← Ch.0246 | Ch.0248 → |
Cổ Đế Điện, ngay cả Quỷ Thi cũng có thể giam cầm, huống chi là những con tôm tép này?
Không ai có khả năng chạy đi, tự nhiên mỗi người liền thành dê cừu đợi làm thịt ức hiếp....
Những người chạy tới Cuồng Đao Quán, đồng dạng cũng không vào được. Họ chỉ có thể nghe thấy, từng đạo âm thanh thê lương trước khi chết làm chấn động tâm thần bọn họ. Âm thanh này đã không còn có thể dùng một từ nào có khả năng hình dung.
Vào những lúc như thế này, bọn họ rốt cục tin tưởng, chuyện giết chóc hàng loạt bên trong Cuồng Đao Quán là do một mình thiếu niên kia ra tay.... Một mình hắn, không ngờ lại có khả năng làm được loại tình trạng này?
Thần Dạ này là cỗ máy giết chóc hàng loạt. Cho đến lúc không còn người nào có thể giết thì hắn mới đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh vài lượt. Một lát sau, cao giọng hét lớn:
- Võ Thiên Kỳ, ngươi còn chưa lăn ra đây!
Ở lối vào hậu viện, Võ Thiên Kỳ thất tha thất thểu áp giải La Linh, với thần sắc hoàn toàn bối rối hắn tập tễnh đi ra. Đưa mắt nhìn đám thi thể khắp nơi kia, sự hoảng sợ của hắn tăng lên đến tột đỉnh.
Vẻn vẹn là một người, liền giết chóc hàng loạt tất cả cao thủ của hai nhà ở chỗ này, đây là tu vi như thế nào?
Điều chưa biết, mới là đáng sợ nhất.
Không rõ ràng lắm tu vi thật sự của Thần Dạ, sự sợ hãi trong lòng Võ Thiên Kỳ càng thêm nặng trĩu. Hắn nhìn người thiếu niên, âm thanh run rẩy:
- Ngươi, ngươi thả ta rời đi, ta để lại La Linh....
- La cô nương, ngươi thế nào?
Âm thanh của Thần Dạ đã khá hơn một chút, tinh thần La Linh xem ra cũng không tệ lắm. Toàn thân cũng không có dấu vết bị dùng cực hình, chỉ là tu vi bị phong bế lại mà thôi.
- Công tử, ta không sao!
Vừa nói, nước mắt chảy ra từ trong mắt La Linh. Đây không phải nước mắt tủi thân, mà là nước mắt kích động.
Nàng tự nhận giữa mình cùng Thần Dạ cũng không có giao tình sâu sắc, chỉ lúc đêm trăng nói chuyện với nhau một phen. Nhiều nhất chỉ là để cho hai người quen biết. Mà Thần Dạ cùng ngày nói vài lời, tất nhiên là có hơi ám chỉ ở bên trong. Nhưng đó là có điều kiện tiên quyết, Thu gia chắc chắn có trận đại chiến sinh tử cùng Cuồng Đao Quán!
Nhưng cũng không ai ngờ rằng, chỉ sau một hồi thì chuyện lại là một kế sách của Thu Chấn cùng Võ Cuồng mà thôi.
Vào lúc bị bắt để trở thành mồi nhử, La Linh vẫn còn tự giễu cười một tiếng. Đối mặt với hai thế lực lớn cộng đồng liên thủ công kích, Thần Dạ làm thế nào lại dám đến đây cứu nàng? Chính La Linh đều làm tốt việc chuẩn bị chết, thế nhưng thực tế lại cho nàng một niềm vui bất ngờ thật lớn. Thần Dạ lại thật sự bởi vì nàng mà một mình xông vào đầm rồng!
Phần cảm động này khiến cho La Linh khó kìm lòng nổi. Từ nhỏ đến lớn, có quá nhiều người đối xử tốt với nàng. Nhưng trừ cha mẹ cùng những người trung thành đó ra, thì số còn lại, nếu không phải ham dung mạo của nàng, lại chính là đến vì quyền thế của La gia. Có được bao nhiêu người, là thật lòng thật dạ đối xử với nàng?
Thần Dạ độc thân đến đây, so sánh với việc đưa than sưởi ấm trong tuyết, quả đúng là càng quí giá hơn, càng làm cho người ta cảm động hơn. Bởi vì hắn đã làm cho trái tim nàng lại bắt đầu đập, hơn nữa so sánh với trước kia thì càng đập với tần suất lớn hơn.
- Đừng khóc, ha hả, tất cả đều đã qua.
Thần Dạ ôn hòa cười:
- Võ Thiên Kỳ, thả La Linh đi!
- Ngươi trước hãy đồng ý thả ta rời đi. Nếu không, ta lôi kéo La Linh cùng chết.
Võ Thiên Kỳ hung tợn quát. Chỉ có điều là dáng vẻ này xem ra, so sánh cầu xin thương xót thì càng không chịu nổi hơn.
- Tốt, ta đồng ý với ngươi. Thả La Linh ra, liền không giết ngươi.
Thần Dạ gật đầu rất nghiêm túc, sự tình liên quan đến an nguy của La Linh, hắn há không thể không cẩn thận hơn một chút.
- Thật sự?
- Đương nhiên!
Vì để cho Võ Thiên Kỳ tin tưởng, hắn vẫn còn đặc biệt lui về phía sau thêm một khoảng cách, sau đó mới ôn hòa cười nói:
- Võ Thiên Kỳ, hiện tại ngươi có khả năng yên tâm chứ?
Mấy chục thước xa, tựa hồ có thể mang đến một chút cảm giác an toàn. Bởi vì tính mạng, Võ Thiên Kỳ cũng đủ cẩn thận. Sau khi chính hắn áp tải La Linh cũng lui về phía sau một khoảng cách, lúc này mới có hơi buông lỏng ra một chút, sau đó đẩy mạnh La Linh ra rồi tung người nhảy, hướng về bên ngoài mà bắn mạnh đi.
- Thần Dạ, ta nhất định....
Võ Thiên Kỳ giống như muốn lưu lại một câu nói cay độc. Chỉ tiếc, lời này còn chưa nói xong thì từ phía sau hắn, liền có một đạo kình phong hung hãn lao thẳng lại đây.
Tốc độ cực nhanh, sức mạnh của lực lượng làm cho Võ Thiên Kỳ chỉ kịp quay đầu nhìn thoáng qua, thì cái đau xé ruột xé gan đã truyền khắp toàn thân của hắn.
- Thần Dạ, ngươi đã nói, ngươi không giết ta.
- Nhưng mà không phải ta giết ngươi, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?
Thần Dạ có chút oan uổng nhìn Võ Thiên Kỳ sắp chết, sau đó từ từ thu hồi Quỷ Thi. Chỉ chốc lát, hắn lạnh giọng cười một tiếng:
- Tất cả hôm nay đều rất thuận lợi, cho nên mới để ngươi được chết thoải mái một chút. Nếu không, ngươi cho là ngươi có khả năng dễ dàng đi ư?
- Thần Dạ....
Võ Thiên Kỳ ra sức khua khoắng hai tay trong không gian, giống như muốn bắt được kỳ tích có thể làm cho hắn không chết. Nhưng cuối cùng, cũng không bắt được gì. Hắn đành nhìn Thần Dạ khiến cho hắn cửa nát nhà tan, nhìn La Linh làm cho hắn thèm thuồng mấy năm. Trong ánh mắt vô thần của hắn có vô tận oán hận đang lóe ra.
- Sớm biết hôm nay, ta liền không nên tuân thủ thoả thuận. Sớm biết sẽ phải chết, vô luận như thế nào, ta cũng muốn làm những việc chính mình muốn làm. Mặc dù cứ như vậy, ta sẽ chết thảm hại hơn, nhưng đã làm sao? Ta từ đầu đến cuối là đã chiếm được thứ chính mình muốn có được, để hôm nay, cũng đành phải mang theo hận rời khỏi thế giới này!
- Ta thật hận, thật hận!
Nhìn Võ Thiên Kỳ sức sống dần dần tiêu tan, Thần Dạ nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mọi chuyện nơi đây, cuối cùng tất cả đều cũng xong xuôi.
- Cao thủ của hai thế lực lớn Thu gia và Cuồng Đao Quán đều chết ở nơi này. Những người khác, tan đàn xẻ nghé, đã không đủ phải lo, ngươi sau này sẽ thực nhẹ nhàng.
Thần Dạ đi về hướng La Linh, sau khi giải tỏa tu vi cho nàng, hắn đi ra ngoài trang viên.
- Công tử, ngươi muốn rời khỏi trấn Thanh Dương sao?
La Linh theo sát bên, nhỏ giọng hỏi.
Bước chân Thần Dạ hơi hơi dừng lại, sau khi suy nghĩ một chút hắn nói:
- Hai thế lực lớn ở trấn Thanh Dương mặc dù không còn, nhưng La gia của nàng có muốn trọng chấn, cũng không phải trong một thời gian ngắn là có thể làm được. Như vậy, ta tiếp tục nghỉ ngơi ba ngày, ngươi giúp ta ước hẹn một lần các thủ lĩnh của mỗi thế lực lớn nhỏ ở trong thôn trấn....
- Công tử, cám ơn ngươi. Mọi chuyện sẽ dễ dàng!
Thần Dạ cười mà phẩy phẩy tay, ở giữa không trung, Cổ Đế Điện hóa thành ánh sáng lung linh rồi nhanh như tia chớp nhập vào trong thân thể hắn....
← Ch. 0246 | Ch. 0248 → |