Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Tự Thiên Thư - Chương 018

Vô Tự Thiên Thư
Trọn bộ 230 chương
Chương 018: Thu Yêu Ngoài Ý Muốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-230)

Siêu sale Lazada


" Đừng có làm bậy." Trì Định Nghiêu nóng nảy: " Các ngươi muốn giết cứ giết ta, không được làm hại con gái ta."

" Ngươi nghĩ có thể hay không?" Chu đại sư cười hì hì nhìn Trì Định Nghiêu: " Chúng ta không phải là người lương thiện, chúng ta là yêu quái, biết cái gì gọi là yêu quái hay không? Đúng là loại chuyên môn làm chuyện xấu, chuyên môn giết người, càng nhìn người khác đau khổ thì càng cao hứng, nếu không có ích lợi gì thì chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ nhân từ nương tay đâu."

" Ta...ta.." Vừa rồi Trì Định Nghiêu chưa từng khuất phục, giờ nhìn thấy con gái gặp nguy hiểm, nhất thời cả đầu đầy mồ hôi hột cuồn cuộn tuôn xuống, chán nản nói: " Ta nguyện ý nói khẩu quyết cho các ngươi nghe."

" Ngươi thúi lắm!" Chu đại sư mở miệng mắng to: " Bây giờ ngươi mới nói cho chúng ta biết thì còn có tác dụng gì, Yêu Hồn Ngọc đã bị ngươi đập nát, kế hoạch chuẩn bị hoàn hảo của chúng ta hoàn toàn phá sản, nói cho ngươi, lão tử bây giờ rất tức giận, ta muốn xử lý hết toàn bộ các ngươi!"

" Đúng, nam toàn bộ giết chết, nữ toàn bộ cưỡng gian." Ngộ Minh phụ họa nói: " Vừa lúc ta suốt một trăm năm không có thưởng thức qua mùi vị của đàn bà rồi."

" Đúng, cô nàng này cũng được." Trương đạo trưởng bây giờ còn gì hình dáng của một đạo sĩ, mà là một con quỷ, bộc lộ dâm ý toát ra ngoài: " Hắc hắc, để lão đạo ta trước tiên kiểm tra căn cốt cô ta trước, nếu thiên tư cao, ta có thể thu một nữ đồ đệ."

Tiểu Khai vốn thật định chờ viện quân, nhưng trong lòng hắn Tiểu Trúc là một nữ thần, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào ô nhục, vừa thấy tay của con yêu đang giơ đến trước ngực Tiểu Trúc định sờ, đâu còn quản được nhiều như vậy, nhất thời dấn người lên: " Không được chạm tới nàng!"

" Hừ, hừ không biết tự lượng sức mình, ta vốn nhìn ngươi không vừa mắt rồi." Trương đạo trưởng nói: " Lão tử muốn sờ, ngươi làm được gì nào?"

" Ta...ta.." Tiểu Khai mặt đỏ lên, một quyền đánh tới, nhưng Trương đạo trưởng phất tay áo một cái, Tiểu Khai nhất thời bật lui ra sau hai ba thước, lại nhìn tay của Trương lão đạo chỉ cách ngực của Tiểu Trúc còn chút xíu..

" Ta kháo, chuyện tới hôm nay, đành phải bất chấp thôi." Tiểu Khai một tay chỉ trời, một tay chỉ vào Trương lão đạo, uy phong lẫm lẫm quát: " Phong! Ma! Khẩu! Quyết!"

" Phong Ma Khẩu Quyết?" Ba yêu quái cũng là người có kiến thức, cùng quắc mắt nhảy dựng, ánh mắt ngưng trọng trừng tới nhìn Tiểu Khai.

Gió nhẹ, mây vờn, ánh nắng tươi sáng...chưa từng phát sinh chuyện gì.

" Ngươi là tên lừa gạt, nhưng thật ra cũng biết nhiều thứ a." Trương đạo trưởng nhẹ nhàng thở ra, lại thò tay tới. Tiểu Khai nhìn thấy trong lòng nhảy lên, khẽ cắn môi, một tay móc ra Vô Tự Thiên Thư, vỗ mạnh lên bìa sách: " Tiểu Quan, đi ra cho ta!"

Nhất thời mặt đất bằng phẳng nổi lên một đạo sương khói, một tiểu hài tử như một quả cầu nhảy ra, trên đầu không có một cọng tóc, Trì Định Nghiêu quên hết tất cả, mở to miệng nhìn qua.

" Tiểu Quan, mau cứu Tiểu Trúc!" Tiểu Khai quát to.

" Khai ca, lực lượng của ta...còn không.." Lời của Tiểu Quan còn chưa nói hết, chỉ thấy toàn thân ba yêu quái đều run rẩy lên, run rẩy vô cùng kịch liệt, ngay cả tay cua Ngộ Minh hòa thượng cũng không còn chút sức, Tiểu Trúc rơi bịch xuống mặt đất.

" Chúng nó bị phát bệnh phát điên rồi à?" Tiểu Khai kỳ quái hỏi Tiểu Quan: " Đây cũng là pháp thuật của ngươi?"

" Không có." Tiểu Quan cau mày, như đang suy nghĩ: " Ta dường như đang nhớ ra cái gì thì phải."

" Nhớ tới cái gì?" Tiểu Khai đã khẩn trương lên.

" Ta nghĩ...lực lượng của chúng ta nên đến từ chỗ ta." Tiểu Quan càng chau mày chặt hơn.

Tiểu Khai ngạc nhiên.

Ba yêu quái run rẩy ngày càng kịch liệt, xem ra đang tốt đẹp là thế mà bỗng nhiên giống như sanh ra tật bệnh siêu cấp, làm cho Tiểu Trúc nhìn thấy kinh tâm động phách, thực sự sợ chúng nó không cẩn thận da thịt trên người cũng phải run cho đến rơi xuống. Nàng cẩn thận nhìn vẻ mặt ba yêu quái, như khóc như cười, nhìn chừng vài giây thì Tiểu Trúc đột nhiên tỉnh ngộ: nguyên lai chúng nó là quá kích động mà thôi.

Vừa mới nghĩ ra nguyên nhân, chỉ thấy ba yêu quái đang quỳ sụp xuống, khóc hô: " Vạn Yêu Vương, Thái Tổ gia gia đại nhân, không nghĩ tới lúc chúng ta còn sống còn có vinh hạnh nhìn thấy lão nhân gia ngài nha!"

" Ách..." Tiểu Khai hoàn toàn hồ đồ rồi.

Biểu hiện của Tiểu Quan tốt hơn, hắn trừng đôi mắt làm ra vẻ vô cùng áp bức quét một vòng trên người ba yêu quái, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: " Các ngươi quả có lá gan lớn, cả Khai ca của ta mà cũng dám đắc tội!"

" Khai...Khai ca?" Chu đại sư thất thanh nói: " Hắn...hắn.. hắn là ca ca của thái tổ gia gia?"

" Không sai." Tiểu Quan dùng một tư thế thật xinh đẹp tại chỗ xoay một trăm tám mươi độ bay lên, đặt mông ngồi trên bàn, nói: " Hắn là đại ca kết bái của ta, ý kiến của hắn chính là ý kiến của ta, Tiểu Trúc tỷ tỷ là chị dâu của ta, ngươi lại dám có chủ ý với tỷ ấy?"

Tay của Trương đạo trưởng như chạm phải điện vội rút nhanh trở về: " Dạ, thái tổ gia gia, ta sai rồi, ta sẽ cấp cho ngài công đạo a." Hắn cũng không nói hai lời, đưa một tay nhoáng lên, trong tay đã hiện ra một cây đao, sau đó ánh đao chợt lóe, máu văng ra, đã bổ cánh tay kia xuống.

" Ti!" Trương đạo trưởng hít sâu một hơi, không kêu một tiếng, quăng cánh tay xuống, cũng không nói một câu nào dư thừa, cặp mắt vẫn nhiệt tình nhìn Tiểu Quan.

" Ân, cũng không tệ lắm." Tiểu Quan vừa lòng gật đầu: " Từ bây giờ bắt đầu, Khai ca là người nói chuyện thay ta, nếu các ngươi là tiểu đệ của ta, thì cũng là tiểu đệ của Khai ca, từ nay về sau hắn có chuyện gì thì các ngươi nhất định phải nhanh chóng thi hành, hắn có gì phân phó các ngươi cũng phải nhanh chóng làm ngay, nhất định phải làm một tiểu đệ thật sự trung thành, có nghe hay không?"

" Nghe được." Ba yêu quái thành thành thật thật trả lời.

" Vậy thì tốt, ta đi trước." Tiểu Quan liếc mắt nhìn về phía chân trời, sau đó " sưu" một tiếng bay trở vào trong Vô Tự Thiên Thư.

Trường hợp bây giờ thật có điểm cổ quái, Tiểu Trúc nhìn Tiểu Khai, vô cùng nghi vấn, Trì Định Nghiêu nhìn Tiểu Khai, ánh mắt đã có vẻ lo lắng, đại khái sợ Tiểu Khai có âm mưu đáng sợ gì đó, chỉ có Tư Mã Thính Tuyết, thật ra là hạnh phúc, vẫn đang trong trạng thái hôn mê, cái gì cũng chưa từng nhìn thấy.

"...Khai gia." Chu đại sư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới tìm được một xưng hô: " Ngài có cái gì phân phó?"

" Cũng không có gì cần làm." Tiểu Khai bây giờ đã có ý: " Mặc dù các ngươi là yêu quái, nhưng cách làm người của Tiểu Khai ta, cũng rất rõ ràng, ta sẽ không bởi vì các ngươi là yêu quái mà kỳ thị các ngươi, coi thường các ngươi, ta luôn là người thích tôn trọng người khác, nhân cách tôn nghiêm, cho nên, ta đối với các ngươi có yêu cầu về việc đề cao đạo đức."

" Tốt quá, Khai gia ngài cứ nói." Ba yêu quái cảm kích nói.

" Đầu tiên, từ nay về sau không thể tiếp tục giết người nữa, ngay cả đánh thương người cũng không được, tính mạng rất là quý giá, các ngươi làm yêu quái cũng đã hiểu rõ sự tu hành, nhưng các ngươi có thể sống mấy trăm năm, ngươi xem người thường, cuộc sống ngắn ngủi, nếu còn bị yêu quái giết chết, thì đời này không phải rất tội nghiệp hay sao? Cho nên con kiến còn muốn sống chứ đừng nói chi con người, nhà phật có nói, rất có đạo lý a." Tiểu Khai chậm rãi nói: " Ta yêu cầu các ngươi từ nay về sau ăn chay niệm phật, mỗi ngày phải thắp hương, mỗi ngày tắm rửa, không cần hễ một chút là đánh đánh giết giết, nếu các ngươi thật tâm mà làm, thì hãy đi đến Định An Tự tìm chủ trì phương trượng quy y một chút, làm đệ tử phật môn đi."

" Ách...cái này..." Ba yêu quái chỉ cảm thấy vớ vẩn vô cùng, nhưng người đang nói chuyện cũng là vị ca ca của Vạn Yêu Vương mà họ vô cùng tín ngưỡng, vậy lời này hiển nhiên là khuôn vàng thước ngọc, cho nên bọn họ gật đầu: " Được rồi Khai gia, ngày mai chúng ta sẽ đi."

" Cũng được, cũng được, dễ dạy dễ dạy a." Tiểu Khai nói: " Vậy khối ngọc trên mặt đất này sao đây?"

" Khối ngọc này đã không còn ý nghĩa nữa." Ngộ Minh hòa thượng nói: " Vốn trong khối ngọc này ẩn chứa một ít bổn nguyên yêu lực của Vạn Yêu Vương thái tổ gia gia đại nhân, nhưng nếu thái tổ gia gia đã đích thân tới nhân gian, vậy điểm lực lượng trong khối ngọc này không còn ý nghĩa gì nữa, huống chi, ngọc đã nát, lực lượng trong đó đã biến mất rồi."

Tiểu Khai lúc này vô cùng sảng khoái, đắc ý thích thú, không hề chú ý tới Tiểu Trúc đang đứng ở sau lưng hắn, trong ánh mắt đã bao phủ một nỗi mất mác nhàn nhạt.

" Nguyên lai, hắn là cùng một đường với việc tu chân và yêu quái, ta chỉ nghĩ hắn là một người bình thường, ai ngờ hắn lại là một đại nhân vật..." Tiểu Trúc lặng lẽ thở dài: " Ta vốn muốn cùng hắn tương tu yêu thương, nhưng trên trời là một ngày, nhân gian lại trăm năm, chờ cho đến khi ta đã già, hắn vẫn còn hình dáng tuấn tú như hôm nay, cho đến khi ta về với đất, hắn lại có thể có người yêu khác, vậy thì ta và hắn có khoảng trống lớn như thế nào, nguyên lai hết thảy những gì trước kia, chỉ là ta theo ý mình mà thôi." Nàng càng nghĩ, lại càng cảm thấy ảm đạm thương tâm.

Lúc này, Tiểu Khai bừng bừng hưng phấn quay đầu lại, kêu lên: " Tiểu Trúc."

Đúng lúc này, đột ngột có dị biến phát sinh!

Một đạo hào quang chói mắt làm cho người ta không thể mở mắt ra được theo phía chân trời xa xôi phóng tới như điện, chỉ trong một giây đã đảo qua hiện trường một vòng, đạo ánh sáng kia phảng phất như có thể xuyên qua tất cả, nhất thời những vách tường trong phòng biến thành bột phấn, mà ba yêu quái kia vẫn như cũ không hề nhúc nhích đứng ở đó, nhưng nơi ngực của bọn họ lại cùng xuất hiện một lỗ hổng.

" Bồng." Tuôn ra một luồng mưa máu.

Ba yêu quái, vừa rồi còn sống sờ sờ, nhưng bây giờ đã chết rồi sao?

Đạo hào quang kinh thiên động địa trong nháy mắt biến mất, mọi người cùng ngẩng đầu lên, chỉ thấy có một trung niên nhân đeo mũ đạo sĩ đang hư không giữa không trung, đôi mắt như trăng sáng chiếu rọi, đang nhìn xuống, cất giọng nói: " Yêu ma phương nào, dám can đảm giết môn hạ Nga Mi ta?"

Trên mặt đất, thi thể Tuyết Mi lẳng lặng nằm, ở một nơi không xa, là thi thể Chu đại sư, Trương đạo trưởng và Ngộ Minh hòa thượng ba người, Tiểu Khai, Tiểu Trúc, Trì Định Nghiêu ngơ ngác nhìn lên bầu trời, trong vòng nửa giờ này, động tác thật sự là mau lẹ, tình thế thay đổi liên tục, đến giờ phút này đầu óc mọi người cũng không suy nghĩ được gì nữa.

Bên người trung niên nhân là một cô gái phi thường xinh đẹp, gương mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, trên đầu vai đeo một cái áo choàng màu vàng, mặc dù thoạt nhìn phảng phất như bằng tơ vàng, nhưng áo choàng lại màu sắc lưu động, ẩn ẩn có loại cảm giác thâm sâu không lường được, hiển nhiên không phải là phàm vật.

Cô gái này vẻ mặt thập phần cao ngạo, trong cao ngạo mang theo lạnh lùng, có chút băng giá quét mắt nhìn mọi người dưới mặt đất, vẻ rất khinh thường biểu hiện rõ ràng ra ngoài, có thể xưng bằng tám chữ: " Đẹp như đào lý, lạnh tựa băng sương."

Người trung niên nói xong, liền dò xét chung quanh, nhất thời thần sắc có chút ngoài ý muốn, nói: " Di, không ngờ lại là Thiên Tuyển môn chủ đương kim, tại hạ Nga Mi Tuyết Phong, xin thứ cho tội bất kính."

Hắn mặc dù ra vẻ khách khí, nhưng trong ngữ khí cũng có ý khinh miệt, dị thường rõ ràng Tiểu Khai vừa bị một kiếm kinh thiên động địa của hắn làm hoảng sợ, cũng không thèm so đo thái độ của hắn, ha ha cười hỏi: " Sao ngươi biết?"

Tuyết Phong cười ngạo nghễ: " Tại hạ đứng đầu Nga Mi, chuyện của tu chân giới có gì mà ta không biết?"

Tiểu Khai chấn động, nhất thời chỉ vào thi thể của Tuyết Mi nói: " Ngươi...ngươi là chưởng môn phái Nga Mi? Vậy người này ngươi biết hắn sao?"

" Đương nhiên." Tuyết Phong thở dài: " Ta chính là vì nhận được sự cầu viện của sư đệ mới vội vàng chạy tới đây, sư đệ này của ta, cho tới bây giờ đều không hề học võ thuật, bản lãnh chân thực thì không học được, chỉ học được chút ít Chướng Nhãn Pháp hoa lệ bên ngoài, bình thường những người khác xem trọng mặt mũi Nga Mi ta nên không cùng hắn so đo, lần này gặp phải mấy tên yêu quái chẳng ra gì lại mất luôn cả mạng."

" Phải, nhưng..." Tiểu Khai ấp úng nói: " Hắn vừa dùng chính là.. Ngũ Lôi Thiên Tâm kiếm trận nga."

" Giả thôi." Tuyết Phong lại thở dài: " Ngũ Lôi Thiên Tâm kiếm trận là trấn phái chi bảo của Nga Mi ta, cả ta phải cùng bốn vị sư huynh đệ liên thủ mới có thể thi triển ra được, huống chi là hắn, thanh kiếm kia của hắn, thật ra là tìm được một loại tài liệu tốt tu luyện qua, đáng tiếc hắn luyện chỉ là công phu mặt ngoài, cũng không có được khí lực của chính đạo."

" Như vậy cũng đúng." Tiểu Khai nghe được trợn mắt há hốc mồm.

Đang nói tới đó, chợt nghe trên mặt đất " A" một tiếng kêu, mọi người đảo mắt nhìn lại, nguyên lai Tư Mã Thính Tuyết cuối cùng đã tỉnh lại. Hắn vừa tỉnh, mắt lại nhìn ngay bốn cỗ thi thể, trong đó có ba thi thể đang chậm rãi biến hóa thành thi thể động vật, Tư Mã Thính Tuyết lại càng hoảng sợ, hét lớn một tiếng, nói: " Cứu mạng a!"

" Hắc.." Chợt nghe nữ tử bên người Tuyết Phong đột nhiên bật cười, mới khoảng nửa giây thì cũng đã thu lại nụ cười, gương mặt lại không chút thay đổi. Nhưng nụ cười vừa rồi, phảng phất như xuân về đại địa, trăm hoa đua nở, loại mỹ thái như núi băng hòa tan này nhất thời làm Tiểu Khai trợn mắt.

Tư Mã Thính Tuyết vừa ngẩng đầu, lại gặp lúc nữ tử kia thu lại nụ cười, nhất thời ánh mắt cũng ngây ra, ngơ ngác hỏi: " Các ngươi là ai?"

Nữ tử kia nhìn Tiểu Khai, rồi lại nhìn Tư Mã Thính Tuyết, có vẻ chán ghét và khinh bỉ, cau mày quay đầu đi chỗ khác, một câu cũng không nói. Tuyết Phong cười nói: " Tư Mã gia tộc cùng Nga Mi ta rất có duyên phận, ta là chưởng môn Nga Mi, không biết ngươi có nghe nói qua không?"

" Nghe nói qua." Tư Mã Thính Tuyết ngơ ngác gật đầu, nói: " Đó là sư môn của Tuyết Mi gia gia." Nói đến đây, đột nhiên phản ứng, lớn tiếng nói: " Trời ạ, ngài đúng là chưởng môn Nga Mi?"

Tuyết Phong mỉm cười gật đầu: " Đã như vậy, ta hỏi ngươi, việc hôm nay rốt cuộc là phát sinh như thế nào?"

Tư Mã Thính Tuyết cũng không hề giấu diếm, lập tức đem hết mọi sự tình ra kể một lần, nguyên lai hắn từ ngày ấy gặp qua Tiểu Trúc trong lòng vẫn nhớ mãi không quên, cố tình đi đến công ty Thiên Dật để tìm Tiểu Trúc, nhưng vì trong nhà xảy ra chuyện nên Tiểu Trúc không có đi làm, hắn vốn có tiền có thế, nghe được nhiều nơi nói lại, trong khi Tư Mã Thính Tuyết thì không giống với Trì Định Nghiêu, gia tộc bọn họ đúng là có người tu chân Tuyết Mi ở phía sau làm chỗ dựa, cho nên hắn đã sớm xác định là có yêu quái và người tu chân tồn tại, cho nên hắn kết luận đây là vấn đề có liên quan đến phong thủy và yêu quái, vì vậy hắn trở về tổng bộ mời Tuyết Mi tới.

Nói về Tuyết Mi, mặc dù lực lượng không mạnh, nhưng những thứ kỳ lạ cổ quái đã luyện được không ít, hắn chỉ tính toán một chút đã tính ra mấy yêu quái có mưu đồ làm loạn, lập tức xuất ra bảo kiếm, phá đi nóc phòng, cùng ba yêu quái tranh đấu.

Chuyện kế tiếp thì Tiểu Khai đã nhìn thấy, chỉ tiếc Tư Mã Thính Tuyết hôn mê quá nhanh, chuyện xảy ra phía sau không nhìn thấy, cho nên hắn nói đến lúc mình ngất đi thì không nói thêm gì nữa.

" Chuyện sau đó cũng rất đơn giản." Tiểu Khai nói: " Chúng ta đã cố gắng kéo dài đến lúc chưởng môn Tuyết Phong xuất hiện, một kiếm đã chém chết ba yêu quái, vì vậy chúng ta được cứu."

" Không phát sinh chuyện khác?" Tuyết Phong nhíu mày: " Ta vừa rồi rõ ràng cảm giác được nơi này có yêu khí ngập trời dị thường khủng bố, cả phi kiếm của ta cũng bị ăn mòn có chút không thể khống chế. Nhưng trước khi ta đến thì cỗ yêu khí bỗng nhiên biến mất, sao đó tìm lại không thấy, ta đã kêu Bội nhi xem xét chung quanh đây một vòng, nhưng vẫn không có phát hiện gì. Chẳng lẽ là ảo giác của ta thôi sao?"

" Nguyên lai nàng gọi là Bội nhi..." Tiểu Khai trộm nhìn cô gái áo vàng liếc mắt, nhưng phản ứng của nàng cũng thật nhạy cảm, ánh mắt Tiểu Khai vừa tiếp xúc, đã bị ánh mắt của nàng nhìn trở lại, vừa nhìn thấy hắn đang nhìn trộm, nàng nhíu mày lại, trên mặt vẻ chán ghét càng thêm nhiều hơn. Tiểu Khai vừa quay đầu, phát hiện Tiểu Trúc đang nhìn mình, trong mắt mang theo ít ưu tư, nhịn không được nhìn nàng cười hắc hắc, hơi có chút ngại ngùng.

Nhưng hắn lại không ngờ, Tiểu Trúc lại đang suy nghĩ vấn đề khác: " Nguyên lai hắn là Thiên Tuyển Môn môn chủ, hơn nữa thoạt nhìn là hình như còn ngang hàng với phái Nga Mi, vậy thân phận của Tiểu Khai thật là rất cao a. Cao còn hơn ý nghĩ của ta nữa."

" Chào Tuyết Phong chưởng môn, trước tiên xin đa tạ ân cứu mạng của ngài." Trì Định Nghiêu cuối cùng mở miệng: " Kỳ thật chuyện vừa rồi là như thế này..."

" Ha ha, hiển nhiên là ảo giác của ngươi mà!" Tiểu Khai lập tức lớn tiếng nói: " Nơi này ngoại trừ ba yêu quái đâu có ai đến qua, ta vừa mới đang cùng ba yêu quái giảng đạo lý, ta muốn khuyên chúng nó cải ác hướng thiện, nhưng chúng nó vốn không nghe, nếu không phải ngài tới kịp thì chúng ta đã xong đời rồi."

Tuyết Phong nghi ngờ liếc mắt nhìn Tiểu Khai, bỗng nhiên chau mày, quay về cách đó không xa quát: " Người nào? Đi ra cho ta!" Lời vừa nói ra, ngón tay bắn ra, một chút lục quang ung dung bắn ra ngoài theo phương hướng đối diện bay đi.

" Oa, hạ thủ lưu tình!" Một thanh âm rất quen thuộc vang lên, sau đó Tiểu Khai liền trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy Tiêu Vận như đang bị người ta đốt mông từ sau tường nhảy dựng lên, nha đầu kia cũng biết Đằng Na Thuật, nhảy dựng nhảy vài thước cao, khó khăn lắm mới phóng qua đầu tường, thật chật vật khó khăn hạ xuống, nhìn Tuyết Phong rất là xấu hổ kêu nhanh: " Tuyết Phong tiền bối."

" Nga, nguyên lai là đại sư tỷ của Thiên Tuyển Môn." Tuyết Phong gặp lại Tiêu Vận, thần thái bỗng nhiên trở nên có điểm cổ quái.

" Tiền bối, ngài còn nhớ rõ ta nha." Thần thái của Tiêu Vận càng xấu hổ: " Ba năm không gặp, ngài vẫn tốt a."

" Vẫn tốt, đương nhiên vẫn tốt." Tuyết Phong cười ha ha: " Bội nhi, ngươi xem, ngươi vẫn nhớ không quên vị bằng hữu tốt này đây, đã xuất hiện rồi đó."

" Hoàng Bội!" Tiêu Vận vừa nhìn thấy cô gái áo vàng bên người Tuyết Phong thì kinh hãi vui vẻ kêu lên.

" Chào tỷ tỷ." Cô gái áo vàng vui vẻ cười rộ lên: " Ba năm qua có được khỏe không?"

" Ta còn khỏe.." Tiêu Vận nhìn thấy mình vừa bị đạo lục quang đốt đi một ít quần áo, lại nhìn xem người bạn tốt đang lăng không phiêu nhiên giữa không trung, suy nghĩ lại ba năm trước hai người cùng là phàm phu tục tử mà thôi, nghĩ tới đó thì răng lại cắn chặt: " Cũng nhờ phúc của sư phó, ta thật sự là tốt không thể tốt hơn."

Tuyết Phong cười nói: " Nhị tứ cửu môn chủ vừa mới đi về cõi tiên, chính là sự tổn hao lớn nhất của tu chân giới, Vận nhi đau khổ là đúng rồi."

Hoàng Bội từ trên bầu trời bay xuống, thân thiết giữ tay Tiêu Vận: " Tỷ tỷ, nếu lúc trước ngươi theo ta bái nhập môn hạ Nga Mi là tốt rồi, chúng ta có thể mỗi ngày ở chung với nhau, dù sao bây giờ Nhị tứ cửu môn chủ cũng không còn nữa, nếu không ngươi vào Nga Mi đi."

" Bội nhi, không được nói bậy." Tuyết Phong quát: " Trong tu chân giới môn phái sâm nghiêm, ai dám tùy ý thay đổi, đại nghịch bất đạo như vậy từ nay về sau không được nói nữa."

" Bội nhi biết rồi..." Hoàng Bội kỳ thật rất nghe lời sư phó: " Hay là...tỷ tỷ, nếu không đến Nga Mi chúng ta chơi vài ngày đi."

" Cái này...thì.. khái khái...ta không đi được." Tiêu Vận trộm nhìn Tiểu Khai, phát hiện hắn đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, bỗng nhiên lòng tinh nghịch khởi lên, quay về Tiểu Khai nháy mắt cười kêu lên: " Sư đệ."

" Ngươi...ngươi.. kêu ta sư đệ..." Tiểu Khai ấp úng nói: " Ngươi cũng là người Thiên Tuyển Môn?"

" Đúng vậy, làm sao, không được à?" Tiêu Vận như bị xúc phạm trừng mắt: " Bằng không ta lại cứ dây dưa với ngươi không rõ như vậy hay sao? Cũng do lão già kia làm ra chuyện này thôi đó."

" Ông ấy đã chọc giận ngươi cái gì?" Tiểu Khai không vui: " Ông ấy nói gì đi nữa cũng là sư phó của hai ta, ngươi nên khách khí với ông ấy một chút đi."

" Ta phải khách khí với hắn?" Tiêu Vận nổi giận: " Có loại sư phó bỏ mặc đồ đệ đi như thế không? Lão già chết ấy gạt ta nói Thiên Tuyển Môn là môn phái gần nhất với thần linh, gạt ta vào Thiên Tuyển Môn, kết quả chưa từng học được cái gì, còn bỏ lỡ bao thời cơ, phải biết rằng lúc ấy ta hoàn toàn có thể tiến vào Nga Mi hay Thanh Thành a, ngươi có biết đó là địa phương nào không chứ? Đó là thánh địa của tu chân giới!"

Tiêu Vận càng nói càng giận, lớn tiếng: " Chuyện này còn không nói, trước khi chết hắn còn nói với ta, nữ đệ tử của Thiên Tuyển Môn phải gả cho môn chủ!"

Câu nói cuối cùng vừa nói ra nàng đã cảm thấy không đúng, vội vàng che miệng lại, nhưng đã muộn, trường hợp mới đầu đang náo nhiệt, bỗng nhiên hoàn toàn im lặng xuống, im lặng đến nỗi chỉ nghe được tiếng hô hấp.

Tiểu Khai đã hoàn toàn hóa đá, một đầu ngón tay chỉ vào Tiêu Vận, miệng mở to, rồi lại khép, khép lại mở, rốt cuộc nói không ra một chữ nào.

Hoàng Bội đã ngây dại, chăm chú nhìn vẻ mặt của Tiêu Vận, nhìn thế nào cũng không giống đang nói giỡn, nàng lại nhìn Tiểu Khai, lòng nghĩ càng nhìn càng chán ghét, mày tặc mắt chuột, thần kinh hề hề, không có bản lãnh, tỷ tỷ mà phải gả cho hắn sao?

Cả Tuyết Phong cũng ngây dại, trầm mặc thật lâu sau mới rốt cuộc thở dài: " Quy củ cổ quái của Thiên Tuyển Môn, quả nhiên thật hiếm có." Những lời này không biết là tán dương hay đang xiên xỏ, nhưng nghe lọt vào lỗ tai mọi người lại có thêm một tư vị trong lòng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-230)