nghiên cứu.

Vốn hắn không hề xem trọng quyển sách này, nhưng lão nhân đã nói về sự chuyển vận thật quá linh nghiệm, đã làm cho Tiểu Khai bắt đầu tin tưởng những chuyện lão đã nói, nếu như nói không lầm, chính mình đã gặp được kỳ ngộ, có thể không lâu sẽ giống như nam nhân vật trong tiểu thuyết có thể hô mưa gọi gió, điều đáng chờ mong chính là, đại khái có thể hưởng thụ tất cả phong tình của các mỹ nữ, nếu chỉ vì điểm này thôi, hắn cũng đã cố gắng nghiên cứu Vô Tự Thiên Thư một chút.

Quyển sách này màu sắc ngả vàng, thoạt nhìn thật rất giống với những cổ thư vào thời kỳ dân quốc, hơn nữa tựa sách cũng được sắp xếp rõ ràng, lấy tay sờ thì cảm thấy như nổi lên, có điểm thô ráp, khá cứng rắn so với điêu khắc. Cả dòng chữ như có người dán vào thành một khối. Tiểu Khai dùng tay cạy mạnh vào ngay góc thật cẩn thận nhưng vẫn không có gì phản ứng, hắn cau mày nghĩ nghĩ, lại lấy ra một cây châm cắn răng đâm vào ngón tay mình, một giọt máu chảy ra, hắn lập tức nhỏ vào trên quyển sách.

Không thể không thừa nhận, việc hắn thường xem tiểu thuyết trên inte làm ảnh hưởng, ít nhất trong ý nghĩ đầu tiên của hắn là có liên quan đến "máu", tất cả những việc làm này là dựa theo cách nói trên huyền huyễn tiểu thuyết, bình thường hay có tác dụng như trong tiểu thuyết đã nói, luôn luôn không tránh khỏi việc dùng máu nhận chủ, đương nhiên, máu của người thường thì không có tác dụng, chỉ có người hữu duyên mới có thể hữu dụng.

Thực hiển nhiên, Tiểu Khai lúc này đúng thật là hữu duyên nhân, giọt máu vừa nhỏ xuống, Vô Tự Thiên Thư lập tức nổi lên phản ứng, phát ra hoàng quang ảm đạm phi thường yếu ớt.

Trái tim Tiểu Khai đập bình bịch, dùng ngón tay mở ra trang đầu tiên, nhưng chỉ thấy trang sách trống rỗng không có dòng chữ nào, hoàn toàn trống rỗng.

" Ta kháo, đúng thật là Vô Tự Thiên Thư!" Tiểu Khai vừa mới nói thầm một tiếng, đột nhiên trên trang giấy trắng nổi lên nhộn nhạo rung động, sau đó những dòng văn tự hiện lên, lần này không phải là những dòng phù hào cổ quái nữa, mà đúng là Hán tự chính thức.

" Thâu thiên chi danh, hành tuyển chi thật, khai tu chân chi môn, độ vạn vạn kiếp sổ, đều ở Vô Tự Thiên Thư." Tiểu Khai nhẹ nhàng niệm ra tiếng: " Đệ nhất thiên, Phong Ma Thiên."

Văn tự đến chỗ này đã hết, Tiểu Khai giương mắt nhìn xem, quả thật chỉ có mấy từ này, phía sau cái gì cũng không có: " Ta kháo, đây không phải là vô nghĩa chứ, phía trước thì thần thần bí bí như vậy, cả nửa ngày nháo lên cuối cùng lại không có biện pháp tu luyện!"

" Hắc, ngươi nói cái gì?" Tiểu Khai vừa mới mắng ra tiếng, chợt nghe một âm thanh phi thường non nớt thậm chí còn mang theo âm thưởng như trẻ con vang lên, dọa hắn nhảy dựng, liền quay phắt qua nhìn, chợt thấy được một quái nhân.

Hình dáng người này thật cổ quái, làm người ta đau đầu chính là chỉ cao cỡ một thước năm, dung mạo chỉ là một đứa trẻ con, vẻ mặt hồng nhuận, tinh thần rạng rỡ, đôi mày còn không dài lắm nhưng trên đầu không một sợi tóc, cái đầu bóng lưỡng đến mức có thể soi được, hắn mặc trường bào không biết làm từ tài liệu gì, chiếc áo dài cỡ một thước sáu, một thước bảy, còn muốn dài hơn cả thân thể hắn, cho nên toàn thân hắn đều được bao phủ trong chiếc áo, huống chi hắn lại mập tròn, cho nên chiếc áo bao tròn nhìn y như một khối hình cầu tròn trịa.

" Ngươi là ai?" Tiểu Khai vọt nhanh ra sau đưa hai tay lên thủ thế.

" Hì hì, ta là ở trong này đi ra." Tiểu hài tử chỉ vào quyển sách: " Đã lâu ta không được đi ra rồi!"

Trong đầu Tiểu Khai nhất thời chuyển qua hàng ngàn ý niệm: " Phong ấn...phong ấn...oa! Chẳng lẽ hắn là đại nhân vật bị lịch đại tổ sư phong ấn trong Vô Tự Thiên Thư? Trong sách ghi Phong Ma Thiên, có phải là tên hắn không? Còn có...hắn vì sao có thể đi ra? Hắn định làm gì?"

Tiểu hài tử có lẽ đã lâu lắm không có nói chuyện, vừa ra ngoài thì đã thao thao nói không ngừng: " Nơi này thật quá nhàm chán, cái gì cũng không có, không có thức ăn, không nước uống, mỗi ngày ta ngoại trừ ngủ thì lại ngẩn người, ngẩn người xong lại tiếp tục ngủ, ân, ta cũng không biết ta ngủ bao lâu, ngủ đến nỗi tâm trạng của ta cũng như chết, ở trong này có muốn chết cũng không chết được, nơi này căn bản không cho phép vận dụng chân nguyên lực, ngay cả lực lượng để tự sát ta cũng đều không có nên không làm được, trời ạ! Trong đó thật sự không phải là cuộc sống của người a! Đại ca ca, ta rất cảm tạ ngươi, là ngươi thả ta ra, ngươi thật sự là một người tốt a."

Tiểu Khai nhìn biểu hiện của hắn, sự sợ hãi trong lòng đột nhiên giảm đi rất nhiều, cẩn thận hỏi: " Vậy.. ngươi rốt cuộc là ai? Đã bao nhiêu tuổi rồi?"

" Ta không biết a." Ánh mắt tiểu hài tử như vô tội nhìn Tiểu Khai, thần tình có vẻ mờ mịt: " Có thể ta bị nhốt đã lâu lắm rồi, cái gì ta cũng không nhớ rõ, ngay cả chính mình là ai ta cũng không nhớ rõ nữa."

" Ta ngất." Tiểu Khai buồn rầu vỗ trán, than thở: " Lại là một người bị mất trí nhớ sao."

" Đại ca ca, ngươi cho ta một cái tên đi, dù sao ngươi thả ta ra, ta sẽ ở chung với ngươi." Tiểu hài tử suy nghĩ rồi hỏi: " Được rồi, đại ca ca tên là gì?"

" Ta gọi là Nghiêm Tiểu Khai, còn ngươi gọi là Nghiêm Tiểu Quan đi, nói với người ngoài thì nói ngươi là em họ của ta." Tiểu Khai đã bình tĩnh lại, hắn quan tâm là vấn đề khác: " Ngươi cũng là người tu chân, vậy ngươi đã đạt tới cảnh giới gì? Nga, ta nói cảnh giới tức là cái gì mà gọi là Ánh Sáng kỳ, Toàn Chiếu kỳ gì đó."

" Phát ra Ánh Sáng? Toàn Chiếu? Đó là vật gì vậy?" Tiểu hài tử cau mày suy nghĩ cả nửa ngày: " Đại ca ca, ta dường như hoàn toàn không rõ ngươi nói cái gì a."

Tiểu Khai lại trợn trắng mắt: " Vậy ngươi ở cấp bậc gì ngươi phải biết chứ?"

" Hắc hắc, cái này thì ta có ấn tượng, ta là Ma Tướng cấp." Tiểu hài tử lập tức đắc ý: " Như vậy đi, ta biểu diễn cho ngươi xem một chút."

" Được a, được a." Tiểu Khai hứng chí kêu lên.

Tiểu hài tử quét mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng nhìn vào góc tường, ở đó có một quả chuông: " Đại ca ca, ngươi xem đây, ta sẽ đem quả cầu sắt này tạo thành một cái dĩa sắt nhé."

" Ách...quả cầu sắt...à.. tốt.. tốt đấy.." Tiểu khai gật đầu.

Vì vậy tiểu hài tử rất tự nhiên tiêu sái bước đi, một tay cầm quả chuông, định nhấc lên...

Hoàn toàn bất động.

Tiểu hài tử kinh ngạc kêu " di" một tiếng lại dùng sức, nhưng lại hoàn toàn bất động.

" Tiểu Quan, ngươi không cần nói nữa." Tiểu Khai xem như đã hiểu ra, vị ma tướng này giờ đây chỉ như một cái gối mềm: " Có phải vì đã quá lâu ngươi không tu luyện nên đã bị phế đi?"

" Không có khả năng nha." Tiểu hài tử cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên giật mình hiểu ra: " Ta biết rồi! Đại ca ca, là ngươi thả ta ra, ngươi là chủ nhân quyển sách này, phải do ngươi cho phép ta mới có thể hiển xuất ra lực lượng mà thôi!"

" Thôi ngươi đi!" Tiểu Khai liếc mắt trừng hắn: " Được rồi, sách này ngươi còn có thể tiến vào nữa không?"

" Nhưng...nhưng mà ta thật sự rất mạnh mà...phi thiên độn địa(bay lên trời, chui xuống đất), di sơn đảo hải(dời non lấp biển), hô phong hoán vũ(hô mưa gọi gió), ân, ta nhớ rõ ta đều biết hết."

Tiểu hài tử ủy khuất giải thích vài câu, xem vẻ không kiên nhẫn của Tiểu Khai, bèn gật đầu nói nhanh: " Có thể đi vào được, ta có thể ở trong đó, đại ca ca, từ nay về sau khi nào ngươi muốn gọi ta đi ra thì trong lòng cứ nghĩ một chút là được, vô luận là sự tình gì ta cũng có thể giúp ngươi làm được hết."

Tiểu Khai không cho là đúng nên không lên tiếng, hoàn toàn không để lời hắn vào lòng, theo hắn xem ra, vị ma tướng bị phong ấn này chắc chắc là do tổ sư gia ngày trước bởi vì phán đoán sai lầm mà bắt vào, hắn chỉ là một tiểu yêu quái trộm gà trộm chó mà thôi.

" Ta, ta thật sự rất mạnh mà." Tiểu Quan đáng thương vô lực giải thích: " Muốn làm năm..."

Tiểu hài tử mới nói được tới đây, chợt nghe bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng chuông cửa " đinh đông đinh đông.."

" Ngất.. bên ngoài có người đến." Tiểu Khai vội vàng bật dậy, chụp lấy thiên thư, thuận tay khép lại, trong lòng vừa định thu Tiểu Quan đi vào thì chợt nghe " hưu" một tiếng, tiểu hài tử hóa thành một đạo quang mang tiến vào trong sách, hào quang màu vàng nhạt của quyển sách nhất thời ảm đạm xuống.

" Oa, đúng là tâm linh có thể khống chế chuyện này, thật quá cao cấp!" Tiểu Khai vui vẻ nghĩ ngợi, chợt nghe thanh âm của Tiểu Quan vang lên trong tâm linh: " Hì hì, đại ca ca, chúng ta có tâm linh cảm ứng nga."

" Đáng tiếc, nếu ngươi là mỹ nữ thì tốt hơn." Tiểu Khai thở dài có chút tiếc nuối.

Ngày hôm sau Tiểu Khai vừa đến văn phòng, chợt nghe mọi người đang nghị luận, nguyên lai bởi vì ngày hôm qua Cổ quản lý vì bị thương đã vào bệnh viện, cho nên bây giờ cả ngành sẽ do ai phụ trách còn chưa có quyết định. Tiểu Khai trộm nhìn Tiểu Trúc, nàng vẫn im lặng ngồi đó, ánh sáng ngoài cửa sổ sáng rỡ, khuôn mặt trắng như tuyết cơ hồ trong suốt, trên tóc lóe lên màu vàng hào quang của ánh nắng, nhìn qua tràn ngập vẻ thần thánh. Mặc cho mọi người ồn ào bàn tán, nhìn nàng như chẳng chút ảnh hưởng gì của thế tục, trong suốt, hài hòa và trầm tĩnh.

Tiểu Khai ngơ ngác nhìn khuôn mặt của nàng, nhu tình trong lòng lại bắt đầu tràn ngập.

" Đại ca ca, ngươi đang nhìn lén mỹ nữ a!" Bỗng nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên trong lòng: " Hắc hắc, đây là thời gian đi làm đó!"

" Kháo, ngươi làm sao đi ra được?" Tiểu Khai lại càng hoảng sợ, lập tức phản ứng bảo Tiểu Quan: " Đi ngủ đi, đừng có làm phiền ta làm việc."

" Ta không ngủ được, ta đã ngủ suốt ngàn năm, ngủ đến muốn chết cho rồi, còn bắt ta ngủ?" Tiểu Quan nói: " Đại ca ca, ngươi đừng có làm ra vẻ đứng đắn với ta, ai chẳng biết ngươi thích tỷ tỷ kia nha!"

Tiểu Khai thở dài, không nói chuyện nữa, hắn thật ra rất thích Tiểu Trúc, nhưng Tiểu Trúc đâu có thích hắn, đúng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, tình nam nữ trên thế gian luôn là như thế, Tiểu Khai cũng biết mình chỉ là một tiểu nhân vật, hắn cũng không tin tưởng có năng lực có thể thay đổi vận mệnh.

" Đừng nản chí a." Tiểu Quan không hổ là có tâm linh cảm ứng với hắn, lập tức cảm nhận được sự mất mát của hắn: " Kỳ thật, ngươi cùng nàng quả thật rất có duyên phận đó."

" A?" Tiểu Khai nhất thời cảm thấy vui vẻ: " Vì sao?"

" Ân, là ta tính ra thôi." Tiểu Quan nói: " Ngươi sinh ra cho tới năm hai mươi mốt tuổi, cho đến trước ngày hôm qua, nàng ta thì nhỏ hơn ngươi ba năm lẻ ba tháng ba ngày, tuổi tác lại cách nhau với con số ba trùng hợp, dựa theo ta biết về đường nhân duyên bặc pháp, thì hai người các ngươi vừa lúc tương hợp hoàn toàn, nên sẽ rất nhanh có thể hòa hợp ở chung với nhau thôi."

" Ngất, ngươi cư nhiên biết cả ngày sinh nhật của nàng?" Tiểu Khai cảm thấy có chút ghen tuông kỳ lạ: " Nói như vậy sinh nhật của nàng không phải là ngày mốt hay sao?"

" Hahaha. !" Tiểu Quan cười vang trong lòng hắn: " Đại ca ca, lòng ghen tuông này quả thật là không cần đâu, ta nhìn mỗi người thì đều có thể nhìn ra được hết, ngươi cùng nàng ngày sinh bát tự vô cùng tương hợp, lại cận kề nhau thế này, trong vận mệnh nhất định hữu duyên, ngươi nên cao hứng mới phải a."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-230)