Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Tự Thiên Thư - Chương 011

Vô Tự Thiên Thư
Trọn bộ 230 chương
Chương 011: Thiên Tài Trữ Nguyện
0.00
(0 votes)


Chương (1-230)

Siêu sale Lazada


Sáng sớm hôm sau, Tiểu Khai chạy tới Phi Luân cảng khẩu nhìn thời gian thấy mới tám giờ rưỡi, còn kém ba mươi phút mới tới chín giờ đã ước hẹn với Trữ Nguyện. Trữ Nguyện tới còn sớm hơn hắn, mặc bộ đồ thể dục màu lam, đang làm những động tác khởi động, tay chân linh hoạt, thân thể mềm mại, thoạt nhìn quả thật có phong thái của một vận động viên, Tiểu Khai cúi đầu nhìn lại chính mình, áo sơ mi, quần tây, còn có đôi giày đi làm, không thể không thừa nhận đối phương chuẩn bị còn chu đáo hơn cả mình.

" Chúng ta ở nơi này so tài?" Tiểu Khai nhìn quanh bốn phía, hỏi Trữ Nguyện: " Không thích hợp lắm đâu."

" Ta đã có an bài." Trữ Nguyện mỉm cười, chỉ vào một chiếc du thuyền trong cảng đang đậu: " Chúng ta sẽ so tài ở trên đó."

Đó là một chiếc du thuyền khí phái hào hoa, sàn bằng gỗ đào, lan can màu trắng, vách màu lam nhạt, kết cấu nhìn thật phóng khoáng, ẩn ước như vầng ánh sáng mặt trời mới mọc lên, có vẻ mỹ luân mỹ hoán, nhìn thấy nó làm Tiểu Khai ngầm than thở không thôi.

Trữ Nguyện đương nhiên thấy được hình dáng của Tiểu Khai, có chút khinh miệt cười cười, lại nói: " Vì trận đấu hôm nay, ta còn mời một vị trọng tài nổi tiếng trên quốc tế, Đạo Nhĩ tiên sinh."

Trên du thuyền có một người nước ngoài đang hướng tới chỗ hai người Tiểu Khai phất phất tay, chào hỏi bằng tiếng Trung Quốc hơi cứng: " Xin chào, Trữ tiên sinh đã chuẩn bị xong chưa?"

" Đợi thêm lát nữa." Trữ Nguyện cao giọng nói: " Còn có người đang đến."

" Còn có ai?" Tiểu Khai kỳ quái hỏi.

" Tiêu Vận tiểu thư nói sẽ tới." Trữ Nguyện đắc ý nói: " Hắn nói sẽ mang theo một người bạn tới."

Đang nói đến đó chợt nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Tiêu Vận từ xa đi tới, Tiểu Khai nhíu mày, nghĩ thầm: " Sao hôm qua cô ta không cho ta biết nhỉ?"

Cửa xe mở ra, người đi xuống đầu tiên là Trì Tiểu Trúc, nàng vừa nhìn thấy Tiểu Khai, liền nao nao khựng lại, Tiểu Khai nhìn thấy Trì Tiểu Trúc thì càng ngoài ý muốn.

" Tiêu tổng giám, đây là..." Tiểu Trúc hiển nhiên cũng không biết tại sao lại như vậy: " Không phải là cô muốn dẫn tôi đi xem kịch vui gì đó sao?"

" Đúng vậy." Tiêu Vận nở nụ cười phong tình vạn chủng: " Kịch vui lập tức sẽ bắt đầu rồi."

" Rốt cuộc sao lại thế này?" Tiểu Trúc kỳ quái nhìn Trữ Nguyện đang có vẻ hưng phấn lại nhìn Tiểu Khai đang lặng lẽ co người lại: " Tiểu Khai, anh nói cho em biết đi."

" Kỳ thật cũng không có gì." Tiêu Vận cười khanh khách nói: " Tiểu Khai đệ đệ và Trữ đại thiếu gia hôm nay quyết đấu vì ta. Ai thua thì phải rời khỏi việc đeo đuổi ta."

Lời này vừa thốt ra thì gương mặt Tiểu Trúc chợt có chút trắng nhợt.

Tiểu Khai tức đến cắn răng, hơi có chút xấu hổ nhẹ nhàng đi đến bên người Tiểu Trúc: " Tiểu Trúc, không phải như em nghĩ vậy đâu..."

" Anh không cần nói nữa..." Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, quay về phía Tiểu Khai cười, nhẹ giọng nói: " Mặc dù em không biết tại sao lại thế này, nhưng em tin tưởng anh."

Tiểu Khai nuốt lời nói vào bụng, trong lòng như biển sông nổi sóng, chỉ nghe mấy câu nói đó của Tiểu Trúc, chỉ cảm thấy như mình hạnh phúc đến muốn chết đi được, đã vô oán vô hối, nhưng ngược lại cũng không nói ra được lời nào, chỉ nhìn Tiểu Trúc cười: " Khi trở lại sẽ giải thích với em, anh đi đấu với hắn trước."

" Ân, Tiểu Khai cố gắng lên." Ánh mắt Tiểu Trúc sáng lên long lanh, Tiêu Vận ở bên cạnh nhìn thấy, bỗng nhiên cảm thấy buồn bực kỳ lạ, có điểm khó chịu, có điểm ghen ghét.

" Ta làm sao vậy?" Tiêu Vận dùng sức cắn cắn đầu lưỡi làm cho mình tỉnh táo lại, nhẹ nhàng cười: " Đi thôi, trận đấu bắt đầu rồi."

Tiểu Khai bước lên mũi thuyền, du thuyền chạy ra ngoài khơi, tốc độ phi thường nhanh, đảo mắt đã thấy ra rất xa, quay đầu lại nhìn, cảng khẩu đã chỉ còn lại rất nhỏ trong tầm mắt. Đến lúc này Trữ Nguyện mới ra lệnh cho mấy thủy thủ dừng thuyền lại, quay đầu nói: " Tốt lắm, nơi này rất yên tĩnh, chúng ta so tài ở đây."

" Được." Tiểu Khai đã tính trước bèn nói: " Chúng ta trước tiên nói cho rõ, ta tùy tiện đưa ra ba hạng mục, chỉ cần ngươi thua một thì tính ngươi thua."

" Đó là đương nhiên." Trữ Nguyện thâm tình nhìn Tiêu Vận, tràn ngập tin tưởng nói: " Vì Tiêu Vận tiểu thư, ta tuyệt đối sẽ không thua đâu."

" Tốt lắm." Tiểu Khai nói: " Ta muốn so trận thứ nhất với ngươi: so đánh bài."

Kỳ thật so toa cáp(đánh bài) là cách gọi của người Hồng Kong, cũng là phương pháp đánh bạc thường dùng, Trữ Nguyện vừa nghe được hai chữ này thì sửng sốt, sau đó cười ha ha lên: " Nghiêm Tiểu Khai, chẳng lẽ ngày hôm qua ngươi không có lên inte để tra chút tình huống của ta hay sao?"

" Ta vì cái gì phải tra?" Tiểu Khai tỏ vẻ không quan tâm, nói: " Ta khẳng định có thể thắng mà."

Sau đó có người đi đến trải chiếu bạc, đem đến những bộ bài mới, Trữ Nguyện vỗ vỗ tay thì đã có người mang đến hai cái ghế dựa, phân biệt đặt ở hai đầu chiếu bạc, Tiểu Khai và Trữ Nguyện cùng ngồi xuống đối diện.

" Chúng ta đổ thế nào?" Trữ Nguyện vẫn ung dung hỏi: " Mười vạn một ván, hay là hai mươi vạn một ván?"

" Ách.. mười đồng tiền một ván." Mặt Tiểu Khai có chút hồng, nói chuyện có chút chậm rãi: " Chúng ta chủ yếu so thắng bại cũng không phải đang bài bạc."

" Nhưng ta không có tiền lẻ." Trữ Nguyện tiện tay rút ra một xấp trăm đồng vỗ trên tay: " Làm sao bây giờ đây?"

" Nga, cái này không quan hệ." Tiểu Khai tiện tay rút ra một xấp mười đồng: " Ta có rất nhiều, ta cho ngươi mượn."

Tiêu Vận nhìn gương mặt có chút trắng bệch của Trữ Nguyện, bỗng nhiên nghĩ thầm tên Tiểu Khai này kỳ thật không có vẻ nhu nhược như mình vẫn nghĩ, hắn hình như cũng là người có chút tâm kế.

Đạo Nhĩ tiên sinh rất thành thục đứng ngay trung gian, nói: " Hai vị chuẩn bị xong chưa?"

Tiểu Khai gật gật đầu: " Ngươi phát bài đi."

Đạo Nhĩ tiên sinh hiển nhiên cũng là cao thủ, rút ra một bộ bài, xốc lên khoảng một trăm lần, Tiêu Vận và Tiểu Trúc ở bên cạnh nhìn đến hoa mắt, đang tán thưởng, đột nhiên Tiểu Khai nói: " Đạo Nhĩ tiên sinh, một bộ quá chậm, hay là ngươi lấy hai bộ đi."

Hai mắt Trữ Nguyện căng căng nhìn hai tay của Đạo Nhĩ tiên sinh, không hề nháy mắt, miệng cười nói: " Hai bộ cũng không nhanh, nếu thật muốn chơi thì bốn bộ đi."

" Được, bốn thì bốn."

Đạo Nhĩ tiên sinh dĩ nhiên bị hai người làm khựng lại, cẩn thận hỏi: " Các ngươi xác định?"

" Đương nhiên." Hai người cùng trả lời.

Đạo Nhĩ tiên sinh cũng không nói nhiều, xuất ra ba bộ bài nữa, trộn lại cùng một chỗ, bắt đầu xào bài, bởi vì năm mươi bốn lá bài biến thành hai trăm mười sáu lá, xào bài thật khó khăn hơn nhiều lắm, nhưng Đạo Nhĩ tiên sinh đôi tay như thật lớn, mà thủ pháp cũng vô cùng nhuần nhuyễn, xấp lá bài trong tay hắn như biến thành một con rồng đang bay múa, lần này Tiêu Vận và Tiểu Trúc hoàn toàn không nhìn thấy rõ được nữa. Ánh mắt Tiểu Khai nhìn chằm chằm, trên trán đã toát ra mồ hôi, bây giờ theo tình hình, với sự yêu cầu của khó khăn và cường độ trí nhớ, đã đối với hắn có sự khiêu chiến không nhỏ.

Nhìn lại Trữ Nguyện, mặc dù bộ dáng vẫn đang chăm chú nhưng thần thái vẫn thoải mái như cũ, nhàn nhã đi chơi, tựa hồ như không hề bị ảnh hưởng.

Đạo Nhĩ một tay xào bài, khoảng chừng năm phút, mới " ba" một tiếng khép bài lại: " Nghiêm tiên sinh, Trữ tiên sinh, có thể bắt đầu rồi chứ?"

Tiểu Khai khẽ gật đầu, chẳng ừ hử gì cả, trong đầu chỉ là thứ tự của hai trăm mười sáu lá bài, quả thật không dám phân tâm, Trữ Nguyện lại mỉm cười rất thoải mái: " Có thể."

Cuộc thứ nhất, bài của Tiểu Khai là hai lá một một lá K, còn Trữ Nguyện là ba, năm, bảy, phần thắng của Tiểu Khai thật lớn, nhưng Tiểu Khai không chút do dự ném bài đi: " Bỏ."

Trữ Nguyện có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Khai, mỉm cười ném bài đi.

Tiểu Trúc chau mày, nhỏ giọng nói: " Hắn đang làm cái gì nha."

" Hắn làm đúng." Tiêu Vận giải thích: " Nếu bọn họ kéo thêm hai lá, Tiểu Khai khẳng định sẽ thua."

" Cô làm sao biết?" Tiểu Trúc nói: " Cô cũng biết trò này?"

Tiêu Vận mỉm cười: " Ta đương nhiên không có trình độ này, nhưng có thể tưởng tượng được, hai người bọn họ đều biết rõ thứ tự của bài, bây giờ họ chỉ đổ vận khí, nhưng đối với họ như là một trò đùa."

Miệng của Tiểu Trúc có chút mở lớn, kinh ngạc nói: " Lợi hại như vậy?"

Tiêu Vận thở dài: " Ta vốn nghĩ cách nhớ bài như vậy chỉ là truyền thuyết mà thôi, không nghĩ tới hôm nay lại có thể thật sự nhìn thấy."

Sự thật chứng minh, Tiêu Vận nói rất là chính xác, nửa giờ kế tiếp, Tiểu Khai và Tình Nguyện không có phạm sai lầm gì, hai người đều buông bài, cho nên bốn bộ bài lại đã được biến đổi thêm năm lần, bây giờ hai người chỉ còn xem thắng bại nhờ vào trí nhớ, mà sự thắng bại này hoàn toàn chỉ dựa vào vận khí.

Bất quá Tiểu Trúc chú ý tới, Trữ Nguyện vẫn đang có bộ dáng rất thoải mái, còn mồ hôi trên trán Tiểu Khai ngày càng dày đặc, thật hiển nhiên, nếu tiếp tục như thế, đối với Tiểu Khai thật sự là bất lợi.

Quả nhiên Tiểu Khai vỗ vỗ cái bàn: " Bỏ đi, cuộc thứ nhất ta nhận thua."

" Tốt lắm." Trữ Nguyện phi thường ưu nhã đứng lên, nhìn Tiêu Vận lộ ra một nụ cười tràn ngập mị lực nam nhân: " Tiêu Vận tiểu thư, ta nhất định sẽ đoạt được tư cách để theo đuổi cô."

" Khai ca, hắn quá gian trá." Tiểu Quan ở trong lòng Tiểu Khai nói: " Hắn có thể nhìn thấy bài, căn bản không phải là nhờ trí nhớ."

" Ta biết." Tiểu Khai thở dài: " Nếu không phải là có thể nhìn xuyên thấu, hắn làm sao có thể nhớ rõ tinh tường như vậy mà lại vẫn thoải mái, đầu óc ta đã nhanh suy nghĩ được, nếu cùng hắn tiếp tục như vậy, ta sợ ta sẽ bị mệt chết đi."

" Không quan hệ." Tiểu Quan tức giận nói: " Chúng ta còn có chiêu thứ hai, chiêu này chính là vô địch đó."

Chỉ thấy Trữ Nguyện nhìn tới với vẻ áp bức: " Nghiêm Tiểu Khai, đưa ra nội dung thi đấu thứ hai của ngươi đi."

Tiểu Khai hít sâu một hơi, tràn ngập tin tưởng nói: " Tốt lắm, chúng ta so nội dung một tay vẽ tròn một tay vẽ vuông!"

Cả du thuyền bỗng nhiên im lặng.

Ánh mắt Tiểu Trúc sáng rực lên, trong ánh mắt Tiêu Vận đã lóe ra hào quang kỳ dị.

" Một tay vẽ tròn, một tay vẽ vuông!" Trữ Nguyện hít sâu một hơi.

Chợt nghe Đạo Nhĩ tiên sinh dùng tiếng Trung Quốc cứng ngắc thốt lên kinh ngạc: " Úc, thượng đế a, một tay vẽ tròn, một tay vẽ vuông, có thể hay không chứ?"

" Đương nhiên." Tiểu Khai ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Trữ Nguyện: " Thế nào, kinh ngạc sao, sợ hãi a, không được phải không? Muốn đại gia biểu diễn cho ngươi xem làm sao sử dụng cách một lòng hai việc đấy không?"

" Nga, ngươi hiểu lầm rồi." Trữ Nguyện bỗng nhiên nở nụ cười: " Ta chỉ là cảm thấy ngoài ý muốn, ta vốn nghĩ chỉ có ta mới có thể một tay vẽ tròn một tay vẽ vuông, không nghĩ tới ngươi cũng làm được."

" Ngươi đừng có nói láo." Tiểu Khai bất nhã đưa ngón giữa giơ lên: " Bây giờ có người trọng tài quốc tế ở đây nga, ngươi muốn dùng chiêu khoa trương này thì thật là mất mặt."

Trữ Nguyện mỉm cười, vỗ vỗ tay, lập tức có người cầm giấy bút đi lên, Tiểu Khai chú ý tới việc Trữ Nguyện cũng xuất ra bút lông, thuận tiện còn lấy ra một nghiên mực, trong đó lại có đầy mực, hiển nhiên là vừa mới mài ra.

Bút lông này dùng loại chỉ mềm mại, còn hơn cả cương bút, cảnh giới thật sự là thấp vô cùng, Tiểu Khai ngậm miệng mắng thầm, lặng lẽ nói: " Ăn chơi trác táng, playboy, thật sự là phụ sự phong nhã."

Nhưng Tiểu Trúc và Tiêu Vận đều bị sự việc trên làm nổi lên lòng hiếu kỳ, không hẹn mà cùng tiến lên, đưa ánh mắt nhìn vào tờ giấy.

Trữ Nguyện mở tờ giấy trắng ra, hai tay cầm hai bút lông, thủ thế vô cùng tiêu chuẩn, đặt ở hai bên giấy, nhắm mắt lại, dùng một tiết tấu và tốc độ, bất đồng di dộng phương hướng của hai cây bút, theo quy củ vẽ ra một hình tròn, chẳng những cùng lúc vẽ mà còn cùng lúc chấm dứt, hơn nữa cả hai hình vẽ đều cơ hồ giống nhau, mà kích thước còn đều đặn hơn cả đo đạc, nét mực ướt đẫm, đều đặn có lực, biểu hiện tạo nghệ thư pháp vô cùng sâu đậm.

Tiểu Khai ở bên cạnh nhìn thấy trợn mặt há hốc mồm, con mắt như muốn rơi xuống.

" Lão thiên của ta! Hắn cư nhiên có thể vẽ ra được." Tiểu Quan ở trong lòng Tiểu Khai kêu to lên: " Trời ạ! Tài năng trời sinh, tài năng trời sinh a! Khai ca, tư chất người này không phải cao bình thường, mà là trăm năm chỉ xuất hiện một người, thiên tài thật sự!"

Bây giờ thiên tài ung dung mở to mắt, nhìn Tiểu Khai mỉm cười: " Thế nào?"

Tiểu Khai mặt xanh như chàm, cúi đầu: " Ta thua." Hắn nghĩ không nhận thua cũng đã không được, mặc dù hắn cũng có thể vẽ nhưng nói về chi tiết, tỉ mỉ, nói về tiêu chuẩn trình độ, Tiểu Khai thật sự là có cưỡi ngựa cũng không thể theo kịp.

Trữ Nguyện dùng vẻ mặt miệt thị nhìn Tiểu Khai: " Coi như ngươi đã uổng phí tâm tư, bất quá ngươi căn bản không có khả năng thắng ta, bây giờ đưa ra trận đấu thứ ba đi."

Tiểu Khai nhìn Tiểu Trúc rồi lại nhìn Tiêu Vận, hai vị mỹ nữ đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn, hiển nhiên không ai có ấn tượng tốt về hắn rồi.

" Làm sao vậy, không thể tưởng tượng ra sao?" Trữ Nguyện nhìn thấy hình dáng của Tiểu Khai, châm chọc nói: " Ngày hôm qua không phải ngươi đã nói, muốn thắng ta rất đơn giản hay sao? Như thế nào lại không nói gì đi?"

Tiểu Khai không nói gì.

" Khai ca, ngươi không phải nói còn có một chiêu nữa sao?" Tiểu Quan nóng nảy: " Hắn đã nói như vậy, ngươi còn không sử dụng?"

" Nhưng.. nhưng chuyện này thật là rất ngại a.."

" Kháo, lúc này mà còn nói chuyện đo, mặt mũi trọng yếu hay là thắng bại trọng yếu?" Tiểu Quan cả giận nói: " Ngươi nhận thua, Tiêu Vận tỷ tỷ sẽ không còn là của ngươi nữa."

" Cô ấy vốn không phải là của ta mà." Tiểu Khai mặt đỏ nhìn trộm Tiêu Vận: " Cô ta đối với ta là có ý đồ, cô ta không phải là thiệt tình thích ta, ta làm sao quản việc Trữ Nguyện muốn làm gì cô ta chứ."

" Hắc hắc, thật hay giả đó Khai ca?" Tiểu Quan cười gian: " Ngươi đừng có tự mình lừa gạt mình nữa, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi nha, cô ta với ngươi trong số mạng có duyên phận đó, nếu nhường lại cho Trữ Nguyện, đến lúc đó có hối hận cũng không còn kịp rồi."

" Ta..." Tiểu Khai khẽ cắn môi: " Không hối hận!"

Đang nói tới đó, chợt nghe Trữ Nguyện cười ha hả: " Nghiêm Tiểu Khai a Nghiêm Tiểu Khai, không còn chiêu gì a, haha, haha, ta nói với ngươi, thứ hạ cấp như ngươi tuyệt đối không có khả năng chiến thắng một tinh anh nhân sĩ của xã hội như ta, nếu không thế giới này đã sớm náo loạn rồi."

Lửa giận của Tiểu Khai bốc lên: " Trữ Nguyện, thắng là thắng, thua là thua, ngươi không được mắng chửi người."

" Ta mắng chửi người?" Trữ Nguyện cười ha ha: " Không, không đúng, ta cho tới bây giờ không có mắng chửi người, ta chỉ là nói thật mà thôi, nói cho ngươi, dù cho ngươi thêm mười tám cơ hội, ngươi vẫn không có cơ hội thắng ta, Trữ Nguyện ta có thể không chút khoa trương mà nói nếu ngươi có thể thắng ta, ta chẳng những không hề dây dưa Tiêu Vận tiểu thư, hơn nữa ta còn đem du thuyền này tặng cho ngươi."

Tiểu Khai đột nhiên trong tâm nhảy dựng lên, thanh âm nhất thời cao hơn: " Ngươi nói thật sự? Du thuyền đưa cho ta?"

" Đương nhiên là thật." Trữ Nguyện vỗ vỗ lan can bên người: " Xem, du thuyền tốt như vậy, vì ta đã giữ gìn kỹ, giá trị là tám trăm vạn Mỹ kim, là cực phẩm a."

" Đây là ngươi bức ta đó." Tiểu Khai cắn răng nói: " Trữ Nguyện, ngươi có thua cũng đừng trách ta!"

" Ai yêu, ta phải sợ sao." Trữ Nguyện hoàn toàn không xem hắn vào mắt: " Nói đi, so cái gì, bổn thiếu gia sẽ phụng bồi hết." Hắn quay đầu nhìn Tiêu Vận liếc mắt: " Tiêu Vận tiểu thư, ta sẽ biểu hiện thật tốt cho cô xem."

Tiểu Khai hít sâu một hơi thật dài, nắm chặt nắm tay, vẻ mặt bi tráng nhìn chằm chằm ánh mặt trời mới mọc lên từ phương đông, lớn tiếng nói: " Vì chiếc du thuyền này, ta quyết định hy sinh hình tượng, ta muốn so với ngươi, so với...so với..."

" Rốt cuộc so với cái gì?" Tiêu Vận nóng nảy.

" So với đi tiểu!" Tiểu Khai lớn tiếng nói.

" Đi tiểu?" Trữ Nguyện có chút kinh ngạc.

" Đúng, so đi tiểu!" Tiểu Khai đỏ mặt dị thường kiên định nói: " Ngươi dám hay không dám?"

" Đi tiểu có cái gì mà so?" Mặt của Trữ Nguyện đã hồng lên: " Tiểu Khai ngươi giỏi, ngươi là tên lưu manh thúi, chính mình vô sỉ không biết xấu hổ, còn muốn kéo ta xuống nước, ngươi có muốn bêu xấu ta thì không, muốn ta thất thố trước mặt hai vị đại mỹ nữ, ta khẳng định làm không được."

Đạo Nhĩ tiên sinh miệng ha ha nở nụ cười: " Trữ tiên sinh, việc này thật thú vị, nếu so việc này, ta thập phần vui vẻ giúp các ngươi làm trọng tài."

" Ta không phải lưu manh." Tiểu Khai nói: " Ngươi đừng có nói oan uổng người, ta là muốn so với ngươi xem ai đi tiểu xa hơn, nếu ngươi không dám thì có thể nhận thua."

Tiểu Trúc sờ hai gò má đang nóng lên, thấp giọng hỏi: " Tiêu tổng giám, Tiểu Khai có ý tứ gì a?"

Ánh mắt Tiêu Vận lòe lòe tỏa sáng, như là tán thưởng như là buồn cười: " Tiểu Khai lần này thắng."

" Vì sao?" Tiểu Trúc mơ hồ không hiểu.

" Bởi vì Tiểu Khai còn là xử nam." Tiêu Vận cảm thấy có điểm thẹn thùng, thấp giọng nói: " Tiểu Trúc muội muội, cô cũng biết, nam nhân nếu chưa từng có chuyện đó với đàn bà, thì đi tiểu luôn xa hơn một chút, cô không nhớ sao, khi còn bé luôn có một ít tiểu nam hài hay quay về vách tường tiểu thành một loạt, là loại trận đấu coi ai tiểu xa hơn."

Gương mặt của Trữ Nguyện lúc hồng lúc trắng, trước tiên không nói tới thắng bại như thế nào, với một người như hắn, một đại thiếu gia luôn xem trọng hình tượng, địa vị, danh tiếng, lại trước mặt hai đại mỹ nữ cùng Tiểu Khai so việc đi tiểu, điều này đã làm cho hắn không dám nhận rồi, huống chi hắn cũng không ngốc, Tiểu Khai vừa nói xong, hắn đã biết dụng ý của Tiểu Khai. Nhưng bây giờ so hay không so? Hắn lặng lẽ nhìn Tiêu Vận, chỉ cảm thấy càng nhìn càng yêu, trong lòng dù sao cũng không thể dứt bỏ, vì vậy cắn răng: " So thì so, ai sợ ai, bất quá ta có yêu cầu, hai chúng ta một mình so tài, có Đạo Nhĩ tiên sinh làm trọng tài là được rồi."

" Không được." Vì du thuyền Tiểu Khai cũng dầy mặt: " Tiểu Trúc có thể không, nhưng Tiêu tổng giám là người trong cuộc, vô luận như thế nào cũng phải ở lại."

" Ngươi thật quá vô sỉ!" Trữ Nguyện thật sự nói không nên lời.

" Hắc hắc, tùy ngươi thôi." Tiểu Khai nói: " Ngươi không muốn so với ta cũng được, dù sao ngươi thua là chắc rồi."

Trữ Nguyện cắn răng đáp: " Được, ta đáp ứng." Rồi nhìn về phía Tiêu Vận: " Tiêu Vận tiểu thư, hy vọng cô hiểu được nổi khổ tâm của ta."

Tiêu Vận nhìn hắn miễn cưỡng cười cười, tâm tư toàn đặt trên người Tiểu Khai, tưởng tượng xem lát nữa sẽ nhìn thấy gì đó, vừa nghĩ tới trong lòng chợt nhảy lên dữ dội, rồi lại thấy Tiểu Khai vô sỉ, lại thấy hắn vô lại, nhưng nghĩ thêm lát lại thấy hắn thật thông minh, một chiêu này quả nhiên lợi hại.

Kỳ thật nàng không có lo lắng gì, vấn đề là thân thể của Tiểu Khai và Trữ Nguyện có phản ứng, hai người cùng đi ra sau du thuyền, rồi lén nhìn đại mỹ nữ đang đứng bên cạnh, cả hai cùng đỏ mặt, không chút động tĩnh.

" Ngươi trước đi." Tiểu Khai nói: " Ngươi là thiên tài, ta là nhân vật nhỏ, ngươi ưu tiên."

" Không cần, không cần." Trữ Nguyện nói: " Vừa rồi ta trước, giờ tới ngươi trước."

" Ngươi trước, ngươi trước, đừng có khách khí, có thủy có chung a."

" Không, không không, lễ phải làm thôi, có qua có lại ngươi trước đi."

Đạo Nhĩ tiên sinh thấy vậy cười ha ha, người ngoại quốc rốt cuộc vẫn sáng một chút, hắn cười nói: " Các ngươi đừng cãi nữa, không có gì phải ngại hết, cùng làm một lúc đi."

" Tốt lắm, cùng làm." Tiểu Khai và Trữ Nguyện nhìn nhau, cùng hung hăng trừng mắt, bắt đầu chậm rãi kéo quần xuống, bây giờ là mùa hè, hai người đều mặc quần lót mỏng, dưới ánh mắt Tiêu Vận, đều nhìn thấy chỗ đó của hai người cao cao, nhịn không được sắc mặt càng đỏ ửng, sóng mắt như nước, tư thái thẹn thùng vô hạn, càng làm cho hai vị tuyển thủ dù đang niệm " Sắc tức là không" như thế nào thì cũng vô dụng.

Đạo Nhĩ tiên sinh đợi chừng hai phút, thật sự là nhịn không được bèn dùng mỗi tay kéo mạnh quần của hai người " xoạt", đồng thời kéo quần của cả hai xuống cùng một lúc.

" Nha!" Tiêu Vận nhẹ nhàng kinh hô một tiếng, vội lấy tay che mắt lại, chỉ cảm thấy trong lòng một trận kinh hoàng khuôn mặt y như một quả trứng, cảnh tượng kinh hãi xấu hổ vừa nhìn thấy vẫn còn lưu lại trong đầu nàng, nhịn không được thầm nghĩ: " Ân, Tiểu Khai dường như lớn hơn chút ít...phi phi phi, sao ta lại nghĩ đến chuyện này kia chứ..."

Mặc dù trong lòng nàng nghĩ sẽ không xem, nhưng nhịn không được hé ngón tay ra, trộm nhìn ra ngoài.

Hai đại nam nhân đứng đó, bị Đạo Nhĩ tiên sinh đánh lén đều cùng ngây dại, đợi khi có phản ứng thì đồng loạt kêu to một tiếng.

" Kêu la cái gì, nên làm gì thì làm đi." Đạo Nhĩ tiên sinh không kiên nhẫn nói: " Bây giờ là thời gian quyết đấu, không phải thời gian đứng ngây ra đó."

Nghe nói như vậy cả hai nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương hùng hùng ý chí chiến đấu.

" Tiêu Vận tiểu tư, cô buông tay xuống đi, hãy nhìn cho kỹ đó." Đạo Nhĩ tiên sinh nhìn Tiêu Vận kêu: " Hãy làm vị trí trọng tài của mình cho đúng đi."

" Ta cũng không phải là một trọng tài..." Tiêu Vận ở một bên lẩm bẩm, rồi bỏ tay xuống, vẻ mặt vừa ủy khuất vừa tò mò khiến cho Tiểu Khai và Trữ Nguyện đều cảm thấy không chịu nổi.

" Ta tuyên bố, trận đấu bắt đầu." Đạo Nhĩ tiên sinh có điểm không còn kiên nhẫn nhìn đồng hồ trên tay: " Ba phút nữa nếu không thi đấu, thì sẽ tính là thua."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-230)