← Ch.219 | Ch.221 → |
Về phần Tuyết Phong, có lẽ bởi vì là phụ thân Hoàng Bội, nên huyết thống khá đậm đặc, cho nên Thiên Ma vừa thấy hắn đến liền chấn động, sau đó liền bồi dưỡng hậu duệ, cho hắn chấp chưởng Thiên Tiên Đường.
Tiểu Khai thởi dài một hơi, nghĩ mà có chút sợ hãi. Không thể không thừa nhận, Thiên Ma quả thực là thiên tài, biện pháp như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Lại càng không thể tin là chính mình lại may mắn vậy, cư nhiên đánh bậy đánh bạ lại hoán tỉnh Thiên Ma thần lực trong người Hoàng Bội, cũng thuận tiện đem kế hoạch ngàn vạn lần năm của Thiên Ma phá đi.
" Thiên Ma có thể hay không trả thù ta? "
Tiểu Khai trong đầu vừa mới bốc lên ý này, liền cảm thấy có một cỗ băng hàn tàn nhẫn từ trên trời giáng xuống, trong phút chốc bao phủ toàn bộ linh sơn!
Tiểu Khai trên người thanh quang nở rộ, thần niệm phóng lên cao, " oanh " một tiếng cường đại của thần niệm, cảm giác rét lạnh đến thấu xương, giống như khoảng khắc đặt mình vào hàn băng trong địa ngục, Tiểu Khai kinh hoàng, ngẩng đầu lên, liền chứng kiến bóng tối vô biên trong bầu tời bỗng nhiên hiện bạch quang, trong phút chốc nở rộ ra, bao trùm toàn bộ vòm trời, giống như sống ngân hà theo thượng thiên trút xuống, ở giữa vạn trượng quang mang kia, có một thân ảnh hắc ám thật lớn, giống như một con chim, theo bầu trời chậm rãi hạ xuống.
Người chưa đến, bầu trời đã vang lên tiếng gào chấn động thiên địa: " Là ai! Xâm phạm mầu mống hậu duệ của ta! " (ND: Ông TK nhà mình chắc ít khi đánh răng.... )
Tiểu Khai chỉ cảm thấy da đầu run lên, lần này thật sự nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, đường đường Thiên Ma đến tậm cửa tìm hắn! Hắn sợ hãi, cũng biết tránh cũng không được, tiến lên một bước, lớn tiếng nói: " Là Ta."
Trên bầu trời ngấn quang lóng lánh, toàn bộ bầu trời đêm giống như ban ngày, Thiên Ma chậm rãi hạ xuống, hai chân vừa chạm vào Linh Sơn, liền trừng mắt, một đạo ngân quang trong mắt bắn thẳng về hướng Tiểu Khai, Tiểu Khai nào dám chậm trễ, nguyên lực màu xanh co rụt lại, đón nhận ngân quang, " Ba " một tiếng, thanh quang ngân quang đồng thời tiêu tán, Tiểu Khai toàn thân run rẩy, nhất thời lui từng bước, hoảng sợ nói: " Dừng tay!"
Cơ hồ đồng thời lúc đó, Hoàng Bội cũng bay lên, hất tay bắn ra một đạo ngân quang ảm đạm, hướng thẳng Thiên Ma đánh tới, Thiên Ma tự nhiên không coi nàng vào mắt, nhẹ nhàng bắt lấy ngân quang, trên mặt giận dữ: " Nàng thân là hậu duệ của ta, cư nhiên lại động thủ với ta?"
Hoàng Bội hừ lạnh nói: " Ta là phu nhân của hắn, tự nhiên phải giúp hắn."
Thiên Ma quay đầu nhìn Tiểu Khai, biểu tình có chút kỳ lạ: " Kỳ quái, Tu Chân Giới, Cư nhiên có một bán thần, lại có thể ngăn một kích của ta." lông mi hắn giương lên, giống như lại muốn rat ay, Tiểu Khai chạy nhanh nói: " Vân Vân " (ND: Bó tay, trong VP nó ghi thế em cũng chịu)
Thiên Ma dừng động tác, hừ nói: " Ngươi xâm phạm mầm mống hậu duệ ta, cầu xin tha thứ cũng vô dụng, nhưng thanh sắc quang mang của ngươi có chút kì lạ, ngươi là thần tộc hậu duệ sao? "
Hắn lại lắc đầu, lại lẩm bẩm: " Thần ma lưỡng tộc làm gì có ai có thần lực màu xanh a "
Tiểu Khai cười nói: " Ta tự nhiên không yêu cầu tha thứ gì đó, trong ngũ giới, Tu Chân Giới yếu nhất, ta và ngươi đều có thần cách, động thủ chỉ sợ hủy diệt toàn bộ thế giới, không bằng chúng ta đi tìm địa phương khác? "
Hắn nói lời này vì chắc chắn Thiên Ma không dám hủy diệt tam giới, dù sao Cửu Thiên Huyền Nữ còn trải rộng khắp tam giới, nếu bị hủy Tu Chân Giới, vạn nhất đến lúc đó Cửu Thiên Huyền Nữ không hợp thể đủ, chẳng lẽ đại kế thất bại?
Thiên Ma quả nhiên gật đầu nói: " Cũng tốt m chúng ta đến đệ tứ giới "
Thiên địa ngũ giới, đệ tứ giới là Ma thần giới, đệ ngũ giới là thần giới, Tiểu Khai chưa từng nghe qua lẫn đi qua đệ tứ giới và đệ ngũ giới, giờ phút này nghe Thiên Ma nói thế, tự nhiên gật đầu: " Ngươi dẫn đường "
Thiên Ma cười lạnh: " Ngươi không nhận ra được đường, chắc hẳn là Thần Tộc Hậu Duệ, đi theo ta a."
Tiểu Khai hắc hắc cười không ngừng, chạy nhanh đuổi theo, hai người phút chốc bay lên ngàn trượng, Hoàng Bội chạy nhanh theo, nàng vừa mới thành lập thần lực, tuy rằng còn lâu mới bằng Tiểu Khai, nhưng đuổi kịp hai người thì cũng đủ, vọt tới trước mặt Tiểu Khai, ôm lấy cánh tay hắn, cả giận nói: " Nghiêm Tiểu Khai, ngươi cư nhiên không gọi ta?"
Tiểu Khai cười khổ nói: " Hoàng cô nương....."
Hoàng Bội càng tức giận, quát: " Gọi ta là phu nhân "
Tiểu Khai thở dài: " Phu nhân, ta phải đi liều mạng, không phải đi du ngoạn, nàng đi theo làm gì? "
Hoàng Bội nói: " Ta đã là phu nhân của ngươi, mắt thấy phu quân gặp nạn, tự nhiên phải ra tay giúp, lời này của ngươi thật sự buồn cười."
Tiểu Khai lắc đầu nói: " Ta ngay cả nửa phần nắm chắc đều không có, nàng có năng lực giúp gì ta chứ."
Hoàng Bội hừ lạnh nói: " Giúp không được gì thì chết ngay tại đó cũng được, nếu không, ta còn làm Nghiêm phu nhân làm gì?"
Cô bé này, tuy rằng mồm miệng sắc bén, lời nói lạnh lùng, nhưng tâm tính cùng hành vi rất quang minh lỗi lạc, cương liệt anh dũng, Tiểu Khai vốn đối với nàng có chút khúc mắc, giờ phút này nghe xong, lòng bỗng nhiên mềm nhũn, nhất thời toàn bộ khúc mắc tiêu tán hết, nhu tình dâng lên, nhịn không được duỗi tay ra, dùng sức cầm tay nàng.
Hoàng Bội ra sức rút ra, mắng: " Sống chết trước mắt còn không lo, ngươi cư nhiên còn tâm tư trêu hoa ghẹo nguyệt. thật chả nên gì cả. !"
Cỗ nhu tình của Tiểu Khai liền tan thành mây khói, lắc đầu, buông tay ra, chuyên tâm đuổi theo Thiên Ma.
Kỳ thật, cái gọi là đệ ngũ giới, đơn giản là không gian giới hạn, bởi vì năm không gian này cũng đủ lớn, cho nên mới xưng hô như thế, trên cái thế giới này có đủ các loại không gian, lớn nhỏ có, dễ vào có, khó vào có muốn tiến vào đệ tứ cùng đệ ngũ giới, phải có thực lực siêu việt tam giới, nếu không ngay cả đầu vào cũng không qua được, mà giờ khắc này Tiểu Khai đã hơn cả siêu việt tam giới, cho nên đối với hắn, đệ tứ cũng đệ ngũ giới cũng không phải là điều gì huyền bí, lần này đi đơn giản là khai mở nhãn giới, kiến thức một chút.
Hắn đi theo Thiên Ma lên trên không lâu, ngay cả cửa vào Tiên Giới cũng chưa đến, bỗng thấy Thiên Ma duỗi tay ra phía trước, nhất thời " Phốc " một tiếng, một cái khe hở hiện ra, quay lại nói: " Vào đi "
Hoàng Bội theo sát sau Tiểu Khai, thực lực có khiếm khuyết, Tiểu Khai duỗi tay ra nhẹ nhàng lôi kéo, mới đưa nàng vào được, cười nói: " Lần này không tính là trêu hoa ghẹo nguyệt nha "
Hoàng Bội hung tợn, trừng mắt liếc hắn, vốn muốn mắng, môi mở ra, nhịn không được lại cười, liền cúi đầu chạy nhanh đi, hừ nói: " Còn không mau đi "
Tiểu Khai rất ít khi gặp nàng cười, giờ phút này cười, mĩ mạo khó có thể hình dung, Tiểu Khai ngẩn ngơ, lắc đầu thở dài: " Nàng bình thường cười nhiều nhiều thì tốt rồi."
Động tác hai người hiển nhiên không qua được mắt Thiên Ma, hắn quay đầu hừ lạnh nói: " các ngươi chết đến nơi, còn có tâm tình tứ sao?"
Tiểu Khai trả lời mỉa mai: " Ngươi cô độc lâu như vậy, chỉ sợ ngay cả liếc mắt đưa tình cũng không có a "
Thiên Ma bị hắn chạm vào chỗ đau, tức giận: " Ta cho ngươi biết, chỉ có thần tộc thân thể bất tử, ta làm cho ngươi thần hồn câu diệt."
Tiểu Khai trong lòng rung mình, vụng trộm đọc Vô Tự Thiên Thư, " Làm như thế nào để giết bán thần ", Vô Tự Thiên Thư thành thành khẩn khẩn ra một danh sách dài, Tiểu Khai trong lòng phát lạnh, ngay cả hứng thú cãi cọ cũng mất đi, từ bên tai lấy ra Định Thiên Côn, nắm chắc ở tay.
Thiên Ma tuy không quay đầu lại, Thần niệm vẫn biết được Thiên Côn, nhất thời dừng lại, kinh ngạc nói: " Di, cư nhiên có hắc long lực, thuần dương thiên hỏa, lại còn cả Hầu tử bách chiến thần lực, kỳ quay, tiểu tử, ngươi tột cùng là ai?"
Đến bây giờ Tiểu Khai mới biết, nguyên lai lực lượng của Hầu Tử là Bách chiến thần lực, sở dĩ mọi người ít đề cập đến vấn đề này, chắc vì lực lượng của Hầu tử không tính là tiêu chuẩn thần lực a, năm đó hắn thuần túy là dùng Vũ lực, lấy " Bách chiến " cũng chuẩn.
Hoàng Bội nói: " Phu quân ta đều có giao tình với ngũ đại thần tộc, ngươi mới chứng kiến ba loại thần lực thôi."
Lời này lấy ra để dọa Thiên Ma, chỉ tiếc thiên ma cũng không sợ hãi, hừ lạnh nói: " Trừ phi Gia Cát Thần Hầu đích thân tới đây, nếu không phu quân nàng chết chắc rồi, về phần nàng, thân là hậu duệ của ta, chứng kiến tổ tông còn không thăm hoi, cư nhiên hướng sang ngoại nhân, đợi ta xong sẽ hảo hảo giáo huấn nàng."
Lời này đang nói, đã đến nơi, đệ tứ giới là một hư không thế giới, không có hoa cỏ cây cối, không mùi vị, không thanh sơn lục thủy, từ xa nhìn lại, cao thấp tả hữu tứ phương đều trắng xóa, cư nhiên ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, Tiểu Khai cùng Hoàng Bội treo ở giữa trời, tuy rằng không ngã xuống, nhưng cũng khó thích ứng.
Thiên Ma dừng thân hình, quay đầu qua, trong mắt xẹt lên sát khí, trên người nhất thời bộc phát ra ngân quang sáng lạn, hắn cũng không nhiều lời, nhất thời vô số ngân quang theo bốn phương tám hướng hiện ra, ngân quang giống như biến thành hữu hình, chậm rãi lưu động như thủy ngân, chậm rãi hướng không gian đè ép tiến vào, đúng là một cái lồng giam.
Tiểu Khai triển khai thần niệm, muốn phân tích tình huống, hắn cảm giác bị ngân quang bên ngoài chặn đứt, hắn lấy ra nguyên lực màu xanh, ngưng một đạo thanh quang, hướng về ngân quang vọt tới, giống như bắn vào trong biển rộng, ngân quang cả nửa điểm gợn sóng cũng chả nổi lên, Hoàng Bội lần đầu tham dự loại chiến đấu này, nhanh nhanh rút hết toàn thân khí lực, ngưng tụ một chút ngân quang bắn tới.
Ngân quang bắn vào liền bị ngân quang bên ngoài hợp nhất, giống như phong trợ hỏa, Thiên Ma Lao Tù nhất thời rút vào, trong chớp mắt còn nửa thước.
Tiểu Khai thấy tình thế không ổn, sắp xếp thiên côn đánh ra, đối với ngân quang đánh tan, ba con tiểu động vật cũng bay ra, hung hăng đánh vào ngân quang.
Lúc này, thật sự có hiệu quả, Tiểu hắc long am hiểu cắn nuốt, nhất thời cắn một miếng ngân quang lớn, Tiểu phượng hoàng cánh dựng thẳng lên, thuần dương thiên hỏa đốt cháy ngân quang, Tiểu hầu tử rat ay bất phàm, gậy trong tay triển khai, so với Tiểu Khai nhanh hơn thập bội (Mười lần), đánh vào lồng giam màu bạc, làm cho cả lồng rung động như vỡ ra.
Thiên Ma cau amfy nói: " Cái gậy này quả bất bình thường."
Hắn vừa nói xong, hai tay lại bao tụ ngân quang đặc hơn, giống như hải triều một cỗ tiếp một cỗ đánh sâu vào, tuy rằng Thiên Côn hiện quả tốt thật, không ngừng hóa giải, nhưng tốc độ tấn công của Thiên Ma lại càng nhanh hơn, thiên ma thần lực không ngừng rót vào trong lồng giam, lồng giam càng ngày càng co vào, hai bên đẩy mạnh tốc độ, nhưng vẫn như cũ, lồng giam co vào hướng phía trung tâm đè xuống.
Xét đến cùng, nếu bàn về cường độ thần lực, Tiểu Khai cùng Thiên Ma chênh lệch quá lớn, một là thần tộc, một là bán thần, vốn không phải cùng cấp bậc, về phần Hoàng Bội, căn bản không dám rat ay, nàng tuy mới lên, nhưng cũng không ngốc, tự nhiên nhìn ra thần lực của mình chỉ có hại chứ không có lợi.
Tiểu Khai trong lòng lo lắng, từ trong lòng đem Vạn uẩn bình cùng Sáng thế bảo bình ném ra, hai đồ vật khác biệt nhưng vẫn là tam giới bảo bối, đụng vào ngân quang liền hóa thành một lớp giấy bọc, Tiểu Khai chạy nhanh gọi về, thu vào ngực, trong đầu lại suy tư.
Xem ra ..... Chỉ có Vô Tự Thiên Thư có thể hỗ trợ.
Tiểu Khai nhớ rõ, trong sát thần không gian, Vô Tự Thiên Thư đã từng cứu mạng mình và Vũ Ca, hiện giờ sống chết, Vô Tự Thiên Thư cũng nên ra tay chứ?
Bây giờ ngựa chết cũng như ngực sống, Tiểu Khai không dám nghĩ nhiều, từ trong ngực lấy Vô Tự Thiên thư ném về phía ngân quang.
Vô Tự Thiên Thư trời sinh cao quý, phàm là đụng vào đều bị trời phạt, hiện giờ xem thử tuyệt chiêu còn có uy lực không?
Bìa sách đụng tới ngân quang, nhất thời có phản ứng. !
Mặt trên của Vô Tự Thiên thư lóa lên kim quang, kim quang nhỏ như kim khâu, đối với ngân quang mãnh liệt đâm vào, Thiên Ma không dám liều mạng, không chút do dự hét lớn: " Chạy trở về đi!"
Lao tù màu bạc phút chốc phóng đại ngân quang, cũng sinh thành một cây ngân châm, thẳng đối với Vô Tự Thiên Thư, " Bồng " một tiếng, đầy trời hào quang tiêu ẩn, Vô Tự Thiên Thư quay ngược về, tranh sách rung động, phát ra từng tiếng huyest gió bén nhọc, ở giữa không trung vòng vo, rồi lại lao vào lồng giam.
Thiên Ma biểu tình hung ác, ngưng trọng, nghiến răng nghiến lợi nói: " Hảo, Hảo, Nghiêm Tiểu Khai, ngươi quả nhiên nguy hại, chẳng những cùng với Ngũ Đại THần Tộc giao tình, cư nhiên là chủ nhân Vô Tự Thiên Thư, Thiên Ma ta hôm nay mà giết ngươi, đúng là sẽ đắc tội một đống người, lầm bầm một lúc, rồi nói ngươi đúng thật là phiền toái!"
Hoàng Bội nhìn hắn kinh tâm động phách, quát lớn: " Nếu sợ thì đem chúng ta thả ra mau "
Thiên Ma ngửa mặt lên trời cuồng tiết: " Sợ? Lão tử ai cũng không sợ, một ngày nào đó, cái gì ngũ đại thần tộc, tứ đại ma thần, hết thảy đều phải quỳ xuống liếm ngón chân cho lão tử, về phần Nghiêm Tiểu KHai ngươi, chỉ cần ta cho ngươi thần hồn câu diệt, ai biết ta làm? Ha ha ha ha "
Hắn đập một quyền mạnh vào lao tù màu bạc, lao tù nhất thời tuôn ra mộ trời ngân quang. giống như thiên đốt, khí thế càng thêm hung mãnh, tốc độ đột nhiên nhanh lên rất nhiều, chợt nghe tiếng Thiên Ma cuồng vọng nói: " Thiên Lao Thần Ma của ta là lĩnh vực chắc chắn nhất ngũ giới, ngay cả thần niệm của Hầu tử cũng hoàn toàn bị phong bế, Nghiêm Tiểu Khai ngươi, chính là bán thần, vào thần ma thiên lao của ta, cho dù ta đem ngươi làm cái gì đi nữa, cùng đừng mơ tưởng có nửa điểm tin tức rơi ra ngoài, chờ chết đi! "
Vô Tự Thiên Thư phát ra tiếng rít bén nhọn, bìa sách toàn bộ đỡ lồng giam, từng đợt kim quang lao ra bên ngoài, thần ma thiên lao không hổ là chắc chắn nhất ngũ giới, mặc cho nó cố gắng như thế nào, cũng không tổn hại thiên lao mảy may, duy nhất chỉ có tác dụng làm cho nó hạ xuống chậm hơn a.
Tiểu Khai thở dài, vọt đến Vô Tự Thiên Thư, duỗi tay ra vỗ gáy sách, thấp giọng: " Quên đi, ông bạn già, chúng ta còn có biện pháp khác "
Vô Tự Thiên Thư nhất thời kim quang tiêu ẩn, mặc cho Tiểu Khai thu về, Tiểu Khai trong lòng hiện lên một luồng tinh quang, vọt qua bên người Hoàng Bội, thấp giọng: " Bắt lấy tay ta "
Hoàng Bội ánh mắt kinh ngạc, cũng không hỏi nhiều, nắm chặt cách tay Tiểu Khai, Tiểu Khai mở Vô Tự Thiên Thư đệ tam trang, " Diệt Thế Chi Môn " bốn chữ lòe lòe tỏa sáng, Tiểu Khai trong lòng chắc chắn, hưỡng về Thiên MA mỉm cười: " Tái kiến " sau đó hướng Vô Tự Thiên THư nhẹ giọng quát: " Làm cho ta đi vào "
Đúng vậy, hắn muốn đi vào Diệt Thế Chi Môn, phá rụng Thần Ma Thiên Lao, phải biết Vô Tự Thiên Thư chính là bảo bối do Sáng Thế Thần sáng lập, trong thiên địa không ai có thể hư hại, chỉ cần Tiểu Khai chính mình có việc gì, Vô Tự Thiên Thư sẽ giải quyết.
Chỉ tiếc, thượng thiên cùng hắn vui đùa, Tiểu Khai vô cùng kinh ngạc phát hiện, hắn vẫn như cũ ở tại chỗ, cư nhiên không đi vào.....
Thiên Ma hơi ngạc nhiên, nhất thời cười ha ha: " Ngươi lại muốn trốn vào Diệt Thế Chi Môn sao? Ngu ngốc, thần ma thiên lao hoàn toàn phong bế, một khi tiến vào, cả đời nhốt trong đó, trừ phi ta thu hồi lĩnh vực, nếu không, ngươi vô luận thế nào cũng không trốn được."
Tiểu Khai cấp bách, liền tra cách phá thiên lao, Vô Tự Thiên thư liền cấp cho một đáp án đau lòng: " Đây là lĩnh vực chắc chắn nhất ngũ giới, ở bên trong không có cách nào phá ra, chỉ có thể từ bên ngoài."
Giờ phút này, Ngũ đại thần tộc ở đâu nhỉ? Ai sẽ bỗng nhiên đi qua đây chứ. Tiểu Khai tuyệt vọng, rốt cục thở dài, thanh quang trên người ảm đạm dần, dùng sức ôm chặt Hoàng Bội thì thầm: " Thực xin lỗi, chúng ta vừa mới thành thân, không nghĩ sẽ phải chết."
Hoàng Bội cười vui vẻ rồi lắc đầu không nói, nhẹ nhàng tựa vào ngực Tiểu Khai, giờ phút này, nàng ôn nhu nhẹ nhàng, Tiểu Khai không nhịn được có chút cảm khái: " Nếu bình thường nàng ôn nhu như vậy thì tốt biết bao, hiện giờ ta thấy được nàng ôn nhu, đáng tiếc .... Về sau cũng không còn cơ hội thấy."
Bên ngoài, ngân quang mất đi nguyên lực màu xanh, nhất thời làm cho người ta sợ hãi, lao đến phía Tiểu Khai cùng Hoàng Bội, bên ngoài Thiên Ma cuồng tiếu: " Ha ha ha ha, Nghiêm Tiểu Khai, không ai đến cứu ngươi đâu, ngươi an tâm chết đi thôi! "
Lại lúc này, ngoài thần ma thiên lao, bỗng vang lên một thanh âm: " Ai nói không ai tới, ta đây không phải đang đến sao?
Thiên Ma quát to: " Ngươi là ai? "
Thanh âm này cười khúc khích như chuông bạc, giống như còn mang theo nét vui vẻ, thản nhiên nói: " Ta gọi là Trì Tiểu Trúc."
Thiên Ma cả giận nói: " Ngươi mới chỉ có bán thần, cư nhiên dám quản chuyện của ta, hay là ngươi nghĩ ngươi có thể cùng thần chân chính đánh nhau phải không? "
Tiểu Trúc mỉm cười nói: " Một bán thần tự nhiên không được, lại là Thần Ma Thiên Lao còn có một bán thần, hai bán thần được không? "
Thiên Ma nhất thời cười lạnh: " Nha đầu kia, quả nhiên không biết trời cao đất rộng, Thần Ma Thiên Lao của ta là loại nào chứ, ngươi lấy bản lĩnh gì phá ra?"
Tiểu Trúc cười khẽ một tiếng, trong thiên địa bỗng nhiên truyền đến một tiếng " Vèo " mỏng manh, Tiểu Khai khó có thể tin, tường đồng vách sắt màu bạc xung quanh, phút chốc như tuyết đọng gặp lửa, hòa tan sạch sẽ trong phút chốc!
Không xa, một người đướng ở trên, một thân bhajch y, trường kiếm như thu thủy, đối diện cùng hắn mỉm cười, là Tiểu Trúc.
Tiểu Khai cơ hồ tim nhảy ra khỏi ngực, mừng như điên.
Tiểu Trúc yêu quý, ngày đêm mong nhớ Tiểu Trúc muội muội a, ở thời khắc nguy hiểm nhất, nàng rốt cục xuất hiện!
← Ch. 219 | Ch. 221 → |