← Ch.1151 | Ch.1153 → |
Mà nay Thần Dạ đã không nắm được Thiên Địa Hồng Hoang tháp trong tay, như vậy bọn chúng tự nhiên là song song rời đi.
Hai cái xuất hiện, thiên địa run rẩy, thế giới hôn ám phảng phất giống như là lâm đại địch, Thất Thải Huyễn Linh y, thậm chí là Kim Tằm Triền Ti Thủ, hung tính đều bị khuất phục, phẩm chất kia cũng là đạt đến hàng ngũ Hỗn Nguyên chi bảo, loại cường hãn này không cần nói cũng biết!
Bất quá bọn chúng cũng không dừng lại trong cái thế giới này, sau khi lướt lên hư không, trong minh minh nhận được dẫn dắt chợt phá không mà đi!
Mà Thần Dạ cũng ở lúc này, trong hai mắt, thần thái từ từ tiêu tán từng điểm...
Bên ngoài Táng Hồn sơn mạch, Tử Huyên ngồi xếp bằng, lấy tốc độ nhanh nhất đi luyện hóa lực lượng linh hồn bên trong sơn mạch.
Thời gian mấy ngày, Đường Vĩ ở cách Tử Huyên không xa đã là rõ ràng cảm ứng được nàng thế nhưng thật làm được, đem lực lượng linh hồn nơi này luyện hóa quy về cho mình dùng rồi.
Mặc dù chỉ là một luồng rất nhỏ ở trong đó, nhưng Đường Vĩ biết chính hắn tuyệt đối không làm được, không chỉ là không làm được, nếu như hắn có hành động giống như TỬ Huyên, như vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hành động như thế để cho Đường Vĩ càng thêm kiên định, đi theo đôi nam nữ trẻ tuổi này, tương lai của hắn chưa chắc không thể ở trong thiên địa này có một vị trí đặc biệt, mà cái vị trí kia không người nào có thể rung chuyển.
Nhưng nếu muốn cao cao tại thượng, bằng vào hậu đài cũng chỉ có thể cáo mượn oai hùm, huống chi chính mình nếu như không tốt, hậu địa cũng là không thể một mực vĩnh viễn bảo vệ chính mình.
Nếu muốn đạt được địa vị cao hơn, hết thảy đều cần phải có thực lực của chính mình, nếu không mặc dù cho ngươi địa vị cao như vậy cũng là danh không phù hợp.
Nhìn thấy tu luyện của Tử Huyên đã bước vào quỹ đạo, Đường Vĩ cũng là chợt ngồi xếp bằng xuống, tiến vào trong trạng thái tu luyện.
Có thể tu luyện tới cảnh giới Tôn Huyền, ý nghĩa là thiên phú của Đường Vĩ cũng không phải là quá kém, chỉ cần hắn có tâm tiếp tục trở nên mạnh mẽ, con đường võ đạo tương lai của hắn tuyệt sẽ không quá thấp.
Liền ở vào lúc này, trong Táng Hồn sơn mạch đột nhiên truyền ra tiếng xé gió cực kỳ chói tai, làm cho Tử Huyên cùng Đường Vĩ không khỏi bị buộc phải lui ra khỏi tu luyện.
Dõi mắt nhìn về phía trước, nơi đó có hai đạo quang hao bất đồng đột nhiên dần dần xuất hiện, một đọa là thất thải nhan sắc, một đạo khác lại là tản ra kim mang sáng chói giống như nắng gắt ở trên bầu trời.
- Đây là...
Ánh mắt của Đường Vĩ gắt gao nhìn chằm chằm vào hai đạo quang hoa kia, thần sắc cực kỳ khiếp sợ, khí tức mà thất thải quang hoa hiện ra, lấy kiến thức của Đường Vĩ có thể phân biệt được, là khí tức của một kiện Thần binh.
Mà khí tức trong kim mang kia cường đại hơn vô số lần, vừa mới xuất hiện, trên bầu trời gió nổi mây phun, từng đợt sóng cuộn từ trong tầng mây quay cuồng mà ra.
Cùng lúc đó nơi kim mang lướt qua, không gian bị ngạnh sinh sinh xé rách, linh khí trong trời đất cũng là nhanh như tia chớp hướng kim mang dữ dội tuôn ra, trong khoảng thời gian ngắn, hư không nhất thời biến thành giải đất chân không.
Mà phương đại địa kia thì phảng phất là bị lực lượng cường đại quét qua, một đạo khe rãnh thật sâu từ chỗ ấy lan tràn mà ra, làm cho người ta xúc mục kinh tâm.
- Là Hỗn Nguyên chi bảo!
Đường Vĩ thất thanh kêu to, chỉ có xuất hiện của Hỗn Nguyên chi bảo mới sẽ làm cho thiên địa này phát sinh dị tượng mãnh liệt như thế, hắn vạn vạn không có nghĩ đến ở bên trong Táng Hồn sơn mạch, hắn tận mắt nhìn đến một Thần binh cùng với Hỗn Nguyên chi bảo hiện thê. s
Một cỗ tâm tình hỏa nhiệt thật nhanh lướt qua trong đồng tử của hắn, thân hình của Đường Vĩ cũng là không nhịn được mà trở nên run rẩy, đây chính là Hỗn Nguyên chi bảo a, nếu như mình có thể có được, Đường Vĩ có tự tin tuyệt đối, tu vi tự thân đều sẽ vì thế mà tinh tiến.
Đường Vĩ cũng không có phát hiện, Tử Huyên ở cách đó không nhìn ở sau khi nhìn thấy hai đạo quang hoa này, trong đồng tử kia có bi thương nồng đậm chậm rãi hiện lên.
Nếu như Thần Dạ không có gặp qua chuyện không may, Thất Thải Huyễn Linh y cùng Kim Tằm Triền Ti Thủ tuyệt sẽ không ở vào lúc này mà bay ra khỏi Thiên Địa Hồng Hoang tháp.
Phải biết rằng nơi này là Táng Hồn sơn mạch, chính là một phương tuyệt địa, Thần Dạ sao có thể yên tâm để cho hai đồ vật này tự hành đi ra.
- Thần Dạ!
Tử Huyên chậm rãi đứng lên, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vẫy một cái, hai đạo quang hoa nhất thời tật tốt mà bắn qua.
Nhìn thấy một màn này, Đường Vĩ mừng rỡ, thế nhưng hai kiện bảo vật này hướng về phương hướng của hắn cùng Tử Huyên mà đến, giờ phút này Đường Vĩ cuối cùng là thanh tỉnh một chút, không hi vọng xa vời nhận được Hỗn Nguyên chi bảo, có một kiện Thần binh là được ròi, đó cũng là cực kỳ không tệ.
Có thể ở trong tuyệt địa bậc này xuất thế, cho dù là Thần binh, đó cũng là phẩm chất cực kỳ bất phàm, nếu không như thế nào thông qua được trói buộc của Táng Hồn sơn mạch.
Hai đạo quang hoa bắn tới như điện, sau sát na liền là dừng lại ở trước người của Tử Huyên, đây là chủ nhân của bọn nó, bất kể bọn nó mạnh đến bao nhiêu, ở trước mặt chủ nhân bất kỳ uy thế nào đều sẽ không tản mát ra.
Tử Huyên cố nén bi thống ở trong lòng, dần dần vươn tay ra, Kim Tằm Triền Ti Thủ mặc lên ở trên song thủ của nàng, Thất Thải Huyễn Linh y lại là mặc lên trên người nàng.
- Hai dạng đồ vật này cư nhiên là của Tử Huyên cô nương!
Đường Vĩ cũng không phải là kẻ ngu ngốc, Tử Huyên mặc dù thủ đoạn bất phàm, nhưng cũng không thể ở trong một thoáng mà luyện hóa được một kiện Hỗn Nguyên chi bảo cùng Thần binh, mà hai dạng đồ vật này đột nhiên xuất hiện vào lúc này.
Sắc mặt của Đường Vĩ nhất thời đại biến, thật nhanh đi tới bên cạnh Tử Huyên.
Hai hàng nước mắt từ trong mỹ mâu của Tử Huyên chậm rãi chảy ra, ở một sát na Kim Tằm Triền Ti Thủ mặc lên, nàng liền từ chỗ này chiếm được tình hình hiện tại của Thần Dạ.
Kim Tằm Triền Ti Thủ hiện tại nhưng là Hỗn Nguyên chi bảo, liền là có thể báo cho Tử Huyên hết thảy mà nàng muốn biết.
- A, Thần Dạ!
Một tiếng trường khiếu thê lương chợt vang lên trong bầu trời.
Bản mệnh hồn phách biến mất, đó có ý vị như thế nào thì Tử Huyên vô cùng rõ ràng, đời này kiếp này chính mình đều không thể nào gặp lại được Thần Dạ.
- Thần Dạ, ngươi chờ ta, ta liền đến với ngươi!
- Tử Huyên cô nương, không nên!
Đường Vĩ lướt đi nhanh như tia chớp, bởi vì tâm thần của Tử Huyên giờ phút này cực độ không yên, Đường Vĩ còn có thể đuổi kịp nàng.
- Cút!
- Tử Huyên cô nương!
Đường Vĩ đau khổ nói:
- Tu vi của công tử không bằng ngươi, nhưng đi vào lại là công tử, đó đã nói lên lực lượng linh hồn của công tử phải ở trên xa ngươi, ngay cả công tử đều bị luân hãm ở trong đó, ngươi hiện tại đi vào sẽ không có kết quả tốt hơn.
← Ch. 1151 | Ch. 1153 → |