← Ch.128 | Ch.130 → |
Tâm tình của Tiểu Khai rất tệ, mặc dù cảm thấy Hạn Bạt và Hùng Miêu có có chút ít cổ quái, nhưng hoàn toàn không có tâm tình nghiên cứu, nhíu mày nói: " Ngồi xuống nói chuyện, hôm nay vì sao lại thế này?" Hắn nhìn tiểu hùng miêu bên cạnh: " Ngươi nói."
Thần tình sắc mặt của lão hùng miêu vui mừng, nhìn tiểu hùng miêu nháy mắt: " Cháu ngoan, khó được vị này... ách, Nghiêm huynh đệ vừa ý ngươi, ngươi còn không nói mau."
Tiểu hùng miêu gật đầu nói: " Kỳ thật sự tình cũng không phức tạp, Bái Nhĩ gia tộc chúng ta toàn bộ đều là hùng miêu thành yêu, cho nên có thể tụ cùng một chỗ, bởi vì thực lực thấp kém, lại khuyết thiếu người mạnh lãnh đạo, chúng ta vẫn ẩn núp trên lối vào của Địa Ngục Ma Hỏa, chỉ nhờ vào ngẫu nhiên liệp sát những người độ kiếp tăng trưởng một chút thực lực, cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ đi trêu chọc Ma tộc. Vị tam thiếu gia của Bá Cách gia tộc cũng không biết từ đâu nghe nói chúng ta có quyển bảo thư tổ truyền, lại không ngại ngàn dặm đến cướp sách, Bái Nhĩ gia tộc chúng ta toàn bộ đứng lên cũng đánh không lại một người của người ta, dù chỉ là một ngón út, đương nhiên không dám chống lại bọn họ, cho nên mang theo bọn họ tới lấy bảo thư, không ngờ sau khi tiến đến, mới phát hiện... Nghiêm đại ca ngươi đã đánh vỡ núi, lại chạy đến lấy sách trước, rồi chuyện sau đó, ngươi đều đã biết rồi."
Tiểu Khai nhíu mày nói: " Bá Cách gia tộc? Bá Cách gia tộc nào?"
Tiểu hùng miêu cười trộm, nghĩ thầm Hắc Long đại nhân này giả vờ thật là giống, nhưng trong miệng lại cung kính nói: " Bá Cách gia tộc là gia tộc cao nhất, tộc trưởng Tê Bì đại nhân là một trong năm đại cao thủ ma giới..."
Tiểu Khai cả kinh, thất thanh nói: " Tê Bì Nhĩ Bá Cách?"
Tiểu hùng miêu nhanh chóng phối hợp hắn gật đầu: " Đúng, đúng là hắn."
Tiểu Khai sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy miệng đắng chát, hắn đã phong ấn, chính là ma công của tam thiếu gia của Bá Cách gia tộc, Phong Ma Khẩu Quyết được xưng là vĩnh viễn không thể giải, cừu hận này, xem như đã kết chặt, từ nay về sau muốn đi cầu Tê Bì Nhĩ Bá Cách hỗ trợ, có lẽ càng là muôn vàn khó khăn rồi.
" Chủ nhân, không cần quá lo lắng." Ngọc Hồ ở bên cạnh khuyên: " Chủ mẫu không phải đã bị mang về Bá Cách gia tộc hay sao? Nếu tam thiếu gia thật muốn cứu chủ mẫu, khẳng định sẽ năn nỉ cha hắn hỗ trợ, nói không chừng... không cần chúng ta đi cứu, chủ mẫu đã được trị lành bệnh rồi."
Tiểu Khai khẽ gật đầu, lại lắc đầu: " Thật như thế cũng không được, sợ rằng Tê Bì Nhĩ Bá Cách giận lây Tiểu Trúc, hại tính mạng nàng, ta đây dù chết cũng không hết tội." Hắn nắm chặt nắm tay, cắn răng nói: " Nếu hắn thật dám bất lợi với Tiểu Trúc, ta thề, đuổi tới chân trời góc biển cũng phải bầm thây hắn vạn đoạn."
Những lời này nói ra thật khắc cốt minh tâm, tràn ngập sát ý, mọi người bên cạnh nhịn không được lặng lẽ bật cười, đều nghĩ: " Ngươi rõ ràng đối với Bá Cách hận muốn chết, nếu không phải là Vong Xuyên Quân Hắc Long đại nhân thì còn có thể là ai?"
Tiểu Khai ngưng thần cảm ứng tình hình trong Vạn Uẩn Bình, vị Cổ lão kia hai mắt nhắm chặt mặt vàng như đất, đang bị hôn mê, xem ra một búng máu cuối cùng kia của hắn thật không tầm thường, khẳng định là nguyên khí bị thương rất lớn mới có thể như thế. Trong Vạn Uẩn Bình hết thảy đều bị Tiểu Khai cảm ứng, hắn có chút động niệm, từ trên người Cổ lão tìm tòi một phen.
Ngoại trừ quyển Phá Thư ra, trên người Cổ lão còn có hai thứ, đầu tiên là một lệnh bài, bên trên điêu khắc hoa văn cực kỳ phức tạp, thoạt nhìn thủ công tinh xảo cực kỳ, chắc là lệnh bài tín vật của Bá Cách gia tộc, mặt khác món đồ kia là một khối ngọc bội màu xanh nho nhỏ.
Tiểu Khai đối với ngọc bội cũng không có gì hiểu rõ, tùy tiện nhìn thì cũng chỉ cảm thấy sự sáng bóng đã ảm đạm, chất địa thô tháo, chỉ là ngọc bội bình thường, nhưng chuyển niệm tưởng tượng, thứ này lại nằm trên người Cổ lão, vô luận như thế nào cũng nên có chút lai lịch, tiện tay đem ngọc bội lấy ra cấp Ngọc Hồ nói: " Nhìn xem đây là loại ngọc gì."
Ngọc Hồ tiếp nhận miếng ngọc xanh, đặt trong tay sờ sờ, khẳng định nói: " Đây là thanh ngọc rất bình thường."
" Ngươi nhìn kỹ xem." Tiểu Khai nói: " Đây là đồ vật trên người Cổ lão."
" Không cần nhìn kỹ, chủ nhân." Ngọc Hồ tự tin nói: " Nói về việc hiểu rõ ngọc, đúng là Ma Tôn cũng không thể hơn ta, khối ngọc này chỉ là thanh ngọc bình thường mà thôi."
Tiểu Khai rất là thất vọng: " Bỏ đi, vậy tặng cho ngươi."
Ngọc Hồ ứng tiếng, thuận tay đeo lên cổ.
Tiểu Khai xuất Phá Thư ra, quay đầu nói: " Quyển sách này..."
Lão hùng miêu gật đầu lia lịa: " Đưa cho Nghiêm huynh đệ, ngàn vạn lần không cần khách khí." Nói giỡn sao, nếu không tặng, Hắc Long đại nhân sẽ giết người diệt khẩu mà cướp, lão hùng miêu về điểm này nhìn thấy rõ ràng.
" Tốt lắm, ta sẽ không khách khí đâu." Tiểu Khai gật gật đầu: " Vừa lúc ta muốn dùng thứ này."
Hắn nhẹ nhàng mở trang sách ra, mắt nhìn thấy những phù hào chưa từng gặp qua: " Đây là cái gì?"
" Đây là hai chữ Phá Thư a." Lão hùng miêu nghiêng đầu qua: " Đây là thượng cổ văn tự, Nghiêm huynh đệ nên nhận ra chứ?"
Tiểu Khai lại lật nhanh một tờ, khắp trang sách đều là loại văn tự cổ quái này, hắn lật thêm vài trang, quả nhiên tất cả đều là loại thượng cổ văn tự, Tiểu Khai có điểm sững sờ, suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên nhớ tới thời điểm lúc trước hắn mở ra Vô Tự Thiên Thư cũng là như vậy, cả tựa sách cũng không nhận ra, nhờ có việc lấy máu, mới tính mở ra được thiên thư. Cuốn sách bại hoại này... không phải cũng là muốn lấy máu đó chứ?
Tiểu Khai cắn ngón trỏ, máu tươi một giọt chảy xuống trang sách, quyển sách này vốn đã ố vàng, một giọt máu đi vào, nhất thời mở ra một vòng thật to, ngược lại cả chữ viết cũng bị ướt thấm đến nhòe đi, nhìn không ra có chút biến hóa.
Chúng hùng miêu xem trong mắt, ghi vào lòng, đều đang thầm nghĩ: " Nguyên lai máu của Vong Xuyên Quân là màu đỏ, quả nhiên khác hẳn Ma tộc bình thường."
" Nghiêm huynh đệ... ngươi không biết thượng cổ văn tự sao?" Lão hùng miêu đã nhìn ra: " Quyển sách này mặc dù là bảo bối của Bái Nhĩ gia tộc, nhưng vẫn phong ấn ở chỗ này, lại có thủ hộ thần thú, lại có thủ hộ kết giới, cho tới bây giờ chúng ta cũng chưa từng thấy qua..."
Mày của Tiểu Khai cau lại: " Nói cách khác, các ngươi cũng không biết loại văn tự này?"
" Đương nhiên không biết." Lão hùng miêu nói: " Đây chính là thượng cổ thần thú a, ngoại trừ ở thời đại thượng cổ, cũng chỉ có những hậu nhân thượng cổ di tộc truyền xuống mới có thể nhận thức được." Hắn cẩn thận nhìn Tiểu Khai, thấp giọng nói: " Cái.. kia... Bá Cách gia tộc giống như là có thượng cổ di tộc."
Tiểu Khai thở dài, đang định khép sách lại, đã thấy Đại Hạn như có hình dáng nhấp nhổm, trong lòng bỗng nhiên vừa động: " Ngươi tới nhìn xem."
Đại Hạn đang có ý này, chạy nhanh tới nghiêng đầu nhìn, vừa thấy thì nở nụ cười: " Anh hùng, chữ này ta nhận thức."
Tiểu Khai và Ngọc Hồ liếc nhau, trong lòng trở nên sáng sủa: " Đúng vậy, Hạn Bạt này thực lực mặc dù bình thường, nhưng bọn họ đích xác là thượng cổ di tộc a!"
" Vậy thì tốt." Tiểu Khai vui vẻ nói: " Ngươi phụ trách phiên dịch."
Đại Hạn liên tục gật đầu, bộ dáng kia, dường như còn muốn vui vẻ hơn so với Tiểu Khai, bọn họ vốn vẫn lo lắng Hắc Long đại nhân sẽ khai sát giới, vừa rồi vỗ mông ngựa lại không có tác dụng, đang còn bất an, bỗng nhiên phát hiện mình còn có giá trị lợi dụng, còn không mừng rỡ như điên?
Sự tình nói tới đây cũng đã như xong, Tiểu Khai nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, cười nói: " Nếu không có việc gì, mọi người nghỉ ngơi đi."
Ma giới năm đại cao thủ, mỗi người đều là vai diễn ngàn dặm trong nháy mắt, lão hùng miêu vốn nghĩ Vong Xuyên Quân sẽ trở về, lại không nghĩ tới sẽ ở lại chỗ này qua đêm, nhất thời có điểm được yêu mà sợ, rối loạn bận rộn một phen mới an trí xong cho Tiểu Khai bọn họ và đám Hạn Bạt, cho nên đám Bí Hý này, bọn chúng nhìn đăm đăm Tiểu Khai đồng học có được khí tức của phụ thân, sau đó chỉnh tề chìm lỉm vào trong nước sông.
Lão hùng miêu an bài cho Tiểu Khai ở trong một thạch động, thạch động này được xem là thạch động tốt nhất của Bái Nhĩ gia tộc, rộng mở sáng ngời, thông phong thấu khí, Tiểu Khai nhẹ nhàng đóng cửa đá, đem Vô Tự Thiên Thư ra.
Cao thủ của Ma giới thật sự là nhiều lắm, bảo bối trên người hắn tuy nhiều, dù sao cũng không phải lực lượng của chính mình, kỳ thật hôm nay nếu tam thiếu gia thật muốn ra tay, có lẽ bây giờ hắn đã sớm biến thành một cỗ thi thể. Cho nên việc gấp bây giờ, chính là phải đề cao thực lực.
Hắn quyết định đến Diệt Thế Chi Môn, nhìn xem Trí Tuệ Thần nhắc nhở về công pháp tu luyện đến tột cùng là ở nơi nào.
Gió rít bên tai, Tiểu Khai lại tiến vào Diệt Thế Chi Môn, hắn trợn mắt nhìn, chợt phát hiện hết thảy đã khác hẳn so với ban đầu.
Bầu trời tràn đầy đám mây côi lệ tiên diễm, thoạt nhìn không giống đám mây, giống như là dày đặc ánh sáng đi tới, trên bãi cỏ rộng lớn lại có rất nhiều hồ nước to nhỏ, trong hồ nước, không ngờ còn có rất nhiều thứ gì đó mà Tiểu Khai cũng chưa từng nhìn thấy qua.
Tiểu Khai còn đang chậc chậc lưỡi xưng tá, chợt nghe phía sau " oa oa " hai tiếng, trong hồ nước trước mặt còn nhảy ra một con ếch toàn thân màu bích lục, không khỏi càng kinh ngạc: " Di, đây không phải là Bích Ngọc Thiềm Thừ sao?"
Ý niệm trong đầu còn chưa chuyển xong, liền nhìn thấy trên bầu trời có một cái bóng nho nhỏ lao xuống, một đầu chui tọt vào trong hồ, phát tiếng " thu thu" hoan khoái, Tiểu Khai lại cả kinh: " Thải Vũ Thiên Cầm!"
Thanh âm tuyệt mỹ của Tiểu Tiểu từ địa phương xa xôi truyền tới: " Ca ca, ca ca, ngươi mau đi tới, bên này chơi vui lắm nga."
Tiểu Khai đi qua, nhìn thấy trên mặt Tiểu Tiểu màu hồng hòa lẫn màu xanh, đủ loại màu sắc, hai tay còn đang giảo động trong một cái hang trước mặt, khuôn mặt tiếu lệ ý cười doanh doanh, thoạt nhìn có vẻ khoái hoạt nói không nên lời.
Tâm tình của Tiểu Khai đã bị lây theo, chạy nhanh qua nói: " Các ngươi đang làm cái gì?"
" Chơi vui lắm, chúng ta đều đang đùa nga, ca ca ngươi tới chơi đi." Tiểu Tiểu cười hì hì từ trong hang lấy ra một tay, trên tay cầm một cây bút lông thật lớn thô cỡ cánh tay, trên đầu bút còn có màu sắc nồng đậm đang nhễu xuống, nàng cũng mặc kệ.
" Đúng đúng, nơi này chơi rất vui, chưởng môn tới đúng lúc." Nói chuyện chính là Hồ Vân Vũ, đám hồ ly tinh này vẫn đang ở trong Diệt Thế Chi Môn, xem ra ở chung với Tiểu Tiểu cũng được, cả đám mỹ nữ lớn nhỏ đoàn đoàn vây quanh cái hang, tay cầm một cây bút lông, cũng không biết đang làm những gì.
Chỉ thấy Tiểu Tiểu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, phảng phất đang suy tư, sau đó nhấc cây bút lớn lên, ở không trung tiện tay hoa một giới, nói thật kỳ quái, lập tức ở trong hư không hiện ra, huyền phù ở nơi này, Tiểu Tiểu dùng tay kia trực tiếp đào móc trong giới, tạo thành hai luồng đen thùi không quy tắc, cười nói: " Ca ca ngươi xem, đây là đầu và mắt."
Nàng lại dùng bút ở trong vòng tròn tiện tay vẽ một hình vuông, nói: " Đây coi như là miệng."
Hồ Vân Vũ a a cười nói: " Tiểu Tiểu cô nương, thứ này thật quá thô tháo, sẽ không là tính mạng cấp thấp nữa đi?"
" Người ta cũng không có biện pháp a." Tiểu Tiểu mân mê vành môi oán giận nói: " Vốn đã không biết vẽ mà, cao đẳng tính mạng để cho các ngươi vẽ thì tốt hơn."
Nàng nói tới nói lui, dưới tay cũng không dừng lại, ở bên ngoài vòng tròn lại vẽ một vòng tròn lớn, nghĩ nghĩ, ở bên ngoài vòng tròn thuận tay phiết một bút, hì hì cười nói: " Đây là cái đuôi cho đẹp mắt."
Đồ án kia trong hư không khẽ run lên, thế nhưng lại biến thành như thực chất, nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất, thứ sinh vật kia giơ đầu lên, nhìn hướng Tiểu Tiểu phát ra âm thanh " ngao ngao", sau đó loạng choạng ve vẩy " cái đuôi" không chút quy tắc kia, chậm rãi thôn thôn tiêu sái đi xa.
Tiểu Khai nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, thẳng đến khi Tiểu Tiểu lay động cánh tay hắn mới tỉnh táo lại, vẻ mặt mê mang hỏi: " Đây là đang làm gì?"
" Ha ha, ca ca thật ngốc, đây mà cũng không biết." Tiểu Tiểu hưng phấn nhét cây bút vào trong tay Tiểu Khai: " Chúng ta đang sáng tạo tính mạng nga."
Tiểu Khai chỉ cảm thấy cả cái ót đều là hắc tuyến, nhịn không được cúi đầu nhìn dưới chân, quả nhiên nơi nơi đều là động vật ngạc nhiên cổ quái, có nơi thì miệng lệch ra, có ánh mắt thì nghiêng sang bên, còn có cái chân cũng không thành hình, nhìn thế nào cũng chỉ giống như một khối tảng đá, hoặc là nói giống như một đống phân trâu. Nhưng mấy thứ này hoàn toàn không giống sinh vật gì, cả đám lại nhảy nhảy thập phần hoạt bát, hoặc là đang bơi lội trong hồ nước, hoặc đang lăn lộn trên mặt đất, còn có mấy thân thể cũng không giống bươm bướm, đang " hàng xích hàng xích" dùng sức phe phẩy, Tiểu Khai dùng sức nhu nhu ánh mắt mới phản ứng lại, nguyên lai thứ đó đang giao phối.
" Trời của ta ạ..." Tiểu Khai nhịn không được rên rỉ: " Tiểu Tiểu, muội không thể nghiêm túc hơn một chút sao?"
" Ca ca, ta thật đang nghiêm túc a." Tiểu Tiểu chớp mắt: " Người ta vốn không biết hội họa, cho nên người ta cũng vẽ không ra cao đẳng tính mạng, ngươi xem bọn họ còn vẽ nhiều hơn ta nữa."
Đích xác, kỹ xảo của Hồ Vân Vũ cũng không tệ lắm, cây bút lông vẽ ra, một con rùa linh hoạt từ không trung rớt xuống, vươn dài cổ, linh hoạt lăn một vòng.
" Này gọi là gì?" Tiểu Tiểu tò mò hỏi.
" Đay là ô quy." Hồ Vân Vũ cười giải thích: " Là sinh vật của thế giới bên ngoài."
" Hừ, chơi không vui chút nào, các ngươi cứ vẽ thứ ở bên ngoài." Tiểu Tiểu mân mê bờ môi: " Người ta là muốn sáng tạo thế giới ma, cũng không phải phục chế thế giới, chúng ta nên vẽ một ít những gì bên ngoài không có."
Hồ Vân Vũ có điểm khó xử, nói: " Tiểu Tiểu cô nương, cô cũng biết đó, chúng ta ở bên ngoài cấp bậc vốn cũng không cao, mấy cao đẳng tính mạng... chúng ta thật sự không biết a."
Nàng bỗng nhiên sáng mắt lên, vỗ tay nói: " Đúng vậy, chưởng môn chính là Thiên Tuyển môn chủ trong truyền thuyết, gặp qua nhiều thứ, để cho hắn vẽ là được rồi."
Tiểu Khai đang muốn chối từ, bỗng nhiên trong lòng vừa động, gật đầu nói: " Tốt lắm, ta đến thử xem."
Tiểu Tiểu vui vẻ ôm lấy Tiểu Khai: " Ta chỉ biết là ca ca đối với ta tốt nhất thôi."
Tiểu Khai mỉm cười, vững vàng cầm bút, ở trong không trung quy củ vẽ một vòng tròn: " Đây là đầu."
Tiểu Tiểu nhanh chóng im miệng, ánh mắt không nháy chờ mong Tiểu Khai vẽ tranh.
Cả đám hồ ly lớn nhỏ cũng đều im lặng, hô lạp lạp vây quanh một vòng, đều chờ xem Tiểu Khai đang vẽ cái gì.
Tiểu Khai hơi chút tính toán vị trí, lại ở trong vòng tròn vẽ ra hai vòng nhỏ hơn: " Đây là ánh mắt."
Tiếp theo, hắn lại vẽ bên dưới đôi mắt một hình tam giác: " Đây là miệng."
" Ca ca, ngươi vẽ không khác ta lắm nga, đúng là đầu còn tròn hơn ta một chút." Tiểu Tiểu hồ nghi nói: " Đây thật là cao đẳng tính mạng?"
" Đương nhiên, Tiểu Khai gật gật đầu: " Muội đừng nóng vội ma." Hắn nhấc đầu bút ra ngoài, lại bên trên vòng tròn gần sát chỗ đôi mắt, vẽ hai vòng tròn dài: " Đây là lỗ tai."
Hồ Vân Vũ môi khẽ nhúc nhích, phảng phất như muốn nói cái gì, rồi lại nhẫn xuống, lẳng lặng tiếp tục bàng quan.
Bút pháp của Tiểu Khai càng ngày càng nhàn thục, thân thể phía dưới chỉ liêu liêu vài bút đã vẽ đi ra, thoạt nhìn thân thể so với đầu còn nhỏ hơn, mà hai chân của động vật này lại cùng cỡ như hai lỗ tai, Tiểu Tiểu nhìn qua, liên tục gật đầu: " Ân, ân, đây quả nhiên là cao đẳng tính mạng, hình dáng thoạt nhìn thật tò mò kỳ quái."
Tiểu Khai cuối cùng cấp cho thứ này thêm một cái đuôi ngắn, sau đó nói: " Tiểu Tiểu, màu sắc như thế nào?"
" Nơi này, ngươi tự mình tuyển." Tiểu Tiểu nhanh chóng chụp tới một đống đồ vật: " Ca ca, đây là đồ vật tạo tính mạng nga, chỉ có dùng vật này vẽ ra thì động vật mới có thể sống lại."
Tiểu Khai tuyển màu đỏ, toàn bộ đổ vào trong mắt động vật, vỗ tay một cái: " Đại công cáo thành!"
Hồ Vân Vũ bước tới xem, xem qua nhìn lại cũng cảm thấy thật quen mắt, thật sự không nhịn được, thấp giọng nói: " Chưởng môn, đây chẳng lẽ là một con thỏ sao?"
" Đúng vậy, hắn đích thật là con thỏ." Tiểu Khai cười nói: " Bất quá hắn không phải là con thỏ bình thường, tên của hắn là Lưu Manh Thỏ."
Nói xong những lời này, Tiểu Khai không ngờ có chút thất thần, nhịn không được lại muốn nổi lên ba quan thí luyện tại Diệt Thế Chi Môn lúc trước.
Lưu Manh Thỏ, đó là chính thức cao đẳng tính mạng a... đó là tính mạng cao nhất gần nhất với Sáng Thế Thần của Diệt Thế Chi Môn lúc trước, ta bây giờ lại sáng tạo hắn lần nữa, coi như là một loại hoài niệm ba!
Lưu Manh Thỏ không tiếng động rơi xuống trên mặt đất, trợn to ánh mắt đỏ bừng, tò mò nhìn nhìn mọi người ở đây, bỗng nhiên nghiêng người, quỳ xuống trước mặt Tiểu Khai và Tiểu Tiểu, thế nhưng lại nói lên tiếng người: " Lưu Manh Thỏ bái kiến Sáng Thế Giả đại nhân và Khai Khải Giả đại nhân!"
Tiểu Tiểu càng hưng phấn vô cùng, bắt lấy móng vuốt của Lưu Manh Thỏ: " Ngươi không ngờ biết nói chuyện, thật tốt, thật tốt quá, ngươi quả nhiên là cao đẳng tính mạng, ca ca, ngươi thật lợi hại, ngươi thật sự sáng tạo ra cao đẳng tính mạng a, ta cùng tỷ muội đều chơi hơn nửa tháng rồi, đây cũng là lần đầu tiên gặp lại thứ có thể nói chuyện."
Lưu Manh Thỏ có điểm ngại ngùng rút móng vuốt về, lại quay về Tiểu Khai cúc cung, cung kính nói: " Đa tạ Khai Khải Giả đại nhân sáng tạo ra đi ra."
Tiểu Khai cười nói: " Ngươi có thể nói cho chúng ta biết ngươi có bổn sự gì?
Lưu Manh Thỏ gật gật đầu, đứng lên, đi đến bên hồ xa xa, đạp chân trái, một đạo điện quang nhất thời từ dưới chân lan tràn ra ngoài, đương trường tương một con Bích Thủy Thiềm Thừ bay lên cao, rơi xuống trên mặt hồ, cái bụng hướng lên trời " oa oa " kêu to lên.
Chân phải của Lưu Manh Thỏ lại đạp một cái, một gốc cây từ trên mặt đất toát ra, một đường lao đi, cây mây kia càng dài càng tươi tốt, trong chớp mắt hình thành một cái lồng bằng mây, bao trùm không gian hơn mười thước.
Tiếp theo, hắn phun ra từ trong tai một cỗ nhiệt lưu màu hỏa hồng, quay hướng bầu trời trùng lên, một con Thải Vũ Thiên Cầm " thu thu" kêu hai tiếng, cao cao bay lên trên bầu trời.
Hắn lại mở miệng, một cỗ khí lưu bạch mang mang rơi xuống trên mặt đất, trong phút chốc nước đóng thành băng, đem cỏ xanh trên mặt đất cũng đóng thành băng.
Lưu Manh Thỏ ngẩng đầu lên, cung kính nói: " Đây chỉ là thiên phú kỹ năng ta có thể cảm ứng được lúc ban đầu, những năng lực khác, phải đợi ta học xong, mới có thể triển lãm cho Khai Khải đại nhân xem."
Tiểu Khai gật gật đầu: " Ngươi đã làm tốt lắm rồi."
Hai mắt Tiểu Tiểu tỏa ánh sáng, lôi kéo cánh tay Tiểu Khai liều mạng lay động: " Ca ca, tiếp tục vẽ, tiếp tục vẽ a."
Tiểu Khai vẫn nhớ tới chuyện tu luyện của chính mình, vốn mở miệng muốn hỏi, nhưng nhìn gương mặt tươi cười đang chờ đợi của Tiểu Tiểu, rồi lại không đành lòng cự tuyệt, nhân tiện nói: " Được rồi, lại vẽ thêm hai lần, nhiều hơn thì không được. Đợi lát nữa ta còn có chuyện muốn hỏi nàng."
Tiểu Tiểu đáng thương ba ba nhìn Tiểu Khai, hình dáng Tiểu Khai bày ra chứng tỏ không thỏa hiệp, Tiểu Tiểu suy nghĩ hồi lâu, mới không chút tình nguyện gật gật đầu.
Vì vậy Tiểu Khai lại bắt đầu vẽ tranh.
Lần này, Tiểu Khai vẽ chính là một đầu heo, nhưng đầu heo này không thể gọi là đầu heo, tên của hắn chuẩn xác chính là: " Tra Lý Đức Lệ Tư Tả Nhĩ Mạc Lạp Ỷ Lý Cô Lỗ Dương" đồng dạng chính là tồn tại cao nhất của cựu Diệt Thế Chi Môn.
Hồ Vân Vũ xem ra đã có thói quen với phong cách của Tiểu Khai, đang chờ xem đầu heo này có khác biệt gì với bên ngoài.
Sự thật chứng minh, mỗi một thế giới kỳ thật đều có một chút cơ bản nhất, tỷ như hình thái tính mạng và quy tắc cơ bản, bình thường đều là giống nhau hoàn toàn, ít nhất biểu hiện vừa rồi của Lưu Manh Thỏ cũng giống như Lưu Manh Thỏ trước kia, là thuần túy vũ lực và phong phú công kích thủ đoạn, mà vị Kỷ Lý Cô Lỗ Dương tiên sinh này, lại cũng đồng dạng thừa kế truyền thống quang vinh của Mạc Lạp gia tộc, hắn với mới rơi xuống mặt đất, liền dùng tư thế vô cùng ưu nhã đứng lên, quay lại hướng mọi người bân bân hành lễ nói: " Tôn kính Khai Khải Giả đại nhân và Sáng Thế Giả đại nhân, các vị tính mạng thư tính xinh đẹp, chúng ta đến trò chuyện một chút có được không?"
Tiểu Khai nhịn không được nở nụ cười: " Chẳng lẽ ngươi không sợ chúng ta chính thức đối đáp vấn đề của ngươi, làm cho ngươi mất đi tính mạng hay sao chứ?"
" Đó là không có khả năng, tôn kính Khai Khải Giả đại nhân." Đầu heo nhân tự tin nói: " Trên thế giới này, Tạp Nhĩ Mạc Lạp gia tộc là tối uyên bác, ngoại trừ Sáng Thế Thần ra, không có ai có thể so sánh được với Tạp Nhĩ Mạc Lạp gia tộc truyền nhân, mặc dù là ngài, Khai Khải Giả đại nhân cũng không được."
Tiểu Khai nhún nhún vai, lựa chọn buông tha cho, hắn không có hứng thú cùng một chủng tộc quỷ biện chơi trò chơi giải đáp vấn đề nhàm chán này.
Nhưng, Tiểu Tiểu lại hứng khởi tham gia: " Đến đến đến, ta chơi với ngươi."
" Tốt đấy, đại nhân." Đầu heo nhân thực cung kính nói: " Ngài muốn hỏi, hay muốn trả lời?"
Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ: " Ta muốn hỏi."
" Không thành vấn đề." Đầu heo nhân nói: " Ngài đem những vấn đề ra hỏi, ta thất bại một lần, sẽ mất đi một trong ba phần tính mạng, nếu thất bại ba lần, ta sẽ chết."
Tiểu Tiểu lại càng hoảng sợ: " Vậy không chơi."
" Không, nhất định phải chơi!" Đầu heo nhân cố chấp: " Đây là vinh diệu của Tạp Nhĩ Mạc Lạp gia tộc."
" Muội không cần lo lắng." Tiểu Khai an ủi nói: " Tiểu Tiểu, mặc dù hắn chết, ta cũng có thể đem hắn sáng tạo đi ra."
Tiểu Tiểu lúc này mới thích ứng, cười nói: " Tốt lắm, ta hỏi ngươi vấn đề thứ nhất, thế giới này lớn bao nhiêu?"
Vấn đề này của nàng cũng là có thâm ý, làm Sáng Thế Giả, nàng phát hiện thế giới này mỗi ngày đều khuếch trương, cả chính nàng cũng không biết thế giới lớn bao nhiêu, cho nên nàng muốn hỏi vấn đề với tên được xem là biết hết tất cả, nhìn hắn có thể giải thích nghi hoặc của chính mình hay không.
← Ch. 128 | Ch. 130 → |