Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Tự Thiên Thư - Chương 034

Vô Tự Thiên Thư
Trọn bộ 230 chương
Chương 034: Thân Hãm Yêu Quật
0.00
(0 votes)


Chương (1-230)

Siêu sale Lazada


Vẻ mặt Hoàng Bội vừa đau đớn vừa mâu thuẫn, nhìn Tư Mã Thính Tuyết liếc mắt, thấp giọng mắng: " Phế vật!"

Thân hình thổi qua, nhất thời giật lấy đan dược trong tay Tư Mã Thính Tuyết, lại giương tay lên, ném vào trong nhà cỏ.

" Sưu." Một tiếng, đan dược lại bay đi ra, chỉ có điều lúc này lại hướng Hoàng Bội bay tới.

Hoàng Bội hừ lạnh một tiếng, bàn tay xẹt qua, đã tiếp được đan dược thật dễ dàng, thân hình vẫn không nhúc nhích, phảng phất như một cây đinh được đóng trên mặt đất. Tư Mã Thính Tuyết nhìn thấy một màn này, sự khuynh mộ trong mắt càng tăng cao vài phần.

" Ha ha, kịch vui khai mở rồi." Tiểu Khai nhìn đến nhập thần, chợt nghe một lão nhân kêu to lên: " Tiểu Khai đạo hữu, tập trung chú ý, phía sau có hai nhóm người chạy tới!"

" Hai nhóm người!" Tiểu Khai lại càng hoảng sợ: " Không phải nói chỉ là một yêu quái hay sao?"

" Vừa rồi chỉ có một yêu quái, bây giờ thì không phải nữa." Lão nhân có thần thái như sợ thiên hạ không loạn thì không vui, vô cùng hưng phấn nói: " Vừa rồi yêu quái kia lại gọi thêm một người tới giúp đỡ, đây là nhóm đầu tiên, còn một người là cao thủ đang đi tới, nga, đương nhiên là với các ngươi nói thôi, đối với lão nhân gia ta thì là một tên nhị lưu."

Tiểu Khai nháy nháy mắt: " Chẳng lẽ là Hiểu Lâm? Hoặc là Diêu Viễn?"

" Không đúng." Lão nhân hưng phấn nói: " Là Tuyết Phong, Nga Mi chưởng môn Tuyết Phong!"

Tiểu Khai nhất thời hít sâu một hơi, dưới chân vừa động, đã nghĩ muốn chạy trốn ngay, lão nhân vội vàng nói: " Uy uy uy, đừng chạy a, ngươi sợ cái gì, tiểu tử kia có gì đáng sợ?"

" Các ngươi đương nhiên không sợ rồi." Tiểu Khai nói: " Ta là người thường, mạng chỉ có một, ta cũng không phải không thấy hắn giết qua yêu quái, chỉ giống như giết gà, quá là thuần thục, vạn nhất để cho hắn biết được ta đã biết bí mật của hắn, ta sẽ xong đời rồi."

" Ai, không tranh cãi a." Lão nhân phi thường buồn bực thở dài: " Ta thề, Ẩn Thân phù của ta tuyệt đối không phải là hắn có thể khám phá được. Ngươi vì cái gì không tin ta chứ?"

" Ta vì cái gì phải tin tưởng ngươi?" Tiểu Khai nói: " Ngươi đừng lầm, vạn nhất hắn phát hiện ra thì ta xong đời, đó là mạng của ta, không phải ngươi, ngươi nói ta không sợ?"

Lão nhân không nề hà lắc lắc đầu: " Thôi, thôi, lão phu lại đưa thêm cho ngươi một thứ, ai, vất vả luyện ra một chút nguyên khí đều bị tiểu tử ngươi dùng hết."

Nói cho hết lời, Tiểu Khai chợt cảm thấy trong tay có thêm một mảnh giấy nhỏ.

" Tiểu Khai đạo hữu, ngươi nghe cho rõ, vật ngươi cầm trong tay không phải bình thường, đây là trận pháp phù chú cao nhất của phái Nga Mi, tên là Trấn Nguyên Thiên Phù, uy lực to lớn, dù là yêu tướng ma đầu đều không thể trụ được!" Ngữ khí của lão nhân nghiêm túc: " Mặc dù nó chỉ có thời gian một chén trà nhỏ, nhưng trong hiện tại xuống dốc của tu chân giới hiện nay, sẽ không có sinh linh nào có thể chống cự được uy lực của nó."

Trong lòng Tiểu Khai lúc này mới vừa lòng gật đầu: " Nói như vậy, cả Tuyết Phong cũng có thể vây khốn?"

" Điểm này không hề nghi vấn." Lão nhân nói: " Cho dù là Tuyết Phong, cũng có thể vây khốn."

Lúc này Hoàng Bội đã cùng nữ nhân trong nhà cỏ đã triển khai cuộc giằng co đưa đẩy suốt mười phút, Hoàng Bội đẩy đan dược vào, nữ nhân đẩy ra, vì vậy Hoàng Bội lại tiếp tục đẩy, nữ nhân lại tiếp tục đánh ra, hai người đẩy đưa đến không ngừng nghỉ, người như Hoàng Bội, thiên tính cao ngạo mà cứng cỏi, là một người nhất quyết không chịu buông tay nhận thua, cho nên dù trong lòng biết tu vi của đối phương cao hơn mình thập bội, nhưng vẫn không chút nào nổi giận, mà nữ nhân trong phòng cũng nhất định không nhận lấy đan dược mà đẩy ra cho Hoàng Bội, cho nên hai người cứ kéo dài cuộc chiến giằng co. Tư Mã Thính Tuyết ở một bên nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, một câu cũng nói không nên lời.

Lúc này đây, nữ nhân trong phòng đại khái như nổi giận, hừ lạnh nói: " Ta nói không cần là không cần, đừng đến phiền ta nữa!" Lúc này đan dược cũng lui tới thêm vài lần, hơn nữa lại hướng tới Tư Mã Thính Tuyết, hắn đang đứng ngẩn người thì bỗng nhiên phát hiện hồng quang lòe lòe, đảo mắt đã thấy đến trước mặt, lúc này đây lực đạo to lớn, làm sao hắn có khả năng ngăn cản, trong chớp mắt, thậm chí cơ hội ra tay đều không có, trong lòng chỉ kịp kêu một tiếng: " Mạng ta xong rồi." Chợt thấy trước mắt hoa lên, một bàn tay ngọc trắng tuyết nhẵn nhụi chụp tới, bắt ngay đan dược.

Tư Mã Thính Tuyết mừng rỡ kêu lên: " Đa tạ ân cứu mạng của sư tỷ."

Quay đầu nhìn lại, lại thấy sư tỷ đứng cách mình hơn hai thước, đang hung hăng trừng mắt lớn tiếng nói: " Còn không mau truy!"

Tư Mã Thính Tuyết nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy một người yểu điệu mảnh khảnh đang bỏ chạy vào trong hoang dã, tốc độ nhanh như một đạo sương khói, sưu một tiếng đã bắn ra địa phương thật xa, ngay sau đó, một thân ảnh quen thuộc bên cạnh mình đã bay lướt qua đuổi theo, chỉ đảo mắt đã hóa thành một đạo khói xanh.

Đến lúc này hắn mới phản ứng: " Đan dược bị người đoạt đi rồi."

" Nhanh, nhanh, đuổi theo!" Lão nhân còn kích động hơn so với hắn, lớn tiếng thúc giục nói: " Tiểu Khai đạo hữu, thần hành phù chú tuyệt đối so với bọn họ còn nhanh hơn, ngươi mau đuổi theo a!"

Vừa mới dứt lời, chợt nghe xa xa có một tiếng quát lớn, đúng là thanh âm hùng hồn sáng ngời của Tuyết Phong chưởng môn, một đạo thân ảnh so với Hoàng Bội còn nhanh hơn mười lần nhất thời đã bắn ra xa xa, Nga Mi chưởng môn quả nhiên danh bất hư truyền.

" Truy cái đầu ngươi." Tiểu Khai mắng: " Một chút đầu óc cũng không có, rõ ràng đó là kế điệu hổ ly sơn, vậy mà cũng nhìn không ra." Tiểu Khai vừa nhìn thấy rất rõ ràng, viên đan dược kia đúng là bị giật đi, nhưng người cướp đan dược cũng không có đem đi, mà là thuận tay ném vào trong bụi cỏ, bây giờ viên đan dược nằm cách Tiểu Khai không đủ hai thước, đang yên lặng nằm giữa bụi cỏ dại tươi tốt.

Tiểu Khai không chút chần chờ chạy tới, quơ đan dược vào trong tay, cẩn thận xem xét.

Viên Tạo Hóa Đan thoạt nhìn rất giống như một viên thuốc cảm mạo, cỡ như móng tay cái, dan dược màu hồng, để dưới mũi cũng không có mùi thơm gì, lấy tay sờ thử còn thấy cứng ngắc, y hệt như một viên đá nhỏ, Tiểu Khai nhìn không ra đó là gì, rồi thuận tay đặt vào trong túi.

Sau khi cất xong đan dược, lại nhìn thấy một luồng khói xanh nhạt nhanh như chớp bắn tới, trực tiếp bắn thẳng tới nơi Tiểu Khai đang đứng, cúi đầu cẩn thận tìm tòi, Tiểu Khai tập trung nhìn, người này lại là một mỹ nữ, hơn nữa còn là loại mỹ nữ có lực sát thương phi thường.

Mỹ nữ này nhìn thật vũ mị, hai ánh mắt long lanh, khóe mắt còn có chút mê mị, đúng là điển hình của đôi mắt hoa đào, mũi cao vút, miệng tròn tròn, khóe miệng hồng nhuận nhếch nhẹ lên, xem ra có sự vũ mị phong lưu nói không nên lời, nếu đưa vào hồng trần thế tục thì đúng là một hình tượng phong lưu mỹ nữ. Nếu sóng mắt như vậy vừa chuyển, đôi môi đỏ mọng bĩu ra, chẳng biết sẽ làm mê đảo bao nhiêu nam nhân háo sắc.

Nhưng lúc này mỹ nữ lại không có một động tác vũ mị nào, ngược lại vẻ mặt khẩn trương, tìm trên mặt đất không đến nửa phút, mồ hôi tuôn trên trán thành từng dòng, răng ngọc cắn chặt, thần thái khẩn trương này, thật làm người ta cảm thấy tương liên. Bất quá nàng còn chưa chịu bỏ qua, hai bàn tay nhỏ bé không chút để ý rác rưởi và dơ bẩn dưới đất, mười ngón tay bươi móc không ngừng dưới cỏ dại, muốn tìm cho được viên Tạo Hóa Đan kia.

Tiểu Khai nhìn thấy, trong lòng mềm nhũn, cơ hồ nhịn không được muốn đem đan dược cho nàng.

" Chú ý, Tiểu Khai đạo hữu, kịch vui khai mở rồi." Lão nhân xem ra rất hứng thú, liên thanh nói: " Đó chỉ là một tiểu hồ ly chỉ có trăm năm đạo hạnh, ngươi đi theo cô ta, nhìn xem các nàng rốt cuộc muốn làm gì."

" Nga." Tiểu Khai giật mình hiểu ra gật gật đầu, điều này được rồi, nếu không phải hồ ly tinh, thì không có thái độ phong lưu vũ mị như thế, xem ra thần thoại của tổ tiên xưa có truyền thuyết vẫn là có điểm đạo lý.

Tiểu hồ ly tìm chừng ba phút, bỗng nhiên xa xa truyền đến một tiếng huýt gió bén nhọn, tiếng huýt gió làm cho tiểu hồ ly lập tức đứng dậy, thần tình như bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn ra phía trước, vừa lúc thấy được Tư Mã Thính Tuyết đang ngẩn người, nàng cắn chặt răng, lập tức quyết định chủ ý.

Tiểu hồ ly dù sao cũng tu luyện thành hình người, vẫn có chút pháp lực, dùng một chưởng bổ vào trên cổ Tư Mã thiếu gia, vị thiếu gia lập tức hôn mê đi.

Lại nói Tư Mã Thính Tuyết cũng là bất đắc dĩ, tự mình còn chưa học được bổn sự gì, nhìn thấy sư tỷ nhanh chóng đi xa, hắn truy theo thì cũng khẳng định là không đuổi kịp, nghĩ tới nghĩ lui, hay là ở tại chỗ chờ đợi là tốt nhất, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến sư phó và sư tỷ bị dẫn dụ đi rồi, mà chính mình lại đứng đối diện với một mỹ nữ, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận tại sao lại thế này, liền đã mất đi tri giác.

Khí lực của tiểu hồ ly không nhỏ, ôm lấy Tư Mã Thính Tuyết cao lớn, phảng phất như đang ôm lấy một người làm bằng cỏ thật nhẹ nhàng, dưới chân không ngừng, vừa đi vừa như đang bay, tốc độ quả thực không hề chậm chạp, hoàn hảo Tiểu Khai cũng có thần hành phù chú, thoải mái đi theo phía sau nàng, không hề bị bỏ lạc lại phía sau.

Đợi cho Tiểu Khai và tiểu hồ ly đã đi xa, mới nhìn thấy hai đạo kiếm quang đang bay vọt tới. Tiểu Khai ngửa đầu nhìn lại, trên tay Tuyết Phong cầm lấy một con hồ ly mao sắc tiên diễm, cái đuôi hồ ly ở không trung phiêu phiêu đãng đãng, thoạt nhìn ít nhất cũng có ba bốn cái đuôi.

Tiểu hồ ly ngửa đầu nhìn lên trời, trong mắt nước mắt cuồn cuộn, thì thào lẩm bẩm: " Tỷ tỷ, muội không tìm được Tạo Hóa Đan, muội thật xin lỗi tỷ, muội là tội nhân của gia tộc..."

Nàng nói xong mấy câu nói đó, liền nhanh chóng cúi đầu, dùng hết khí lực toàn thân bắt đầu chạy như điên.

Ước chừng chạy hơn nửa giờ, tiểu hồ ly dừng chân lại, Tiểu Khai thật sự là có chút bội phục nàng, một nữ tử thân thể kiều nhược như vậy, thế nhưng lại chạy suốt nửa giờ, nếu tham gia á vận hội, phỏng chừng sẽ trở thành vận động viên Trung Quốc đoạt giải quán quân.

Xuất hiện trước mặt Tiểu Khai là một bãi tha ma rộng lớn, nơi này hiển nhiên cũng là hoang vu dã ngoại, nơi nơi còn phiêu đãng một ít quỷ hỏa màu xanh biếc, thoạt nhìn âm trầm khủng bố, hoàn hảo Tiểu Khai cũng không còn là Tiểu Khai của một tháng trước, mắt hắn nhìn thấy tiểu hồ ly hướng đến mộ bia trước mặt thì thào vài câu, nơi đây tự nhiên vỡ ra một cái động khẩu, tiểu hồ ly liền chui vào, Tiểu Khai cũng không chậm trễ, liền theo sát chui luôn vào trong.

Động khẩu mặc dù hẹp hòi, nhưng cũng có chỗ rất rộng, tiểu hồ ly vừa đi vừa khóc, đi được một lát thì đến một cánh cửa, gõ gõ, cửa nhanh chóng mở ra, hiện ra hai cô gái có gương mặt thanh tú, hai người cùng kêu lên hỏi: " Tiểu Hân, có lấy được Tạo Hóa Đan không? Hiểu Nguyệt tỷ tỷ thế nào rồi?"

Tiểu hồ ly khóc ròng nói: " Hiểu Nguyệt tỷ tỷ đã bị bọn họ bắt rồi, nhưng... nhưng ta lại không lấy được Tạo Hóa Đan."

" A, tại sao vậy?" Hai cô gái mỗi người một bên, ôm cánh tay tiểu hồ ly: " Tiểu Hân, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?" Nói xong lời này, bỗng nhiên nhìn thấy trên tay tiểu Hân còn ôm một nam nhân, càng kinh ngạc nói: " Hắn là ai vậy?"

Tiểu Hân nghẹn ngào nói: " Ta cùng Hiểu Nguyệt tỷ tỷ mai phục đã lâu, mới tìm được một cơ hội, Hiểu Nguyệt tỷ tỷ công lực thâm hậu, cho nên do tỷ dẫn dụ đệ tử Nga Mi, sau đó do ta đi lấy đan dược, vốn hết thảy kế hoạch đều rất chu toàn, ta đã thấy Hiểu Nguyệt tỷ tỷ lấy được Tạo Hóa Đan, nhưng ném vào bụi cỏ ven đường, sau đó dẫn dụ đệ tử Nga Mi ly khai, ta lập tức đi lấy đan. Nhưng ở trong bụi cỏ.. nhưng... thế nhưng lại không có Tạo Hóa Đan, viên đan dược kia... viên đan dược kia vốn không có ai động qua, nhưng thật sự là không có ở đó."

Tiểu Hân hận hận bỏ Tư Mã Thính Tuyết lên mặt đất, giọng căm hận nói: " Ta nghĩ đi nghĩ lại, nếu lấy không được Tạo Hóa Đan, chúng ta chỉ có thể bắt lấy một đệ tử Nga Mi làm con tin, nếu có thể đổi được Tạo Hóa Đan là tốt nhất, thật sự đổi không được thì ít nhất cũng có thể đổi được Hiểu Nguyệt tỷ tỷ về."

Tay của hai cô gái chậm rãi buông xuôi xuống khỏi cánh tay của tiểu Hân, sắc mặt tái nhợt, thần sắc tràn ngập tuyệt vọng lẩm bẩm: " Xong rồi, xong rồi, sao ngươi lại dám bắt đệ tử Nga Mi trở về, toàn bộ lực lượng của yêu tộc chúng ta vốn cũng không dám đối chiến với phái Nga Mi, Hiểu Nguyệt tỷ tỷ thân là người thứ nhất thiên tài của Hồ tộc tu hành ngàn năm đạt tới được Ngũ Vĩ Linh Hồ(Hồ Ly năm đuôi)cảnh giới, vậy cũng bị chưởng môn Nga Mi dễ dàng bắt đi, ngươi bắt đi một đệ tử Nga mi, đây không phải bức phái Nga Mi đuổi tận giết tuyệt chúng ta hay sao?"

Tiểu Hân rất là sợ hãi, cả kinh nói: " Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phái Nga Mi không thèm quan tâm tới đệ tử của mình?"

Trong hai cô gái có một người thở dài, nói: " Tiểu Hân, ngươi cũng không nghĩ lại, với đạo hạnh trăm năm của ngươi mà có thể bắt được đệ tử Nga Mi này, chứng tỏ hắn vốn chỉ là một cái bao cỏ, phái Nga Mi cao thủ nhiều như mây, chỉ một cái bao cỏ thế này thì có đáng giá gì để phái Nga Mi chịu hy sinh điều gì đó vì hắn?"

" Nhưng... nhưng..." Tiểu Hân nói: " Ta rõ ràng nghe hắn gọi chưởng môn Nga Mi là sư phó đó."

" Thật sự?" Ánh mắt hai cô gái nhất thời sáng lên.

" Thật sự!" Tiểu Hân trịnh trọng gật đầu.

" Như vậy còn có cơ hội." Hai cô gái suy tư một chút, bèn nói: " Đã như vậy, chúng ta đi gặp bà bà trước đã."

Tiểu Khai đi theo ba hồ ly tinh một đoạn đường, tiến vào trong một đại sảnh. Cả kiến trúc nơi này đều tu kiến dưới mặt đất, đại sảnh này là một cái động dưới đất rộng lớn, chỉ là trong động bố trí không ít dạ minh châu, cùng với chung nhũ thạch hỗn hợp trời sinh và những chiếc ghế dựa bằng đá trên mặt đất, thoạt nhìn có vẻ trí tuệ.

Ở trong đại sảnh ngồi không ít người, Tiểu Khai nhìn thấy toàn bộ đều là nữ nhân, có chưa trưởng thành, có khoảng hai mươi tuổi, có đầy đặn thành thục, cũng có người già lão, vô luận là tuổi lớn nhỏ, đều là đôi mày như vẽ, không ai không là mỹ nữ. Ở trong đại sảnh mùi hương thoang thoảng, say cả lòng người, Tiểu Khai cũng chưa từng nhìn thấy qua nhiều mỹ nữ như thế, vừa nhìn thấy, nhất thời liền có điểm khẩn trương.

" Chậc chậc, Hồ tộc nhất mạch, quả nhiên là yêu tộc diễm lệ nhất trong truyền thuyết a." Lão nhân chui ra: " Tiểu Khai đạo hữu, ngươi không cảm thấy chuyện này ngày càng chơi vui hơn sao?"

Ở cuối đại sảnh có một cái giường đá rất lớn, trên giường nằm một lão thái, ba tiểu hồ ly vừa đi vào, ánh mắt mọi người đều nhìn tới.

Tiểu Khai ở trong đại sảnh tùy tiện tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, vặn mình một cái, thuận miệng hỏi lão nhân: " Ngươi.. Ẩn Thân phù kia không có thời gian hạn chế chứ?"

" Nga, thời gian hạn chế là có, nhưng không quan hệ, ta sẽ cho ngươi một đạo phù nữa là được rồi." Lão nhân mới nói được đến đây, bỗng nhiên kinh ngạc nói: " Di, chẳng lẽ thời gian tới rồi sao? Sao ngươi lại bị hiện hình rồi?"

" Không phải vậy chứ?" Tiểu Khai đã hiện hình, đang ngồi đỉnh đạc ngay giữa đại sảnh của Hồ tộc, con mắt xoay chuyển, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đã xoát xoát nhìn tới.

" Ngươi là người phương nào!" Một tiếng oán khí vang lên trong đại sảnh, thanh âm bén nhọn cao vút, đâm vào lỗ tai Tiểu Khai đau nhói, làm hắn nhảy dựng lên, khẩn trương nhìn qua.

" Phanh!" một tiếng, chén trà trên bàn đá bị thanh âm này chấn ngã xuống, rơi xuống mặt đất bể nát.

Người nói chuyện là một trung niên mỹ phụ, mặc dù thanh âm nàng rất lớn, nhưng vẻ mặt rất gấp gáp, thoạt nhìn tựa hồ như còn muốn khẩn trương hơn Tiểu Khai, thét to: " Ngươi là đệ tử Nga Mi?"

" Ta... ta..." Tiểu Khai bị nàng kêu đến choáng váng, nặng nề lắc lắc đầu, sau đó dùng sức gật đầu để bình ổn lại tâm tình của mình, nhưng cái gật đầu này của hắn, nhất thời làm cho trung niên mỹ phụ càng thêm sợ hãi, lại hét lớn một tiếng: " Ngươi tới một mình? Chưởng môn các ngươi biết không?"

Không thể không nói, thanh âm vị đại tỷ này thật sự là khủng bố, nếu đem thi hát, chắc chắn sẽ là một nữ nhân có thể hát được nhạc opera, mấy câu nói của nàng một câu rồi một câu cao ngang, một câu so với một câu thê lương, trong động núi này âm thanh phản hồi rất lớn, y như một cái microphone thiên nhiên, Tiểu Khai bị nàng làm chấn động đến mơ màng trầm trầm, làm sao còn có ý thức gì nữa, lắc đầu nói: " Không ai biết, một mình ta tới."

Thanh âm của trung niên mỹ phục càng thêm bén nhọn, nói: " Đóng cửa nhanh lên." Lời vừa nói ra, bốn phía đại sảnh oanh oanh long long hạ xuống từng khối thạch bản lớn, đem cả động phủ phong bế thật nghiêm ngặt, không còn một khe hở.

Hoàn hảo là trần động còn có những viên minh châu lớn, có thể chiếu sáng khắp đại sảnh.

Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi, nói: " Các ngươi muốn làm gì?"

" Hừ, đệ tử Nga Mi mặc dù lợi hại, nhưng tất cả cao thủ Hồ tộc chúng ta đều ở chỗ này, ta cũng không tin một mình ngươi có thể đối phó toàn tộc hồ ly của chúng ta." Thanh âm trung niên mỹ phụ thư giãn một chút: " Hồ tộc chúng ta khẳng định không dám đối kháng cùng Nga Mi, nhưng hôm nay đã bị ngươi phát hiện kế hoạch của chúng ta, chúng ta đây cũng chỉ có liều mạng hy sinh giết người diệt khẩu!"

Nàng hung hăng trừng mắt nhìn ba cô gái vừa đi vào, lại nói: " Tiểu Hân, sao lại thế này?"

Tiểu hồ ly đáng thương, vốn sự tình không thành đang tự trách mình đến chết đi sống lại, vạn lần không nghĩ tới mình đã gây ra họa còn lớn hơn thế, chính mình còn thần không biết quỷ không hay dẫn theo một cái đuôi tiến vào động, mà cái đuôi này lại đúng là đệ tử Nga Mi, nói thật sự là sợ điều gì thì có điều đó ngay, hôm nay chẳng những không lấy được Tạo Hóa Đan, có lẽ còn phải hao tổn vô số nhân thủ mới có thể lưu lại vị đệ tử Nga Mi xem ra rất lợi hại này.

" Ta.. ta.." Tiểu Hân vừa kinh vừa sợ, bật khóc òa lên: " Ô ô ô, xong rồi, hết thảy xong rồi, Hiểu Nguyệt tỷ tỷ đã bị bắt đi, Tạo Hóa Đan cũng không lấy được, ô ô ô.. bây giờ cả phái Nga Mi cũng đã tìm tới nhà chúng ta."

Trung niên mỹ phụ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: " Mọi người nghe lệnh, toàn lực ra tay, bắt lấy đệ tử Nga Mi này cho ta. Hồ Nhất, Hồ Nhị, Hồ Tam, Hồ Tứ, các ngươi bảo vệ lão tổ tông!"

Cả động đều đồng thanh hô lên: " Dạ!" Bốn trung niên phụ nhân bổ nhào vào trước giường đá, đoàn đoàn vây quanh lão bà bà đang nằm trên giường, những người khác cũng đã kêu lên, nhất thời đánh tới, y phục rực rỡ bay tán loạn, mùi thơm tràn ngập, vô số tay phấn đùi ngọc hướng tới chỗ Tiểu Khai đang đứng đánh tới, trường diện náo loạn, thật sự không thể hình dung.

Vạn phần nguy cấp trước mắt như vậy, Tiểu Khai còn chưa kịp cầu trợ với bốn lão nhân, hắn chỉ dựa theo bản năng thân thể mà vận chuyển tốc độ chạy trốn lớn nhất tránh né.

Trên người hắn có thần hành phù chú, vừa rồi dùng để theo dõi có vẻ còn chưa có bao nhiêu cường hãn, nhưng lần quần ẩu này, sự cao minh của thần hành phù chú liền biểu hiện, thân thể Tiểu Khai đảo mắt liền hóa thành một đạo tia chớp không thể nhìn thấy, trong không gian có hạn ở đây, né trái tránh phải, mặc dù ở hiện trường có hơn mười đại mỹ nữ đang đuổi giết hắn, nhưng không có một ai có thể đụng tới một cọng tóc gáy của hắn.

Mà theo hắn xem ra, tựa hồ thân thể của chính mình biến thành một quả banh da có thể tự do khống chế, chẳng những trước sau trái phải đều có thể tùy ý di động, ngay cả cao thấp cũng có thể tùy tiện khống chế, hắn thậm chí có thể dừng lại trên nóc động khoảng vài phút vẫn không nhúc nhích, trước sau trái phải trên dưới bốn phương tám hướng dù có ai công kích hay ám toán, hắn vốn không cần nhìn xem, cũng có thể hoàn toàn hiểu rõ, quả nhiên là thừa sức, loại cảm giác này phi thường sảng khoái, tuyệt đối từ khi hắn sinh ra cũng chưa từng nhận thức qua.

" Ha ha, thực sảng, sảng quá a, cao thủ, ngươi quả nhiên cường hãn." Tiểu Khai cười ha ha, thuận tiện còn có thể cùng với lão nhân trong Vô Tự Thiên Thư trò chuyện: " Thần hành phù chú này có hạn chế không?"

" Có chứ." Lão nhân ngược lại có điểm khẩn trương: " Thời gian như đã đến rồi."

" Vậy mau đưa cho ta hai mảnh phù đi." Tiểu Khai nói: " Để cho ta làm cho đám ếch ngồi đáy giếng này biết... nga, là đám hồ ly đáy giếng này..."

" Ây, đâu có đơn giản như vậy." Lão nhân than oán: " Ta đã nói nguyên khí của ta có hạn, ngươi lại vừa bức ta đưa cho ngươi Trấn Nguyên Thiên Phù, bây giờ ta không còn một chút nguyên khí nào nữa."

" Ta kháo, không phải chứ." Tiểu Khai nóng nảy: " Ngươi không có, ba người bọn họ còn có chứ a."

" Ta kháo, ngươi cho rằng nguyên khí này miễn phí cung ứng sao?" Lão nhân cũng nóng nảy: " Ta dùng nguyên khí của bốn người mới có được phù chú cho ngươi đó."

" Vậy làm sao bây giờ?" Tiểu Khai hỏi.

" Chịu thôi." Lão nhân nói: " Được rồi, toàn bộ nguyên khí đều cho ngươi hết rồi, ngươi nên bảo trọng đi."

Tiểu Khai có điểm nóng nảy, đang muốn mắng chửi người, chợt cảm thấy dưới chân trầm mạnh xuống, người đã rơi xuống giữa không trung, vừa lúc rơi xuống trên bàn đá, nhất thời làm cho những cái chén rơi đầy đất, vang lên ầm ĩ.

Thần hành phù chú ở ngay thời khắc mấu chốt, rốt cuộc đã mất đi hiệu lực.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-230)