← Ch.1004 | Ch.1006 → |
- Có chút ý tứ.
Thần Dạ hai mắt bừng sáng, đây là lần đầu hắn thấy Huyền Vũ ra tay, quả nhiên lực lượng rất lớn, cái gọi là trời sinh thần lực cũng không gì hơn cái này
Đại chiến trên không trung cũng không tiếp tục bao lâu, thực lực của Trạc Ly và Tử Huyên cũng không phải Tôn Huyền cao thủ bình thường có thể so sánh, chỉ không đến mười phút đồng hồ, một đạo thân ảnh đã từ chỗ sâu trong hư không chật vật ngã xuống té lăn quay trên mặt đất
Chợt Tử Huyên và Trạc Ly cũng một trước một sau theo sát đến
- Van cầu cầu các ngươi đừng giết ta, có điều kiện gì các ngươi có thể tùy tiện nói, Hoàng gia ta nếu làm được nhất định sẽ không chối từ.
Không đợi Tử Huyên và Trạc Ly động sát thủ, Hoàng gia lão tổ đã vội vàng nói
Cầu xin tha thứ nếu truyền ra ngoài thanh danh có lẽ sẽ rất khó nghe, nhưng so với tánh mạng cũng không là gì cả, không chết, thực lực vẫn còn đó thì ai dám xì xào bàn tán chứ.
- Muốn không chết cũng rất đơn giản.
Thần Dạ bước ra một bước xuất hiện trước mặt Hoàng gia lão tổ, thản nhiên nói:
- Đám người các ngươi cố ý lên giá, ngang ngược càn rỡ đơn giản là vì coi trọng đan dược của ta, nếu vậy nếu muốn mạng sống thì mau xuất ra đan dược khiến ta thỏa mãn đi, bằng không thì hôm nay không chỉ ngươi chết mà toàn bộ Hoàng gia cũng không chừa một ai.
- Đương nhiên nếu như Hoàng gia các ngươi không lấy ra được đan dược khiến ta thỏa mãn thì có thứ gì đó kỳ lạ cổ quái lấy ra ta cũng có thể tiếp nhận.
Có ý nghĩ này cũng không phải là tạm thời nảy lòng tham
Hoàng gia mở không gian thông đạo tại Huyễn Hải Thành cũng đã được mấy trăm năm, thời gian này đủ tích lũy lấy tài phú và tài nguyên nhiều đến đáng sợ rồi.
Nếu là ngày thường thì Thần Dạ có lẽ sẽ không để ý đến những tài phú và tài nguyên này, nhưng hiện giờ không thể không đỏ mắt một chút.
Tà Tâm Chủng có lẽ Hóa Lòng Trì của Long tộc có thể trì hoãn thời gian phát tác nhưng cũng không phải triệt để hóa giải.
Thế gian to lớn, cho dù Trung Vực là trung tâm, cao thủ nhiều như mây nhưng nơi khác chưa hẳn không có thứ gì đó hữu dụng.
Đại Hoa Hoàng Triều nho nhỏ cũng có truyền thừa Thanh Đế, phóng mắt khắp toàn bộ thế giới ai dám nói có thứ gì có thể trân quý hơn cả truyền thừa của Thanh Đế chứ.
Một điểm nữa là ở nơi này thứ quý giá nhất của Hoàng gia không phải là tài phú và tài nguyên mà là đủ loại tin tức bọn hắn đạt được.
Những tin tức này đừng thấy không có gì đặc biệt nhưng nói không chừng có thể giúp cho Thần Dạ một cái đại ân, mở ra cho hắn một con đường mới cũng không chừng.
Cho nên luc người Hoàng gia tìm phiền toái Thần Dạ đã có tâm tư này, nếu không hắn đang sốt ruột sao lại dây dưa với người Hoàng gia chứ, mặc dù Hoàng gia lão tổ xuất hiện nhưng bọn hắn muốn đi cũng không ai cản được.
- Cái này...
Hoàng gia lão tổ lập tức có chút khó xử, đối phương đây rõ ràng là đang mượn cái này để xảo trá. Nếu như lấy ra thứ tốt đều nói thoả mãn thì chẳng phải sẽ lấy đi tất cả tàng trữ không biết bao nhiêu năm của Hoàng gia sao.
- Năm giây sau nếu không đáp ứng thì cao thấp Hoàng gia không chừa lại người nào.
Thanh âm vô cùng dữ tợn bỗng nhiên khiến Hoàng gia lão tổ hiểu rõ một sự thật, người trẻ tuổi này thật ra có thể giết mình sau đó dễ dàng lấy đi toàn bộ, làm vậy đơn giản là để cho mình một cơ hội sống sót thôi.
- Dạ dạ công tử, mời theo lão phu đến.
Sau khi nghĩ thông suốt Hoàng gia lão tổ lại không chần chờ nữa, di chuyển lấy bước chân trầm trọng chợt quay người đi về phía Hoàng gia.
Không hổ là Tôn Huyền cao thủ, cho dù trọng thương nhưng vẫn có thể hành động tự nhiên
Mà tất cả mọi người ở bên ngoài quảng trường lúc này ánh mắt nhìn về phía bốn người Thần Dạ đã trở nên vô cùng kính sợ, uy hiếp của lưỡng đại Tôn Huyền cao thủ, chỉ cần không phải tại Trung Vực thì chính là một lực uy hiếp cực kỳ khủng bố.
Mặc dù là ở Trung Vực thì Tôn Huyền cao thủ vẫn có thể coi như là nhân vật cấp bậc tông sư, vô cùng khủng bố.
- Thần Dạ muội phu, ngươi đến cùng muốn làm gì, người Hoàng gia đáng giận như vậy, giết chúng đi thì chúng ta muốn gì lại không được.
Huyền Vũ nói lộ ram ột đạo sát ý vô cùng nghiêm nghị.
Nghe nói như thế thân thể Hoàng gia lão tổ lập tức run rẩy một cái, đối với bốn người này, cho dù là Thần Dạ hắn cũng không hề có chút lòng khinh thị
Dùng nhãn lực của hắn sao lại không nhìn ra trong bốn người thì người trẻ tuổi áo bào xanh kia mới là người cầm đầu chứ.
Thần Dạ im lặng cười cười, Thần Dạ muội phu, cái từ này ở trong miệng Huyền Vũ chỉ sợ cả đời này cũng đừng mơ thay đổi.
Một trang viên khổng lồ giữa thành trì, có chút khí phái, hai bên đường đi cực kỳ im lặng, mỗi người đều giảm thấp xuống thanh âm nói chuyện và tiếng bước chân sợ quấy nhiễu đến người Hoàng gia chi nhân.
- Công tử, ba vị mời vào.
Trước trang viên, Hoàng gia lão tổ khom người đón chào, hắn là một người thông minh, đã quyết định sẽ không để ý đến những chuyện khác, lập tức hạ thấp tư thái.
Đi vào Hoàng gia, Hoàng gia lão tổ liền mang theo bốn người Thần Dạ đi vào sâu bên trong nhất, đi chừng hơn mười phút đồng hồ mới đến được một mật thất
Mật thất không lớn, cũng không có chỗ nào thần kỳ cả, nơi này không giống nơi tàng bảo chút nào, Thần Dạ, Tử Huyên cùng với Trạc Ly cũng không cảm ứng được chút năng lượng khí tức nào.
Hoàng gia lão tổ thấy bốn người có chút nghi hoặc cũng không hề lộ vẻ đắc ý, bước nhanh đến một chỗ hai tay nhấn mạnh một cái, chợt tiếng ken két trầm trọng vang lên, vách tường lập tức chậm rãi tách ra lộ ra một môn hộ nho nhỏ, mà bên trong lại là một đầu đường hầm sâu không thấy đáy.
Thần Dạ con mắt có chút sáng ngời, không thể không nói Hoàng gia lão tổ này quả thật là người có đầu óc.
Thân là Tôn Huyền cao thủ cũng coi như một phương cự kình rồi, điểm này từ chỗ Hoàng gia chiếm cứ lấy Huyễn Hải Thành to như vậy là có thể nhìn ra, mà cao thủ như thế mật thất lại không dùng năng lực của mình xây dựng ra một phương kết giới cường đại mà là dùng một ít thủ đoạn của người bình thường để làm ra cơ quan.
Nếu như là kết giới vậy thì chắc chắn sẽ có năng lượng khí tức phát ra, cao thủ tu vị trên hắn dĩ nhiên có thể cảm ứng được, mà những cơ quan bình thường này lại khiến người rất dễ bỏ qua.
Đương nhiên nếu có người sưu tầm trọn Hoàng gia một lần không có kết quả, hủy đi nơi này thì cái gọi là cơ quan chi địa tự nhiên cũng sẽ bị người phát hiện ra.
Như vậy xem ra Hoàng gia lão tổ cũng biết rõ cây to đón gió sớm đã lưu tốt đường lui để tránh bị người ngấp nghé gây nên đại họa.
Nhưng đáng tiếc mặc dù Hoàng gia lão tổ hiểu được chú ý cẩn thận, nhưng vì trường kỳ thân ở địa vị cao, bị người ngưỡng mộ đã quen nên bất tri bất giác cũng dưỡng thành tư thái bá đạo.
← Ch. 1004 | Ch. 1006 → |