← Ch.0159 | Ch.0161 → |
Đao Linh nói:
- Lão chủ nhân cũng là Hồn Biến, cho nên đối với những cái này có lẽ ta biết tương đối rõ ràng. Hiện tại mà nói tới thời gian chủ nhân ngươi sau khi Hồn Biến phải đối mặt với Lôi Kiếp lần đầu tiên thì còn rất sớm. Đến lúc đó, trí nhớ của ta khôi phục hơn nhiều, nói không chừng có khả năng tham khảo xem lão chủ nhân năm đó là làm như thế nào để qua được.
Thần Dạ gật đầu, lập tức, cũng chỉ có thể như vậy....
Nhìn hồn phách đã không giống mình lắm, Thần Dạ không nhịn được cất tiếng cười gượng. Không thể phủ nhận, sau khi Hồn Biến nó sẽ mang đến lợi ích đến như vậy, thật sự là quá lớn. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến cho lưng người ta đeo trách nhiệm, cũng là làm cho người ta....
Mặc dù đến thời gian gần đây, Thần Dạ đều còn không biết, rốt cuộc muốn trên lưng phải đeo được cái gì!
- Nên rời khỏi nơi này.
Sau khi đánh giá hồn phách một hồi, Thần Dạ chậm rãi thối lui lại. Hắn mở mắt đứng dậy, rồi nhanh chóng lướt về hướng ra ngoài khe núi.
Hiện tại có quá nhiều trách nhiệm. Nếu không muốn bị những trách nhiệm này đè bẹp thì biện pháp duy nhất, chính là dốc hết khả năng đi tăng tu vi của chính mình lên.
Phải làm như thế nào để tăng tu vi lên? Đương nhiên là trong rèn luyện, không ngừng đi khiêu chiến người khác, hoặc là... Khiêu chiến chính mình!
Bên ngoài khe núi, chính là một dãy núi hùng vĩ không thua gì Bắc Vọng Sơn. Đúng là do dãy núi này ngăn cản, nên thôn trang nhỏ kia ở trước lối vào khe núi mới có vẻ bị cô lập.
Trên Bắc Vọng Sơn, có Thiên Đao đã áp chế làm cho cũng không có bao nhiêu dã thú mãnh thú. Nhưng ngọn núi kia cũng không giống vậy, ở bên trong nhất định sẽ có rất nhiều cơ hội mà Thần Dạ cần.
Ở trên đời này, người tu luyện không chỉ có riêng giới hạn vào một chủng tộc nhân loại.
Lúc còn ở tại đế đô Hoàng Thành, hắn liền đã được nghe từ lão gia tử, đại bá, còn có đại ca đã đi ra phần đất bên ngoài tham gia quân ngũ. v.. v... rồi cả trong một chút dân cư. Từ đó hắn nghe được rất nhiều câu chuyện về thế giới bên ngoài này.
Đây là một thế giới lấy Huyền Khí làm chủ đạo. Đồng dạng, cũng là một thế giới phi thường kỳ diệu!
Ở trên thế giới này, trong thế giới Huyền Khí, người tu luyện nhân loại thực sự không phải là duy nhất. Trời sinh vạn vật, vạn vật đều có trí khôn, phàm là kẻ có được linh tính thì đều có khả năng tu luyện!
Lời này mặc dù là có hơi khoa trương, nhưng cũng là sự thật!
Một ngọn cỏ một hòn đá, một đóa hoa một cái cây, chúng cũng có linh tính. Bởi vậy, bọn chúng cũng có thể tu luyện. Chỉ có điều là, linh tính của bọn chúng so với nhân loại trong vạn vật mà nói thì thấp hơn rất nhiều. Cho nên con đường tu luyện đối với bọn chúng mà nói, liền là phi thường khó khăn!
Tuy nhiên, phàm là sinh linh có hoa cỏ cây cối mà bắt đầu tu luyện, như vậy, uy lực mà bọn chúng đã thể hiện ra ngoài phải hơn xa người tu luyện nhân loại ngang cấp.
Đây là bởi vì, không biết bao nhiêu năm thì bọn chúng mới có chỗ thăng tiến. Ở trong thời gian dài đó, bọn chúng hút lấy linh khí thiên địa nên nhân loại cùng bọn chúng cũng không có cách nào khác so sánh a.
Theo một cách khác. Một người, từ lúc tiếp xúc tu luyện để đạt tới Huyền Cảnh, nếu là kẻ thiên phú bẩm sinh hạng bình thường thì chỉ sợ cần thời gian hơn mười năm, như vậy cũng là đủ rồi. Nhưng mà thời gian hơn mười năm, đối với hoa cỏ cây cối mà nói quả nhiên là muối bỏ biển, thật sự rất không quan trọng. Thời gian mà bọn chúng cần có lẽ là trên trăm năm, có khi là mấy trăm năm....
Ngươi có thể tưởng tượng ra, trong đoạn thời gian kéo dài như vậy thì bọn chúng hút lấy linh khí thiên địa sẽ đạt tới một con số lớn lao như thế nào?
Nếu ngay cả sinh linh ở trong thực vật cũng có thể tu luyện, tự nhiên, sinh linh trong số động vật càng có khả năng tu luyện hơn. Mà loại sinh linh, mặc dù linh tính so ra vẫn còn kém nhân loại, nhưng nếu so với sinh linh thực vật thì lại mạnh hơn rất nhiều.
Cho nên, ở trong rừng, nguy hiểm nhất là những mãnh thú và dã thú này. Mà một khi trong đó, chỉ có dã thú và mãnh thú sau khi bước vào Huyền Cảnh, thì cách gọi tên bọn chúng lúc nào cũng có thể tùy thời thay đổi. Chúng sẽ được gọi là yêu thú!
Dãy núi càng là hùng vĩ, nhất định số lượng yêu thú càng nhiều. Dù sao, vào lúc tu vi yêu thú còn không đạt tới cảnh giới nhất định thì bọn chúng sẽ không rời khỏi rừng rậm. Thế giới loài người đối với những yêu thú tu vi không đủ này mà nói, thật sự quá mức nguy hiểm.
Mà một khi yêu thú tiến vào xã hội loài người, như vậy, không nghi ngờ chúng sẽ là tồn tại cực kỳ cường đại. Nếu muốn ra tay cùng bọn chúng thì đều phải suy nghĩ trước một phen, xem liệu bản thân có tư cách này hay không.
Giữa người và yêu, trời sinh chính là mặt đối lập. Thân thể cùng máu huyết của nhân loại đối với yêu thú mà nói là thuốc bổ rất lớn. Còn da yêu thú, Nội Tinh yêu thú. v.. v... , đối với nhân loại mà nói, cũng là phi thường hiếm có khó được.
Đương nhiên, chuyện cũng không có gì là tuyệt đối. Giữa người cùng yêu, cũng không phải không thể hòa bình ở chung. Có điều, việc hòa bình ở chung đều là thành lập dựa trên thực lực.
Song phương nếu như cách xa, thì đừng nói người và yêu sẽ sống chung hòa bình. Ngay như giữa người với người, lại có bao nhiêu phần thành tâm thành ý?
Lần này đây đi ra là để rèn luyện, cho nên tạm thời mà nói, Thần Dạ không có phạm vi mục tiêu xác thực. Mà trong rừng cũng là nơi tốt nhất để rèn luyện!
Trong dãy núi ở ngoài khe núi kia!
- Ta sẽ lấy chỗ này trở thành trạm rèn luyện thứ nhất của ta vậy!
Tự mình thì thầm nói nhỏ, Thần Dạ hóa thành một đạo tàn ảnh, cực kì nhanh chóng hướng về dãy núi mà lướt đi.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Ở chỗ mấy cây cổ thụ chọc trời nằm tít trong rừng, đột nhiên vang vọng một đạo gầm rú thê lương. Sau một lát, một bóng dáng thật lớn sau khi chặt đứt vài cây đại thụ liền bắn mạnh ra từ chỗ sâu trong cánh rừng.
Có lẽ là tốc độ quá nhanh, cũng bởi vì lí do bị thương, nên sau khi xuất hiện thì bóng dáng này liền ầm ầm một tiếng, nặng nề rơi trên mặt đất. Ở trên thân thể nó chằng chịt vết thương đan xen như mạng nhện. Máu tươi phun ra ồ ồ như nước chảy, nó không ngừng chảy ra. Con thú giãy dụa đại khái trong thời gian mấy giây đồng hồ mà vẫn không thể nào đứng lên, cuối cùng bất đắc dĩ nó bắt đầu chậm rãi nhắm mắt.
Liền vào giây lát con thú lớn bỏ mạng, có một đạo bóng dáng mạnh mẽ vọt ra. Hắn đứng ở trước thi thể con thú, trên gương mặt của hắn có một nụ cười vừa lòng.
Bóng dáng này, đương nhiên chính là Thần Dạ. Hắn đã nán lại ở trong dãy núi này ước chừng được hơn một tháng.
← Ch. 0159 | Ch. 0161 → |