Vay nóng Homecredit

Truyện:Đế Quân - Chương 0396

Đế Quân
Trọn bộ 1432 chương
Chương 0396: Lệnh truy nã
0.00
(0 votes)


Chương (1-1432)

Siêu sale Lazada


- Đao Linh, sau khi đến Đại Thiên phủ, chờ ta sắp xếp xong hết mọi chuyện thì chúng ta sẽ đi tới Bắc Vực, lần này nhất định phải hoàn toàn phục hồi ngươi lại như cũ.

Càng tiếp xúc với Thiên Đao và điện Cổ Đế càng nhiều, hắn lại càng cảm giác những điểm nghi vấn ở trên hai đồ vật này càng nhiều, có chút nghi vấn Thần Dạ rất là muốn biết.

Mà trải qua hết thảy mọi thứ, ba năm, chính Thần Dạ cũng không dám cam đoan mình có thể đạt được thực lực để đối kháng với Thiên Nhất môn hay không?

Cho nên Thiên Đao phục hồi lại như cũ là một chuyện vô cùng trọng yếu.

Tựa hồ như cảm nhận được trong lòng Thần Dạ đang lo lắng, Thiên Đao nhẹ nhàng chuyển động, một luồng sáng nhàn nhạt hiện lên lóe lên ở trong lòng bàn tay của hắn.

Thấy vậy Thần Dạ nhẹ giọng cười nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ không bởi vì địch nhân cường đại mà đánh mất ý chí chiến đấu của mình đâu, Thiên Nhất môn bất quá chỉ là một chướng ngại vật trên con đường đi về phía trước của ta mà thôi, nếu ngay cả tảng đá này cũng đá không ra thì ta lấy cái gì để mà đi tìm mẫu thân cơ chứ?

Đứng ở trên đỉnh Bắc Vọng sơn, Thần Dạ lại càng cảm nhận sâu sắc được những chuyện đã phát sinh ở nơi này năm đó.

Tu vi hôm nay của Thần Dạ là cảnh giới Trung Huyền nhị đoạn, cái này khi đối mặt với Vân Sơn hắn có thể cảm ứng rõ ràng người này cường đại, song với tu vi như vậy, hắn lại chỉ có thể đủ cảm ứng được đám người năm đó bắt mẫu thân đi cường đại, nhưng lại không cách nào cảm ứng rõ ràng được ánh sáng vô tận của đám người đó.

Giữa những người này có khác biệt quá lớn!

Hít một hơi thật dài, Thần Dạ chợt tiến vào trong trạng thái tu luyện, chuyện lúc trước đã qua rồi, có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, bây giờ phải cố gắng nâng cao tu vi của mình mới là chuyện quan trọng.

Kèm theo sự tu luyện của Thần Dạ, thiên địa xung quanh cũng phảng phất như là đọng lại, chỉ có Thiên Đao tựa như là đang tự mình chữa trị, lay động ra từng đạo chấn động giống như sóng nước.

Không biết trải qua bao lâu, rung động do Thiên Đao sinh ra bỗng nhiên giống như chịu ảnh hướng của cái gì đó, trực tiếp nhanh như tia chớp xông ra.

Phương hướng này chính là ở chỗ thân thể của Thần Dạ!

- Ông!

Thân thể của Thần Dạ vào lúc này xuất hiện rung động rất nhỏ, chợt trạng thái tu luyện của hắn lại bị cứng rắn cắt đứt.

Y theo lẽ thường, nếu như tu luyện bị cắt đứt giữa chừng như vậy, cho dù không tẩu hỏa nhập ma thì lúc đầu cũng sẽ chịu một chút tổn thương, nhưng Thần Dạ không chỉ có cảm giác mình không có việc gì, mà người lại trạng thái lại vô cùng tốt hơn.

Thần Dạ ngây ngẩn cả người, điều này thật sự là có chút kỳ quái.

- Hồn phách sao?

Tâm thần của Thần Dạ khẽ động, vội vàng đưa ý thức vào trong không gian, chốc lát sau cả người hắn lại sợ đến ngây người.

Vì độc tính bẩm sinh của Linh nhi, Thần Dạ không tiếc khiến hồn phách của mình tiêu tán làm đại giá, để cường hành yếu thế chất độc kia phong ấn lại, thế nhưng sau khi phong ấn hơi thở thần bí kia, hồn phách của bản thân đã bị tiêu hao quá lớn, trạng thái của hồn biến cư nhiên đã đến bên bờ sụp đổ.

Chỉ cần Linh nhi vô sự, buông tha cho một hồn biến cũng là đáng giá, cho nên từ đó về sau Thần Dạ cũng chứ từng cố ý yêu cầu cái gì, nếu như hồn biến có thể tự mình chữa trị đương nhiên là chuyện tốt, còn nếu không được thì cứ coi như chính mình từ trước tới giờ chưa hề có.

Nhưng hiện tại không nghĩ tới, không những trạng thái của hồn biến được khôi phục, mà hắn còn cảm ứng được trạng thái bây giờ so với trước kia càng thêm rất tốt, ở bên trong tràn ngập các loại màu sắc, phảng phất như là sắp đạt tới một cấp bậc khác.

- Cái này là sao vậy?

Thần Dạ ngẩn người, trong khoảng thời gian này mình cũng chưa từng gặp gỡ cái gì hết mà?

Đế đô vẫn là đế đô, mặc dù Thần gia phát sinh chuyện làm cho thiên hạ khiếp sợ, nhưng cuối cùng cũng sẽ biến thành đề tài đàm luận trong lúc mọi người tà dư tửu hậu mà thôi.

Có lẽ sẽ có một số người không phục, nhưng hôm nay ở trong hoàng thành đế đô, một nhà hoàng thất đã là độc tôn, không người nào có thể ngăn cản được, tương ứng với cái đó chính là hoàng quyền chí cao!

- Hoàng thành đế đô!

Hai đạo thân ảnh từ nơi xa mà đến, thoáng qua một lúc liền hiện ra phía trước cửa thành nguy nga, nhìn thành trì rộng lớn lộ ra hơi thở mang phong cách cổ xưa, một nữ tử trong đó lại mang theo thanh âm rét lạnh mà lên tiếng.

- Cuối cùng đã tới nơi này, hi vọng chúng ta không đến muộn.

Bên cạnh cô gái, một nam tử trẻ tuổi đang nhìn nàng, ôn như nói, ở bên trong hai đồng từ tràn ngập thâm tình không nói nên lời.

- Đã chậm rồi!

Thanh âm rét lạnh của cô gái kia trong nhát mắt biến thành băng hàn, phảng phất như khiến tất cả thiên địa xung quanh đều đọng lại.

Nghe vậy nam tử trẻ tuổi kia khẽ nhướng màu, theo ánh mắt của cô gái nhìn tới một bên tường thành, ở trên dán một tờ bố cáo, chợt cước bộ khẽ động, trực tiếp hiện ra ở trước tường thành, đưa tay lấy tờ bố cáo xuống.

Có thể dán bố cáo ở nơi này, nếu như không phải là quan phủ thì nhất định là đến từ trong hoàng cung đại nội, mà hoàng thành đế đô tuyệt đối sẽ không có những thế lực khác, có thể to gan cứ động trong tình thế như ngày hôm nay.

Vì vậy, sau khi nam tử trẻ tuổi không chút khách khí gỡ bố cáo xuống, đám binh sĩ bên cạnh cửa thành liền đưa tay cầm lấy trường thương của mình, như muốn chạy thẳng tới chỗ người kia.

Thế nhưng bọn họ vừa mới đi một bước, cư nhiên lại lui về phía sau, bởi vì sau khi nam tử trẻ tuổi kia vừa mới nhìn lướt qua những điều viết trên bố cáo, một luồng sát ý điên cuồng liền từ trong cơ thể người này bừng lên giống như cuồng phong dữ dội.

Sát ý điên cuồng vô cùng cường đại, ít nhất dưới cảm ứng của những binh lính này là vô cùng cường đại.

Không riêng gì năm tử trẻ tuổi này, mà nàng kia giờ phút này cũng bắt đầu xuất hiện sát ý cực hạn.

Hai người tuy là một trước một sau, nhưng sát ý dữ dội tuôn ra bên ngoài lại giống như liên kết lại với nhau, tạo thành một thanh đao khai thiên trôi lở lửng ở trên không gian, bao trùm hết cả đất trời trước cửa thành.

Phàm là người ở trong đó đều giống như thân đang ở trong địa ngục.

- Lệnh truy nã, ha ha, lại là lệnh truy nã sao, Nghiên nhi, chúng ta quả nhiên đã tới chậm rồi.

Nam tử trẻ tuổi khàn giọng nói, mà kèm theo thanh âm vang dội kia, phảng phất như sát ý ở trong thanh đao khai thiên đã tăng lên đến ngay cả bọn họ cũng có chút không thể nào nắm trong tay.

Cô nương được gọi là Nghiên nhi lạnh lùng cười nói:

- Nếu là lệnh truy nãy thì chứng tỏ hiện tại Thần Dạ vẫn không có chuyện gì, chỉ cần hắn không có chuyện gì là tốt rồi, ha ha, ba năm sau chúng ta cứ ở ngoài Thiên Nhất môn chờ hắn là được rồi.

Nam tử trẻ tuổi gật đầu, sát ý điên cuồng vẫn chưa hề biến mất, hắn nhìn tường thành rộng lớn kia, nói:

- Chúng ta cứ rời đi như vậy mà không làm cái gì sao?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1432)