← Ch.0275 | Ch.0277 → |
Chỉ là Thần Dạ chưa từng nghĩ tới, hắn lại giải quyết nhanh như vậy, trọn vẹn hoàn toàn như vậy!
- Trường Tôn Nhiên!
Trong khi đi, Thần Dạ không khỏi nói nho nhỏ thở dài. Hắn không thể phủ nhận, nếu như không có nữ nhân này, thì một chuyến hành trình đến phủ Đại Danh này sẽ trở nên cực kỳ gian nan.
Chính vì là như vậy, nên Thần Dạ mới chịu tức tốc rời khỏi đó. Hắn không muốn mắc nợ Trường Tôn Nhiên quá nhiều, nếu không sau này cũng không biết phải làm như thế nào để báo đáp.
Kỳ thật trong lòng Thần Dạ cũng rõ ràng, chớ nói đến chuyện báo đáp, mà sau này thứ mà chính mình mang đến cho Trường Tôn Nhiên, nhất định sẽ là thương tổn.
Một Huyền Lăng Công Chúa, một Trường Tôn Nhiên....
Thần Dạ cười khổ, trong cả đời này, xem ra phải thật sự xin lỗi bọn họ. Mà cái này cũng chỉ là vừa mới bắt đầu, tương lai còn có một đoạn đường đời rất dài, giữa chính mình cùng bọn họ chỉ sợ rồi cũng không thể bình tĩnh đối mặt.
Cuộc đời này, quả nhiên là không thể tùy theo ý mình!
- Thần Dạ, ngươi trái lại phúc lớn mạng lớn a. Không ngờ lại có khả năng còn sống rời khỏi từ trong quân doanh Đại Danh quân. Lần này đây, thật sự là thất sách. Sớm biết rằng ngươi sẽ xuất hiện ở nơi này, thì bệ hạ cũng không nên phái Trường Tôn Nhiên đi tới phủ Đại Danh.
Giọng nói thản nhiên truyền đến từ trong rừng cây rậm rạp một bên đường, nó làm cho Thần Dạ ớn lạnh nổi da gà:
- Vân Thái Hư, không nghĩ tới, ngươi cũng đến phủ Đại Danh!
- Ha ha, Thần Dạ, không nghĩ tới ngươi lại còn nhớ rõ ta. Mà ngay cả âm thanh của ta cũng không từng quên.
Trong tiếng cười lớn, có một bóng người chậm rãi cất bước đi ra, đúng là Vân Thái Hư.
Nghe vậy, Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng rồi nói:
- Kiếp nầy, cho tới bây giờ, một lần duy nhất khiến cho tính mạng của ta đáng phải quan tâm, là xuất phát bắt đầu từ ngươi nơi này lại được, đối với ngươi, ta lại như thế nào quên?
Chẳng những là nguyên nhân này, bởi trong kí ức xưa nay của Thần Dạ, kỳ thật ngoài Thần Dạ ra thì tất cả các trai tráng đồng lứa trẻ tuổi ở trong đế đô Hoàng Thành cũng có sự ngưỡng mộ khá lớn đối với Vân Thái Hư!
Một Đế đô Tuấn Ngạn Bảng, đã bao quát tất cả nhân vật trẻ tuổi đầy hứa hẹn ở đế đô. Lúc dán thông báo lên thì cũng là cực kỳ công bằng chính trực, tuyệt không vì chịu người tác động mà làm cho bảng có chút xíu lệch lạc.
Đúng là phần chứng cứ này, công bằng chính trực này đã làm cho ba huynh đệ Thần Dạ, đối với Vân Thái Hư đã có được một phần ngưỡng mộ không sao diễn tả nổi. Làm người cứ tự nhiên như Vân Thái Hư, tiêu dao trong thiên địa, chuyện gì muốn làm thì làm. Sẽ không bởi vì bất cứ quyền quý gì mà khom lưng quì gối. Đây là khí phách cùng phong thái như thế nào!
Nhưng Thần Dạ hoàn toàn thật không ngờ, một người để cho ba huynh đệ của mình hơi bị tôn kính thì ra là người bên cạnh hoàng đế. Mà Đế đô Tuấn Ngạn Bảng do lão sáng chế ra có mục đích duy nhất, chính là để cho ba huynh đệ của mình đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Vì sự không hề nể sợ, thì ra cũng vẻn vẹn do Vân Thái Hư vốn là người của hoàng đế!
Chân tướng của sự việc đã mang lại cho Thần Dạ không chỉ là nỗi thất vọng, càng là bởi cái tốt đẹp trong lòng kỳ thật là một thứ xấu xí. Để rồi cuối cùng là loại cay đắng không giải thích nổi....
- Ha hả!
Vân Thái Hư cười khẽ:
- Ngươi không có quên kí ức, ta cũng không hề quên. Ngày đó không thể giết chết ngươi, ngược lại để ngươi đả thương Nhị hoàng tử cùng đông đảo hoàng tử. Cái này là ta không làm tròn bổn phận. Cho nên hôm nay, ngươi nhất định sẽ phải chết!
Thần Dạ không lưu tâm xua tay mà nói:
- Cứ để cho những người còn đang ẩn nấp đều ra đi. Vân Thái Hư, ta sợ một mình ngươi thì có lẽ không làm được điều ngươi muốn làm.
Nghe vậy, Vân Thái Hư nhẹ nhàng quát hung ác:
- Thần Dạ, đừng tưởng rằng tu vi của chính mình tiến nhanh, là có thể không hề sợ hãi....
Nghe đến đó, Thần Dạ có hơi dễ dàng cười. Xem ra, Vân Thái Hư chỉ biết là chính mình đã đi qua quân doanh, còn mặt khác thì cũng không hề nhìn thấy điều gì. Nếu không phải như thế, lão ta tuyệt sẽ không sơ suất như thế.
Nếu như cái gì cũng đều để cho lão ta nhìn thấy, như vậy, Vân Thái Hư tuyệt sẽ không lựa chọn ở lại đối phó chính mình. Lão ta hẳn là có chuyện quan trọng hơn phải làm!
Bên cạnh Hoàng đế, hiện tại mưu thần Trường Tôn Nhiên được tín nhiệm nhất, kỳ thật đang trợ giúp Thần Dạ.... Không, hẳn là đang trợ giúp Thần gia. Tin tức kia, so sánh với việc Đại Danh quân nhập hết vào trong tay Thần gia sẽ làm cho người ta càng thêm chấn động và lung lay hơn.
May mà những điều Vân Thái Hư biết đến cũng không phải quá nhiều. Như thế, sau khi Trường Tôn Nhiên trở lại đế đô Hoàng Thành, chỉ phải trả lời cẩn thận một chút liền cũng không xảy ra đại sự.
- Là đúng hay không, Vân Thái Hư, ngươi thử xem thì chẳng phải sẽ biết sao?
Dứt lời, Thần Dạ bắn ra dữ dội, loại tốc độ như tia chớp khiến cho chỉ thoáng qua thì hắn liền đến trước người Vân Thái Hư. Hắn hóa chưởng là quyền, có Huyền Khí bao bọc nên thiết quyền nặng như núi cứ thế nện mạnh xuống.
Nếu như vẻn vẹn là một mình Vân Thái Hư, Thần Dạ có muốn thì cũng sẽ không nghĩ đến việc để cho Quỷ Thi trực tiếp giết địch!
Trải qua Quỷ Chân Nhân hỗ trợ, hiện nay Quỷ Thi, ngay cả thực lực còn chưa vượt qua cảnh giới Thượng Huyền, nhưng chỉ cần ở trong cảnh giới này thì Quỷ Thi chính là vô địch.
Trừ phi đối thủ có bản lĩnh cao hơn cảnh giới này, hoặc là có Tiên Thiên Linh Bảo cấp cao hơn phụ trợ!
Trong tay Vân Thái Hư có được Hỏa Thần Lệnh, Thần Dạ đã được biết điều này từ trong miệng Huyền Lăng Công Chúa. Cho nên lúc này, Thần Dạ đặc biệt cẩn thận, tuyệt không thể để cho đám người Vân Thái Hư còn sống rời khỏi đây.
Vân Thái Hư tất nhiên không biết tất cả mọi thứ phát sinh trong quân doanh. Nhưng mà, nếu lão ta biết mình đã ở sẵn tại phủ Đại Danh, như vậy, dẫu chưa thấy được toàn cục thì hoàng đế nhất định sẽ bởi vậy mà có chỗ hoài nghi đối với Trường Tôn Nhiên!
Hoài nghi nếu như đã hình thành, tương lai, chỉ cần Trường Tôn Nhiên vẫn còn sống ở trong đế đô, liền tất nhiên không có được thời gian dễ chịu.
Hiện tại vẫn còn có cơ hội trả lại món nợ nhân tình cho nàng, Thần Dạ tất nhiên không muốn buông tha. Huống hồ, giết Vân Thái Hư cũng là việc hắn phi thường muốn làm.
- Rầm!
Nhìn Thần Dạ vọt tới, trong ánh mắt của Vân Thái Hư thoáng hiện ra một vẻ hung ác. Bước chân đột nhiên sải dài lên phía trước một bước, năng lượng Huyền Khí húng hậu lập tức bùng phát từ trong thân thể của lão, khiến cho quần áo bị thổi đến tung bay phần phật. Một cỗ khí tức đè nén không giống với Tôn Báo đầy vẻ sắc bén đang bắt đầu lan ra!
Chỉ chốc lát sau khi, Vân Thái Hư hữu quyền nắm chặt. Một quyền không hề đẹp mắt công kích thẳng về phía Thần Dạ, dũng mãnh nghênh đón hắn.
← Ch. 0275 | Ch. 0277 → |