Vay nóng Homecredit

Truyện:Đế Quân - Chương 0882

Đế Quân
Trọn bộ 1432 chương
Chương 0882: Tâm Hỏa (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1432)

Siêu sale Lazada


Bóng dáng này biến mất bặt vô âm tín, mà ngay cả khí tức của hắn lại cũng không cách nào bị người khác cảm ứng được.

- Thần Dạ.

Niệm Thần đau lòng quát. Nàng biết, Thần Dạ có quá nhiều lý do để bắt sống Tà Vọng. Thế nhưng tại sao lại phải dùng đến phương thức liều mạng như vậy.

Niệm Thần bọn họ không hiểu, mà Tà Vọng đang lúc tự bạo kia đồng dạng cũng không hiểu, nhưng mà không quan tâm. Mặc dù Tà Vọng vô phương bắt được Thần Dạ mang về, không chiếm được thứ mà Tà Đế Điện muốn. Nhưng hiện tại hắn có khả năng lôi kéo tiểu tử với thiên phú bẩm sinh và tiềm lực dường này, sớm muộn sẽ là tai họa của Tà Đế Điện, bắt Thần Dạ chết chung một chỗ thì cuối cùng cũng là kết cục tốt.

Nhưng đều không có ai nhìn thấy, ở trong ngọn lửa đen vào giờ khắc này đã bốc ngập trời, mơ hồ có một đạo bóng dáng, tựa hồ nó lặng yên không một tiếng động xâm nhập vào trong Thiên Địa Hồng Hoang Tháp....

Ngọn lửa đen ngập trời xoay tròn giữa không trung, những cỗ lực lượng hủy diệt mãnh liệt nương theo khí tức tử vong mặc sức phát ra....

Không ai dám tin tưởng ở trong tình hình thế này sẽ phát sinh kỳ tích nào đó. Mấy người Niệm Thần bọn họ càng không nghĩ ra, tại sao vào bước ngoặt cuối cùng thì Thần Dạ lại có hành động kinh người như vậy.

Một vị cao thủ Hoàng Huyền Bát Trọng tự bạo, cho dù là Niệm Thần có nghĩ đến vỡ đầu, thì đều không nghĩ tới, Thần Dạ còn có thể có được con bài chưa lật nào đó, có thể vẫn cứ bình yên vô sự ở trong vụ nổ tự bạo. Càng khỏi phải nói đến việc có thể ngăn cản Tà Vọng tự bạo....

Hắn hành động thế này chính là đang tìm chỗ chết.

Có điều Niệm Thần biết, Thần Dạ không phải là người như thế. Nhưng Niệm Thần thật sự không nghĩ tới sự tự tin của Thần Dạ cuối cùng lại như thế này. Nếu như không phải nàng sự hiểu biết cực kì rõ ràng đối với Thần Dạ, thì nàng bây giờ chỉ sợ sẽ không tiếc dùng phương thức tự bạo bổn mạng Thần Kiếm thì cũng phải lọt vào trong vùng ngọn lửa đen kia, đón Thần Dạ về.

Vẻn vẹn chỉ trong mấy giây có thể đếm được thì ngọn lửa đen kia liền đã không còn ngập trời. Thậm chí, nó làm cho người ta đã có cảm giác chỉ là hư ảo. Bốn người Niệm Thần biết được, đây là cả quá trình tự bạo này sắp sửa rơi vào kết cục.

Liền cũng đúng vào lúc này, bốn người ngạc nhiên khi thấy một chiếc Thiết Tháp như cây cột chống trời trước đây bị ngọn lửa đen bao phủ, thì nay lại.... hoàn hảo không tổn hao gì.

Cho dù Thiết Tháp này là Thần Binh, thậm chí là Hồn Nguyên Chi Bảo, thế nhưng gặp phải trường hợp cao thủ Hoàng Huyền Bát Trọng tự bạo, hơn nữa thân đang ở giữa tâm tự bạo kia thì uy lực bao bọc không có khả năng vẫn cứ đầy đủ như cũ. Nhưng Thiết Tháp này ngược lại không có bất cứ chuyện gì.

- Là Thần Dạ, nhất định là Thần Dạ.

Niệm Thần mừng rỡ kêu lớn. Ngay cả nàng biết rằng hành động vừa rồi của Thần Dạ không phải là đang tìm chết, và đối với Thần Dạ thì Niệm Thần cũng có sự tín nhiệm mù quáng. Thế nhưng việc Tà Vọng tự bạo thì nàng cũng vô phương hoàn toàn bỏ qua.

Hiện tại nhìn thấy Thiết Tháp bình yên vô sự, rốt cuộc khiến cho Niệm Thần không còn căng thẳng như thế.

Mà ở giữa ngọn lửa đen hư ảo gần như trong suốt kia, ý thức vẫn còn chưa hoàn toàn tán loạn của Tà Vọng cũng liền kêu lớn một tiếng hoảng sợ:

- Xảy ra chuyện gì, tại sao lại như vậy.

Ngọn lửa đen vẫn còn bao phủ Thiết Tháp, uy lực tự bạo vẫn còn tiếp tục. Nhưng, ý thức của Tà Vọng vào giờ khắc này không ngờ lại cảm ứng được khí tức của Thần Dạ.

- Vút.

Phảng phất cuồng phong gào thét, trong Thiên Địa Hồng Hoang Tháp yên lặng bất động bỗng đột nhiên có một đợt những dòng ánh sáng sặc sỡ đủ màu thổi ào ào ra từ lòng tháp.

Một hồi dao động huyền ảo kì dị cổ quái từ dòng ánh sáng nhanh chóng lan tràn. Chỉ trong một cái chớp mắt đã bao bọc ngọn lửa đen vào trong.

Bốn người Niệm Thần lập tức nhìn thấy rõ ràng, dưới dòng ánh sáng sặc sỡ đủ màu thì ngọn lửa đen trong suốt hư ảo kia không ngờ lại thong thả biến mất.... Loại biến mất đó thực sự không phải là biến mất sau khi tự bạo kết thúc, mà càng hình như là do loại trạng thái tự bạo này bị cách li khỏi Tà Vọng nên biến mất.

- Cái này.

Trong khoảng thời gian ngắn, mặc dù là bốn người ở đây đang xem cuộc chiến, mọi người ai nấy đều xuất thân phi phàm, kiến thức rộng rãi. Thế nhưng giờ này khắc này cũng không tránh khỏi bắt đầu kinh ngạc há hốc mồm.

Trạng thái tự bạo đích thật là có khả năng ngăn cản. Tuy nhiên, khi quá trình tự bạo này đều sắp sửa tới gần kết cục mà còn có thể bị ngăn cản.

Huống chi, chỉ với tu vi của Thần Dạ thì làm thế nào có thể chặn Tà Vọng tự bạo. Mặc dù nói cả bốn người cũng biết, Thần Dạ làm như vậy nhất định là muốn ngăn cản Tà Vọng.... Thế nhưng dẫu như thế nào thì mọi người cũng không nghĩ ra, không ngờ hắn lại làm được.

- Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, luyện.

Một tiếng quát lanh lảnh chói tai bỗng nhiên vang vọng, vầng sáng sặc sỡ đủ màu kia lập tức như một dòng chảy. Nó lập lòe bám dính vào mỗi một tấc một góc của ngọn lửa đen. Tức thì mọi người nhìn thấy, những ngọn lửa đen này như là bị nóng chảy mà hóa thành khói xanh rồi biến mất rất nhanh.

Quá trình như thế vẻn vẹn giằng co không đến mười giây, ngọn lửa đen trong suốt hư ảo đầy trời chỉ một lần liền bị vét sạch sành sanh. Đúng là có thêm một bóng dáng mơ hồ bị Thiết Tháp kia cứ như vậy hút đi vào.

- Tại sao, có chuyện gì đang xảy ra vậy.

Bên trong Thiết Tháp, Tà Vọng cực kỳ không cam lòng, càng cực kỳ hoảng sợ hơn. Với kiến thức bao nhiêu năm qua của hắn, vô luận như thế nào thì đều là không nghĩ ra, rằng trong thế gian làm thế nào lại tồn tại cảnh tượng quỷ dị như vậy.

Hơn nữa, cảnh tượng này không ngờ bắt nguồn từ một người tuổi còn trẻ. Ngược lại người thanh niên này lại là kẻ mà Tà Đế Điện của hắn rất muốn bắt được.

Tà Vọng không cần nghĩ cũng đều biết, Tà Đế Điện trong tương lai ắt phải bởi vì người thanh niên này mà phát sinh rất nhiều biến cố chưa biết. Mà có một số biến cố tất nhiên không phải đi theo phương diện phát triển với chiều hướng tốt.

Tà Vọng cũng không có ý hối hận. Ngay từ đầu, tất nhiên là hắn có cảm giác khinh thường đối với người trẻ tuổi kia. Nhưng hắn tự nhận, vào lúc đại chiến bắt đầu thì hắn liền không hề nhẹ tay thương xót. Còn việc chính mình rơi vào nông nỗi hiện tại như vậy thì thật sự là vì thủ đoạn của đối phương rất quỷ dị.

Điều duy nhất hắn hối hận chính là không thể nhanh chóng xuất hiện. Nếu như ngay vào lúc mấy người kia xuất hiện ở Thiên Kiếm Môn, hắn liền xuất hiện ra mặt, lại có một đám người của Thiên Kiếm Môn tương trợ thì không sẽ xuất hiện Vô Thượng Kiếm Thể, càng sẽ không có chuyện không bắt được mấy người này....

Ngay vào lúc này, ai có được Vô Thượng Kiếm Thể cũng sẽ bị coi là một trong các kẻ địch hùng mạnh nhất của Tà Đế Điện. Mà người thanh niên này, bởi vì ân oán giữa đôi bên đã lâm vào tình trạng không chết không ngừng, sẽ càng mang đến cho Tà Đế Điện những hậu quả vô phương tính được.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1432)